Dưỡng Công Ký

Chương 44

Chỉ trong chốc lát, cửa phòng vang lên, cốc cốc cốc cốc, tiếng vang rất lớn, âm thanh ông chủ ở ngoài cửa vang lên, như đang rất lo lắng: “Khách nhân, hai vị đã dậy chưa? Phía dưới cửa tụ tập rất nhiều người muốn tìm các vị, các vị không phải đã làm gì……”

Bên ngoài âm thanh ông chủ còn líu ra líu ríu không biết đang nói gì, Thường Cảnh nghe được có người tìm bọn họ liền giương mắt lên, hiếu kỳ nhìn ra cửa, “Ơ, tìm chúng ta sao?” Nói xong liền muốn xuống giường ra mở cửa, thế nhưng còn chưa kịp xốc chăn, đã bị Thiên Dịch ngăn lại.

“Em nghỉ ngơi đi, ta đi xem là được rồi, thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”

Không đợi Thường Cảnh lên tiếng, Thiên Dịch liền vén chăn đi xuống giường, sau đó mặc quần áo tử tế hướng ra cửa, mở cửa.

Ông chủ khách điếm vừa thấy Thiên Dịch đến mở cửa, vội vã tiếp tục mở miệng: “Trời mới vừa tờ mờ sáng không biết đã xảy ra chuyện gì, người trong trấn đều chạy ra đến tiệm ta bảo là muốn tìm các vị……”

“Nhỏ giọng một chút.” Đánh gãy lời ông chủ nói, Thiên Dịch đầu tiên là quay đầu nhìn Thường Cảnh nở nụ cười xán lạn, sau đó mới đưa đầu quay ra cửa phòng, trở tay đóng cửa kỹ càng.

Đi được vài bước, Thiên Dịch đứng ở trước cầu thang nhìn đại sảnh dưới lầu tụ tập đám đông người, mặt không cảm xúc kéo ông chủ qua, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ta cũng không biết mà.” Ông chủ Ma tộc cười mà như khóc, có trời mới biết mới tờ mờ sáng bò ra khỏi cửa liền nhìn thấy bên ngoài tụ tập một nhóm người có bao nhiêu vui vẻ, vốn tưởng rằng có thể kiếm bộn tiền kết quả đám người đó vốn dựa vào tiệm mình tìm người hơn nữa còn không cho một viên đá quý…… Ông chủ biểu thị, cõi lòng đầy tan nát.

Hắn vốn dĩ đã điều chỉnh tốt vẻ mặt dự định kiếm món hời rồi, quá là lãng phí tình cảm mà!

Hai người xuất hiện rất nhanh gây nên sự chú ý của đám đông phía dưới, bọn họ lũ lượt ngẩng đầu, nhìn thấy Thiên Dịch trong nháy mắt, toàn bộ đều câm miệng.

Vào lúc này, không biết là ai trong đám người bắt đầu hô lên: “Chính là hắn, ta tận mắt thấy hắn cùng một giống cái cứu một Nhân tộc gần chết.”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Vốn đại sảnh rất yên tĩnh chỉ cần một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy bỗng nhiên trong lúc đó bắt đầu ầm ỹ lên, mọi người bắt đầu chen chúc nhau nói —— toàn bộ đại sảnh khách điếm như cái chợ bán hàng tôm hàng cá.

“Chính là hắn sao? Nhưng xem ra hắn không phải là người dễ chọc nha.”

“Không dễ chọc thì đã sao, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình hắn sao? Nói chung chúng ta nhất định phải tìm tới người kia cứu chúng ta, ta không muốn cứ như thế mà chết.”

“Nhưng mà……”

“Ầy, nhưng cái gì mà nhưng, ngươi đúng là nhát gan sợ chết, nếu như ngươi sợ, vậy thì cút, thiếu một người chúng ta càng có cơ hội sống sót.”

“……”

“……”

Mọi người nhìn ánh mắt Thiên Dịch như nhìn thấy Chúa cứu thế.

Phía dưới đối thoại rõ ràng truyền vào trong tai Thiên Dịch, hai tay đặt ở bên người nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, ánh mắt tàn nhẫn nhìn người phía dưới đại sảnh, quanh người cậu phát ra không khí lạnh lẽo cùng áp suất thấp, khiến ông chủ Ma tộc đứng bên người Thiên Dịch chỉ cảm thấy lạnh chết người.

Phải biết rằng thời tiết Địa Quốc luôn trung hòa giữa không nóng và không lạnh, thế nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy nhiệt độ quanh thân mình rơi xuống không độ, lạnh quá trời…… Nhưng mà, vì sao lạnh như vậy mà mồ hôi lạnh không ngừng tuôn trào ra, áσ ɭóŧ đã bị thấm ướt rồi.

Chà xát cánh tay của mình, ông chủ Ma tộc yên lặng hướng về phía sau lùi lại vài bước, cách khí lạnh Thiên Dịch ra xa một chút.

Thiên Dịch ánh mắt sắc bén nhìn đoàn người phía dưới, bên dưới cũng có những Tinh Linh đã bắt đầu cảm thấy khϊếp đảm.

Cùng là Tinh Linh, bọn họ biết, Thiên Dịch thức tỉnh tam hệ linh lực thậm chí có thể hơn, hơn nữa bọn họ cũng biết, Thiên Dịch còn là Tinh Linh vị thành niên.

Kẻ yếu đuối đối với cường giả đều sinh ra tâm tư khϊếp đảm, huống hồ bọn họ muốn đối đầu chính diện, là người cùng trong tộc, tồn tại mạnh mẽ đến như vậy.

Thiên Dịch quét nhìn đám người phía dưới, mở miệng nhẹ giọng niệm một chuỗi thần chú, hóa thành phong hệ linh lực, đột nhiên tấn công xuống phía bên dưới, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bàn ghế đều ngã trỏng chơ, phát sinh tiếng âm thanh va chạm.

Đương nhiên, Thiên Dịch chủ yếu công kích cũng không phải là bàn ghế, thế là phong hệ linh lực bắt đầu công kích những người đứng phía dưới, tất cả mọi người đều ngã chổng vó lên trời, dáng vẻ chật vật đến khó nhìn.

Mà những người còn lại may mắn thoát khỏi, bọn họ đều tập trung một chỗ, nhìn Thiên Dịch ánh mắt bắt đầu sợ hãi, bọn họ nuốt nước miếng một cái, dừng lại không dám bước lên phía trước.

Ông chủ Ma tộc nhìn bàn ghế phía dưới đã hỏng hóc, quá đau lòng, thế nhưng hắn hiện tại cũng không dám đứng trước mặt con hổ bứt một nhúm lông —— chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Đứng ở khoảng cách an toàn, hắn yên lặng xem tình hình.

Thiên Dịch khoanh tay, đứng ở cửa cầu thang nhìn xuống đám người phía dưới, ánh mắt khinh miệt lạnh lẽo không thèm che giấu.

“Các ngươi mau cút, bằng không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.” Thiên Dịch ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt sát khí bắt đầu lan tỏa, “Tiểu Cảnh không phải là người để các ngươi vọng tưởng, nhân lúc ta còn chưa đổi ý nhanh chóng cút ngay, nếu không các ngươi hiện tại sẽ chết ngay đây.”

Thiên Dịch một lời nói ra, có những kẻ nhát gan bắt đầu thật sự rút lui.

Có hai, ba Tinh Linh, bắt đầu rời đi.

Những người khác nhìn lẫn nhau, đều không nói gì.

Bỗng nhiên.

Có người bắt đầu vọng lên tiếng nói vừa rồi.

“Các ngươi đúng là nhát như thỏ đế, hắn chỉ là dọa các ngươi mà thôi, nếu như các ngươi hiện tại đều đi hết, vậy thì cứ việc chờ chết đi.”

Vốn mọi người đã có ý định nảy mầm lùi bước bỗng nhiên không di chuyển nữa, bọn họ ngẩng đầu nhìn Thiên Dịch, ánh mắt càng kiên định hơn.

Thiên Dịch nhìn đám người phía dưới, đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn về một hướng.

“Lần này, ta sẽ tìm được ngươi.” Thiên Dịch nhẹ giọng nói, ngay sau đó cậu nâng đôi mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn về phía giống đực Nhân tộc vẫn còn đổ dầu vào lửa.

Khi nhìn rõ tướng mạo người kia, Thiên Dịch liền nhớ lại người kia là ai.

À, hóa ra là người kia.

Hùng Sán sờ lên cánh tay của mình, sao cảm thấy lạnh quá vậy nè.

Đưa tay xoa mồ hôi trên trán, hắn hung ác nở nụ cười, may là lúc đó hắn nhìn thấy giống cái kia cứu mình cùng lão già Mạc Lâm, nếu không lần này sao có thể dễ dàng như vậy khiến những tên nhát gan sợ chết này đến đây giúp đỡ mình.

Đúng, Hùng Sán chính là tên bị Thiên Dịch dọa một phát liền đái ra quần, hơn nữa người này có tâm lý rất thù dai, theo đạo lý mà nói, bọn Thiên Dịch vẫn chưa làm gì hắn cả, thậm chí chỉ nói một tiếng cút mà thôi, thế nhưng người này lại nhớ rất kỹ, tâm sinh lý vặn vẹo sinh ra ý đồ muốn trả thù cho bằng được.

Mà thị trấn nhỏ này bởi vì Bọ Phỉ đã từng đi qua dẫn đến dịch bênh lan tràn, càng khiến cho hắn có cơ hội tốt ngàn năm có một.

Chính vì lẽ đó, ngày hôm qua hắn vô tình nhìn thấy bọn Thiên Dịch đến thị trấn nhỏ này, đã nghĩ ra một phương pháp.

Phải biết rằng, Thường Cảnh năng lực như thế, mọi người trong thị trấn nhỏ này đều muốn tranh giành.

Tính mạng vẫn là trên hết.

“Phải biết bỏ qua cơ hội lần này, các ngươi sẽ không có cơ hội lần sau!”

Hùng Sán không sợ chết tiếp tục châm ngòi thổi gió.

Lúc này, mọi người phía dưới vốn ý chí không kiên định trái phải còn bồi hồi, toàn bộ mọi người niềm tin đã đều kiên định.

Nhìn phía dưới đám người ngu xuẩn hồ đồ mất lý trí, Thiên Dịch miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trên tay lần thứ hai tụ lại linh lực, lần này, là hệ lửa.

Lần này linh lực công kích nhắm vào một người, đó là Hùng Sán.

Hùng Sán còn không biết chính mình đã hạ xuống một ván cờ nguy hiểm, còn tận hết sức lực liên tục quay về đoàn người thổi gió, mãi đến khi, hắn cảm giác được có một thứ gì đó đang bay đến đây.

Hắn muốn trốn, nhưng đã không còn kịp.

Linh lực hệ lửa trực tiếp đánh vào trên người hắn, ánh lửa bùng lên, Hùng Sán thét lên một tiếng đau đớn cực kỳ chói tai, ngay lập tức, thân thể chậm rãi biến thành cháy đen, cuối cùng hóa thành tro tàn.

Thiên Dịch chán ghét nhìn một màn này, lông mày nhăn lại thật sâu.

Đứng ở cách đó không xa ông chủ Ma tộc hít vào ngụm khí lạnh, đôi mắt trợn lên thật lớn, miệng không thể nào khép lại.

……

Một tiếng gào thét thê lương, hầu như khiến tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, Mạc Lâm cùng Chi Bằng đều từ trong phòng đi ra, có điều còn chưa kịp qua, đã bị Bạch Tử đứng ngoài cửa ngăn cản đường đi.

Bạch Tử đối với bọn họ lắc đầu, nói: “Không cần qua đó, quay trở về phòng đi.”

Chi Bằng nhìn Bạch Tử, khoa tay, “Nhưng mà……”

“Không có nhưng nhị gì hết, các ngươi hiện tại mà đi ra ngoài chỉ càng thêm phiền phức.” Bạch Tử không chút lưu tình, khiến Chi Bằng sắc mặt cứng đờ, cậu nhếch khóe miệng mình, gật gật đầu, “Chúng tôi trở về thôi.”

Xác định đã nhìn thấy người trở về phòng, Bạch Tử lúc này mới nhấc chân lên, hướng về Thiên Dịch đi đến, bước chân của hắn không nhanh không chậm, sắc mặt thậm chí còn dẫn theo ý cười nhàn nhạt lười biếng.

Kỳ thực, nhờ có nhóm người này, đã cho hắn một cái lý do có thể thuyết phục Thiên Dịch giúp đỡ mình.

Mà ở một phòng khác.

Kỵ Hành thú Bony bị lưu lại ở trong phòng bảo vệ Thường Cảnh, vào lúc này bằng nhĩ lực tự nhiên của mình nó đã biết rõ chân tướng ngọn nguồn.

Xuy xuy xuy lắc đầu thở dài.

Nó đã nói mà, cư dân quốc gia này, ai mà chẳng ích kỷ chứ.

Đầu ngựa ngẩng lên, nó thoáng nhìn Thường Cảnh nằm trên giường mở to đôi mắt, hừ một tiếng, hất mặt qua một bên.

—— chính là do tên Nhân tộc ngu xuẩn gây ra đại họa này.

“Bony, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy tiếng gào thét kia, đã có chuyện gì xảy ra?” Thường Cảnh từ trên giường ngồi dậy, nghi hoặc hỏi.

Bony giả bộ hồ đồ, “Không có gì cả, làm sao có chuyện gì chứ.”

“Không có chuyện gì sao?” Thường Cảnh ngờ vực nhìn chằm chằm Bony, khi nhìn đến đối phương ánh mắt né tránh, xác định đã xảy ra chuyện rồi.

“Bony, mi sẽ không nói dối.”

Thường Cảnh từ trên giường đứng lên, mặc quần áo vào, liền muốn ra bên ngoài, Thiên Dịch đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, hơn nữa cái tiếng thét chói tai thê lương kia…… Y phải nhanh chóng đến xem, đã xảy ra chuyện gì.

“Hừ, nhữ không cần đi.” Bony thân hình cao lớn đứng chặn ở cửa, khó chịu không nhìn Thường Cảnh.

“Tránh ra.” Thường Cảnh nhìn Bony.

“Không được, người khế ước của ngô kêu ngô phải bảo vệ nhữ.”

Thường Cảnh khoác tay nhìn Bony, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nó, “Ta lặp lại lần nữa, tránh ra!”

Bony: “……” QAQ như thế nào lại có cảm giác đáng sợ thế này.

Giằng co nửa ngày, thỏa hiệp cuối cùng vẫn là Bony.

Nhắm mắt từng bước đi theo phía sau Thường Cảnh, Bony đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón người khế ước sẽ phạt mình…… Nó cảm thấy, nó là Linh Thú bi đát nhất trong lịch sử này.

Không có Bony ngăn cản, Thường Cảnh rất nhanh đi tới cửa cầu thang, nhìn thấy ông chủ Ma tộc ngẩn ra, đứng ở nơi tay vịn, Thiên Dịch từ trên cao nhìn xuống phía dưới.

Y vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy trong tay Thiên Dịch ngưng tụ phong hệ linh lực đã thức tỉnh, năng lượng như vậy có thể phá hủy toàn bộ khách điếm này.

Đôi mắt y trừng lớn, nhìn Thiên Dịch không cảm xúc cầm trong tay linh lực này ném mạnh ra ngoài ——

Ánh mắt nhìn xuống.

Thường Cảnh nhìn thấy đám người phía dưới, bọn họ hoặc là hoảng sợ hoặc lại sợ hãi, thế nhưng dù vậy, ánh mắt vẫn kiên định nhìn Thiên Dịch.

Âm thanh có chút run rẩy, Thường Cảnh nghe mình gọi tên Thiên Dịch.

“Cậu đây là, muốn làm gì?”