Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trên TV vẫn đang phát phim Hàn.
Mặt người chỗ cửa sổ thủy tinh vẫn còn, bị đè ép đến biến hình, miệng há ra khép lại, tựa hồ như đang lặp lại cái gì đó.
Kỷ Thiều da đầu tê rần.
Hắn từ trên giường nhảy xuống, đi kéo màn lại.
Mặt người trừng mắt nhìn Kỷ Thiều, bàn tay máu thịt mơ hồ đè lên thủy tinh, cào từng cái từng cái.
Kỷ Thiều cùng mặt người đối mặt, đó là mọt cô gái, làm hắn nhớ tới vụ án phanh thây.
“Sao vậy?”
Sau lưng là giọng nói của thôi Ngọc.
Kỷ Thiều vươn tay giữ bức màn, từ trái kéo qua, đem cửa sổ che kín, kể cả gương mặt của người kia.
Thật sự là không để yên.
Ban đêm, trên cửa sổ không ngừng vang lên tiếng kít kít, là âm thanh phát ra do móng tay cào lên.
Kỷ Thiều trở mình, ôm Thôi Ngọc vào lòng, hơi thở của hắn nặng nề, trong lòng bực bội.
“Chỉ cần cậu không muốn, cô ta không vào được.”
Nghe được giọng nói của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều sửng sốt, “Cậu cũng nhìn thấy?”
Thôi Ngọc gật đầu, “Ừm.”
Nghe được câu trả lời của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều không có nghĩ nhiều, đã biết đây là pháp thuật, nhìn thấy quỷ cũng không có gì lạ.
Thôi Ngọc rũ mắt, vui buồn lẫn lộn.
Vui là vì, đời này y rốt cuộc cũng đã nhận được toàn bộ sự tín nhiệm của Kỷ Thiều, sao mà trân quý.
Buồn chính là, một lần lại một lần, từ đầu tới cuối đều là âm mưu, là y lừa gạt hắn.
Kỷ Thiều đang định chuyển đi sự chú ý, không muốn quản động tĩnh chỗ cửa sổ đó nữa, hắn chợt cảm giác người trong ngực tản ra khí tức sa sút, hoặc như là đang bi thương cái gì đó, rất không đúng.
“Thôi Ngọc, cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Thôi Ngọc nói, “Chỉ là nhớ tới chuyện trước kia.”
Chuyện trước kia? Kỷ Thiều cảm thấy hứng thú, “Chuyện gì?”
Thôi Ngọc nói, “Tôi đã phạm phải sai lầm.”
Kỷ Thiều vốt ve tóc bên tai của Thôi Ngọc, nghe thấy lời y, không khỏi buồn cười, “Sai lầm? Tôi cũng đã từng phạm sai lầm, sau này không tái phạm nữa là được rồi.”
Không giống như vậy, trong lòng Thôi Ngọc đắng chát, sai lầm kia y đã phạm phải vô số lần.
Về sau y mới hiểu được, là do y đố kị.
Đố kị vì sao tình cảm giữa Ly Sinh và Thôi Giác lại tốt đến như vậy.
“Sao cậu biết chỉ cần tôi không muốn, cô gái bên ngoài kia sẽ không vào được?”
Kỷ Thiều nhớ tới một chuyện mà hắn đã bỏ sót.
Thôi Ngọc nói, “Tôi cảm thấy cô ta chính là đặc biệt tới tìm cậu, nhưng lại không có biện pháp tới gần, có lẽ có liên quan đến ý niệm của cậu.”
“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thiều thò tay vào trong quần áo của Thôi Ngọc, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói, “Vợ tôi thật thông minh.”
Thôi Ngọc rất thích nghe Kỷ Thiều gọi y như vậy, y ôm chặt Kỷ Thiều, gần như bức thiết, khát khao.
Chỗ cửa sổ truyền đến tiếng khóc, thanh âm cao vυ't chói tai, tràn đầy u oán.
Tối nay đừng nghĩ sẽ ngủ được.
Kỷ Thiều chửi thề một tiếng, “Mọe!”
Trong nháy mắt đó, Kỷ Thiều ý niệm vừa động, mặt người chỗ cửa sổ đã biến mất, bên cạnh giường có một cô gái đang đứng, trên mặt mắt mũi miệng đều có vết rách, dường như trước đó bị xẻ ra, sau đó được chắp vá lại.
Kỷ Thiều nhìn thấy cô ta, hắn hít sâu một hơi.
Có một cỗ tanh hôi gay mũi tràn ngập trong phòng, tản ra mọi ngóc ngách.
Cô gái dường như không nhìn thấy Thôi Ngọc, hoặc là cố ý lờ đi.
Thấy Kỷ Thiều nhìn về phía mình, cô gái cảm thấy khẩn trương khó hiểu, cô không ngừng sờ mặt của mình xem có bị dính gì không.
Kỷ Thiều, “Đừng sờ nữa.” Da thịt sắp rớt xuống hết rồi.
Từ Tâm Nhị, chết oan, thiện niệm – 95, thiện ngôn – 342, thiện đức – không.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một hàng chữ, Kỷ Thiều vô cùng căng thẳng.
“Cô tên Từ Tâm Nhị?”
Cô gái mắt đầy huyết lệ nhìn biểu lộ quái dị của Kỷ Thiều, “Vâng tôi là Từ Tâm Nhị.”
Kỷ Thiều từ biểu lộ quái dị biến thành kinh dị.
Từ Tâm Nhị gạt những sợi tóc dính trên má sang một bên, trên đó đều là máu, giọng nói của cô khàn cứng, “Tôi có phải rất khó coi hay không?”
Nữ nhân yêu cái đẹp đã là thiên tính, Từ Tâm Nhị khi còn sống rất đẹp, cũng rất thích trang điểm, trong nhà lại có tiền, còn chưa tốt nghiệp đã làm người mẫu quảng cáo, dần dần cảm giác ưu việt đã khiến cô trở nên cao ngạo, rất có duyên với người khác phái, cho dù đã chết, cô vẫn còn để ý đến vẻ ngoài của mình.
Kỷ Thiều trên trán nổi vạch đen, cái này còn phải hỏi sao?
“Cô tới đây làm gì?” Kỷ Thiều đi thẳng vào chủ đề, “Cảnh sát Phương đã bắt được hung thủ.”
“Không phải là người đó!” Từ Tâm Nhị rất kích động, nửa bên mặt đã nứt ra, lộ ra xương trắng dày đặc, “Còn có một người, đã gϊếŧ tôi mà còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Kỷ Thiều nén cơn buồn nôn, “Cô có thể tự mình đi tìm cảnh sát Phương, đem chân tướng nói ra cho bọn họ.”
Từ Tâm Nhị giọng nói dịu xuống, “Tôi không thể rời khỏi khách sạn này được.”
Kỷ Thiều nghĩ tới một khả năng, “Cô chết ở trong khách sạn này?”
“Đúng.” Từ Tâm Nhị lại kích động lên, “Không phải tôi chết ở bờ sông, mà chính là chết ở chỗ này!”
Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, “Chính là trong chỗ này, ở tại đây, con tiện nhân kia… Tiện nhân… Tôi muốn cô ta nợ máu phải trả bằng máu… Cô ta đáng chết…”
“Cô có thể tìm người khác.”
Kỷ Thiều cau mày, hắn không muốn dính dáng đến chuyện này.
Từ Tâm Nhị khóc lóc không ra tiếng, “Chỉ có cậu mới có thể giúp tôi…”
Chính cô ta cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ là đột nhiên nhận được thiên biến.
Từ Tâm Nhị ngũ quan méo mó, khó coi vô cùng, mỗi ngày cô đều phiêu đãng ở trong khách sạn này, có đôi khi gặp được bạn học cùng lớp dẫn người đến đây thuê phòng, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không gặp được ả tiện nhân kia.
Cô một mực chờ đợi, đợi kết quả điều tra cái chết của cô, ai ngờ con tiện nhân kia vẫn còn sống tốt.
Từ Tâm Nhị hàm răng run lên, ngay tại lúc cô định nhập vào thân thể của một người, muốn đi trả thù, thì một người đàn ông mặc áo trắng nói cho cô biết, cô làm như vậy sẽ vào Địa Ngục.
Sau khi biết rõ Địa Ngục đáng sợ như thế nào, Từ Tâm Nhị chỉ có thể tiếp tục chờ, đều nói thiện ác có báo, gần một năm rồi, báo ứng vẫn là chưa tới, thẳng đến khi trong đầu của cô xuất hiện người này.
“Ngày đó là thứ tư, buổi chiều không có tiết…”
Từ Tâm Nhị kể về chuyện của mình, trong đó có hai lần cô khóc liệt tâm liệt phế, một lần là khi cô bị người ta xâm hại, lần còn lại là lúc cô hôn mê bị vứt bỏ, lọt vào tay sát nhân, bị phanh thây.
Hung thủ có hai người, một người đã bị cảnh sát bắt rồi, còn người kia không bị điều tra ra.
Kỷ Thiều nghe xong chuyện của Từ Tâm Nhị, đầu của hắn ẩn ẩn đau buốt.
Từ Tâm Nhị quỳ xuống, hận thù của cô đều nằm trong ngôn ngữ, từng chữ từng chữ mang theo máu huyết.
Nhìn thấy vật thể không rõ lòi ra ngoài, Kỷ Thiều nói, “Cô đi đi.”
Từ Tâm Nhị liên tục nói rất nhiều tiếng cám ơn.
“Tôi không phải cảnh sát phá án, nên đừng ôm hi vọng quá lớn.” Kỷ Thiều nói, “Sau này đừng tới tìm tôi nữa.”
Từ Tâm Nhị kéo lấy ruột của mình, cơ thể của cô ta đều đã nát thành từng khối, phải luôn liên tục nhét vào trong bụng.
Không khí trong phòng vẫn gay mũi như trước, Kỷ Thiều đi ra mở cửa sổ.
Gió lạnh thổi tới, đầu óc của hắn cũng thanh tỉnh, bất tri bất giác trong cả quá trình, Thôi Ngọc đều không có tham dự vào.
“Tại sao vừa rồi cậu không nói gì hết?”
Thôi Ngọc bóp trán, y nhìn Kỷ Thiều đến thất thần, chỉ ngắn ngủi trong vài phút, y từ trên người Kỷ Thiều như thấy được Ly Sinh.
“Thất thần.” Thôi Ngọc lần này không nói dối, “Cậu muốn giúp cô ấy?”
Kỷ Thiều nói, “Tôi không giúp được cái gì.”
Hắn nằm lại trên giường, lúc kéo chăn nói, “Kỳ lạ, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện thiện tâm, thiện niệm, thiện đức của cô ta.”
Trước kia cũng gặp quỷ vài lần, hắn không thấy được mấy thông tin này, đây là lần đầu tiên.
“Đừng nói tôi là cao nhân chuyển thế gì nha?” Kỷ Thiều nói đùa, đọc qua vài cuốn tiểu thuyết tu tiên đã lại bắt đầu suy diễn lung tung.
Thôi Ngọc bắt lấy cánh tay của Kỷ Thiều, đầu ngón tay siết chặt, “Cậu nói cái gì?”
Y phát giác mình đang vô cùng kích động, nên lập tức thu hồi sạch sẽ cảm xúc nơi đáy mắt.
Ba hồn sáu phách của Kỷ Thiều còn chưa có dung hợp, không lẽ đã có thể nắm giữ bát tự sinh thần của người khác.
Có người động tay động chân.
Không phải Thôi Giác, người nọ tính tình lạnh nhạt, từ trước đến nay luôn tuân theo khuôn phép cũ, y làm việc hết thảy đều dựa theo quy tắc, bằng không thì cũng sẽ không can thiệp quá phận vào chuyện của Kỷ Thiều như thế, lựa chọn thuận theo ý trời.
Vậy chính là Nam Bùi? Thôi Ngọc bỗng nhiên mím môi.
Cánh tay của Kỷ Thiều bị nắm đến đau nhức, hắn cảm giác xương cốt đều sắp gãy, “Lực tay của cậu mạnh như vậy từ khi nào?”
Tiếp theo, Kỷ Thiều như có điều suy nghĩ, Thôi Ngọc quá khác thường rồi.
“Cậu có phải có cái gì gạt tôi hay không?”
Tất cả bí mật của hắn đều chia sẻ với Thôi Ngọc, thẳng thắn thành thật với hắn mà nói, là điều quan trọng nhất.
Thời gian như ngừng lại, bờ môi Thôi Ngọc hé mở.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Lòng bàn tay của Thôi Ngọc ẩm ướt một mảnh.
Kỷ Thiều lấy tới nhìn, là Trần Hạo gọi.
Hắn nhìn chằm chằm vào thôi Ngọc, lời nói và nói với Trần Hạo bên kia, “Chúng tôi đang ở khách sạn.”
“Khách sạn?” Trần Hạo tông giọng cao vυ't, “Các cậu ở khách sạn làm cái gì?”
Kỷ Thiều đáp, “Đương nhiên là ngủ.”
Lời này nghe bình thường, nhưng Trần Hạo đột nhiên nói, “Sao lại ngủ?”
“Còn có nha, hai người cũng không có lương tâm quá đi, đã nói sẽ cùng ở đây suốt đêm, sao lại lén lút thuê phòng rồi?”
“Quá nhàm chán.” Kỷ Thiều cười cười, “Lại rất mệt.”
Trần Hạo nói, “Hay lắm.”
Hắn ngáp một cái, “Cúp đây cúp đây, sáng mai tôi và Phương Ngôn sẽ về.”
Kỷ Thiều cúp điện thoại, Thôi Ngọc đã buông lỏng tay của hắn ra, đang ở ống tay của hắn, vuốt ve.
“Bạn học Thôi, cậu định gạt chồng mình sao?”
Thôi Ngọc nói, “Thật xin lỗi.”
Giọng điệu của y nghiêm túc, tự trách, Kỷ Thiều khẽ giật mình, “Không có gì.”
Sau nửa đêm, bọn họ đều mất ngủ.
Sáng hôm sau trở về, Kỷ Thiều ở trước mặt Phương Ngôn nhắc đến vụ án phanh thây, hữu ý vô tình.
Phương Nghị gần đây rất phiền muộn, trong nhà hối thúc hắn đi xem mắt, không phải hắn không vừa ý người ta, mà là người ta bày xích công việc của hắn.
Án phanh thây vẫn còn đang điều tra, người tình nghi đối với hành vi xâm hại của mình thẳng thắn khai nhận, gã còn nói mình không có gϊếŧ người, càng không có phanh thây.
Bản án bị lật lại một lần nữa.
Vài ngày sau, Phương Ngôn đến nhà Phương Nghị ăn cơm, đem lời nói được nghe từ chỗ Kỷ Thiều, cùng phán đoán của mình, nói cho Phương Nghị nghe.
Một khi có dấu hiệu mơ hồ, kiểm chứng sẽ bắt đầu dễ dàng hơn.
Vụ án tra ra manh mối là một tuần lễ sau, khiến cho người ta khϊếp sợ không thôi chính là sát thủ chỉ là một nữ sinh.
Gϊếŧ người, phanh thây, không biết phải có bao nhiêu thù hận, hay là đố kỵ, mới điên cuồng như thế.
Thời tiết dần ấm áp lên, quần áo đã giảm bớt, mùa hè sắp đến, Kỷ Thiều lại thiện tâm thêm vài lần, xen vào chuyện của người khác, thâm tàng bất lộ.
Đầu tháng sáu, Kỷ Thiều phát hiện thân thể của mình xảy ra biến hóa.
Hắn có thể xuyên qua cửa.