Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Đào thôn.
Có một thiếu niên đang dựa vào cây đại thụ gặm lấy chân gà,hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách trong suốt, “Ồ, soái ca, lại gặp nhau.”
Thôi Ngọc nói ngắn gọn, “Lấy nghiệt kính ra đây.”
“Tôi nói rồi, không phải anh đã quên rồi chứ?” Thiếu niên nháy mắt mấy cái, cười rất chi là vô tội, “Soái ca, thật sự tôi không biết nghiệt kính là cái gì hết.”
“Lần trước anh không nói hai lời đã nhào vô đánh tôi, tiền thuốc men tôi còn chưa có tìm anh tính nữa đây này.”
Thiếu niên tựa như làm ảo thuật xuất ra một chồng giấy, “Nếu anh đã đến vậy thì làm phiền anh thanh toán một lần, tổng cộng…” Hắn ào ào xổ một tràng, một bộ tham tiền, “3572 viên Tam Mao.”
Bầu không khí dưới tán cây ngưng trệ.
Thiếu niên vẫn là bộ dáng cười đùa hí hửng, “Tam Mao kia rất hiếm, trả tiền đây.”
Thôi Ngọc phất tay, minh tệ bay đầy trời.
Thiếu niên vội vàng gom góp.
Hắn chậc chậc nói, “Tính tình của anh đúng là khác người, nhất định không có ai thích đâu.”
Đáy mắt của Thôi Ngọc hiện lên tia lạnh lẽo.
“Soái ca nè,” Thiếu niên hơi híp mắt, “Bổn tiên miễn phí tính cho anh một quẻ, anh vĩnh viễn đều là cầu mà không được.”
Dứt lời, không khí xung quanh thay đổi.
Thôi Ngọc toàn thân âm khí tuôn trào, y vung tay áo, một đao khí hung ác cực hạn hướng đến thiếu niên.
Thiếu niên lật tay, trong tay cầm một đại bản màu đen, quét ngang, ở trên không trung xoay tròn, trong chớp mắt, mở ra một vòng tròn, lấy hắn làm trung tâm, ngăn cách với đao khí hung ác bên ngoài.
“Muốn nghiệt kính, thì đi với tôi đến Phượng Hoàng cốc, quá thời hạn sẽ không đợi.”
Thiếu niên dưới cây đã không biết tung tích, Thôi Ngọc nheo mắt, Phượng Hoàng cốc à…
“Ngọc đại nhân?”
Đằng sau xuất hiện hai thân ảnh một đen một trắng, trong tay của bọn họ đang kéo theo một linh hồn, chuẩn bị mang về, không ngờ tới ở cái thôn chim cũng không thèm ỉa mà gặp được Thôi Ngọc, người rất khó ở, cũng rất khó ứng phó.
Mọi người không ai là không biết, Giác đại nhân mặc dù xử phạt người phạm sai lầm rất ác, nhưng cũng có khen thưởng cho người làm việc thiện, ôn hòa như ngọc, khiêm tốn gần gũi.
Mà vị trước mặt này, lại chênh lệch như trời với đất, gương mặt tuy giống nhau, nhưng tính tình âm u khó dò, thủ đoạn phi thường tàn nhẫn.
Bọn họ bình thường vô tư, cũng sẽ đùa nghịch vài câu, nhưng không ai dám nói giỡn trước mặt vị này.
Liếc nhìn Hắc Bạch vô thường, Thôi Ngọc hướng Phượng Hoàng cốc đi tới, không biết Kỷ Thiều bây giờ ra sao rồi.
Đầu bên này, Kỷ Thiều và Thôi Giác vừa xuống xe lửa.
Ba Kỷ đã sớm đứng đợi ở bên ngoài, hút hết ba điếu thuốc, tối nay xe lửa tới muộn nên người đợi rất đông.
Vừa thấy con mình, ba Kỷ liền đi lên phía trước, “Hai đứa mau lên xe đi, hành lý để ba cất cho.”
Kỷ Thiều hỏi, “Ba, trong nhà có gì ăn không?”
Hắn vừa lạnh vừa đói, muốn ăn đồ nóng, món gì cũng được.
Ba Kỷ gật đầu, “Có, mẹ của con có hầm gà cách thủy cho con, còn nấu ở trên bếp ấy.”
Ông đem hành lý đặt ở phía sau cốp xe, hướng Thôi Giác nói, “Tiểu Thôi, con cũng ăn một chút đi, đã trễ như vầy, trước tiên ngủ lại nhà chú một đêm, sáng mai hẵng trở về.”
Thôi Giác nhướng mi, cầu còn không được, “Cảm ơn chú Kỷ.”
Trong xe có bật máy điều hòa, ấm áp, khác một trời một vực với bên ngoài.
Kỷ Thiều và Thôi Giác đều ngồi ở phía sau, hắn một bên ôm bình trà giữ nhiệt, một bên vuốt ve đầu ngón tay, không biết đang nghĩ cái gì.
Ba Kỷ lái xe ở đằng trước xem xét tình hình giao thông, “Hai đứa ở trường học thế nào rồi?”
Kỷ Thiều miễn cưỡng mà đáp, “Rất tốt.” Chỉ là thỉnh thoàng gặp được quỷ.
Ba Kỷ nhìn kính chiếu hậu, “Tiểu Thôi, con thì sao?”
Thôi Giác, “Ổn ạ.”
Ba Kỷ chuyển tay lái, “Đợt này nghỉ đến hơn một tháng nhỉ?”
Thôi Giác gật đầu, “Dạ.”
Lực chú ý của y vẫn luôn rơi trên người thiếu niên ở bên cạnh, công vụ bề bộn, đi ra một chuyến không dễ, trước khi Thôi Ngọc trở lại, y cần tranh thủ thời gian.
“Đêm đó anh uống say, lôi kéo tay của em…”
Radio phát bài hát đã là lần thứ tư.
Khóe miệng Kỷ thiều co rút, “Ba, đổi bài khác được không?”
Ba Kỷ ừ, “Nghe không hay sao? Mẹ của con nghe mỗi ngày, nói là đặc biệt hay.”
“…” Kỷ Thiều nói, “Nghe mấy lần rồi, đêm nay vậy là đủ, lần sau nghe tiếp.”
“Được.” Ba Kỷ vẫn chưa thỏa mãn, “Vậy đổi bài khác.”
Đổi thành bài.
Kỷ Thiều từ bỏ.
Ba Kỷ vô tình lướt qua kính chiếu hậu, ông cười nói, “Tiểu Thôi, cháu thích nghe bài này không?”
Thôi Giác đáp, “Êm tai ạ.”
Kỷ Thiều nghe người yêu của hắn và ba của hắn thân thiết phân tích ca từ, hắn chỉ biết im lặng.
Xe vừa mới tới cửa, mẹ Kỷ đã khoác áo lông xuống giường.
Bà đi ra mở cửa, cầm tấm thảm mới mua để xuống đất, ở trước cửa hô, “Tôi múc canh ra rồi, mọi người ăn đi cho nóng.
Kỷ Thiều đi vào nhà, tất cả mệt mỏi và phiền muộn trong ngày đều ném ra bên ngoài, thả lỏng xương cốt toàn thân, an lòng.
Thôi Giác đi theo sau, lột áo khoác bông ra.
Phòng khách sáng sủa, thu dọn sạch sẽ.
Giọng của mẹ Kỷ từ trong bếp truyền đến, “Dọn bàn xong rồi, vào đây mau đi.”
Thời điểm bà quay đầu liền giật mình, “Tiểu Thôi, con đứa nhỏ này sao đi mà không có tiếng động gì hết vậy, dọa hồn của dì suýt chút nữa đã chạy mất.”
Thôi Giác nói, “Dì à, hồn là dọa không chạy đâu.”
Mẹ Kỷ, “…”
“Dì nói giỡn thôi, con ăn no chưa, trong nồi còn rất nhiều.”
Thôi Giác bưng hai chén canh, “Đủ rồi ạ, cám ơn dì.”
Mẹ Kỷ lắc đầu, đứa nhỏ này vừa lên đại học, cấp bậc lễ nghĩa so với trước kia càng nhiều.
Lúc ăn canh gà, Thôi Giác thỉnh thoàng hỏi Kỷ Thiều hai câu, ánh mắt ôn nhu.
Ba Kỷ trợn mắt, trước đây đứa nhỏ này tuy đối xử tốt với con của ông, thế nhưng không có tốt đến mức này.
Làm ba như ông có cảm giác bị thay thế rồi.
Rõ ràng có chút hơi quá, nhưng lại càm thấy rất tự nhiên.
Không có ai từ nhỏ là đã đối tốt với ai, cũng không phải là thiếu nợ, nhưng đứa nhỏ ở Thôi gia này luôn đi theo con của ông.
Đáng tiếc không phải con gái, bằng không thì sau này hai nhà sẽ là xui gia được rồi.
Ba Kỷ bị ý nghĩ của mình làm cho choáng váng, ông dứt khoát bỏ qua.
“Hai đứa ăn xong thì đi ngủ đi.”
Kỷ Thiều nhả xương gà, không ngủ còn có thể làm gì, hôm nay đã ngồi đến hai chuyến xe, tinh thần sắp đã phân liệt luôn rồi.
Hắn hỏi người bên cạnh, “Cậu có báo cho người nhà một tiếng chưa?”
Thôi Giác sửng sốt, y cười, “Tôi quên rồi.”
Nói xong liền sờ túi.
“Điện thoại của cậu không phải đã bị trộm rồi sao? Ngốc à.” Kỷ Thiều chọc y, “Dùng máy bàn của nhà tôi ấy.”
Thôi Giác siết chặt tay, không nhúc nhích, hơn nửa ngày, y nghĩ, có lẽ vẫn chưa bị phát hiện.
Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của y, sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
Tiến vào phòng ngủ, Kỷ Thiều tùy ý ném ba lô qua một bên, nằm ở trên giường, “Cậu đi tắm trước đi, tôi nằm một lát.”
Tắm? Thôi Giác nhíu mày, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Phòng tắm không tính là lớn, Thôi Giác đi vào, thân hình thiếu niên biến trở thành người đàn ông trưởng thành, cho nên lộ ra có chút chật chội, y mở vòi nước, đứng ngay cạnh cửa, không bị ướt một giọt.
Một lát sau, Thôi Giác thay quần áo đi ra ngoài.
Thiếu niên trên giường đã ngủ.
Thôi Giác cúi người, ngắm nhìn một lúc lâu, y nằm xuống ở bên cạnh, cánh tay duỗi ra, thiếu niên bị một cỗ lực lượng nhấc lên, sau đó chậm rãi thả xuống, gối lên hõm vai của y.
“Trước đây cậu rất thích cùng tôi thân cận.”
Thôi Giác ôn nhu vuốt ve gương mặt của thiếu niên, “Cậu nên về thăm nhà một lần, Mạnh Bà vẫn luôn nhắc đến cậu, Đá Tam Sinh bị mẻ một khối, vẫn chờ cậu về tu sửa… Hoa bỉ ngạn cậu trồng đều đã nở hết rồi.”
Người đàn ông giọng nói dịu dàng làm cho người ta say mê, “Ly Sinh, trở về nhà của chúng ta đi.”
Kỷ Thiều đang mơ.
Không trung tối tăm mù mịt, không có mặt trời, hắn nhìn thấy một đứa bé đang ngồi ở một nơi rất cao, cảm giác như có thể chạm đến bầu trời.
“Ly Sinh, con lại nghịch ngợm nữa rồi.”
Có một người đàn ông mặc trường bào đỏ thẫm đi tới, Kỷ Thiều không thấy rõ mặt của ông ta, chỉ có thể thấy người kia dang hai tay ra, “Nhảy xuống đây.”
Đứa bé kia không có nhảy, “Đại nhân, ngài sẽ tiếp được con sao?”
Người đàn ông ôn nhu nói, “Được.”
Tiếp theo, Kỷ Thiều thấy đứa bé nhảy vào trong ngực của ông ta, ông ấy vững vàng tiếp được.
“Ly Sinh, con biết mình sai ở đâu chưa?”
Đứa bé cúi đầu, “Không biết.”
“Con tự mình sửa đổi, đem ác hồn vốn nên bị đày xuống tầng thứ mười ba địa ngục lại được luân hồi.” Ông ta nói, “Ly Sinh, thiện giả ác báo, con không thể bởi vì một ý niệm, mà phá vỡ quy tắc.”
Đứa bé nhận lỗi, “Con biết rồi ạ.”
Kỷ thiều đứng ở bên cạnh nhìn xem, nhìn đứa bé kia mỗi lần ở chung với người đàn ông, ông ta đối với đứa bé như cha đối với con, yêu thương, dung túng.
Hình ảnh chuyển đổi.
Kỷ Thiều thấy mình trở thành một thanh niên, hắn đang nằm trên người của một thanh niên khác, hắn không nhìn thấy rõ mặt của người dưới thân, chỉ thấy khắp nơi đều là những đóa hoa đỏ rực.
Đang lúc hắn ngẩn người, tỉnh mộng, đã là buổi sáng.
Kỷ Thiều nằm ở trong chăn, đứa bé hắn mơ thấy là ai, quen thuộc như vậy.
Còn giấc mộng thứ hai, chẳng lẽ là mộng xuân?
Kỷ Thiếu cắn cắn môi, người nọ dường như không phải là Thôi Ngọc, cảm giác không giống, trong lòng hắn còn có chút băn khoăn.
Hắn xoay người một cái, bên cạnh lạnh như băng, Thôi Ngọc ngủ lúc nào, thức lúc nào, hắn đều không hay biết.
“Tiểu Thiều, thức rồi sao?”
Ngoài cửa là giọng nói của mẹ Kỷ, “Bánh đậu đỏ trong nồi sắp nguội rồi.”
Kỷ Thiều nằm đơ hồi lâu, mới vô cùng không tình nguyện gãi tóc ngồi dậy.
Bên ngoài đương nắng, chiếu lên toàn bộ ban công.
Ba Kỷ đang lau kính thủy tinh, sắp bước sang năm mới, trong nhà đều dọn dẹp một lần, mỗi năm đều như thế, tuy có mệt mỏi, nhưng nếu không làm như vậy, cảm giác không có không khí năm mới.
Kỷ Thiều lê dép lê đứng ở chỗ ấy, “Ba, Thôi Ngọc về rồi hả?”
“Về rồi.” Ba Kỷ cầm khăn lông lau ngang chỗ nước đọng, “Về từ sáng sớm, mẹ của con mở cửa.”
Kỷ Thiều nhướng mi, sớm như vậy? Chẳng lẽ là tối hôm qua hắn nằm mơ, nói mớ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Thôi Ngọc?
“Mau mang vớ vào.” Mẹ Kỷ bắt đầu lải nhải.
Kỷ Thiều không thể không đi vào phòng mang vớ.
Ăn xong điểm tâm, Kỷ Thiều nhàm chán đi dạo trong nhà, lục lại những đồ vật khi mình còn học cấp 3, lại qua phòng vẽ tranh pha một ít bột nước, có thể thấy được thật sự rất rảnh rỗi.
Ngồi trong phòng một lát, Kỷ Thiều chạy ra ban công phơi nắng.
Mẹ Kỷ bưng một rổ đậu ra bốc vỏ, “Ở trường có đang quen với ai không?”
Kỷ Thiều mơ màng buồn ngủ, “Có quen.”
Mẹ Kỷ dừng lại động tác, thấy con mình thừa nhận thẳng thắn như vậy, bà có chút giật mình, lại tiếp tục bóc vỏ đậu, “Người tốt không?”
Kỷ Thiều híp mắt, “Không tốt con sẽ quen sao?”
Mẹ Kỷ ho một tiếng, “… Cũng phải.” Bà hỏi một câu vô lý, ai sẽ đi tìm người không tốt với mình, cũng không phải người ngu.
“Buổi sáng lúc tiểu Thôi rời đi, mẹ thấy sắc mặt của nó hình như không được tốt lắm.” Mẹ Kỷ suy nghĩ hỏi, “Hai đứa tối hôm qua cãi nhau hả?”
Kỷ Thiều đáp, “Không có.” Hắn ngủ sớm.
“Con à,” Mẹ Kỷ muốn nói lại thôi, “Nội của tiểu Thôi sợ là không qua được năm nay.”
Kỷ Thiều khẽ giật mình, hắn không có nghe Thôi Ngọc nhắc qua.
“Bị bệnh hả?”
“Không phải, cũng không có té ngã gì hết.” Mẹ Kỷ suy nghĩ nên nói như thế nào, “Chính là già rồi… Cần phải đi.”
Bà nội của tiểu Thôi đột nhiên không xuống giường được, một ngày trước còn cùng bà cười nói, có tinh thần vô cùng.
Kỷ Thiều nghe không hiểu, “Mẹ, cái gì gọi là cần phải đi?”
Mẹ Kỷ để rổ đậu qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Thiều, “Các cụ ngày xưa thường nói, mỗi người sống tới khi nào, có thể sống bao nhiêu tuổi, đều có ghi chép sẵn trên quyển sổ sinh tử, thời điểm vừa đến, không muốn đi cũng phải đi.”
“Không phải có câu nói: Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám lưu ngươi đến canh 5 đấy ư? Theo lý chính là như vậy.”
Kỷ Thiều bỗng nhiên muốn hỏi một chuyện, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với thái dương.
“Mẹ, nếu như ngoài ý muốn mà chết, thời điểm còn chưa tới thì sao?” Hắn nhớ tới hành khách trên chuyến xe lửa kia.
Mẹ Kỷ kỳ quái, “Con hỏi chuyện này để làm gì?”
Kỷ Thiều cười xòa, “Hiếu kỳ.”
“Chuyện đó thật sự thì mẹ cũng có nghe người ta nói qua.” Mẹ Kỷ vén tóc, “Nghe nói nếu như ngoài ý muốn mà chết thì phải ở chỗ chết đợi, đến ngày thì lặp lại quá trình phát sinh, ví dụ như nhảy lầu, hàng năm đều phải nhảy một lần, cũng không thể chạy khắp nơi, chỉ có thể ở nơi mà mình chết, một mực chờ đợi thời điểm, nếu Diêm Vương cho phép, mới có thể đi tới địa phủ.”
“Đều là gạt người thôi.” Mẹ Kỷ nhấc rổ đậu lên, “Cũng không biết thật giả.”
Kỷ Thiều nghe mà lâm vào trầm tư.
Nếu như là thật sự, chuyện kia phát sinh ngoài ý muốn, cách đây đã vài thập niên, chẳng phải đã lặp lại cái chết nhiều năm rồi sao, như vậy quá thảm rồi.
Kỷ Thiều sắc mặt cổ quái, hắn từ khi nào có tâm đồng tình như vậy nhỉ…
Mẹ Kỷ thấy con mình vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngồi thiền, bà nhịn không được cảm thấy hối hận, sau này không thể nói những lời như vậy nữa, mất công hù đến con trai.
Khi còn bé bà thường nghe ông nội và mấy cụ già khác nói chuyện phiếm, những câu chuyện họ kể, rất đáng sợ.
“Sắp qua năm mới rồi, nói lung tung những chuyện kia làm gì.” Ba Kỷ ngồi bên cạnh giặt giũ khăn bông đen sì, “Mau, tiểu Thiều, đi quét dọn dọn phòng ngủ của con đi.”
Kỷ Thiều nằm vài giây, sau đó trở về phòng.
Phòng ngủ của hắn quay về hướng bắc, mặt trời không thể chiếu tới, mùa đông thì càng ẩm ướt lạnh lẽo, gió bắc thổi qua, chết cóng.
Kỷ Thiều cầm theo một thùng nước ấm tiến vào, lấy khăn bông thấm ướt, bắt đầu chùi bàn học, không có nhiều bụi lắm, do người nhà thường xuyên lau dọn.
Lau đến hai phần ba cái bàn, Kỷ Thiều đột nhiên nghe được một âm thanh, làm tay của hắn đánh ngã cái ly bên cạnh, cả gian phòng chỉ có mình hắn.
“Cảm ơn ngươi.”
Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa, nhỏ dịu, mang theo khẩu âm của người phương nam.
Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào băng dán trên ngón trỏ, hiện tại hắn mới nhìn thấy trên đó có một giọt máu, rất nhỏ, không biết có từ lúc nào, hắn không hề phát hiện.
Hắn mang theo cô gái từ trong chuyến xe lửa kia ra bên ngoài rồi.