Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu BạchKỷ Thiều là bị tiếng chuông báo thức đánh thức, tiếng ong ong vang dội xen lẫn tiếng ca cao vυ't.
“Chiến đấu chiến đấu tới cùng!” Trần Hạo ở giường dưới dắt cuống họng tru lên, “Làm vương thì phải cuồng dã…”
Mỗi buổi sáng cuồng dã một lần, đặc biệt tẩy não.
Kỷ Thiều gãi đầu, híp nửa mắt nhìn ánh mặt trời, gào lên, “Thôi Ngọc, lấy dùm tôi cái quần jean ở ngoài ban công với.”
Thôi Ngọc đang ở bên chậu nước lấy khăn lông lau mặt, quay người cầm quần của Kỷ Thiều, tự nhiên mà đưa qua cho hắn.
Giường dưới truyền đến tiếng sột soạt, “Kỷ Thiều, hồi tối cậu nói mớ đấy cậu còn ấn tượng không?”
Kỷ Thiều ngạc nhiên, “Nói cái gì?”
“Không nhớ.” Trần Hạo bên dưới vừa móc rỉ mắt, vừa tiếc nuối nói, “Lúc ấy tôi còn nghĩ hôm sau phải nói cho cậu biết, nhưng vừa ngủ một giấc, đã quên rồi.”
Kỷ Thiều chụp lấy cái quần jean Thôi Ngọc ném lên, thuận miệng hỏi, “Cậu cũng nghe thấy?”
Thôi Ngọc đứng trước giường, “Tôi ngủ sâu.”
Cậu thấy Kỷ Thiều còn đang ngồi bất động, nhếch khóe miệng nói, “Kỷ Thiều, nhanh rời giường đi, bị muộn rồi.”
Kỷ Thiều vẫn không nhúc nhích, Thôi Ngọc vươn bàn tay lạnh buốt vào trong chăn cào hắn.
Sau đó chỉ thấy Kỷ Thiều khẽ run rẩy, nhanh chóng chế trụ cái tay đang cào ở trên eo hắn, “Còn dám cào tôi nữa hay không?”
Thôi Ngọc hé miệng cười, “Không dám.”
Kỷ Thiều nhìn đôi mắt vừa sâu vừa đen của Thôi Nhọc, đuôi mắt còn vương ý cười, hắn định nói gì đó, đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi của Trần Hạo.
“Cmn, đã 7 giờ 45 rồi!”
Sau đó là tiếng ‘ầm ầm’ ‘bịch bịch’.
Kỷ Thiều vội vàng đi đánh răng rửa mặt, Trần Hạo ở bên kia nhanh chóng mặc áo len vào, chỉ có Thôi Ngọc là nhàn nhã nhất.
Lúc ba người đến phòng học đã thấy Phương Hiển ngồi ở đằng sau giá vẽ rồi, hắn mỗi sáng sớm đều chạy bộ, là người có năng lực vận động mạnh nhất trong phòng của bọn họ.
Hắn cúi đầu gọt bút chì, nhỏ giọng nói, “Người nhà của Trương Đại Hổ đến trường học náo loạn.”
Da đầu Kỷ Thiều chợt lạnh, sữa đậu nành trong miệng bỗng chốc không còn mùi vị gì, động tác đang trải giấy vẽ của Thôi Ngọc cũng dừng lại, chỉ có Trần Hạo ở bên kia ngáp mấy cái liền, hai mắt ngấn lệ, vẻ mặt ngây thơ tò mò hỏi, “Trương Đại Hổ là ai?”
Liếc nhìn hắn một cái, Kỷ Thiều nhàn nhạt nói, “Chính là bảo vệ cổng bị treo trên cột cờ.”
Cơn buồn ngủ của Trần Hạo liền biến mất.
“Náo loạn cái gì?”
“Trường học không cho vào, bọn họ ở trước cổng lớn cầm băng gôn biểu tình.” Phương Hiển vuốt cằm, người là tự sát, chuyện yêu cầu bồi thường chỉ sợ rằng…
Kỷ Thiều cân nhắc trong đầu, người cũng chết rồi, vì để tránh cho việc sinh viên bị ảnh hưởng, trường học nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp ra tay che đậy sự tình.
“Không phải ông ta tự sát sao?” Trần Hạo kích động văng li ti tứ tung, “Còn muốn đòi bồi thường? Lão hiệu trưởng kia đoán chừng khóc không ta nước mắt.”
“Cậu vừa nãy mới ăn cái gì?” Phương Hiển ghét bỏ né xa ra, thậm chí còn dùng tay che mũi, “Có mùi tỏi.”
Phương Hiển bị bệnh sạch sẽ, là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, Trần Hạo hoàn toàn bất đồng với hắn, thô lỗ tùy tiện.
Không có gì bất ngờ, hai người bọn họ lại đấu khẩu.
“Kỷ Thiều, chào buổi sáng.”
Người tới là nữ sinh tên gọi Từ Thiến, là người phương nam điển hình, dáng người nhỏ gầy, buộc tóc đuôi ngựa, làn da rất trắng, lớn lên không tính là quá đẹp, nhưng cũng rất thanh tú, tính cách tốt, hoạt bát sáng sủa, người để ý cũng không ít.
Cô này là bạn gái của Kỷ Thiều, hai người mới xác định quan hệ một tuần trước.
“Cậu ăn sáng chưa?” Từ Thiến cầm giá vẽ chuyển đến bên phải Kỷ Thiều, tiếng cười ái muội của mọi người vang lên làm cô có chút thẹn thùng, làn da trắng nõn vì xấu hổ mà ửng hồng, rất đáng yêu.
Trần Hạo cùng Phương Hiển chủ động nhường lại vị trí cho cô.
Kỷ Thiều nhìn Từ Thiến cười cười, “Ăn rồi.”
Từ Thiến lấy ra hai bịch bánh quy, liếc nhìn bên trái Kỷ Thiều, “Thôi Ngọc, cậu có muốn ăn bánh quy không?”
Thôi Ngọc lắc đầu, Kỷ Thiều nói giúp cậu, “Cậu ấy từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt.”
“Mình thật sự chưa từng nghe qua có ai có thể học chung từ tiểu học đến đại học đấy.” Từ Thiến nói đùa, “Hai cậu thực sự có duyên.”
Cô ah một tiếng, “Kỷ Thiều, mình để quên bút chì ở ký túc xá rồi, cậu cho mình mượn nha.”
Kỷ Thiều thoải mái, “Cậu lấy đi, từ bên trái là cây 2B.”
Bút chì đều là Thôi Ngọc gọt cho hắn, mỗi cây đều gọt chỉnh tề xinh đẹp, bày thành một hàng, như một tác phẩm nghệ thuật, làm Trần Hạo bọn họ hâm mộ không ít.
Từ Thiến chọn lấy một cây, “Bút chì này được gọt rất đẹp mắt.” Cô trêu chọc, “Kỷ Thiều, cậu là một nam sinh, mà lại khéo tay như vậy, so với nữ sinh tụi mình lợi hại hơn nhiều.”
“Là Thôi Ngọc gọt đấy.” Kỷ Thiều không phát giác được trong lời nói của mình còn mang theo chút tự hào.
Từ Thiến kinh ngạc mở to hai mắt.
Thôi Ngọc ở bên kia cúi đầu, cậu vẫn là thái độ kia, làm cho người ta cảm giác ôn nhuận như ngọc, nhưng đồng thời lại xa cách ngàn dặm.
Hôm nay không vẽ tĩnh vật, mà vẽ người, người làm mẫu là một phụ nữ đã ngoài 40 tuổi.
Thân hình lõα ɭồ lọt vào tầm mắt của hơn ba mươi học sinh, nữ sinh thì xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nam sinh cũng không có ai dám lên tiếng, trong phòng rất yên lặng chỉ có tiếng bút chì cọ vẽ trên giấy phát ra âm thanh soẹt soẹt.
Kỷ Thiều cầm bút chì đến trước mắt cân nhắc cấu tạo hình thể, hắn rất bình tĩnh.
Ba của hắn là giáo sư về hội họa, từ nhỏ đã dạy Kỷ Thiều vẽ kết cấu của cơ thể người, thậm chí nhiều lần dẫn hắn tham gia khóa học, mô hình khỏa thân giống như vậy đã từng thấy rất nhiều, dần dà, hắn chết lặng, một người có cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Từ Thiến bên cạnh đảo mắt lung tung, nhìn cái này rồi nhìn cái kia, xấu hổ không dám nhìn người mẫu, cô để ý đến một thứ, nhỏ giọng nói, “Kỷ Thiều, trên mi tâm của Thôi Ngọc có một nốt ruồi, màu đỏ, rất xinh đẹp.”
Kỷ Thiều cũng quay đầu nhìn, thật đúng vậy.
Hắn hiếu kỳ vươn tay sờ, “Thôi Ngọc, trên mi tâm của cậu từ khi nào mà có nốt ruồi rồi?”
Thôi Ngọc đẩy tay của hắn ra, mím môi, ẩn ẩn có chút tức giận, thật lâu mới đáp, “Vẫn luôn có, chỉ là cậu không phát hiện thôi.”
Kỷ Thiều lúng túng ho khan, tầm mắt chuyển lên bản vẽ của Thôi Ngọc, thân thể mập mạp của nữ nhân hơi cúi xuống, giữa ấn đường hằn lên dấu vết những năm tháng tang thương, hắn nhịn không được co rút khóe mắt, “Cậu vẽ xong rồi?”
Thôi Ngọc lau bụi chì dính trên ngón tay, “Ừm.”
“Nhanh thật đó.” Từ Thiến kinh ngạc thán phục, “Thôi Ngọc, cậu vẽ đẹp quá.”
Cô nhìn lại bản phác họa lung tung của chính mình, tỉ lệ lại sai, có chút mặc cảm tự ti.
“Thôi Ngọc là đệ nhất về mỹ thuật tỉnh lược.” Kỷ Thiều nhẹ nhàng nói, “Điểm thi đại học nằm trong top 3 của trường.” Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của chủ nhiệm lớp khi biết Thôi Ngọc ghi danh vào trường mỹ thuật.
Việc này đừng nói đến Từ Thiến, ngay cả Trần Hạo và Phương Hiển cùng chung ký túc xá đều không thể hiểu được, bọn họ rất kinh ngạc, điểm như vậy mà còn chạy đến cái trường hạng hai này học?
Thôi Ngọc ngẩng đầu nói, “Gần nhà.”
Giáo sư hướng bên này đi tới, Trần Hạo bọn họ liền ngậm miệng lại.
Hết tiết thứ hai, mọi người cũng đem sự thận trọng cùng xấu hổ bỏ qua hết, tụ tập châu đầu ghé tai, chủ đề trò chuyện gì cũng có.
Từ Thiến lấy di động mở trang tin tức của trường ra, cô đột nhiên hét lên một tiếng, bị dọa đến ném luôn di động xuống đất.
Kỷ Thiều bên cạnh dây thần kinh chợt kéo căng, trong hình là một người đàn ông nằm trên nền xi-măng, hắn ta mặc đồng phục màu xanh đậm, trên cổ có hằn một vòng màu đỏ sậm, làm cổ bị biến dạng ngoẹo sang một bên, mặt mày trắng bệch, ánh mắt hung bạo, nhìn chằm chằm vào hắn.
Đồng tử Kỷ Thiều hơi co lại, phản xạ có điều kiện dùng sức đá điện thoại văng ra xa.
Hắn ngăn lại Thôi Ngọc đang muốn nhìn một chút, “Đừng nhìn.”
Bên kia Trần Hạo không có người quản, sau khi xem xong chửi ầm lên, “Cmn, ai mà chơi thiếu đạo đức như vậy!”
Phương Hiển đã nhìn qua hiện trường thực rồi, nên tương đối bình tĩnh.
“Đó là bộ dạng của Trương Đại Hổ từ trên cột cờ kéo xuống.” Hắn chậc chậc nói, “Một giọt máu đều không có, cũng không thiếu tay gãy chân, chỉ có vết hằn mờ nhạt, sợ cái gì.”
Kỷ Thiều có một bí mật, cảm giác lạnh lẽo trong lòng hắn không xua đi được.
Thôi Ngọc liếc mắt, lặng lẽ mở bình nước giữ nhiệt đưa cho hắn, thì thầm nói, “Trò đùa dai mà thôi.”
Kỷ Thiều uống chút nước ấm, hắn ngược lại hy vọng đây là trò đùa dai.
“Từ Thiến, di động của cậu chắc không dùng được nữa rồi?”
Cô lấy di động bỏ vào túi áo, Từ Thiến lòng còn sợ hãi. “Làm tôi sợ muốn chết.”
Các nữ sinh chung phòng ký túc xá với cô tối hôm qua cũng không dám ngủ, có lần bọn họ từ bên ngoài dạo phố trở về, đều mặc váy ngắn, lúc đi ngang qua cổng trường, bị Trương Đại Hổ nhìn chằm chằm vào đùi của bọn họ.
Lúc ấy bọn họ còn cãi nhau vài câu với Trương Đại Hổ, thiếu chút nữa là đánh nhau.
Hiện tại người chết rồi, tự sát, treo trên cột cờ, vô luận là ai cũng đều thấy rất quỷ dị.
Càng nghĩ Từ Thiến càng thấy sợ hãi, trở lại ký túc xá gặp ba nữ sinh còn lại, bọn họ cũng rất sợ hãi, đều hi vọng mọi chuyện nhanh chóng trôi qua.
Trong lớp cũng có nhiều người thấy tấm hình kia trên trang chủ, liền nhanh chóng hối hận vì đã nhìn.
Ảnh chụp kia rất nhanh đã bị xóa, kể cả những bình luận chửi bới chủ topic.
Tiết học tiếp theo đã bắt đầu, bầu không khí trong phòng học vô cùng nặng nề, nỗi sợ hãi lần nữa ngưng tụ trên đỉnh đầu của tất cả mọi người.
Kỷ Thiều cầm bút chì vẽ đôi mắt của người mẫu, trong đầu hiện lên hình ảnh Trương Đại Hổ đang trừng mắt, hắn nhìn lại bức họa mình vẽ, có loại ảo giác như Trương Đại Hổ đang nhìn mình.
Hắn đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Giáo sư Ngô Lị Lị ở phía sau gọi hắn, “Kỷ Thiều, tiết học bắt đầu rồi, anh đi đâu đó?”
Kỷ Thiều không dừng lại, đóng cửa cái rầm.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thôi Ngọc từ trên ghế đứng lên, “Giáo sư, Kỷ Thiều bị đau bụng, để em đi xem.”
Thanh âm của cậu ôn hòa, gương mặt tuấn tú rất chân thành, lúc nói chuyện luôn nhìn thẳng vào đối phương, làm cho người khác không tự giác được mà tin tưởng lời cậu nói ra.
Thái độ của Ngô Lị Lị tốt hơn rất nhiều, “Vậy em đi đi.”
Thôi Ngọc mở của, bước chân càng lúc càng nhanh.
Ở góc hành lang cuối cùng bên trái, Kỷ Thiều đang đứng trước bồn rửa mặt của WC, không ngừng vốc nước lạnh lên mặt, thời điểm xoay người liền cả kinh, lúc trông thấy phía sau là ai thì liền thả lỏng.
“Sao cậu đứng ở phía sau tôi mà không lên tiếng?”
Thôi Ngọc nhìn hắn, “Tiếng bước chân của tôi rất lớn.”
Kỷ Thiều không nhìn vào ánh mắt vô tội của cậu, gạt gạt mái tóc có chút ẩm ướt, nhấc chân bước đi.
Thôi Ngọc kéo hắn, “Khoan hãy về lớp.”
Kỷ Thiều ánh mắt nghi hoặc.
Thôi Ngọc sờ sờ mũi, “Tôi nói dối với giáo sư, nói cậu bị đau bụng.”
Kỷ Thiều kinh ngạc nhìn cậu, bước qua thò tay quàng cổ của cậu, “Bây giờ cậu còn biết nói dối nữa à bạn học.”
“Trước kia là ai đã từng nói người nào nói dối người đó là con chó nhỉ? Hửm?”
Kỷ Thiều trêu cậu.
Cùng lúc đó, tại một cửa hàng điện thoại có một thanh niên đang nhìn chằm chằm vào di động trên tay, vẻ mặt như đang gặp quỷ.
Người trung niên ở phía sau thúc giục, “Đại Long, nhanh lên đi, muộn giờ làm rồi.”
Thời điểm ông ta bước qua liền giật mình, “Mặt của cậu sao lại trắng bệch như vậy?”
Triệu Đại Long ngẩn người tại chỗ, điện thoại của hắn mới vừa sửa xong, trả tiền rồi khởi động máy lên mới nhìn thấy lúc 3 giờ sáng có một tin nhắn, là anh trai của hắn – Trương Đại Hổ gửi tới.
Nội dung tin nhắn kia là: anh lạnh quá ah.
Nhưng anh trai của hắn đã chết vào lúc 2 giờ sáng cùng ngày hôm đó rồi.
*Ngũ Ngũ: đúng vậy… Kỷ Thiều ảnh ‘tưởng’ ảnh là trai thẳng nên có bạn gái rồi. Nhưng mọi người có thể an tâm, ngta vẫn còn trong sáng ;》