Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 37: Sốt cả ruột

Nếu dựa theo bối phận, Lý Duyên là tộc chất của Lý Hiếu Tông. Tuy các thế gia đại hộ phân chia đẳng cấp rất rành mạch, nghiêm ngặt, nhưng cũng loạn tới rối tinh rối mù. Lão thái gia Lý gia đã sắp tám mươi tuổi còn lấy một tiểu cô nương mười bốn tuổi xinh như hoa như ngọc. Hai năm sau tiểu cô nương này sinh ra một đứa con trai. Chớ nói ai khác, cho dù bản thân lão gia tử cũng không tin. Bởi vậy nhỏ máu nhận thân. Nếu đứa bé kia không phải là của ông ta, cho dù là trẻ con, chính là mẹ của nó chỉ sợ cũng sẽ bị dìm xuống sông.

Nhưng kỳ quái chính là, sau khi nhỏ máu nhận thân, xác thực là con của ông ta. Lão gia tử mừng rỡ, mở yến hội ba ngày. Việc này ngoại trừ chứng minh Lão thái gia của Lý gia long tinh hổ mãnh ra, chỉ có thể chứng minh, bên trong thế gia thực con mẹ nó loạn. Lão thái gia chính là phụ thân của Lý Lạc, thì là tổ phụ của Đại tướng quân Lý Viễn Sơn, là thái gia của Nha Tướng biên thành Lý Hiếu Tông, là tổ gia gia của Lý Duyên.

Lão thái gia Lý gia đã chín mươi mấy tuổi. Mà đứa nhỏ mười mấy tuổi kia, dù theo bối phận là thái gia của Lý Duyên. Nhưng bởi vì thứ xuất, cho nên căn bản không có địa vị gì. Yến hội ba ngày lúc trước, nói là chúc mừng đứa nhỏ ra đời, còn không bằng nói lão thái gia tự ăn mừng mình vẫn còn hùng phong thuở nào.

Nhưng không biết vì sao, đứa bé kia lớn lên rất giống cháu của ông ta.

Lý Hiếu Tông cũng là thứ xuất. Cho nên dù là Nha Tướng Ngũ Phẩm, chỉ cần trở lại đại viện Lý gia, hắn liền không có thân phận gì.

Lý Duyên là cháu ruột của Lý Lạc, dù không phải là cháu ruột phòng chính.

Ở quận Lũng Tây, Lý gia là gia tộc đứng đầu. Cho nên Lý Duyên kiêu ngạo như vậy cũng có thể lý giải. Đưa mắt nhìn khắp Đại Tùy, Lý gia cũng là một cây đại thụ.

Dưới chân núi Mộ Sơn, Phương Giải cố ý phân phó Đại Khuyển điều khiển xe ngựa tới một nơi cách Hồng Tụ Chiêu xa xa. Còn bảo Mộc Tiểu Yêu tới chỗ Hồng Tụ Chiêu qua đêm. Câu nói đầu tiên của Mộc Tiểu Yêu chính là hỏi Phương Giải, ngươi lại tính toán làm chuyện thương thên hại lý gì vậy? Phương Giải nghiêm túc đáp, lần này là thay trời hành đạo. Mộc Tiểu Yêu nói, việc mới lạ như vậy, kiểu gì cũng phải đi xem.

Mộc Tiểu Yêu đã muốn đi xem, Phương Giải cũng tốt, Đại Khuyển cũng không thế, không ai cản nổi.

Bởi vậy Mộc Tiểu Yêu tiếp tục ngủ trong xe, Đại Khuyển thì không tình nguyện ngồi chồm hỗm một bên tính toán có nên lột da hoẵng. Hắn là một người rất ít khi động tay động chân, cho dù hắn là người chỉ thích ăn thịt. Mỗi khi Phương Giải muốn hắn tự thân động thủ, hắn luôn nói cái gì quân tử tránh xa nhà bếp. Nhưng nhìn hắn kiểu gì cũng không thấy có một điểm của quân tử.

Hắn thích ăn thịt, nhưng trừ khi bất đắc dĩ, hắn sẽ không tự mình nấu nướng.

Cũng không biết đằng sau sự cố chấp này của hắn có cất dấu bí mật gì không. Phương Giải từng thử nhiều lần, nhưng vẫn không thu hoạch được manh mối nào.

Cho nên lúc Phương Giải dẫn theo đám người Lý Duyên, Thôi Lược Thương trở lại cỗ xe ngựa, Đại Khuyển còn đang nhìn mấy con thú săn được phát sầu. Trước mặt hắn để một cái nồi, nước trong nồi cũng đã sôi. Nhưng hai con gà rừng vẫn đặt một bên, con hoẵng thì treo trên cây.

Phương Giải nhìn thấy cảnh như vậy, liền giả vờ tức giận mắng vài câu, rồi cười làm lành bảo đám người Lý Duyên đợi. Sau đó hắn tự thân động thủ lột da nhổ lông mấy con vật kia. Việc bẩn thỉu như thế, đám người Lý Duyên tự nhiên sẽ không nhúng tay vào. Thậm chí nhìn động tác thành thạo nhanh nhẹn của Phương Giải, bỏ gà rừng vào nồi, dùng dao lột da hoẵng vứt trên mặt đất, trong ánh mắt của đám người kia chỉ có sự khinh thường và miệt thị.

Quân tử tránh xa nhà bếp, quý tộc tử đệ, tự nhiên càng sẽ không chạm vào công việc bẩn thỉu đó. Mặc dù là Thôi Lược Thương ở một bên nhìn cũng cảm thấy không thoải mái. Liền kéo đám người Lý Duyên tới một bên ngắm cảnh đẹp. Lý Duyên và Thôi Lược Thương cười cười nói nói, Lý Duyên nháy mắt cho Lưu Nhất Năng vừa lùn vừa xấu. Ở Tương thành, cái tên Lưu Nhất Năng này có thể nói là tiếng xấu đồn xa. Năm tuổi nhìn lén nữ nhân tắm rửa. Chín tuổi đạp cửa nhà quả phụ. Mười hai tuổi đã ngủ với tất cả nha hoàn bên cạnh. Mười bảy tuổi đã đi khắp thanh lâu của Tương thành, thậm chí là cả tú bà cũng không tha. Bên người luôn mang theo độc dược thấp kém của đám giang hồ hạ lưu.

Bọn họ vốn tính toán đánh tàn phế Thôi Lược Thương là xong. Nhưng hiện tại bỗng xuất hiện kẻ chịu tội thay Phương Giải. Bọn họ dĩ nhiên là càng không kiêng kỵ gì. Cho dù độc chết Thôi Lược Thương, chỉ cần giá họa cho Phương Giải, ở nơi hoang dã gϊếŧ người cướp của. Đám nha dịch, bộ khoái, thậm chí huyện lệnh quận trưởng trong Tương thành kia, chẳng lẽ dám điều tra tỉ mỉ để đắc tội với Lý gia, Lưu gia sao?

Ở Tương thành, thế lực của Thôi gia vốn kém xa Lý gia và Lưu gia. Cho nên ở trong mắt Lý Duyên và Lưu Nhất Năng, đây chỉ là một việc nhỏ, không coi vào đâu. Nhưng hai người bọn chúng, một tên âm hiểm, một tên độc ác, đều tự cho mình là thông minh, căn bản đã nghĩ tới một việc. Hai lần trước Diễn Vũ Viện chiêu sinh, Hà Tây Đạo Dương Tu Thần đề cử đều là người của Lý gia. Nhưng vì sao lần này lại đổi thành Thôi gia, vốn chỉ là một thế gia nhị lưu?

Người tự đại đến cực hạn, thì chính là ngu xuẩn.

Vào hai tháng trước, Hoàng Đế bệ hạ thăng Thôi Tần làm Quý Phi.

Độc dược của Lưu Nhất Năng căn bản không coi là thứ tốt gì. Không phải là tinh phẩm Đường gia ngậm cười nửa bước chết, cũng không phải là Bảy bước chết của Quỷ Khốc Tử. Càng không phải là Bách Hoa Độc của nữ nhân điên khùng ở Lăng Nhạn Cốc kia. Chỉ là một loại thuốc độc thấp kém mua từ trong tay giang hồ tam lưu. Một xâu tiền có thể mua được mười bình.

Thấp kém thì thấp kém, nhưng vẫn lấy được mạng người.

Đại Khuyển ngồi một bên đun nước nhếch nhếch miệng, nhịn không được mắng một câu gì đó. Sau đó buồn bã nói rằng cái mũi quá thính cũng không phải là một việc tốt. Thứ độc dược rác rưởi kia, hôi thối tới con mẹ nó khó ngửi.

Lưu Nhất Năng giả vờ nhìn Phương Giải lột da hoẵng. Sau đó ngăn ở tầm mắt Đại Khuyển, lặng lẽ bỏ một bao độc dược vào trong nồi nước. Nồi nước bỗng kêu đùng đùng vài tiếng. Đại Khuyển nhịn không được ai thán, hạ độc hạ như vậy cũng thực sự làm khó ngươi. Sau đó cố ý quay đầu nhìn nơi khác, giả vờ như không nhìn thấy.

Thủ đoạn thấp kém như vậy, cho dù là Phương Giải cũng không nhịn được nhếch miệng, cố nhịn cười, thầm mắng mười tám đời tổ tông của Lưu Nhất Năng. Nhưng không đυ.ng chạm gì tới bất kỳ nữ tính thân thuộc của Lưu Nhất Năng. Nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Nhất Năng thực sự quá xấu. Phương Giải không hề có du͙© vọиɠ gì với người sinh ra hắn.

Hạ độc còn cần hai người bị hạ độc làm như không thấy. Phương Giải thực sốt ruốt thay cho vị tác uy tác quái ở Tương thành này. Thủ đoạn như vậy hỗn trong Tương thành, mãi mãi chỉ có thể đi theo đít Lý Duyên. Nếu tới đế đô gặp phải những người xuất thân từ đại thế gia chính thức, sớm bị người ta đùa chơi chết, ngay cả cặn bã cũng không giữ lại.

Hạ độc xong, Lưu Nhất Năng xoay người, đắc chí rời đi.

Đại Khuyển nhìn cái nồi sủi nước bọt, hỏi Phương Giải: - Làm gì bây giờ? Cái tên ngốc bức kia ngay cả nước đang sôi cũng chưa từng thấy qua. Con mẹ nó, nước đã đặc quánh lại như hồ rồi.

Phương Giải bất đắc dĩ, đứng dậy cầm cái bầu gỗ hớt bọt ra khỏi nồi nước: - Đừng trách người ta, nghiệp dư cuối cùng vẫn là nghiệp dư.

Gà rừng cần nước sôi để tẩy lông, hoẵng lột da cũng cần nước sôi để rửa sạch. Mà nước sôi đang bị hạ độc. Đây là điều mà Đại Khuyển không dễ dàng tha thứ. Trong lòng không biết đã mắng tổ tông Lưu Nhất Năng bao nhiêu lần. Lãng phí gì thì lãng phí, nhưng lãng phí thịt là điều hắn rất khó tiếp nhận.

Nếu không phải Phương Giải nói đợi tới đế đô sẽ đặt một bàn tiệc ngon nhất trong quán ăn tốt nhất, thì nói không chừng Đại Khuyển đã bãi công, mặc kệ.

Cho nên đang may mắn gặp phải đối thủ ngu như heo, đồng thời Phương Giải đang cảm khái phải đề phòng đồng đội như heo. À không, là đồng đội như chó.

Giày vò nửa canh giờ, Phương Giải rốt cuộc chuẩn bị xong thịt và rượu chiêu đãi khách quý. Khi thịt nướng được nướng xong mang lên, bất kể là Lý Duyên hay là Phương Giải, đều âm thầm thở phào một hơi.

- Rượu?

Phương Giải thấy Đại Khuyển đi lấy rượu nhưng vẫn chưa quay lại, ra vẻ không vui nói: - Bảo hắn lấy ít rượu mà cũng lâu la. Có phải hắn chê ta trả tiền công chưa đủ phải không? Chờ tới thành Trường An nên thuê một tên cơ linh chút. Vừa già vừa xấu, một chút tác dụng cũng không có!

Đám người Lý Duyên và Thôi Lược Thương vô ý thức nhìn về phía xe ngựa. Chỉ thấy thùng xe kia đung đưa kịch liệt. Mà người đánh xe kia hình như bị kinh hãi gì đó, cơ hồ muốn chạy ra ngoài. Thôi Lược Thương giật nảy mình, nhịn không được hỏi Phương Giải: - Rượu của ngươi giấu trong hòm sắt à? Sao lấy rượu thôi cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy?

Lúc này Phương Giải mới nhớ ra, nhịn không được cầu nguyện cho Đại Khuyển.

Đúng vào lúc này, Đại Khuyển bị bắn ra thùng xe, khuôn mặt tiếp xúc với mặt đất.

Hắn giãy dụa đứng lên, lảo đảo cầm theo hai túi rượu đi về hướng bên này. Một bên mắt bị thâm đen, miệng sưng lên, vừa đi vừa lẩm bẩm nói:

- Lấy rượungươi tưởng đó là một việc dễ dàng à?

Phương Giải vội vàng nghênh đón, nhận lấy túi rượu, cười hắc hắc nói: - Lão gia hỏa này rất thích uống trộm rượu của ta, cho nên ta mới phải giấu kỹ như vậy.

Đại Khuyển hừ một tiếng, ngồi dựa xuống một cái cây, xoa xoa cái miệng đau đớn, thấp giọng mắng - Mộc Tiểu Yêuchỉ là hai túi rượu mà thôi, có cần hạ độc thủ như vậy không?

May mà hắn chỉ lầm bầm, đám người Lý Duyên không nghe thấy.

Phương Giải tự tay rót rượu cho đám người Lý Duyên và Thôi Lược Thương, sau đó mỉm cười nói:

- Tên tùy tùng kia là thuê từ nông thôn, ánh mắt hạn hẹp, mong các vị công tử chớ trách móc. Tuy nhiên rượu này thực sự là rượu ngon, được mua từ thành Phan Cố.

Thôi Lược Thương bưng chén rượu lên, nhịn không được khen: - Mùi rượu xông thẳng vào mũi, xác thực là rượu ngon. Không cần nhấm iền biết, rượu này được cất vào hầm ít nhất cũng phải ba tới năm năm.

Lý Duyên cũng khen một tiếng rượu ngon, nhịn không được bưng chén rượu lên uống một ngụm.

- Quả thật không tồi. Dù không bằng rượu Long Đàm của Tương thành, nhưng cũng là rượu ngon khó được. Không ngờ một nơi hoang vu lạnh lẽo như Phan Cố, cũng nhưỡng ra được rượu ngon như vậy, khó được.

- Rượu không tầm thường, tay nghề của Thương huynh đệ càng không tầm thường.

Lý Duyên chỉ thịt nướng trước mặt, khen: - Bên ngoài vàng óng, ngoài dòn trong mềm.

- Các vị nếm thử xem.

Phương Giải vội vàng nói: - Xem có hợp khẩu vị không?

Lý Duyên sững sờ một chút, Lưu Nhất Năng thấy vậy, vội vàng nói: - Hôm nay Thương huynh đệ là chủ nhân, chúng tôi là khách nhân. Có lý nào chủ nhân không ăn, khách nhân lại ăn trước? Thương huynh đệ nếm thử trước đi, chúng tôi ăn sau.

Phương Giải buông đôi đũa xuống, chân thành nói: - Không đúng, không đúng, chính vì hôm nay tại hạ là chủ nhân, vài vị công tử là khách nhân, nào có chuyện khách nhân chưa ăn, chủ nhân đã tự mình ăn? Ta thấy Lý công tử đức cao vọng trọng, cho nên hôm nay phải do Lý công tử động đũa đầu tiên. Bằng không mọi người cứ nhường tới nhường lui, thức ăn sẽ nguội mất.

Lý Duyên vội vàng khoát tay nói: - Chúng tôi là nhờ phúc của Thôi công tử nên mới có thể được ăn mỹ vị như vậy. Không bằng Thôi công tử động đũa trước, được không?

Thôi Lược Thương là người thành thật, suy nghĩ một lát, nói: - Vậy thì ta ăn trước cũng được.

- Đợi chút.

Phương Giải ngăn cản nói: - Đại Tùy chúng ta là một nước coi trong lễ nghi, mất gì thì mất, không thể mất lễ nghi. Thế này vậy, trong chúng ta ai cao tuổi nhất thì người đó ăn trước.

Thôi Lược Thương cười nói: - Cũng tốt!

Sắc mặt Lý Duyên trắng bệch, nhìn nhìn vài người bên cạnh thì chỉ có hắn là lớn tuổi nhất: - Điều này không tốt lắm đâulớn tuổi, tự nhiên phải nhường cho người nhỏ tuổi ăn trước. Đây mới là mỹ đức mà Đại Tùy đề xướng.

- Đúng!

Thôi Lược Thương nói: - Thương huynh đệ nhỏ tuổi nhất, nên là Thương huynh đệ ăn trước.

- Không được, Lý công tử ăn trước.

- Thương huynh đệ ăn trước.

- Lý công tử ăn trước

- Thương huynh đệ ăn trước.

Cứ như thế tranh chấp, tới tới tới lui, đã vài chục lần cũng không ai chịu ăn trước. Cuối cùng đã không thể nghĩ ra được lý do gì để cự tuyệt, nhưng vẫn không ai chịu động đũa đầu tiên.

Đúng vào lúc này, bỗng một làn gió thơm nhẹ nhàng truyền tới. Tiếp theo là một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt. Mọi người sững sờ, chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ mặc quần áo đỏ một tay kéo Lý Duyên ngã xuống đất, một tay mở miệng Lý Duyên, bưng cái đĩa thịt kia bỏ hết vào miệng Lý Duyên.

- Con mẹ nó, sốt cả ruột!

Mộc Tiểu Yêu mắng một câu, hung hăng nhìn Phương Giải.