Giam Cầm Nhân Tính

Chương 7

Editor: Di

Hôn, một nụ hôn ngọt ngào, triền miên, ướŧ áŧ.

Môi lưỡi hòa quyện vào nhau, cơ thể ngày càng nóng, trái tim nóng bỏng đang hoảng loạn tựa như trong phút chốc sẽ khiến cậu gục ngã. Nhưng, người cậu hôn vẫn thờ ơ, nhìn giống như hợp tác nhưng thực tế là anh ta đang chống cự lại nụ hôn của cậu.

“Thật khó chịu….Tôi…..Thật khó chịu….” Bạch Thiệu Lan một bên liếʍ khắp người Thẩm Lê, một bên hung hăng kéo khóa quần nhưng khi vừa chạm vào, cổ tay cậu lập tức bị nắm chặt, ngăn lại. Cậu đỏ mắt, mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Thẩm Lê, tức giận nói: “Đây không phải là điều anh muốn sao! Anh rốt cuộc muốn tôi phải làm như thế nào!”

Thẩm Lê nhìn cậu, đôi mắt trống rỗng sâu thẳm. Bàn tay nóng bỏng để sau cổ ấn đầu cậu xuống lần nữa, cứng rắn, áp mặt cậu xuống đũng quần.

“Không…”

“Nếu cậu không muốn làm cũng được, tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ, cậu ngồi chờ thuốc hết tác dụng đi”, Thẩm Lê nói.

Những giọt nước mắt của Bạch Thiệu Lan cũng nóng bỏng như cơ thể cậu vậy, cậu cảm thấy chỉ một lúc nữa thôi cơ thể cậu nhất định sẽ nổ tung, cậu có chút khao khát muốn bị xâm phạm, giống như những ngày trước đó, không cần phải nỗ lực, bị đè xuống, bị tính khí của anh ta hung hãn xâm phạm. Loại suy nghĩ này khiến cho cậu cảm thấy nhục nhã, tuy một phần suy nghĩ bị thuốc khống chế, nhưng cậu chỉ muốn độn thổ cho xong vì ý nghĩ dâʍ đãиɠ của mình.

Không một tên đàn ông bình thường nào lại muốn bản thân bị một kẻ khác đè, cậu biết, bây giờ cậu đang rất mơ hồ, rất không bình thường, mà tên đầu sỏ chính là kẻ đang đứng trước mặt cậu.

“Tôi….Tôi không muốn…..Tôi không muốn….Tôi thích phụ nữ…..” Cậu nhắm mắt lại, lẩm bẩm, tự thôi miên, lừa dối chính bản thân.

Thẩm Lê quay người, nhìn giống như muốn bước ra ngoài. Cơ thể vừa di chuyển, Bạch Thiệu Lan liền quấn chặt lấy anh, hơi thở của cậu đang rất nóng, nức nở bên tai Thẩm Lê, anh biết, cậu sắp không chịu đựng được nữa.

“Nếu không ai giúp thì ngày mai cơ thể này nhất định sẽ hỏng thôi, đàn bà? Cậu nghĩ rằng dương v*t này của cậu….”

Vừa nói, tay Thẩm Lê liền nắm chặt dương v*t đang cương cứng thẳng tắp của cậu. Kɧoáı ©ảʍ ập đến, cậu há miệng hét một tiếng, Thẩm Lê ngay lập tức buông ra.

“Cậu cho rằng, đến lúc đó, vật này còn có thể sử dụng sao?”

Hành động này của Thẩm Lê giống như “cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà”, hay nói cách khác, Bạch Thiệu Lan đã sớm thỏa hiệp trong lòng, cậu chỉ đang cần một cái cớ để vứt bỏ một chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

“Cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà”:

một câu ngạn ngữ phương Tây, có một người sở hữu một con lạc đà rất nghe lời,

ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng. Thấy con lạc đà vẫn đứng yên bất động,

ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà đã vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm cuối cùng đè ngã xuống chết.

→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát.

Môi Thẩm Lê lập tức nóng lên, anh nhìn thấy khuôn mặt với đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Thiệu Lan. Cậu hôn rất mạnh, cắn chặt môi anh, khiến anh cảm thấy có một chút đau đớn. Một lúc sau, nụ hôn của cậu chuyển đến cổ anh, mυ'ŧ mạnh. Thẩm Lê sốt ruột chạm vào tóc cậu. Trước khi kéo cậu ra khỏi cơ thể mình, anh cảm thấy da trên ngực mình thấm đẫm nước. Anh không cần nhìn cũng biết, đó là nước mắt của Bạch Thiệu Lan.

Cánh tay vốn đang định dùng lực lôi cậu ra thì đột nhiên thả lỏng, có lẽ anh không đủ nhẫn tâm.

Một đường hướng xuống phía dưới, cuối cùng đã đến đũng quần. Bạch Thiệu Lan nghẹn ngào một tiếng, đôi mắt đáng thương mở to, nước mắt liên tục chảy xuống. Bạch Thiệu Lan gần như không bao giờ khóc, vì trong hoàn cảnh bình thường, cậu thường bắt nạt người khác, không ai dám bắt nạt cậu. Vậy mà mấy ngày nay, những giọt nước mắt tích cóp trong rất nhiều năm thi nhau chảy ra, hốc mắt đỏ ửng, cậu cảm giác như mắt sắp mù tới nơi, tuy nhiên, khi nhìn lên, Thẩm Lê vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn. Đối với nước mắt của cậu vô cùng hờ hững.

Thắt lưng, khóa kéo, qυầи ɭóŧ, từng cái một, bị cởi ra thật chậm, một nửa tính khí lộ ra ngoài, kích thước đáng kinh ngạc. Bạch Thiệu Lan lau nước mắt, hít mũi một cái, vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận được. Nhưng thân thể cậu nóng ran từng đợt, cậu bị hành hạ đến mức sắp điên rồi, dương v*t của cậu đã cứng rắn trong một khoảng thời gian rất dài, dịch trắng rỉ ra từ đỉnh nhỏ xuống đất liên tục, không ai vỗ về, bị kìm nén phồng to đến mức sắp nổ tung.

Cậu vươn đầu lưỡi ra, dò xét, liếʍ thử phần thân.

Không có gì ngon cả.

Sau lần liếʍ thứ nhất, giống như đã vượt qua được rào cản trong lòng, quyết định, há miệng, ngậm vào khéo léo đưa đầy phần đầu.

Tay Thẩm Lê đặt ở đỉnh đầu cậu vuốt ve, vô hình chung khiến cho cậu cảm thấy được trấn an. Cậu nhả tính khí ra, muốn đưa mặt qua để cho anh ta sờ, vừa mới động đậy, liền bị Thẩm Lê túm cổ, buộc cậu phải đối mặt với dương v*t của anh.

“Ô….Khốn kiếp…..Biếи ŧɦái….” Bộ não rơi hỗn loạn, cả cơ thể và tâm trí đều bị tra tấn, nhưng cậu vẫn có thể chửi thề, như thể đã trở thành bản năng. Cậu cầm dương v*t to lớn trước mắt, tự động há miệng ngậm vào phần đầu.

Khẩu giao đối với cậu mà nói là một việc hết sức xa lạ, cậu cũng không có để cho đàn bà khẩu giao, huống chi là đàn ông. Cậu không có chút kỹ xảo nào, lúc phun ra nuốt vào tính khí còn lỡ cạ răng vào phần đầu. Thẩm Lê bị đau, vỗ vào bả vai cậu, trầm giọng nói: “Thu răng lại”

Đã muốn cậu làm, còn chê cậu làm không tốt, tinh thần căn bản đã không còn rõ ràng nữa, nhưng vẫn có chút nghẹn ngào ủy khuất, có giả đáng thương cũng không có chỗ để dùng.

Cậu cố gắng thu răng lại, động tác phun ra nuốt vào vẫn thô lỗ như cũ, thỉnh thoảng nuốt đến tận cổ họng, cậu cố gắng đè nén cảm giác muốn ói, tiếp tục khẩu giao.

Thẩm Lê từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn cậu phun ra nuốt vào một hồi, liền kêu cậu ngưng lại.

“Tự mình ngồi lên”

Bạch Thiệu Lan lập tức nhả dương v*t ra, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thẩm Lê. Cơ thể của cậu nóng kinh người, lúc khẩu giao nước miếng tràn ra bên ngoài miệng, không biết có phải do thuốc hay không, cậu ngoan ngoãn giống như một con mèo, vùi đầu vào hõm cổ Thẩm Lê, khẽ cắn vào phần da ở cổ, eo vặn vẹo, cố gắng cọ vào anh.

Thẩm Lê đưa ngón tay xuống dò xét miệng huyệt, cảm nhận được cơ thể cậu lập tức dao động, miệng huyệt lập tức co rút lại. Trong cơ thể cậu quả thật rất nóng, hơi đi vào một chút đã gần như đốt cháy đầu ngón tay anh. Bạch Thiệu Lan ôm bả vai anh, chủ động ngồi xuống một chút, để ngón tay anh đi vào sâu hơn. Bên trong co rút, hút cắn lấy ngón tay, anh đi vào sâu một chút, Bạch Thiệu Lan khẽ hét lên, anh rút ra cọ xát phần ngoài thì cậu lại biến thành ủy khuất, nghẹn ngào.

Cậu quả thật dâʍ đãиɠ kinh người, Thẩm Lê nghĩ, thuốc này đúng là không phải thứ tốt lành gì.

“Mau….Mau vào….” Hai ngón tay hoàn toàn không thỏa mãn được du͙© vọиɠ của cậu, cậu nhớ, nhớ dương v*t to lớn của anh ta, nhớ cảm giác anh ta thô bạo ra vào trong cậu. Hiện tại, cậu không cảm thấy nhục nhã hay xấu hổ nữa, cậu chỉ biết rằng cậu đang rất khó chịu, cậu không thể chịu đựng được nữa. Cậu liền đẩy ngón tay đang mở rộng hậu huyệt ra, nắm lấy tính khí của Thẩm Lê để ngay miệng huyệt ngồi xuống.

Cảm giác thoải mái khi cơ thể được lấp đầy khiến cậu sướиɠ đến phát khóc, thỏa mãn kêu một tiếng, một chút lý trí còn sót lại cũng bị du͙© vọиɠ đánh bại. Không đợi Thẩm Lê di chuyển, cậu đã tự mình chuyển động lên xuống, cắn chặt lấy dương v*t, thăm dò thử tìm điểm nhạy cảm, biểu cảm say đắm trầm luân, khiến Thẩm Lê cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.

Nhiệt độ sau huyệt nóng bỏng khiến Thẩm Lê không tự chủ được khẽ thở dốc một tiếng, đường ruột chặt hẹp vững vàng bám chặt vào dương v*t, cắn chặt đến mức khiến da dầu anh tê dại. Anh nhắm mắt lại, không nhìn động tác dâʍ đãиɠ của người trong ngực, suy nghĩ.

Kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© rất mãnh liệt, âm thanh thể xác va chạm vang lên rất rõ ràng, tiếng nước rút ra cắm vào da^ʍ mỹ. Trước mắt Thẩm Lê tối đen, trống rỗng, chỉ yên lặng nhắm mắt cảm nhận cơ thể nóng như lửa của Bạch Thiệu Lan, một lúc sau, nghe được tiếng thở dốc cao vυ't của Bạch Thiệu Lan bên tai, anh cảm thấy hơi ồn ào, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, cậu hôn lên môi anh.

Hiện tại nên cảm thấy thế nào đây, anh cùng tên thiếu gia nhà giàu này quấn quít, môi chạm môi, hạ thân anh đỉnh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, anh nghe được tiếng khóc sụt sùi rêи ɾỉ của cậu, anh không thể tự lừa dối mình —

Vì anh rất tỉnh táo.

Anh đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong cơ thể cậu, nghe được tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn của cậu, đáy lòng lập tức lạnh như băng.