Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 21: Dạo này anh có khỏe không?

Tiểu thiếu gia ngồi trong căn phòng kia một đêm.

Hoa hồng trải đầy trên đất dần rồi cũng héo úa, viền cánh hoa đã bắt đầu xoăn lại, mùi hoa còn nồng, ở trong căn phòng đóng kín ấy có hơi làm người ta đau đầu.

Trên bàn đặt một bình rượu, là lấy từ kho rượu của chị gái cậu, chị gái nhìn thấy có sửng sốt thật, nhưng cũng không bảo với cậu chai này là của anh rể giữ lại, xua tay ý bảo cậu cứ đem đi.

Nhưng hôm này sẽ không có ai đến uống chai rượu này.

Tiểu thiếu gia còn chưa tỉnh rượu, tự mình rót một chén uống vào, sặc đến mức yết hầu đau rát, chẳng được mấy chốc đã phải chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch sẽ.

Hôm nay cậu chẳng ăn gì lại còn uống rượu, dạ dày quặn đau, càng đau cậu khóc càng nhiều.

Cậu hơi say, nhưng lại không ý thức được, cố rửa sạch mặt, cởϊ qυầи áo bẩn, ngồi im trước cửa sổ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay trời vẫn mưa mãi, trên cửa sổ thủy tinh nhạt nhòa vết nước, tiểu thiếu gia dán gương mặt đỏ bừng lên cửa kính lạnh lẽo.

“Ngu Hành Chu…” Cậu gọi tên Ngu Hành Chu, nhớ tới một ngày đã rất lâu trước kia, cậu suýt nữa bị đẩy xuống hồ, là Ngu Hành Chu kéo được cậu lên bờ. Nhưng Ngu Hành Chu không để ý đến lời cảm ơn của cậu đã vội bỏ đi, vội đến mức đánh rơi cả đồ vật.

Tiểu thiếu gia nhặt lên, mở ra thì mới biết trong đó là một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh là Ngu Hành Chu lúc trẻ cùng với một cô gái.

Bức ảnh đó cậu đã giữ bên mình rất lâu, cho nên lúc nhìn thấy Ngu Hành Chu trong hộp đêm, cậu vừa liếc qua đã nhận ra.

“Đó là ai thế?” Tiểu thiếu gia hỏi vị anh họ vốn là một công tử ăn chơi đứng kế bên, lo lắng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.

Ông anh họ đang ôm người đẹp chơi vui đến quên cả lối về, qua loa liếc mắt một cái lại nghĩ rằng em họ hỏi người bên cạnh Ngu Hành Chu “Người đứng đầu bảng trong hộp đêm này đấy, tính tình cũng kiêu kì lắm nhưng người đẹp, ánh mắt của Ninh Ninh thật không tệ.”

Tiểu thiếu gia ngây người ra trong chốc lát, đến tận lúc Ngu Hành Chu đi rồi cậu mới lại ngoan ngoãn ôm cốc nước hoa quả uống.

Hôm đó sau khi về nhà, vì đi chơi với vị anh họ vốn không có uy tín trong nhà nên cậu bị chị gái chỉnh đốn một trận.

Rồi cậu ôm gối, đếm tiền tiêu vặt của bản thân, đưa ra một quyết định to gan – cậu muốn bao dưỡng người đứng đầu bảng ở hộp đêm này.



Tiểu thiếu gia cắn môi, môi đỏ gần như sắp bật máu.

Trước mắt cậu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, Ngu Hành Chu tự mình làm chocolate, thật ra lúc anh cười tươi sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ bên má, ngày ấy trên ngọn đèn thả xuống lòng sông cậu đã viết tên hai người…

Mỗi lần ở bên Ngu Hành Chu, đều khiến cậu thích anh thêm một chút.

Cứ tích lũy theo ngày tháng, cuối cùng giọt nước thành đại dương, mà Ngu Hành Chu lại là ngọn hải đăng duy nhất trên mặt biển rộng lớn này.

“Em rất ghét anh, em không thích anh chút nào cả” Tiểu thiếu gia thì thầm, không biết nói cho ai nghe, đôi môi đỏ tươi cong lên miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.



Ngu Hành Chu cũng tự mình ngồi trong khách san.

Nhưng giường sau lưng sạch sẽ, chẳng có lấy chút dấu vết tình ái nào, chỉ có khói thuốc nồng đậm quẩn quanh khắp phòng.

Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không biết tiểu thiếu gia đã về đến nhà chưa.

Lúc nãy tiểu thiếu gia khóc, nước mắt còn dính trên bàn tay anh, vô cùng lạnh lẽo, thế mà anh lại thấy bỏng rát, giống như trên mu bàn tay bị châm lửa, đau đến tận trong tim.

Một lát sau, có người gõ cửa.

Ngu Hành Chu không kiên nhẫn bước đến mở cửa.

“Chung tiểu thiếu gia bảo đưa cái này cho ngài” Cậu nhân viên đưa chiếc đồng hồ ra, Ngu Hành Chu vừa nhìn thấy nó trong lòng đã thắt lại.

Đó là đồng hồ anh tặng tiểu thiếu gia, là quà sinh nhật, cũng là nỗi lòng của anh.

Anh đưa tay nhận lấy, luống cuống đóng cửa lại.

Cậu nhân viên nhún vai rồi đi mất.

Ngu Hành Chu nắm chặt cái đồng hồ kia trong tay, mặt đồng hồ cứng khiến tay anh cộm lên.

Anh nhớ đến Chung Ninh khóc đỏ hai mắt, thế nhưng lại chẳng nói lấy một lời.



Từ hôm ấy trở đi, cả một tuần dài Ngu Hành Chu không còn nghe được tin tức gì liên quan đến tiểu thiếu gia nữa.

Sau bữa tiệc sinh nhật long trọng kia, vài ngày liền tiểu thiếu gia nhà họ Chung không đi học, chỉ có thỉnh thoảng có người nhắc đến đôi câu, nói rằng Chung tiểu thiếu gia chuẩn bị ra nước ngoài du học.

Ngu Hành Chu nghe được tin tức này cũng chẳng cau mày lấy một cái, chỉ bảo “Tốt lắm”

Tiểu thiếu gia ra nước ngoài ba năm năm năm, rồi chẳng mấy chốc sẽ quên anh.

Nhưng mà ngay đêm hôm đó, Ngu Hành Chu lại nhận được một cuộc gọi từ tiểu thiếu gia.

Không phải dãy số anh vẫn quen thuộc, nhưng Ngu Hành Chu nhìn qua lại có thể đoán được là Chung Ninh.

Sau khi nối máy, trong di động lại không có tiếng động gì, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ, một lát sau tiếng thở biến thành tiếng nức nở, giống như mèo con gào khóc, âm thanh tinh tế lại khiến người ta đau lòng khôn tả.

Ngu Hành Chu khoác áo ngồi trước cửa sổ, không nói lời nào nghe tiểu thiếu gia khóc một tiếng đồng hồ, điếu thuốc trên tay đã cháy tàn đến tận ngón tay mà anh lại chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Anh cứng rắn không muốn nói chuyện, ngăn bản thân không an ủi tiểu thiếu gia. Trời đêm bên ngoài chi chít sao, mưa liên miên cuối cùng đã ngừng hẳn.

Tiểu thiếu gia thút thít nửa ngày, cắn chặt răng mới không khóc thành tiếng. Cậu nghe cả tiếng đồng hồ Ngu Hành Chu lại không nói gì, tuyệt vọng nghĩ, hóa ra anh ấy thật sự không thích mình.

Chuyện tốt nhất cậu có thể làm, chỉ là nhỏ giọng hỏi một cậu “Dạo này anh có khỏe không?”

Ngu Hành Chu muốn nói, anh không khỏe.

Thế nhưng chưa nói gì, anh đã cúp máy.