Đến nghĩa trang, Ngu Hành Chu cầm hoa bước đến tận những hàng mộ trong cùng.
Nơi này không gian rất rộng, cây lá sum suê, mặt đất sạch sẽ, trên mặt cỏ còn có cả đài phun nước và tượng điêu khắc bằng cẩm thạch.
Nếu không có những mộ bia lạnh lẽo, có lẽ nơi này giống công viên hơn.
Ngu Hành Chu đặt bó hoa xuống, ảnh chụp trên bia mộ là cô gái xinh đẹp tên Lê Phồn, không thể nhìn ra dáng vẻ ốm yếu đau bệnh về sau, chỉ có đôi má lúm nho nhỏ lúc mỉm cười.
Đây là ảnh chụp lúc cô hai mươi tuổi.
Ngu Hành Chu không chịu được, châm một điếu thuốc.
Lê Phồn là ân nhân của anh. Trước kia anh bỏ học, suýt nữa bị người ta đánh chết, là Lê Phồn nhặt anh về nhà.
Trong căn phòng nhỏ cách vách ấy, anh có một chốn dừng chân, cũng nhờ thế mà anh thoát chết.
Sau này anh phát đạt, cũng chẳng phải con đường làm ăn tử tế, kiếm được nhiều tiền, cũng cho Lê Phồn rất nhiều.
Nhưng Lê Phồn không muốn.
Khi đó Lê Phồn chỉ có thể sống thêm được không đến một năm, cô nằm trên giường bệnh hỏi Ngu Hành Chu, có thể cưới cô không.
Cô ra vẻ thoải mái nói, chỉ là cô muốn mặc áo cưới, dù sao sống cũng không được bao lâu
nữa, tìm đại một người kết hôn là được, mà vừa hay quen với Ngu Hành Chu, cô cũng lười tìm ai khác.
Nhưng Ngu Hành Chu nhìn vào mắt cô, biết cô đang nói dối.
Cô thích Ngu Hành Chu.
Cô chỉ có thể sống một năm.
Ngu Hành Chu chẳng suy nghĩ gì nữa, liền đồng ý.
Anh không hỏi bản thân có yêu Lê Phồn không, trong lòng anh đã có đáp án. Nhưng Lê Phồn là ân nhân, lại chỉ có thể sống không quá một năm.
Ngu Hành Chu tuy rằng không phải kẻ đi con đường chính đạo, nhưng cũng hiểu bản thân có nghĩa vụ làm Lê Phồn vui vẻ một chút, vì anh thiếu nợ Lê Phồn.
Ngày hôm ấy cầu hôn Lê Phồn, Ngu Hành Chu mua một chiếc nhẫn rất to, còn mua một đóa hoa bách hợp mà Lê Phồn thích, thêm cả mấy bông cát cánh màu tím.
Lê Phồn đã chọn xong áo cưới, váy đuôi cá trắng dừng trên thắt lưng tinh tế, từng đốm sáng lấp lánh đọng trên đó.
Lê Phồn nói cô thật hạnh phúc, có thể gả cho Ngu Hành Chu, cô cảm thấy mình sống không uổng phí.
Nhưng chẳng đợi đến khi Ngu Hành Chu mang nhẫn và hoa đến tay, cô đã xảy ra chuyện.
Kẻ bắt cóc Lê Phồn chính là đối thủ một mất một còn với Ngu Hành Chu, không gϊếŧ được Ngu Hành Chu liền tìm cách bắt cóc vị hôn thê mà anh đã thừa nhận.
Dưới ánh nắng, Ngu Hành Chu nhìn Lê Phồn cười tươi như hoa trên bia mộ, khói thuốc tản ra từ giữa ngón tay anh, cuộn lên cao rồi tan vào không khí.
Anh không biết Lê Phồn có hận anh không, có hối hận đã gả cho anh không.
Ngu Hành Chu không thể nhìn thấy Lê Phồn lúc ra đi.
Nói cho đúng, anh còn chẳng thể thấy được một Lê Phồn đầy đủ.
Người hôm qua còn nắm tay anh, hờn dỗi như một cô bé bảo rằng bánh cưới của họ không được làm quá ngọt, thế mà đến cả một cơ thể đầy đủ cũng không còn.
Chỉ có một cái đầu lâu trắng bệch, mang những viết thương rách nát, ngâm trong dòng nước sông lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Ngu Hành Chu.
Cô từng nói chẳng có gì để lại.
Cũng chẳng còn đến một năm sống trên đời.
Từ khoảnh khắc quyết định gả cho Ngu Hành Chu, cô chỉ còn có nửa tháng để sống.
—-
Từ đó về sau, bên cạnh Ngu Hành Chu không có người tình cố định nào.
Công việc làm ăn càng lớn, đối thủ một mất một còn năm đó đã sớm thành cô hồn dã quỷ, bị anh nghiền xương thành tro.
Những mảng tối trong chuyện làm ăn cũng dần bị anh xóa bỏ sạch sẽ, anh không còn là tên đầu đường xó chợ năm xưa, mà là “Ngu tiên sinh” được người tôn kính được người sợ hãi.
Không đếm được số mỹ nhân đến bên cạnh anh, nam nữ đều đủ cả, ai ai cũng có dáng người hấp dẫn mặt mũi xinh đẹp, vô cùng nghe lời. Anh cũng đã bước qua những tháng ngày hoang đường.
Nhưng anh vẫn vậy.
Vẫn là đêm khuya mơ thấy Lê Phồn, mơ thấy cô trên giường bệnh, gầy đến mức chỉ còn xương thôi, lại vẫn cười ấm áp.
Giọng nói của cô dịu dàng “Ngu Hành Chu, ai cũng bảo mệnh anh ngang, nói trong mệnh anh có sát. Nhưng em không tin, em chẳng sống được mấy tháng nữa, còn có thể bị hại đến thế nào?”
Thế mà rồi cô cũng bị anh hại chết.
Mà cái đêm trước khi chết, cô hỏi Ngu Hành Chu, có phải vì anh thích nên mới cưới cô không.
Ngu Hành Chu dừng lại một chút, không nói gì, chỉ nhìn cô khó hiểu.
Lê Phồn cười cười, không tiếp tục câu hỏi của mình, cúi đầu nhìn trang sức hôn lễ đã chuẩn bị xong.
Điều cô muốn thật ra chẳng nhiều gì, vậy mà cuối cùng cũng không có được.
Ngu Hành Chu trời sinh giỏi nói dối, ngày ấy lại không nói tiếng nào.
Điếu thuốc trên tay Ngu Hành Chu cháy hết, tàn thuốc rơi xuống, từ ấm áp biến thành lạnh lẽo.
“Lê Phồn, anh có người mình thích” Ngu Hành Chu nhìn bia mộ nói, điếu thuốc cháy đến làm bỏng tay nhưng anh lại không cảm giác được “Em ấy còn là một cậu nhóc, trẻ tuổi, không hiểu chuyện. Thích ai không thích lại thích anh.”
“Em biết đám trẻ con mà, tuổi nhỏ vì tình yêu mà đòi sống đòi chết, đợi đến khi trưởng thành gặp những chuyện tốt hơn mới nhận ra bản thân ©ôи ŧɧịt̠ cười thế nào.”
Ngu Hành Chu nhớ đến gương mặt trẻ con của tiểu thiếu gia, nhớ tới hàng mi thật dày thật mềm mại, lúc hôn môi làn mi của tiểu thiếu da sẽ chạm lên mặt Ngu Hành Chu.
Anh sống đến ba mươi hai tuổi, lần đầu tiên yêu một người.
Lại là một người từ đầu đến chân không phù hợp với anh.
“Em ấy quá nhỏ, lại ngoan. Đợi đến khi em ấy trưởng thành thì anh đã già lâu rồi.” Ngu Hành Chu nhìn ảnh chụp Lê Phồn bằng ánh mắt dịu dàng “Em bảo anh hà tất phải làm hỏng một đứa nhỏ, đúng không? Đến khi em ấy có cả khoảng trời rộng lớn, anh lại tiếc không muốn buông tay, thế thì khó coi lắm.”
Ngu Hành Chu dụi điếu thuốc.
Còn một câu anh chưa nói, trước mộ Lê Phồn nói ra dường như quá tàn nhẫn.
Anh lớn tuổi rồi, bắt đầu tin vào số mệnh.
Anh chưa từng yêu Lê Phồn, nhưng khoảnh khắc mất đi cô đã đủ khiến trời sụp đất nứt.
Hiện giờ anh yêu tiểu thiếu gia thật.
Anh bắt đầu sợ thật sự trong mệnh anh có sát, tội nghiệt trước kia đều sẽ quay lại, liên lụy đến viên ngọc quý Chung Ninh của lòng anh.