Sáng hôm sau, Dịch Quân Ngạn lấy tạm một nửa chiếc bánh mì rồi chạy ra trạm tàu điện ngầm. Cậu phải tới nơi trước tám giờ để chuẩn bị lo toan mọi thứ, rồi còn mua bữa sáng cho Đằng Tự.
Quê gốc của Đằng Tự là ở huyện Ái Tri, hắn thuê Dịch Quân Ngạn về làm việc cho mình bởi lẽ hắn cũng là đàn ông độc thân, ngoài việc tự mang quần áo ra tiệm giặt đồ, thì hầu như tất cả mọi thứ đều là do người khác chu toàn.
Bản thân Đằng Tự rất ghét người lạ vào nhà mình, do vậy nên hắn mới thuê một căn nhà ở khu XX vô cùng đắt đỏ, mỗi tuần, định kỳ sẽ có người tới quét tước, lau dọn nhà cửa, còn chuyện quần áo đến phục trang, đồ dùng vệ sinh trong nhà, đồ điểm tâm hay các thứ nhu yếu phẩm khác, đều là do Dịch Quân Ngạn đa năng một tay cáng đáng.
Dịch Quân Ngạn chưa bao giờ hối hận khi làm công việc này, cậu thậm chí còn là cam tâm tình nguyện. Dịch Quân Ngạn luôn lưu ý từ những sở thích nhỏ nhặt nhất của Đằng Tự, như hắn muốn dùng điểm tâm sáng với đồ Trung, bất luận có xa tới đâu, cậu vẫn luôn cố gắng hết sức để tới nơi kịp giờ, như vậy thì sữa đậu nành và tiểu long bao* mới nóng hôi hổi cho Đằng Tự thưởng thức.
(*): “Tiểu long bao (xiao lung bao) là một loại bánh bao cỡ nhỏ có xuất xứ từ Thượng Hải. Đây là loại bánh bao có vỏ ngoài dai nhẹ như há cảo nhưng chắc chắn hơn, bên trong là nhân tôm thịt và nước dùng tiết từ thịt ra. Cắn vào rất thơm, ngọt, hương vị khó quên. Do trong nhân bánh có nước súp nên bánh còn có tên gọi là bánh bao súp.” – ihuongdan
Tính toán thời gian vừa đúng, cậu đứng trước lối vào khu dân cư nơi hắn ở, gọi điện cho Đằng Tự để đánh thức hắn dậy, thế rồi cứ đứng trước cửa an tĩnh đợi hắn đến.
Không quá ba phút sau, Đằng Tự với chiếc xe thể thao trắng muốt đắt tiền đã xuất hiện trước mặt cậu. Dịch Quân Ngạn ngồi vào ghế tài xế để hắn dịch sang bên kia, đưa đồ điểm tâm vẫn còn đang nóng sang cho Đằng Tự. Nhìn khuôn mắt hắn bị sữa đậu nành nóng hổi làm cho ửng hồng mà Dịch Quân Ngạn mỉm cười đầy thỏa mãn.
“Lịch trình ngày hôm nay thế nào đây?” Ăn xong một chiếc tiểu long bao, Đằng Tự cất tiếng.
“Mười giờ phải tới thu âm cho hoạt hình ‘Mất Đi Ký Ức’, khoảng hai mươi phút, tiếp đó là thu âm cho kịch truyền thanh ‘Tối Hoa Nhĩ Tư’, địa điểm không có gì thay đổi, mất một giờ. Buổi trưa có ba tiếng để nghỉ ngơi, buổi chiều phải đến HOST phối âm kịch truyền thanh ‘Hungry Love’, thời gian hai giờ. Đó là lịch trình ngày hôm nay.” Dịch Quân Ngạn nhìn người đối diện, trả lời.
“‘Hungry Love’? Lại đυ.ng phải tên tiểu tử Chí Thủy sao?” Đằng Tự cười nửa miệng đầy giảo hoạt.
‘Hungry Love’, đích thị là một bộ Boy’s Love.
Đằng Tự cho dù không thích đồng tính, tuy nhiên thân là một người nổi danh chuyên nghiệp, để tiếp tục làm việc và tồn tại, hắn trước mắt phải tiếp nhận vài kịch bản BL. Làm thanh ưu* vốn thu nhập đã rất thấp, đừng nói là một thanh ưu nam tính, đặc biệt như Đằng Tự đây được người khác hâm mộ vẻ bề ngoài hơn thực lực, do vậy, phối thêm kịch BL truyền thanh là lựa chọn chu toàn nhất.
(*): Thanh ưu là người làm nghề truyền thanh, l*иg tiếng.
Đằng Tự cũng vì vấn đề kinh tế mà phải đối mặt với việc này, lúc đầu cũng rất cương quyết phản đối, nhưng rồi kịch bản về càng nhiều, nhận làm cũng rất tràn lan. Dù cho có ghét kịch truyền thanh BL tới đâu, hắn cũng sẽ xuất sắc mà hoàn thành nhiệm vụ.
Thế rồi, hắn trở thành vua thanh ưu Nhật Bản, lương bổng cao chót vót, ít nhận kịch bản hơn, chỉ nhận những bộ mà hắn thực sự yêu thích. Như hôm nay, nếu chẳng phải là đóng với Chí Thủy, Dịch Quân Ngạn dám chắc hắn còn lâu mới nhận làm.
“Buổi tối có bận gì không?”
“Không.”
“A… Vậy thì thật tốt, buổi chiều phải đi phối drama, cậu giúp tôi đặt trước một bàn tại nhà hàng Yến Bao Sương. Mà sữa tắm cũng đã hết rồi, nhớ mua hộ tôi thêm một chai mới nhé.”
“Ừm.” Dịch Quân Ngạn đáp lời.
Đặt trước một phòng tại nhà hàng, chẳng phải lại cùng đi với Chí Thủy sao? Đằng Tự và Chí Thủy có quan hệ đặt biệt tốt. Trong cái giới l*иg tiếng này, ai ai cũng không dám tiếp cận đại thần Đằng Tự, chỉ duy có “Xiao Sweetheart” Chí Thủy là có thể kết thân với Đằng Tự, mà đại thần cũng chỉ cười dịu dàng với duy Chí Thủy mà thôi.
Bên trong xe trở nên tĩnh lặng, hai người trầm mặc nhìn về phía trước.Buổi sáng hơn chín giờ, ở Tokyo người người nhà nhà đổ ra đường, Dịch Quân Ngạn thực chỉ sợ sơ ý không chắc tay lái mà gây xước xác chiếc xe thể thao mới coóng của Đằng Tự.
“Cậu… Sắc mặt có vẻ không được tốt?” Đằng Tự nhìn chằm chằm Dịch Quân Ngạn, đột nhiên lên tiếng.
“Á…” Dịch Quân Ngạn giật bắn, sợ tới run người, bỗng nhiên lại được Đằng Tự quan tâm.
Hắn quay đầu đối diện với Dịch Quân Ngạn, đôi mắt trong veo tĩnh lặng tựa nước hồ thu nhất thời khiến tim cậu đập loạn nhịp, tay phải trượt khỏi vô-lăng, xe bất ngờ lao sang một bên.
“A!” Dịch Quân Ngạn lại càng hoảng sợ, vội vàng nắm chặt tay lái, hít một hơi thật sâu để tập trung chạy xe.
May mà đây là một quãng đường rộng, xe kịp thời quay về quỹ đạo của mình.
“Cậu làm ơn hãy cẩn thận một chút! Chiếc xe này tôi mới mua đấy!” Đằng Tự tức giận trách cứ Dịch Quân Ngạn.
“Tôi… Xin lỗi.” Cậu nhỏ giọng đáp lời.
Đằng Tự quay đầu qua nhìn cậu, trắc diện thanh tú của Dịch Quân Ngạn cũng bởi chuyện vừa nãy mà lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái, làn môi mỏng phớt hồng khẽ run rẩy, cho thấy cậu đã bị kích động mạnh.
Với cái dáng vẻ đấy thì ai còn đủ khả năng tiếp tục rầy la dạy dỗ?
Đằng Tự thở dài, quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Lần sau cẩn thân một chút.”
“Vâng.”
Đi tới phòng thu âm, ngoài tiền sảnh cũng chỉ mới có vài người, người diễn chung với Đằng Tự còn chưa tới, do vậy cho dù là đại thần, Đằng Tự giờ cũng chỉ biết ngồi trong phòng, kiên nhẫn chờ đợi.
“Đằng Tự tiên sinh, kịch bản.” Dịch Quân Ngạn tiến tới, đưa kịch bản cho hắn, rồi rót trà vào chiếc ly luôn mang bên mình, đặt xuống bàn.
“Ừ.” Đằng Tự gật đầu, rồi bắt đầu mở kịch bản ra ôn luyện.
Phòng chờ vốn dĩ mọi người đang trò chuyện ầm ĩ, giờ đã dần an tĩnh, bởi lẽ ai ai cũng biết tính khí lạnh lùng của hắn, cho dù có hơi quái dị thế nhưng thực lực có thừa, tất cả mọi người đều có chút dè chừng kiêng kỵ.
Đằng Tự đặt chân vào giới thanh ưu nay đã được sáu năm, hắn lúc mới chân ướt chân ráo vào nghề cũng mới chỉ là thiếu niên, Đằng Tự có nhận vai nhỏ trong một bộ phim tầm trung, thế nào lại gặp may, bộ phim nổi đình nổi đám, năm ấy tuấn mỹ khôi ngô hơn người, chẳng những thế lại có kỹ thuật cao siêu, hắn nhanh chóng trở thành minh tinh trẻ tuổi số một Nhật Bản.
Nhưng làm diễn viên vốn chẳng phải sở thích của hắn, Đằng Tự nói hắn không quen tiếp chuyện người lạ, nếu như đối phương khó chịu với tính tình cao ngạo băng sơn của hắn, ắt sẽ chẳng thể tồn tại và thành công trong giới này.
Thế rồi hắn bỏ nghiệp diễn, dù cho nhiều người tiếc nuối, thế nhưng Đằng Tự rất quyết tâm, một thân một mình dấn thân vào giới thanh ưu l*иg tiếng. Hắn đạt được thành công vang dội với bộ ‘Minh Ký’, một bước lên mây. Đằng Tự trong phút chốc đã nổi như cồn, không ai không biết.
Đây chẳng phải việc người thường có thể làm, chắc chỉ duy hắn mới có thể, cho dù đồng nghiệp có là tiền bối, cũng nghiêng mình nể phục.
“Đây là đoạn hôm qua tôi luyện tập, cậu nghe qua giúp tôi một chút.” Đằng Tư đưa tới trước mặt Dịch Quân Ngạn một chiếc MP3.
“Được.” Dịch Quân Ngạn kính cẩn nhận lấy, sau đó cắm tai nghe vào điện thoại.
Đằng Tự dường như rất tín nhiệm cậu, lần nào cũng cố thu âm sớm một chút, rồi đưa qua cho Dịch Quân Ngạn nghe thử, sau đó sẽ tiếp nhận các góp ý của cậu, thế nên khi vào thu âm chính thức, âm sắc luôn luôn đạt tới sự hoàn hảo.
Ống tai nghe truyền ra chất giọng ưu nhã của Đằng Tư, trong tựa suối nguồn, nhưng rồi lại nổi lên chút lãnh triệt, khiến tâm hồn người nghe tĩnh lặng trong nháy mắt.
Thanh âm của Đằng Tự quả nhiên phi thường, có thể dùng từ “trung tính” để hình dung, nhu hòa mê người, bởi lẽ đó hắn luôn hợp với những vai trung tính, nhã nhặn. Như trong ‘SIX BOY’, dù thời lượng ngắn nhưng đã có đông đảo người hâm mộ, âm sắc thanh tịnh ngây thơ pha chút ám muội và mông lung, giữ đúng thứ khí chất có một không hai của nhân vật, Đằng Tự cơ bản là thành công xuất sắc.
Dịch Quân Ngạn rất chăm chú nghe, đắm chìm vào từng câu nói, cơ hồ như có một bàn tay đang dịu dàng vuốt ve cơ thể cậu, như một thứ ảo ảnh đang âu yếm. Nhưng cho dù có là ảo giác, Dịch Quân Ngạn vẫn trầm mê khôn nguôi.
“Hết thời gian rồi, cậu thấy thế nào?” Đằng Tự bỗng giật tai nghe ra.
“Ách…” Đang chìm đắm trong thanh âm tuyệt mỹ ấy, Dịch Quân Ngạn có chút giật mình, lại ngước lên nhìn Đằng Tự đang nhíu mày, cậu vội vã trả lời ngay: “Tốt, cực cực tốt.”
Đăng Tự thả lỏng hàng lông mày. “Thật chứ?”
“Thật”. Dịch Quân Ngạn gật đầu.
Đằng Tự hài lòng mỉm cười, hắn vẫn luôn tin tưởng cậu như thế, cho dù Dịch Quân Ngạn cũng chẳng phải là một thanh ưu có kinh nghiệm gì, vậy nhưng luôn luôn đưa bản thu âm trước của mình cho cậu, Dịch Quân Ngạn sẽ từ đó đưa ra góp ý để hắn hoàn thiện hơn.
Đằng Tự trả lại Dịch Quân Ngạn chiếc tai nghe, chỉ cần Dịch Quân Ngạn khen hay, vậy nhất định là rất ổn.
Nhìn thời gian đã trễ hai phút, Đằng Tự bắt đầu cảm thấy khó chịu với cô gái mới vào nghề này. Cậy mình xinh đẹp, lại có thế lực chống lưng, cô ả thường rất tùy hứng, có thể bắt kẻ khác đợi nửa tiếng đồng hồ. Hắn xem thường và chán ghét nhất loại người như thế.
Dịch Quân Ngạn nhìn hắn như vậy thì không nhịn được, từ trong túi lấy ra cuốn tạp chí xe hơi hắn thích nhất, thế rồi đưa đến trước mặt Đằng Tự. Mắt Đằng Tự vụt sáng, bởi lẽ số này mới ra sáng nay, hắn không nghĩ cậu có thể mua được.
“Tôi mua lúc đang ăn sáng trên đường đấy.” Dịch Quân Ngạn nhẹ nhàng giải thích.
“Thật vậy sao…” Trái tim Đằng Tự không khỏi lặng lẽ nhảy lên hai cái, hắn chẳng màng gì nữa, cầm lên bắt đầu đọc, càng đọc càng hứng thú, thời gian giờ cơ bản cũng chẳng quan trọng nữa.
Dịch Quân Ngạn lấy tay day day nơi huyệt thái dương, ngày hôm qua mất ngủ nên tâm trạng hôm nay không được tốt, sáng sớm đã xém chút nữa gây ra tai nạn giao thông, giờ lại vô cùng chóng mặt. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, tranh thủ lúc Đằng Tự đang đọc tạp chí thì nghỉ ngơi một chút.
Khoảng chừng mười phút sau, Tiểu Dã khoan thai đi tới, Đằng Tự nhìn cô ta tô son điểm phấn dày một cục, thế rồi quần áo rườm rà phức tạp, phụ kiện nọ túi xách kia, hắn cũng đoán được đôi phần nữ nhân này cả buổi sáng đã làm gì.
“A, xin lỗi đã khiến anh phải đợi lâu.” Giọng nói ngọt xớt đầy nũng nịu của cô vang lên. Đôi mắt to tròn, trong veo tựa suối nhìn về phía sofa nơi Đằng Tự đang ngồi.
Hắn gấp tạp chí lại, hai chân duỗi thẳng cho đỡ mỏi, rồi cất tiếng: “Bắt đầu thôi.” Nữ nhân kia bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm rùng mình, quay sang bên kia, Đằng Tự nhận ra ngay Dịch Quân Ngạn đang say ngủ.
Mái tóc được tỉa gọn nhu thuận che trên trán, gò má trắng mịn mà nhợt nhạt, cánh mũi thở đều phớt lên chút hồng. Lúc này tuy đã ngủ say, khuôn mặt bình thản an tường, nhưng lại gợi cho người khác cảm giác cậu chẳng được ngủ ngon, hai chân mày co lại, cho thấy dù ngủ, Dịch Quân Ngạn cũng không được ổn yên.
Nên đánh thức cậu hay không? Đằng Tự suy tư, thế rồi bỗng nhìn qua quyển tạp chí cậu đã mua cho hắn, quả thực gần đây cậu đã làm cho hắn rất nhiều điều. Thôi, cứ để Tiểu Ngạn được nghỉ ngơi một chút!
Đứng dậy, hắn cởϊ áσ khoác, dưới ánh nhìn sững sờ của mọi người xung quanh, ôn nhu đắp lên người Dịch Quân Ngạn. Hắn xoay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng hay phía sau mình, ai ai cũng mắt chữ A, miệng chữ O, bàng hoàng kinh ngạc.