*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hứa Duy said: - Mày đùa vào người đàn ông của chị và chị hơi dai đấy Lư Hoan:)
- Hổ không ra oai, mày tưởng bà đây thành Helo Kitty rồi à???
_____________________________________________
Hứa Duy nghĩ không sai, chính xác là Chung Hằng vẫn còn đang tức giận, đồng thời lần này nổi khí cực lớn. Tại lúc Hứa Duy đang nghĩ lại tất cả các kinh nghiệm đã từng lĩnh hội, một mình anh càng lúc càng rúc vào thế trận bực mình, bướng bỉnh kéo dài chiến tranh lạnh tới cùng.
Làm toàn trường cũng trở nên chú ý đôi này, rất nhanh đã có tin tức ngầm truyền ra khắp nơi, sức tưởng tượng của con người luôn rất bay bổng sâu xa, liên quan tới chuyện chia tay của Hứa Duy và Chung Hằng trong vòng ba ngày ra bốn phiên bản khác nhau, mỗi một bản đều sinh động như thật, đầu đuôi hoàn chỉnh, đầy đủ hậu quả, chân tướng rõ ràng đã sáng tỏ, đặc sắc như thể có người chứng kiến tận mắt, thậm chí có nữ sinh tranh luận xem rốt cuộc là ai "Đến tột cùng là ai đá ai".
Một tuần mới đã đến, lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng. Hứa Minh Huy và Triệu Tắc mặc dù đối chân tướng sự tình có biết một chút ít, nhưng cũng không biết chi tiết cụ thể như nào, nghe được những lời đồn chênh lệch kia đã tin ngay.
"Nói đến thật đúng là mẹ nó có cảm giác hình tượng!" Xuất phát từ nội tâm, Hứa Minh Huy tán thưởng.
Triệu Tắc lại là lắc đầu liên tục: "Nói Hứa Duy tát Chung Hằng một bàn tay? Giả quá rồi!"
"Giả hay không giả không nói trước được, tớ thế nào lại cảm giác ngày ấy... Hôm thứ hai ý, mặt thiếu gia đúng là có một mảng đỏ!"
"Nói mò gì đấy, gϊếŧ tớ tớ cũng không tin Hứa Duy sẽ động thủ, cô ấy đối tốt với thiếu gia bao nhiêu."
"Đúng thế." Hứa Minh Huy nói: "Tám phần vẫn là do thiếu gia nhà bọn mình làm, đổi lại việc này cũng không phải Hứa Duy vui lòng, cậu ấy với Hứa Duy náo cái gì? Lại nói hôm ấy, Lâm Ưu rủ đi ăn cơm, bạn học Hứa cũng đi tới, cậu cũng thấy vẻ mặt của thiếu gia nhà chúng ta đấy, một điểm cũng không khách khí."
Triệu Tắc biểu hiện đồng ý: "Không chia tay, ai cũng cho là chia tay. Lư Hoan cũng biết chuyện này, nha đầu kia hôm qua lại tới lôi kéo tớ hỏi, xem ra đối với Chung Hằng vẫn chưa hết hi vọng, muốn nhân cơ hội nạy góc tường đó."
"Không ăn được nên như vậy thôi, loại kia tiểu công chúa như cô ta với tiểu thái muội mà là một, hoán đổi tùy ý, cậu để cô ta với thiếu gia ở cùng nhau ba ngày, không chia tay tớ không mang họ Hứa."
Hứa Minh Huy hận sắt bất thành cương: "Tớ nhìn thấy thiếu gia phải bị Lư Hoan chơi cho một lần, đến lúc đó là cậu ấy mới biết bạn học Hứa chiều cậu ấy tới mức nào."
Hai người nói chuyện rãnh đến vui sướиɠ, thấy Chung Hằng cầm theo túi sách tới, lập tức nghiêm chỉnh kịp thời ngậm miệng, đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Thiếu gia, tối nay ăn gì!"
"Tùy tiện." Chung Hằng cũng không quay đầu lại, trực tiếp ra trường.
Hứa Minh Huy cùng Triệu Tắc liếc nhau, đuổi theo sát.
Ba người cuối cùng vẫn ở quán đồ ăn đối diện trường học gọi vài món, đem cơm tối giải quyết.
Đến giao lộ, Chung Hằng đi đầu.
Triệu Tắc nhìn một chút, nói: "Đường này không phải đi về nhà cậu ấy, gia hỏa này lại còn ở quán trọ?"
Mặc dù trước kia Chung Hằng cãi nhau với cha anh cũng sẽ ở quán trọ, nhưng không ở lâu như vậy. Xem ra lúc này nhất định là rất lợi hại. Triệu Tắc không khỏi cảm thấy có chút đáng thương cho huynh đệ nhà mình: Cãi nhau với cha ruột, lại chiến tranh lạnh với bạn gái, tổ tông này trong lòng đại khái cũng không chịu nổi rồi.
Giữa trưa thứ 3, Hứa Duy bị Lư Hoan chặn ở trước cửa nhà vệ sinh: "Học tỷ."
Lư Hoan vui cười ngâm ngâm gọi cô.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.(*): khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũnglà trộm cắp
Hứa Duy hỏi: "Có việc gì?"
"Không có việc gì đâu, chỉ là thăm hỏi ân cần một chút thôi mà."
"Thế thì tránh ra đi."
"Gấp cái gì?" Lư Hoan xích lại gần: "Sợ tôi đánh chị sao?." Một loạt mùi nước hoa.
Hứa Duy cau mũi một cái: "Lư Hoan, em có chuyện thì nói thẳng."
"Ồ, vậy tôi nói thẳng lạc, nghe nói học tỷ chia tay Chung Hằng à nha?"
Hứa Duy không chút suy nghĩ: "Không chia tay."
"Vậy chia tay nhanh lên một chút đi." Lư Hoan nói: "Tôi nhịn rất lâu rồi, lúc này không khách khí với chị nữa, tôi muốn cướp về tay."
Hứa Duy nói: "Chung Hằng không phải là của em."
"Tôi biết anh ấy từ khi học cấp 2." Lư Hoan lạnh mặt: "Muốn theo đuổi anh ấy đều không đấu lại được với tôi, tôi thắng."
Cái logic gì đây? Hứa Duy bị cô ta chọc cười: "Cho nên em gái dựa vào đánh nhau quyết định quyền sở hữu Chung Hằng?"
"Làm sao thế> " Lư Hoan hất cằm: "Học tỷ cũng nghĩ thử một chút đi?"
Hứa Duy vuốt vuốt ngạch, trong lòng tự nhủ: Bà rảnh đến hoảng à???. Cô co cẳng liền đi: "Phải vào lớp rồi, tôi đi trước."
"Uy ——" Lư Hoan tức hổn hển: Rùa đen rút đầu.
Buổi chiều đang giữa giờ giảng bài, Triệu Tắc chạy tới: "Hứa Duy, chúng ta suy nghĩ một biện pháp di, đợi tí nữa tan học tới với Hứa Minh Huy kéo Chung Hằng đi ăn xiên nướng, là nhà đối diện trường học kia kìa, cậu với Lâm Ưu tới muộn một chút, đến lúc đó tiếp tục tìm cơ hội nói với Chung Hằng là được!"
Hứa Duy: "..."
"Thế nào?" Triệu Tắc liếc qua đằng sau: "Cậu ấy đi nhà vệ sinh rồi, cũng nhanh trở về lắm, chúng ta tranh thủ thời gian thương lượng đi chứ."
"Hai người các cậu cũng rất quan tâm" Hứa Duy nói: "Nếu anh ấy không cao hứng, vẫn sẽ rời khỏi, vạn nhất lại càng trở nên tức giận thì phải làm sao bây giờ?"
"..." Triệu Tắc trố mắt: "Thế nhưng lại là biện pháp phải thứ chứ, không thử làm sao biết loại nào có tác dụng với cậu ấy?"
"Chẳng lẽ muốn thử một trăm linh tám loại à" Hứa Duy nói: "Các cậu không cần lo lắng, cuối tuần đi, cuối tuần tớ sẽ đi tìm anh ấy."
"Ồ vậy thì được!" Triệu Tắc nhớ ra cái gì đó: "A đúng, Chung Hằng gần đây không trở về nhà, nhà cậu ấy có mở nhà nghỉ khách sạn, đợi tí nữa tớ viết địa chỉ cho cậu."
"Được."
Hứa Duy có mình một bộ kế hoạch, trước sau cô đã suy nghĩ qua rất nhiều lần, nghĩ kỹ lời muốn nói, thậm chí cũng đã luyện qua những phản ứng mà Chung Hằng sẽ biểu lộ. Nhưng mà không được tới cuối tuần, một chuyện khác đã làm rối loạn kế hoạch của cô. Cái con người tâm trí dừng lại tại trình độ cấp hai, tiểu học muội Lư Hoan muốn chết tốt lại không chết, lại cứ phải chỉnh xuất yêu thiêu thân.
Buổi sáng thứ sáu, Chung Hằng đi tới phòng học lúc trên mặt bị thương, rất dễ thấy, anh từ hành lang rẽ vào trong, Hứa Duy vừa vặn ngẩng đầu một chút thì đã thấy.
Trên trán anh có vết thương, đuôi mắt sưng đỏ.
Trước kia anh nghịch ngợm gây sự, học kỳ nào cũng có gây hấn gây chuyện, đánh nhau bị thương rất nhiều, nhưng sau khi đến với Hứa Duy, đã không còn đánh nhau, kiểu vết thương như vậy đã lâu chưa xuất hiện.
Sau khi xong giờ đọc sách, Chung Hằng đi ra ngoài, trong hành lang bị Hứa Duy ngăn lại. Hứa Duy nhìn kỹ mặt của anh, phát hiện không chỉ bị thương mỗi hai vết lúc nhìn xa kia, gương mặt nh còn có chỗ tím xanh, khóe miệng và bên lỗ tai còn rách da.
Chung Hằng lách qua người cô đi. Hứa Duy đuổi theo phía trước theo mấy bước, sau lưng nh hỏi: "Anh lại đánh nhau với người ta?"
Chung Hằng dừng chân lại, xoay người nhìn cô một chút, không lạnh không nhạt nói: "Đúng."
Hứa Duy cau mày, không hỏi lại.
"Thế nào? Hiện tại cảm thấy anh càng lúc càng không tốt rồi?" Chung Hằng cười như không cười nhìn cô mấy giây, con mắt dần dần càng lạnh hơn: "Anh theo đuổi em chính là bộ dạng này, học tập kém, thích đánh nhau, còn mẹ nó thật ngây thơ, ông đây vốn là hỗn đản, em không thích tại sao còn đồng ý?"
Hứa Duy ngơ ngẩn.
Chung Hằng nhếch môi nhìn cô một hồi, không đợi được bất kỳ sự đáp lại nào, anh quay đầu rời đi.
Chuyện đã xảy ra là Triệu Tắc nói cho Hứa Duy. Sau khi thời gian nghỉ giữa giờ, Triệu Tắc để Hứa Minh Huy theo Chung Hằng trở về phòng học, cậu ấy giả vờ nói muốn đi nhà vệ sinh.
Chạy đến nhà vệ sinh nữ bên kia chờ Lâm Ưu và Hứa Duy ra, cậu ấy đem người kéo đến một bên, kể hết chuyện Lư Hoan tìm người chặn Chung Hằng cẩn thận nói lại một lần.
Lâm Ưu nghe xong mắng: "Con dở này bệnh tâm thần à."
"Tớ cũng giật nảy mình, hỏi nửa ngày mới nói ra." Triệu Tắc vội vã nói: "Hứa Minh Huy gọi điện thoại xác nhận, có mấy oắt con ngày xưa bọn tớ quen biết, là bạn học cấp hai của Lư Hoan, ngày hôm qua sau khi tan học, Lư Hoan khẳng định đã bị Chung Hằng cự tuyệt mới làm cậu ấy thành như vậy!"
Lâm Ưu liếc nhìn Hứa Duy, cho Triệu Tắc một cái nháy mắt.
Triệu Tắc không lĩnh hội được nói tiếp, "Bọn tớ định bắt lại bọn ranh con đấy lại, nhưng Chung Hằng không cho bọn tớ quản..." Cậu ấy thở dài: "Cậu nói xem xử lý thế nào? Cứ để cho người ta khi dễ như vậy?"
"Khục." Lâm Ưu nói: "Được rồi, nói không chừng Chung Hằng cũng đã đánh bọn họ, không phải cậu ta rất lợi hại sao, còn cần các cậu quan tâm? Chúng ta tranh thủ thời gian đi về trước đi."
Trở về phòng học, Hứa Duy rất lâu không nói chuyện, Lâm Ưu phỏng đoán nửa ngày cũng đoán không ra cô nghĩ như thế nào, đành phải tự mình thăm dò: "Sắc mặt cậu như này thật không tốt, khôngsao chứ?"
Hứa Duy lắc đầu: "Không có việc gì."
Lâm Ưu dừng lại, hỏi: "Tớ đoán, cậu đang suy nghĩ việc của tình địch."
Hứa Duy ngẩng đầu nhìn cô: "Ừm."
"Sinh khí dấm?"
Hứa Duy không trả lời, trầm mặc một hồi, cô cúi đầu xuống nhìn chằm chằm sách giáo khoa. Lúc này chuông vào học vang lên, các cô không có tiếp tục nói gì thêm.
Tới khi đến hơn phần nửa giờ học, Hứa Duy viết chữ trên tờ nháp, đẩy tới.
Lâm Ưu cúi đầu nhìn xuống, kém chút cười. Sáu chữ —— Lâm Ưu, tớ muốn đánh nó.
Hiển nhiên, Lâm Ưu xem như Hứa Duy đang nói một câu nhảm.
Các cô quen biết nhau đã lâu, Lâm Ưu tự nhận mười phần hiểu rõ tính cách cư xử của Hứa Duy. Đánh chết cô cũng không ngờ lúc này đây, tất cả trình tự đều không theo logic tự nhiên thông thường nữa.
——
Xế chiều hôm đó, Hứa Duy đã tự mình đi thực tiễn.
Lâm Ưu thậm chí không biết sự việc phát sinh thế nào.
Cô coi là Hứa Duy giống như ngày thường, chỉ là nghỉ giữa giờ đi vệ sinh, ai biết sau khi một tiết lớp tự học, Hứa Duy vẫn chưa quay lại.
Đợi đến khi tan học, tin tức từ ban khác truyền tới tất cả mọi người sợ ngây người.
Trong phòng học dường như sôi trào.
Tưởng Mông tại cửa ra vào nghe được một nửa, xông tới rống: "Ông trời của tôi ơi! Hứa Duy và Lư Hoan đánh nhau, bây giờ còn đang ở phòng giáo vụ!"
Lâm Ưu không chịu được chấn kinh, quay người chuẩn bị chạy đi, còn chưa tới, đã nhìn thấy Chung Hằng chạy đi ra ngoài.
Triệu Tắc mang theo bọc sách của anh đuổi theo.
Hứa Minh Huy mơ mơ hồ hồ, một mặt hưng phấn hỏi Lâm Ưu: "Thật hay giả! Bạn học Hứa lợi hại như vậy!"
Một bàn tay Lâm Ưu đập vào đầu cậu ta:" Cậu cút, giờ là lúc nào rồi, mẹ nó Chung Hằng thật sự là hại nước hại dân, nếu Hứa Duy có chuyện gì tớ không để yên cho cậu ta, còn không nhanh đi nhìn xem!"
"Vâng vâng vâng, cậu gấp cái gì?" Hứa Minh Huy vừa đi vừa nói: "Bạn học Hứa là học sinh tốt, chắc chắn thầy giáo không xử lý cậu ấy."
"Cậu biết cái rắm."
Mắt thấy bọn họ đều đã chạy đi, Tưởng Mông bất tri bất giác lấy lại tinh thần, vơ sách vở vào cầm cặp sách của Hứa Duy với Lâm Ưu cõng lên người, vội vã chạy đi theo sau.
Văn phòng giáo vụ.
Âm thanh răn dạy vẫn còn chưa dứt.
Hứa Duy và Lư Hoan ở cùng một chỗ, một người lặng yên không nói, một người khí thế hung hăng liên tục mạnh miệng.
Chủ nhiệm Tống Hiểu Linh lớp 10 cùng chủ nhiệm Trần Quang Huy ớp 11 ở ngay bên cạnh, trên bàn làm việc đặt lên một trang giấy, đó là tờ Hứa Duy khai chuyện đã xảy ra.
Chủ nhiệm Lý phòng giảo vũ đã giáo huấn miệng đắng lưỡi khô, nhấp một ngụm trà: "Thầy giáo Trần, cô giáo Tống, hai người nói chuyện này nên xử lý như thế nào? Hai nữ sinh, trước mắt bao nhiêu người đánh nhau ngay trong trường học, ảnh hưởng này có bao nhiều là điều xấu?"
Lư Hoan lần nữa mạnh miệng: "Là chị ấy đến đánh em! Em có lỗi gì?"
"Lư Hoan!" Tống Hiểu Linh giáo huấn: "Thầy giáo nói em còn dám chen miệng? Sự việc không tốt còn dám lý luận, em hai hôm 3 ngày gây chuyện, mâu thuẫn với bạn học còn ít sao, hôm nay vì sao lại đánh nhau, nguyên nhân em nói cũng không rõ ràng? Để em viết chuyện đã xảy ra cũng không viết!"
"Em không phải viết!" Lư Hoan nổi giận đùng đùng: "Em không làm cái gì, chị ta lại vô duyên vô cớ chạy tới đánh em, chị ấy mới phải bị xử lý!"
Tống Hiểu Linh tức giận đến không chịu nổi nữa:"Em nói người ta đánh em sao? Em xem mặt mũi em đi, một vết thương cũng không có! Em quay lại nhìn người ta đi, cả mặt đã bị em phá rồi."
Hứa Duy yên lặng đứng đấy, hơi cúi đầu, gò má bên trái kia đã bị cào nát, dấu đỏ hết sức rõ ràng.
Lư Hoan trừng mắt cô, hừ một tiếng.
Tiếng chuông tan học vang dội.
Trần Quang Huy hoà giải: "Cô giáo Tống, tình huống hiện tại là hai đứa bé đã đánh nhau một trận, nhìn qua bạn học này hình như cũng không có gì tổn thương, bạn học Hứa Duy lớp chúng tôi trên mặt lại có vết thương, cũng không phải là rất nghiêm trọng. Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, hai đứa nhỏ vẫn không chịu nói nguyên nhân, hiện tại cũng đã đến giờ về rồi, chúng ta cứ dông dài như vậy không được."
"Vậy thầy giáo Trần có ý là?"
Trần Quang Huy nhìn Hứa Duy một chút, ngẩng đầu nói: "Chủ nhiệm Lý, cô giáo Tống, không phải ta bao che khuyết điểm, bạn học Hứa Duy bình thường ở trên lớp học biểu hiện rất tốt, mọi phương diện đều rất ưu tú, lần này cũng khiến tôi giật nảy cả mình. Việc này vội vàng xử lý cũng thật không tốt, dù sao nguyên nhân chúng ta vẫn còn chưa rõ ràng lắm. Tôi có đề nghị này, chúng ta để cho hai đứa suy nghĩ lại, còn riêng về phần mình tìm hiểu tình huống một chút, hoặc là liên hệ với gia đình, ngày mai lại tiếp tục xử lý, như thế nào?."
Chủ nhiệm Lý gật đầu: "Được, vậy hai người trước hết đưa hai học sinh trở về đi, đẩu tiên làm cho rõ sự việc, việc đánh nhau này ảnh hưởng quá xấu rồi..."
——
Hứa Duy đi sau lưng Trần Quang Huy xuống tầng, mới vừa đi tới sảnh lớn, một thân ảnh đã chạy ào tới. Anh chạy quá nhanh, lúc vào cửa xô vào cô một chút, kém chút ngã sấp xuống, nhìn thấy bọn họ, anh một chút đã ổn định lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Duy sửng sốt một chút.
Chung Hằng yên lặng nhìn cô.
Trần Quang Huy vừa nhìn thấy anh, giận không có chỗ phát tiết: "Chạy loạn cái gì?!"
Chung Hằng không nói, nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Hứa Duy.
Ngoài cửa lại chạy tới mấy người.
Nhìn thấy cục diện này, mấy người còn lại đứng ở bên ngoài sảnh lớn, chỉ có Lâm Ưu chạy vào, liếc nhìn thấy vết thương trên mặt Hứa Duy. "Hứa Duy!"
Trần Quang Huy sắc mặt càng khó coi hơn: "Đều chạy tới làm cái gì? Tan học đều không cần về nhà à! Hứa Duy, đến văn phòng."
Nói xong cũng vung tay đi.
"Tớ qua kia trước đã." Hứa Duy nói với Lâm Ưu câu, nhấc chân đi ra ngoài.
Đi qua bên người Chung Hằng, cô dừng lại, nhỏ giọng nói: "Em không sao."
Cửa sổ mở ra, các thầy cô giáo khác đều đã đi ăn cơm.
Hứa Duy đứng trước bàn làm việc.
Trần Quang Huy hỏi: "Còn không muốn nói?"
Hứa Duy trầm mặc.
"Em luôn là học sinh rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện,sao lúc này có thể lỗ mãng như vậy, em chạy tới đánh nhau với người ta, nói ra có thể có người tin à?" Trần Quang Huy xanh mặt, bình phục lại một chút: "Tôi thấy có liên quan tới Chung Hằng phải không?"
Hứa Duy: "Không phải."
Trần Quang Huy thở dài: "Tính tình của em còn rất bướng bỉnh, xem ra có hỏi cũng sẽ không nói, vấn đề này còn không coi là nhỏ, bị xử lý cũng chẳng cần để ý?"
"Thưa thầy!" Ở cửa có một tiếng truyền vào.
Hứa Duy giật mình trong lòng, quay đầu, Chung Hằng đang đứng ở kia.
Trần Quang Huy nhíu nhíu mày, lại không hiểu cảm thấy có hơi mới lạ, hai năm qua lần đầu tiên nghe tiểu tử này hô "Thưa thầy", lần nào thằng nhóc này đến trễ không phải là nghênh ngang đi vào phòng học à? Trần Quang Huy đương nhiên đoán được cậu nhóc ngoan như vậy là vì cái gì. Vấn đề này thật là khó giải quyết, xem ra cần phải từng bước một xử lý.
"Hôm nay coi như vậy đi." Trần Quang Huy thở phào, nói với Hứa Duy: "Em về trước đi ngẫm lại xem. Chuyện của em tôi cũng rất hiểu, báo phụ huynh cũng không tiện, những lời kia tôi nói là để cho chủ nhiệm Lý nghe. Việc không nghiêm trọng tới mức như vậy, em là học sinh ưu tú, hi vọng ngày mai em có thể thành thật cho người thầy này một đáp án chính xác."
"Cảm ơn thầy." Hứa Duy ra cửa, phát hiện không chỉ có Chung Hằng không đi, bọnLâm Ưu cũng đã đứng ở hành lang.
Thấy cô ra, bọn họ đều chạy tới: "Thế nào rồi?"
"Không có việc gì." Hứa Duy cười cười.
"Mặt mũi cậu thế này là do Lư Hoan làm?" Lâm Ưu hỏi.
Hứa Duy nói: "Không nghiêm trọng, các cậu mau trở về đi thôi."
"Cậu..." Tưởng Mông đem cặp sách đưa cho Hứa Duy, lôi kéo Lâm Ưu, nháy mắt với cô: "Đi thôi."
Hứa Minh Huy vừa muốn mở miệng, cũng bị Triệu Tắc kéo đi, Triệu Tắc cầm cặp sách đưa cho Chung Hằng,
"Bọn tớ đi."
Ra trường.
Hứa Duy bước chân nhanh dần, Chung Hằng từ đầu đến cuối cùng đều ở sau lưng cô.
Đi đến trạm xe buýt, Hứa Duy dựa vào cột quảng cáo, quay đầu nhìn Chung Hằng một chút: "Tại sao anh không nói chuyện?"
Chung Hằng im lặng không lên tiếng nhìn cô chằm chằm một hồi, sắc mặt càng ngày càng hỏng bét: "Em còn bị thương ở đâu?"
"Không có." Hứa Duy sờ sờ gò má: "Đây là em cố ý làm vậy."
"Cái gì."
"Em đánh ngã em gái nhỏ đó, để cho nó đánh trả một chút, thầy cô sẽ cảm thấy em thiệt thòi hơn." Hứa Duy cười giảo hoạt: "Cho nên em không đánh vào mặt nó."
Chung Hằng: "...!!??"
"Em đánh thắng con nhóc đó." Hứa Duy cúi đầu xuống: "Cho nên về sau anh là của em, em gái nhỏ đó không thể chạm vào."
HẾT NGOẠI TRUYỆN 24
MERRY X"MAS CẢ NHÀ NHÉ