Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 7: Kỵ sĩ Trường Phong

Trong phòng.

Tông Lăng đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, Đồng Tam ngồi ở ghế bên cạnh, hai người nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng đang chạy vào.

"Tông thúc, chú không sao chứ ạ?" Đông Bá Tuyết Ưng nhìn kỹ, Tông thúc đã thay đổi một thân áo bào trắng, nhìn giống như không có bị thương, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Tông Lăng mỉm cười nói: "Thủ lĩnh Loan Đao minh quả thực lợi hại, lần này nếu như không có luyện kim nội giáp hộ thân, chỉ sợ thật sự ném mất cái mạng nhỏ... Khặc, khặc, khặc..." Nói rồi ho khan, liền cầm một chiếc khăn tay bên cạnh che miệng lại, khăn tay màu trắng nhanh chóng trở nên đỏ, máu đã thấm đỏ khăn tay.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thấy mà nhói lòng, thổ huyết? Nội thương?

"Tông thúc." Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở mép giường.

"Không có chuyện gì, không chết được." Tông Lăng thả khăn tay xuống ném tới trong một chiếc chậu bên cạnh, cười nói, "Mấy vết thương nhỏ này tính là gì, năm đó ta cùng cha mẹ cháu còn có Đồng thúc ở bên ngoài mạo hiểm, nghiêm trọng hơn thế này nhiều cũng bị nhiều rồi."

"Tuyết Ưng, cháu cứ yên tâm, thương thế như thế này, lấy thể chất của Lục Tí Xà Ma một hai tháng liền khôi phục." Đồng Tam rất bình tĩnh, bọn họ năm đó cùng vào sinh ra tử, đã quen thuộc từ lâu, "Đúng rồi, Tông Lăng, anh làm sao bị thương nặng như vậy? Anh mang theo cả một doanh binh sĩ đi ra ngoài mà, lẽ nào thủ lĩnh Loan Đao minh lại lợi hại như vậy?"

"Rất lợi hại, so với tôi dự liệu còn lợi hại hơn, không hổ sơn tặc mạnh nhất ở Nghi Thủy." Tông Lăng nói rằng.

"Thủ lĩnh Loan Đao minh là ai, lai lịch ra sao?" Đông Bá Tuyết Ưng đầu óc mơ hồ.

"Cũng nên nói những chuyện này cho cháu biết một chút." Tông Lăng nói rằng, "Chuyện của Tuyết Ưng lĩnh sau này dù sao cũng phải giao cho cháu."

Tông Lăng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: "Là một lãnh chúa, nắm giữ quyền lãnh đạo lãnh địa, tuy nhiên cũng cần phải bảo vệ lãnh địa của mình, bảo vệ hết thảy con dân trong lãnh địa! Một ít đạo tặc xâm nhập lãnh địa của cháu, gϊếŧ chóc cướp đoạt, nhất định phải gϊếŧ chết bọn họ!"

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

"Cha mẹ cháu khi còn ở đây, mẹ cháu là Thiên giai pháp sư, có một pháp sư mạnh mẽ phối hợp, quân đội có thể phát huy thực lực càng mạnh, hơn nữa chúng ta Tuyết Ưng lĩnh còn được trang bị lượng lớn Phá Tinh Nỗ, toàn bộ phạm vi bên trong huyện Nghi Thủy không có đạo tặc dám to gan mạo phạm." Tông Lăng nói rằng, "Mà cha mẹ cháu sau khi bị bắt đi, đám đạo tặc kia e rằng vẫn đang quan sát, bọn họ cũng rất kiêng kỵ Phá Tinh Nỗ."

Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất hiểu sự lợi hại của Phá Tinh Nỗ, lúc trước cha đã trang bị năm trăm chiếc Phá Tinh Nỗ!

Chỉ riêng những Phá Tinh Nỗ này liền cần 50 ngàn kim tệ! Từng này đều đủ để mua về toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh, vì lẽ đó ở toàn bộ thị trấn Nghi Thủy... Gia tộc Đông Bá và Tuyết Ưng lĩnh còn rất nổi tiếng.

"Tuyết Ưng lĩnh thuế má thấp, con dân rất kính yêu lãnh chúa! Những năm gần đây, con dân lãnh địa sinh sống rất tốt, khiến không ít đạo tặc trông mà thèm." Tông Lăng nói, "Cha mẹ cháu bị bắt đi, bọn họ rục rà rục rịch, rốt cục nhánh đạo tặc mạnh mẽ nhất trong phạm vi toàn bộ huyện Nghi Thủy —— Loan Đao minh, tiến vào bên trong lãnh địa chúng ta cướp đoạt."

"Ta nhận được tin tức, dẫn dắt một doanh ba trăm lính, mỗi người cưỡi ngựa, mang theo Phá Tinh Nỗ chạy tới, nhưng cũng đã có hơn năm trăm dân thường bị gϊếŧ bị cướp đoạt tất cả."

Đông Bá Tuyết Ưng nghe đỏ mắt rồi.

Chết hơn 500 người?

Này, chuyện này...

Đám đạo tặc đáng chết này! Đám dân thường kia trêu chọc họ chỗ nào chứ?

"Ta lúc đó chạy tới truy tìm tung tích đạo tặc, ai ngờ Loan Đao minh minh chủ, chính là "Cái Bân" vị thủ lĩnh Loan Đao minh tà ác kia lại một thân một mình ẩn giấu ở trong cái thôn bị tàn sát, đột nhiên đánh lén ta." Tông Lăng thở dài nói, "Lúc đó chúng ta không ứng phó kịp, ba trăm tên lính cũng đều có hơi hỗn loạn, ta chỉ có thể chống đỡ hắn trước."

"Thủ lĩnh Loan Đao minh "Cái Bân", một kỵ sĩ cấp Lưu Tinh! Trước đây ta từng cùng kỵ sĩ cấp Lưu Tinh giao thủ, bình thường đều có thể chống đỡ chốc lát." Tông Lăng thở dài nói, "Nhưng cái tên Cái Bân này đao pháp quá nhanh quá nhanh, so với kỵ sĩ cấp Lưu Tinh bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm... Ta đoán hắn có một ít pháp môn đấu khí đặc thù."

Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết.

Luận thực lực, trong ba người cha, Đồng thúc, Tông thúc, thì Tông thúc mạnh nhất, hắn tuy rằng cũng chỉ kỵ sĩ Thiên Giai, nhưng lại là xà nhân tộc Vương tộc! Là Lục Tí Xà Ma, sức mạnh rất lớn, mà lúc chiến đấu hắn lại có thể dùng sáu cánh tay đồng thời công kích, đồng thời còn có đuôi rắn, làm thân pháp của hắn càng linh hoạt... Vì lẽ đó mặc dù vượt cấp chiến đấu cùng kỵ sĩ Lưu Tinh, cũng có thể chống đỡ một chút thời gian.

"Đao pháp của ta nhanh, hắn càng nhanh hơn, không thể ngăn lại hắn, bị hắn trước sau chém ba đao! May mà có luyện kim nội giáp hộ thân, chịu chút nội thương, mà ba trăm tên lính kia mỗi người cũng dùng Phá Tinh Nỗ bắt đầu công kích, làm cho vị thủ lĩnh Loan Đao minh này chỉ có thể chạy trốn, hắn cũng chịu chút vết thương nhẹ." Tông Lăng thở dài nói, "Đao pháp của hắn nhanh, thân pháp cũng nhanh, chẳng trách có hung danh như thế."

Đông Bá Tuyết Ưng nghĩ đến mà sợ hãi, Tông thúc bị chém ba đao, nếu thiếu may mắn một chút, hoặc là thời gian chiến đấu lại dài một chút chỉ sợ cũng ném mất mạng nhỏ!

"Tuyết Ưng, cháu cứ yên tâm."

Bên cạnh, Đồng Tam âm thanh hùng hồn, "Toàn bộ huyện Nghi Thủy, tổng cộng cũng có bốn kỵ sĩ Lưu Tinh cùng một Đại pháp sư cấp Lưu Tinh! Trong đám đạo tặc lại chỉ có một thủ lĩnh Loan Đao minh này, lần này thủ lĩnh Loan Đao minh bị thương, thấy sự lợi hại của Phá Tinh Nỗ... Phỏng chừng sẽ không trở lại mạo hiểm. Bởi vì lần sau chúng ta chuẩn bị sẽ càng đầy đủ hơn! Loan Đao minh này không dám đột kích, những tên đạo tặc khác lại càng không dám tới."

"Ừm." Đông Bá Tuyết Ưng thở phào nhẹ nhõm.

"Tên Cái Bân này thân là kỵ sĩ Lưu Tinh, làm gì không được, lại đi làm đạo tặc?" Đông Bá Tuyết Ưng nói.

"Hừ." Đồng Tam hừ nhẹ một tiếng, "Tuyết Ưng, thế gian này có một số cao thủ lợi hại, cũng thích không làm mà hưởng, thích cướp giật! Tên Cái Bân này có người nói bởi vì tham lam gϊếŧ chết một quý tộc đoạt bảo, cuối cùng bại lộ bị truy nã, lúc này mới thực sự trở thành trộm cướp."

Tông Lăng cũng nói: "Thanh danh trước đây của hắn đã không tốt, chỉ là không có ai nắm lấy nhược điểm của hắn! Chuyên làm ác, sẽ có một ngày bại lộ, hắn cuối cùng bại lộ bị truy nã, nhưng hắn thực lực mạnh, lại trốn ở bên trong dãy núi Hủy Diệt, còn dẫn dắt một đám đông những kẻ liều mạng... Mới có thể hung hăng đến nay, quên đi, chuyện này không cần chúng ta lo, chúng ta muốn quản cũng không quản được."

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Không quản được.

Trốn ở dãy núi Hủy Diệt, một số thành Vệ Quân của đế quốc cũng không muốn đi tấn công. Phải biết dãy núi Hủy Diệt liên miên hơn mười vạn dặm, chạy qua bốn tỉnh, dãy núi lớn nhất toàn bộ đế quốc, vô số ma thú đáng sợ sống bên trong. Rất nhiều tội phạm của đế quốc trốn ở dãy núi Hủy Diệt, đương nhiên chỉ là rìa ngoài của dãy núi Hủy Diệt mà thôi.

Sâu trong dãy núi Hủy Diệt quá nguy hiểm.

"Hiện tại mặc kệ bọn họ, chờ mình có đủ thực lực, nhất định phải diệt trừ khối u ác tính này." Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm.

"Đúng rồi, Tuyết Ưng, chuyện về học viện Trường Phong cháu nghĩ thế nào?" Tông Lăng bỗng nhiên nói.

"Tuyết Ưng!" Bên cạnh Đồng Tam cũng vội vàng nói, "Học viện Trường Phong này, là học viện lớn số một ở toàn bộ tỉnh An Dương, cũng là thế lực mạnh mẽ nhất. Mạnh hơn nhiều so với gia tộc Mặc Dương của mẹ cháu! Viện trưởng học viện Trường Phong, "Kỵ sĩ Trường Phong" Trì Khâu Bạch càng là người mạnh nhất tỉnh... Điều kiện thực lực của cháu hoàn toàn chắc chắn tiến vào học viện này, hiện tại đã mùa đông, cháu còn không báo danh thì muộn mất."

"Mười tuổi là giới hạn cuối cùng, vượt qua mười tuổi, học viện Trường Phong sẽ không thu." Tông Lăng cũng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng trầm mặc.

Hắn cũng đã suy tư rất lâu.

Học viện Trường Phong, đối ngoại chiêu thu thiếu niên chưa quá mười tuổi! Bởi vì ở độ tuổi này tràn ngập khả năng bồi dưỡng, đặc biệt ở thời kỳ phát dục thân thể... Thời khắc mấu chốt nhất của việc tu hành kỵ sĩ, có mấy người phát dục sớm, mười tuổi liền bắt đầu phát dục cao vụt lên, vì lẽ đó học viện định giới hạn hạn ở "Mười tuổi", ở độ tuổi này cũng không phải không có đạo lý.

Học viện Trường Phong thế lực mạnh nhất tỉnh An Dương! Viện trưởng là nhân vật mạnh mẽ nhất một tỉnh!

Đệ tử học viện được bồi dưỡng, đi vào là thiếu niên bình thường, tốt nghiệp đi ra thấp nhất cũng là kỵ sĩ Thiên Giai! Có không ít đều có thể bước vào cấp Lưu Tinh, nhưng đồng dạng sát hạch vào học viện rất nghiêm ngặt, đương nhiên lấy thương pháp và điều kiện thân thể của Đông Bá Tuyết Ưng thì rất dễ dàng.

"Cháu nghĩ rất lâu, đã có quyết định rồi." Đông Bá Tuyết Ưng nói.