Editor: Mowx~~~Beta: Leo Leo.
Thư Niệm đưa tay che lấy một bên gương mặt bị anh hôn, hít hít mũi, lúng túng phản bác:" Không phải cái này..."
Đôi mắt và mũi của cô đều đỏ lựng lên, giống như một con thỏ nhỏ bị ủy khuất. Bởi vì đột ngột bị hôn, tâm tình khổ sở của Thư Niệm trong nháy mắt bị thay đổi, nhẫn nhịn nửa ngày cũng chỉ nói một câu:" Anh làm sao lại hôn em..."
Tạ Như Hạc nghiêng đầu một chút, hỏi:" Không thể hôn sao?"
" Không phải..." Thư Niệm mấp máy môi, có chút mơ màng, đột nhiên không thể nhớ rõ mình vừa mới nói với anh cái gì. Cô di chuyển ánh mắt sáng chỗ khác, nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc mới không lạnh không nóng nói:" Có thể."
Sau đó, cô buồn buồn bổ sung:" Nhưng em hiện tại quá xấu, không muốn hôn."
Tỉnh lại đã cảm thấy mặt cùng cổ đều đau, chính mình sờ sờ, có thể phát hiện rất rõ nửa gương mặt đều bị sưng. Coi như không có gương, cô cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng hiện tại của mình.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc rủ mắt xuống nhìn chằm chằm cô, ngũ quan được ánh đèn phủ lên nhìn đến thật ôn nhu, nhìn chuyên chú mà dịu dàng.
Thư Niệm né tránh ánh mắt của anh.
Một giây sau, Tạ Như Hạc ghé sát tới, cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt nhút nhát xen lẫn chút tự ti của cô. Anh dừng lại, nhẹ nhàng hôn mắt cô, hỏi:" Vừa rồi không phải nói có thể sao? làm sao lại đổi ý nhanh như vậy?"
"...."
" Không cho phép đổi ý." Giọng nói của anh như đang dạy dỗ một đứa trẻ, nhưng không mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, mà lại giống như đang dỗ dành. Cánh môi Tạ Như Hạc dời xuống, dán lên môi của cô, nói hàm hồ không rõ:" Anh hiện tại lại muốn hôn."
Thư Niệm không nguyện ý đi ngủ, Tạ Như Hạc cũng không có dỗ dành cô đi ngủ.
Bởi vì hành động thân mật kia, cô đã không còn cảm giác tự ti kia nữa, cũng không có muốn như lúc nãy, không cùng Tạ Như Hạc làm chuyện yêu đương, chỉ là rất an tĩnh ngồi ở đầu giường, không lên tiếng.
Từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy Tạ Như Hạc nói chuyện với cô.
Tạ Như Hạc không phải là người nói nhiều, anh không biết nên nói cái gì. Nội dung lúc này anh nói với cô cũng chỉ là thời điểm phát sinh sự việc lúc anh ở Pháp, phần lớn đều buồn tẻ vô vị, còn nữa chính là suy nghĩ cùng linh cảm để sáng tác bài hát.
Những nội dung này đối với cô, nói chung không thú vị.
Nhưng anh chỉ muốn nỗ lực di dời sự chú ý của cô, đừng lại suy nghĩ những việc kia.
Đột nhiên gặp phải, tinh thần và thể lực Thư Niệm bị hao tổn. Giờ phút này mi mắt cô cụp xuống, lắng nghe Tạ Như Hạc nói chuyện, nhưng lại giống như là khốn cùng đến cực hạn. Cô không muốn ngủ, chỉ có thể ngồi thẳng một chút.
Nghĩ nghĩ, Thư Niệm nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đó, ánh mắt có chút trống rỗng, đột nhiên ngắt lời Tạ Như Hạc, chủ động mở miệng." Nếu như về sau anh cảm thấy không chịu nổi."
Tạ Như Hạc sửng sốt, yết hầu khẽ chuyển động, không nói gì.
Thư Niệm nói hết lời:" Anh có thể trực tiếp nói với em."
"...."
" Mặc kệ quyết định của anh như thế nào." Thư Niệm không tiếp tục khóc, dùng sức dụi dụi mắt, cổ họng như nghẽn lại:" Em đều sẽ rất cảm ơn anh."
Tạ Như Hạc lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, chân thành nói:" Anh sẽ không."
Nghe được đáp án này, Thư Niệm trầm mặc một hồi, đột nhiên nhắc đến một chuyện:" Em có lẽ đã kể với anh, trước kia em đã yêu đương một lần, là cùng với Từ Trạch Nguyên. "
Tạ Như Hạc mím môi, nhẹ nhàng " ừ " một tiếng. Biết rằng đề cập với anh chuyện của Từ Trach Nguyên là không tốt lắm, có thể bởi vì mệt mỏi, mạch suy nghĩ của Thư Niệm không rõ ràng lắm.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đem hết những suy nghĩ nói ra, những ý nghĩ nhẫn nhịn thật lâu, muốn nói hết cho anh biết.
" Em lúc ấy, được cảnh sát cứu ra, có một khoảng thời gian dài không trở lại trường học."
"...."
" Là ở bệnh viện dưỡng thương." Thư Niệm nói rất chậm, nói mấy câu lại dừng lại vài giây, giống như là đang suy nghĩ, " Còn có, phải làm ghi chép. Bọn họ lần lượt tới hỏi em, em thế nào lại bị bắt, một tuần kia đã xảy ra những chuyện gì, Tằng Nguyên Học đã làm gì với em."
Tạ Như Hạc nắm chặt tay cô, an tĩnh nghe.
" Thật là nhiều người tới hỏi."
Nhớ tới sự việc khi ấy, Thư Niệm đột nhiên nóng nảy, buồn buồn nói:" Tại sao muốn em nói nhiều như vậy? Em đã nói hết cho bọn họ, cớ sao lại còn một mực muốn hỏi."
Tạ Như Hạc nói:" Là bọn họ không đúng."
" Sau đó." Thư Niệm tiếp tục suy nghĩ, " Từ Trạch Nguyên trong khoảng thời gian này có tới tìm em một lần."
Tạ Như Hạc hỏi:" Tới an ủi em sao?"
Thư Niệm hít mũi một cái:" Hắn ta thấy em bị thương, cảm thấy không vui. Có lẽ là tới an ủi đi, em cũng không thể nào nhớ rõ được. Chỉ nhớ hắn chỉ đến một lần duy nhất."
"..."
" Về sau, em dưỡng thương tốt, liền quay trở về trường học." Thư Niệm nói " Sau khi trở về em mới biết được, trong khoảng thời gian em mất tích kia, các học sinh trong trường đều lan truyền chuyện của em. Người xung quanh em về cơ bản đều biết chuyện, người không biết em cũng đều biết chuyện nữ sinh mất tích trong vòng một tuần lễ."
" Bọn họ đều cảm thấy em rất thảm, cảm thấy em rất đáng thương. Mất tích một tuần lễ, bị một gã đàn ông bắt, cảm thấy nhất định em đã bị hắn cưỡиɠ ɠiαи."
Thư Niệm rất bình tĩnh bày tỏ:" Sau đó Từ Trạch Nguyên lại đến để đề nghị chia tay với em."
" Hắn nói với em, hắn biết em rất dũng cảm, không thèm để ý những chuyện này. Nói em có thể rất bình tĩnh đối diện với những vấn đề của cảnh sát, về sau có thể mặt không đổi sắc trước tòa án, nghe được những đồn đại vô căn cứ của người khác cũng không cảm thấy có quan hệ với mình."
Một lần nữa trong mắt Thư Niệm hiện lên một tầng nước mỏng, " Hắn nói hắn không làm được, hắn thừa nhận rằng mình nhu nhược, chịu không được những ánh mắt săm soi của người khác."
" Nhưng em không dũng cảm." Thư Niệm cố gắng ngăn tiếng nức nở nơi cổ họng:"Em mỗi ngày đều rất sợ hãi."
Mỗi lần nhớ lại đoạn hồi ức này, cô đều cảm thấy rất sợ hãi.
Nghĩ đến còn có thể phải ra tòa, nghĩ đến còn có thể gặp lại Tằng Nguyên Học, Thư Niệm không có nổi một ngày ngủ yên ổn. Có thể cô cố nén sợ hãi, một lần lại một lần nữa phối hợp làm việc với cảnh sát cùng luật sư, đều chỉ là hi vọng Tằng Nguyên Học có thể bị phán án tử hình. Cái án tử cứ hòa hoãn vô hạn là điều mà cô không thể nào chấp nhận được.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Thư Niệm hận một người đến như thế.
Chỉ cần hắn vẫn tồn tại trên đời này, cô mỗi ngày mỗi đêm đều không thể nào yên giấc, ngủ thϊếp đi cũng sẽ bị bừng tỉnh. Chỉ sợ hắn sẽ trở về, lại một lần nữa kéo cô đến căn phòng u ám kia, với đủ kiểu tra tấn dã man.
Chỉ cần hắn chết.
Những sợ hãi kia hẳn là sẽ biến mất theo.
Thư Niệm là nghĩ như vậy.
Thế nhưng lại không có.
Thoát ra khỏi địa ngục, một thời gian dài sau đó, bởi vì vấn đề tinh thần, mỗi ngày cô cứ ngỡ như Tằng Nguyên Học vẫn đang ở bên mình, rồi chịu thương tích, cứ như thế một tuần lễ.
Những cái hồi ức kia cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, giống như là gông xiềng giam cầm cô lại. " Bọn họ làm sao lại có thể nói em như vậy." Thư Niệm là thật sự không hiểu được, " Em không bị cưỡиɠ ɠiαи, nghe như vậy thật sự rất khó chịu, nhưng tại sao họ lại làm vậy?"
"Bọn họ nghĩ em muốn cảm thấy xấu hổ như vậy sao? Nhưng em là người bị hại, tại sao em lại phải cảm thấy xấu hổ?" Cô đỏ mắt, gằn lên từng chữ nói, " Em bị tổn thương, cái này không phải lỗi của em."
Dựa vào cái gì chứ?
Nên cảm thấy xấu hổ, đúng là làm hại người, là đang xát muối lên vết sẹo trên người bị hại.
Không phải cô.
Nói một tràng dài như thế, triệt để sử dụng hết khí lực của Thư Niệm, giọng nói ngày càng trở nên nhẹ bẫng, " Thời điểm em phát bệnh rất đáng sợ, nếu như về sau anh muốn chia tay với em, có thể nói cho em biết."
Khóe mắt Tạ Như Hạc đỏ lên, miễn cưỡng nâng khóe miệng." Thế này hả."
" Em trước kia một mình cũng tốt." Thư Niệm giống như đang tự thôi miên bản thân, " Cho nên anh không cần phải lo lắng, em không cảm thấy mình mất mặt, cũng không bởi vì chia tay với anh mà gặp đả kích lớn. Em sẽ ổn thôi."
Tạ Như Hạc hôn lên mu bàn tay cô:" Lần này, anh với em nhất định sẽ tốt."
Cô không có đáp lại.
Mí mắt đã đóng lại, cau mày ngủ thϊếp đi. Tạ Như Hạc cũng không có lên tiếng nữa, vén vén tóc mái của cô lên.
Anh ngồi bên cạnh cô, cứ yên lặng mà ngắm nhìn cô như vậy.
Trong hồi ức kia của Thư Niệm, cô rất dũng cảm.
Cô không sợ người lớn giận dữ mắng mỏ, không sợ bạn học trêu đùa, không sợ những côn trùng có hình thù kì quái, không sợ đi đường một mình vào ban đêm. Trừ ma quỷ căn bản không có tồn tại, cô không có sợ bất kì thứ gì.
Trong phòng học, nghe thấy bạn nữ cùng lớp vì con ong mật bất ngờ bay vào mà hoảng sợ thét lên, cô cũng sẽ không vì mình không sợ mà cảm thấy hành động sợ hãi của bạn nữ sinh kia là khó hiểu.
Cô sẽ chủ động giúp các bạn đuổi nỗi sợ kia đi, sau đó lại nhỏ giọng trấn an các cô.
Để bọn họ không cần phải sợ.
Khi thấy anh bị Tạ Ký dùng cái chén ném bị thương, cô muốn đi nói với Tạ Ký rằng như vậy là không đúng, dù cho rõ rằng có khả năng mình sẽ bị tổn thương.
Cô vẫn như cũ làm việc nghĩa không chùn bước.
Cũng có thể là cô nhát gan.
Lại bởi vì một tên biếи ŧɦái mà sợ hãi đến thút thít, đối với anh phát cáu, làm bộ dụ hoặc anh, để anh đưa cô đi học.
Cô sẽ biết sợ bị tổn thương, nên cẩn thận mà né tránh những chỗ tối tăm.Khoảng thời gian sợ hãi kia, chỉ chiếm cứ một đoạn rất nhỏ trong khoảng thời gian dài dằng dặc của cuộc đời cô.Nhưng hôm nay, cô lại thành cô của thường ngày.
Một Thư Niệm nhiệt tình yêu thương cả thế giới.
Từ một người không biết sợ hãi, lại biến thành một người cái gì cũng sợ hãi.
Sợ cô nửa đêm sẽ đột nhiên tỉnh dậy, Tạ Như Hạc không dám đi, ngồi ở ghế sô-pha bên cạnh canh cô một đêm.Ngày thứ hai trời vừa sáng, Thư Niệm liền tỉnh. Cô ngồi dậy, tinh thần vẫn kém như cũ, giống như là không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn xung quanh.
Tạ Như Hạc bị động tĩnh của cô làm cho tỉnh lại, mở mắt ra. Tay chân anh dài, ngồi ở chiếc sô-pha nhỏ một đêm, cũng không quá dễ chịu. Lúc này vô thức duỗi lưng một cái.
Thư Niệm dừng một chút, hỏi:" Anh sao lại ngủ ở đây?"
Tạ Như Hạc không có trả lời cô, chuyển đề tài:" Buổi sáng em muốn ăn cái gì?"
Thư Niệm lắc đầu:" Em đi rửa mặt."
Cô bò dậy, đột nhiên chú ý tới quần áo mình đang mặc trên người, sửng sốt một lúc, ngơ ngác nhìn về phía Tạ Như Hạc. Trong nháy mắt mặt Thư Niệm đỏ lên, ngập ngừng nói:" Anh không thể thay quần áo cho em..."
Tạ Như Hạc cũng sửng sốt một chút, vành tai nháy mắt ửng đỏ:" Không có, anh đi tìm vυ' giúp em thay."
Thư Niệm đem quần áo trên người giật giật, vẻ mặt có chút xấu hổ. Nhưng cô lại sợ Tạ Như Hạc hiểu nhầm ý mình, quẫn bách giải thích:" Em không có ý kháng cự anh.... Chỉ là cảm thấy chúng ta chưa kết hôn, như thế này thì không tốt lắm..."
"..." Tạ Như Hạc quay qua nhìn cô, " Anh biết."
Hai người một người đứng trên mặt đất, người kia thì nửa quỳ trên giường.
Giằng co trong chốc lát.
Thư Niệm cảm thấy không đúng lắm, nhỏ giọng bổ sung:" Em cũng không có ám chỉ muốn kết hôn với anh..."
Vee: huhuuuu.. Sắp có pj mới.