Rời khỏi bệnh viện, những tia sáng xung quanh phai nhạt dần đi.
Hạt mưa nện lên trên mặt đất, tạo nên từng đoá bọt nước thoáng xuất hiện rồi biến mất.
Đèn đường phía cuối bị hỏng, loé lên từng đợt, giống như chỉ một giây sau sẽ dập tắt. Thư Niệm mở đèn pin điện thoại, chiếu sáng con đường phía trước, chậm rãi bước đi.
Gió lạnh xen lẫn với những hạt mưa nhỏ, không ngừng len vào bên trong cổ áo của cô. Chỗ ngực giống như bị vậy sắc nhọn gì đó đâm vào, khiến cô đau đớn.
Thư Niệm xiết chặt cán dù, buồn buồn thở hắt ra.
Là cô đã nhận nhầm người sao?
Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. Trong ký ức của cô, chỉ còn lại bộ dáng thời niên thiếu của anh.
Mái tóc đen tuyền, gần giống như màu của đôi mắt. Đồng phục kẻ sọc xanh, đôi giày thể thao trắng tinh sạch sẽ. Dáng người thẳng tắp, không thích nói chuyện, cũng không thích cười.
Âm trầm khiến cho người khác không dám đến gần.
Vĩnh viễn độc lai độc vãng¹, vĩnh viễn một thân một mình. Giống như chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
¹Độc lai độc vãng: một mình đi một mình về
Mà người vừa rồi.
Thần thái thanh lãnh, mặc chiếc áo khoác màu đen. Rõ ràng là ngồi xe lăn nên sẽ có khoảng cách khá lớn với người đang đứng, lại vẫn coi trời bằng vung. So với thời niên thiếu thì ngũ quan nảy nở hơn chút, cứng rắn rõ ràng.
Cảm giác quen thuộc đập vào mặt.
Thư Niệm hít mũi một cái.
Cô không có ác ý, cũng không cơ ý muốn lôi kéo làm quen. Chỉ là thấy anh một thân một mình chờ ở chỗ này lâu như vậy, không biết có người đến đón anh hay không. Mà không biết là vì nguyên nhân gì, mà anh còn..... Ngồi xe lăn.
Cho nên chỉ là muốn nói với anh một chút.
Thời tiết này rất lạnh, cũng không biết đến bao giờ mưa mới ngừng, cô có thể đưa dù cho anh. Nhà cô cách đây cũng không xa, cô có thể chạy về, hoặc là chạy đến cửa hàng gần đó mua một cây dù.
Vẻn vẹn chỉ là một câu nói như vậy mà thôi.
Nhưng mà anh không muốn nghe, cô cũng không còn dũng khí cố chấp như trước nữa.
-
Không biết tại sao Tạ Như Hạc lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
Ánh mắt Phương Văn Thừa phức tạp, cẩn thận từng li từng tí bám theo cô.
Đi hết cái ngõ nhỏ này, là đến đường lớn.
Cô gái đang đi trên lối đi bộ, Phương Văn Thừa lái xe, duy trì khoảng cách tầm năm mét với cô. Thỉnh thoảng có tiếng còi đằng sau thúc giục, khiến hắn Phương Văn Thừa đứng ngồi không yên.
Mấy phút đồng hồ trôi qua.
"Thiếu gia." Vẻ mặt Phương Văn Thừa vô cùng đau khổ, tay lái xe bắt đầu đổ mồ hôi, "Cứ như thế này thì có khi nào mấy người phía sau sẽ xuống xe đánh chúng ta không?"
Tạ Như Hạc vẫn đang nhìn cô gái ở bên ngoài cửa sổ, cũng không lên tiếng đáp lại.
Có xe lướt qua từ đầu khác.
Phía sau là tiếng còi inh ỏi, còn có thể nghe thoáng qua tiếng người đàn ông không vui hùng hùng hổ hổ.
Rất nhanh, Phương Văn Thừa thật sự không nhịn nổi nữa, cẩn thận từng li từng tí quét mắt qua kính chiếu hậu, "Thiếu gia, cậu muốn biết nơi ở của vị tiểu thư kia sao?"
Tạ Như Hạc không nói chuyện.
Phương Văn Thừa nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy công việc này của mình quả thật quá chông gai, "Tôi thấy chúng ta cứ lái xe đi theo như vậy cũng không ổn lắm, nói không chừng sẽ doạ đến vị tiểu thư kia."
"......"
"Ý của tôi là, nếu như cậu thích cô ấy, sao không trực tiếp hỏi phương thức liên lạc của cô ấy luôn.... "
"......"
Phương Văn Thừa gãi gãi đầu, lại đưa ra một đề nghị, "Hay là để tôi xuống xe đi theo cô ấy.... Cậu thấy thế nào?"
Lời này giống như chạm đến dây thần kinh nào của Tạ Như Hạc. Mặt mày anh giật giật, chậm rãi thu lại tầm mắt, khẽ nở một nụ cười. Nhưng lại không mang theo bất kỳ một ý cười nào cả.
Mấy giây sau, biểu cảm của Tạ Như Hạc ngưng lại, độ cong ở khéo miệng dần hạ xuống.
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Giọng nói Tạ Như Hạc nhẹ nhàng, xen lẫn chút bực bội, tâm tình bất định. Giọng điệu mang theo lệ khí cực nặng, tăng dần lên theo từng chữ nói ra ----
"Sau đó để cho cái tên thọt chân này lái xe đúng không?"
-
Bởi vì tâm tư đặt hết lên chuyện vừa mới gặp Tạ Như Hạc.
Cảm xúc của Thư Niệm có chút sa sút, bị phân tán sự chú ý, sự đề phòng cũng không nghiêm như cũ.... Nhưng cô cũng nhanh chóng phát hiện...... Có một chiếc xe đi theo đằng sau cô.
Sợ lại là tự mình nghĩ nhiều, Thư Niệm còn vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua bên đó, giả bộ như lơ đãng nhìn qua.
Xe Bentley màu đen, có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái. Bê ghế lái phụ không có ai, còn phía sau thì không nhìn rõ.
Thư Niệm hạ tầm mắt, lấy ra chiếc điện thoại di động từ trong túi, cẩn thận nhấn gọi 110. Đầu cô rũ xuống, dùng cây dù che khuất tầm mắt của mình, làm bộ như đang tránh vũng nước. Vừa đi vừa nghỉ.
Ánh mặt còn lại một mực chú ý đến cái xe kia.
Chiếc Bentley màu đen kia, cũng giống suy nghĩ của cô, cô đi nó đi, cô ngừng nó cũng ngừng.
Một chiếc xe hơi nhỏ cứ vừa đi vừa ngừng bên lề đường, di chuyển với tốc độ rùa bò, không quan tâm đến tiếng còi xe thúc giục đằng sau, kiên trì di chuyển với tốc độ này, chỉ kém treo tấm biến tuyên bố với thiên hạ -- "Tôi đang theo dõi người, đừng có quấy rầy tôi."
Mặt Thư Niệm trở nên tái nhợt trong nháy mắt, giống như bị rút đi tất cả máu trong người, bất giác đi sát vào phía trong lối đi bộ. Bước chân của cô nhanh hơn, hô hấp trở nên không thông.
Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Đến đồn cảnh sát gần đây.
Bất kể là ai đi theo cô, chỉ cần cô đến đồn cảnh sát, thì có thể an toàn.
Bước chân Thư Niệm càng lúc càng nhanh.
Đôi giày trắng giẫm vào vũng nước, những giọt nước toé lên, bám vào đôi giày. Tia sáng mờ mờ, gió lạnh thấu xương. Đầu cô rũ xuống, nhát gan giống như con thú nhỏ run rẩy, không có nhà để về trong đêm mưa.
Không đợi Thư Niệm điều chỉnh lại tâm trạng.
Bởi vì luôn cúi thấp đầu, không nhìn phía trước, cô đυ.ng phải l*иg ngực của một người. Hô hấp Thư Niệm trì trệ, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước. Ngẩng đầu.
"Xin lỗi.... "
Cô còn chưa nói xong câu xin lỗi. Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên sau lưng.
Bành----
Là tiếng của xe va chạm với nhau.
Thư Niệm quay đầu theo tiếng vang.
Chiếc xe Bentley màu đen vẫn duy trì khoảng cách năm mét với cô như cũ, phía sau là người đàn ông ngồi trên ghế lái của xe màu trắng, mặt mũi tràn đầy lửa giận, đi thẳng đến bên cạnh chiếc Bentley, gõ gõ lên cửa: "Mấy người bị bệnh à?!"
Tiếng mắng mỏ truyền đến, không khỏi khiến Thư Niệm thấy an tâm hơn.
Một lúc sau, người đàn ông bị cô đυ.ng trúng mới lên tiếng.
Thanh âm thô kệch, trầm thấp nặng nề, giọng nói khàn khàn vì khói thuốc mang theo mấy phần gợi cảm. Còn có chút quen thuộc.
"Cô gái nhỏ à."
Thư Niệm ngẩng đầu.
Người đàn ông này không che dù, mặc bộ áo khoác liền mũ không thấm nước. Áo khoác rộng rãi, mũ đội trên đầu, râu ở cằm lún phún. Khuôn mặt anh tuấn, dáng người lại cao lớn tráng kiện.
Là người quen của cô.
Hạ Hữu, chính là cảnh sát Hạ trong miệng Đặng Thanh Ngọc.
Mắt Hạ Hữu nhìn thoáng qua, quan sát một chút tình huống bên kia, cũng không để ý lắm. Bất giác sờ sờ túi, lấy bao thuốc ra, lại nhanh chóng cất đi, nhìn Thư Niệm: "Sao lại có dáng vẻ này?"
Thư Niệm không lên tiếng.
Thấy thế, Hạ Hữu cúi đầu xuống, mới chú ý tới khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Lông mày chau lại, cười nhạt, "Há, lại bị người ta theo dõi rồi sao?"
"......"
Bờ môi Thư Niệm nhấp thành đường thẳng, một tay cô ôm túi, cảm xúc sa sút nói sang chuyện khác: "Hình như bên kia xảy ra tai nạn xe cộ, anh không qua đó nhìn chút sao?"
Hạ Hữu hừ nhẹ: "Từ khi nào mà việc của cảnh sát giao thông lại đến tay tôi vậy?"
Thư Niệm ồ một tiếng: "Vậy tôi đi về trước."
"Không cần tôi đưa về sao?" Hạ Hữu không chú ý đến tâm trạng của cô, cười hai tiếng: "Đừng suốt ngày tự mình doạ mình, cứ nhiều lần như vậy tôi sẽ cho rằng cô muốn tán tỉnh tôi đấy."
Bước chân Thư Niệm dừng lại, nhíu mày, chỉ cảm thấy anh ta đang coi mình là đồ đần. Cô xiết chặt túi trong tay, khiến cho chiếc túi xuất hiện vài nếp gấp, quay đầu nhìn về phía chiếc Bentley, "Chính là có người..... "
Thanh âm của cô trầm thấp chậm rãi, lại dừng lại trong chốc lát.
Giờ phút này, hơn nửa cửa sổ phía sau xe được mở ra, có thể nhìn thấy rõ chỗ ngồi phía sau là một người đàn ông. Bản thân giống như không liên quan gì đến những chuyện bên ngoài, khuỷu tay anh ta gác lên cửa sổ xe, khuôn mặt lãnh đạm, nửa gương mặt như từ nơi thần bí nào đó, phác hoạ hoàn mỹ đường nét nửa bên mặt.
Ánh mắt đặt trên người cô không chút che giấu.
Ánh mắt va chạm nhau.
Thư Niệm đột nhiên không nói lên lời.
Hạ Hữu đợi vài giây, không thấy cô nói tiếp, cúi đầu nhìn thoáng qua. Sau đó liền cầm cây dù trong tay cô, hơn nửa cây dù nghiêng sang bên người cô, "Được rồi, đi thôi."
Thư Niệm thu lại tầm mắt, kinh ngạc ngẩng đầu: "Đi đâu?"
"Còn có thể đi đâu chứ?" Âm cuối của Hạ Hữu hơi cao, cười lên, "Đưa cô về nhà, cô gái nhỏ à."
Thư Niệm đáp lại một tiếng, đi theo anh ta bước về phía trước. Tâm tư lại nhịn không được mà lại đặt lên chiếc xe Bentley bên kia, nhưng khi cô quay đầu nhìn về phía đó, lại phát hiện cửa sổ phía sau đã kéo lên.
Để lại mặt kính tối đen như mực, phản chiếu ánh sáng đèn đường.
-
Hạ Hữu hình như còn có việc khác.
Trên đường, Thư Niệm thấy anh ta nhận một cuộc điện thoại, tựa hồ là thúc giục anh ta mau mau lên. Hạ Hữu không có chút nhẫn nại nào, trực tiếp rống lên với bên kia: "Được rồi, gấp cái cọng lông gì. Tôi thay quần áo xong thì qua ngay."
Thư Niệm bị anh ta doạ đến đạp chân vào hố nước.
Cả hai người đều bị bắn tung toé.
Mặt Hạ Hữu không chút thay đổi nhìn cô: "Con mẹ nó cô nhảy lên làm cái gì?"
Tâm tình Thư Niệm không tốt lắm, nhìn đôi giày trắng bẳn thỉu, lại bắt đầu nhăn mày.
"Chị gái à, sao cô lại không thèm nói một tiếng nào thế?" Hạ Hữu cúp máy, bất đắc dĩ nói: "không khác gì hồ lô muộn¹."
²: ví von những thứ khó đoán khiến người ta buồn bực hoặc ví von những người không thích nói chuyện.
Thư Niệm suy tư một lát, thấy bộ dạng này của mình cũng không tốt lắm, liền ngoan ngoãn kéo lại đề tài: "Anh thật sự muốn về nhà sao?"
"Đúng rồi, quên mang dù, bị ướt hết rồi về thay bộ quần áo rồi ra ngoài." Hạ Hữu đưa tay lau mặt, "Lạnh chết lão tử."
Thư Niệm hiểu ra: "Vậy anh chính là muốn che nhờ dù của tôi, chứ không phải muốn tiễn tôi về nhà chứ gì."
"....."
Biểu cảm Hạ Hữu một lời khó nói hết, tức điên lên trong nháy mắt: "Vậy mà con mẹ nó cô tính toán chi li thật đấy."
-
Nơi Thư Niệm ở không có thang máy.
Hành lang cũng không tính là chật hẹp, bóng đèn thì dựa vào cảm ứng âm thanh, rất sáng.
Thư Niệm ở tầng hai, bò hết một vòng cầu thang là đến. Cô treo dù ở giá đỡ bên cạnh, cũng không vội đóng cửa, ngẩng đầu nói: "Cảnh sát Hạ, anh muốn uống đường phèn Tuyết Lê không? Mẹ tôi làm."
Hạ Hữu ở ngay trên lầu nhà Thư Niệm. Lúc này đúng lúc anh ta đi đến cửa nhà, móc chìa khoá ra, khoát tay áo: "Không cần, tí nữa tôi còn phải ra ngoài. Cảm ơn bác gái giúp tôi."
Thư Niệm đáp lời, không ép gì thêm. Đóng cửa, không quên khoá trái. Toàn thân cô mỏi mệt, ném túi xách lên trên ghế so pha, nhưng vẫn đi dạo một vòng quanh từng góc trong căn nhà, sau khi kiểm tra xong cửa sổ, mới quay lại phòng khách.
Cầm lấy đôi giày trắng bẩn thỉu, tiến về phía phòng vệ sinh.
Thư Niệm xả bồn nước nóng, ngồi xổm trên mặt đất lau đôi giày. Lòng vẫn không yên, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ của người ngồi ghế sau chiếc xe Bentley màu đen.
Thật lâu sau, cô rũ mí mắt xuống, ôm chậu nước đến ban công phơi giày.
Tắm rửa xong, Thư Niệm xoã mái tóc còn ướt, ngồi trong phòng khách đối diện với cái TV luyện khẩu hình. Để ý thấy đã gần mười hai giờ, cô mới tắt ti vi.
Thư Niệm mở hết đèn trong phòng, mở rộng cửa. Sau đó đến phòng khách tắt đèn, bóng tối bao quanh cô, cô nhất cổ tác khí² chạy trở về phòng, kéo lên ba thanh khoá trên cửa.
³Thành ngữ Trung Quốc Nhất cổ tác khí 一鼓作氣 có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối
Mở điều hoà, Thư Niệm bò lên giường, cũng không còn thấy buồn ngủ nữa.
Cô trốn vào trong chăn, ngẩn người nhìn lên trần nhà. Qua vài giây, Thư Niệm đột nhiên cầm lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, đảo qua đảo lại mấy số điện thoại ít ỏi trong danh bạ.
Ánh mắt Thư Niệm dừng ở ba chữ "Tạ Như Hạc", đầu ngón tay bỗng nhiên đặt lên, chậm chạp không có động tĩnh.
Cô muốn biết, người hôm nay có phải là Tạ Như Hạc hay không.
Nếu như đúng, vậy thì tại sao anh lại không để ý đến cô; nếu như không đúng, vậy vì sao lại đi theo cô.
Hàng trăm suy nghĩ trong đầu cô không có cách nào lý giải.
Đây là số điện thoại của Tạ Như Hạc năm năm trước, về sau anh xuất ngoại. Mà khi đó cô liên lạc với anh, cơ bản đều thông qua QQ.
Cho nên Thư Niệm không xác định là hiện tại anh có dùng số này không.
Thư Niệm thở dài, ném di động sang một bên, lăn vào trong chăn, hai mắt từ từ nhắm lại, ép mình tranh thủ thời gian đi ngủ.
Nửa ngày, Thư Niệm lại bò ra khỏi chăn, khoé mắt hơi rũ xuống, sắc mặt mệt mỏi. Cô lại mở điện thoại, lần này trực tiếp bấm điện thoại, như là nhất thời xúc động.
Tít, tít, tít--
Trong lúc chờ đợi, Thư Niệm không khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, thần sắc cũng ngưng lại, bất tri bất giác trở nên thất thần. Âm thanh máy móc vẫn đang vang lên, thời gian dài mà không có ai nghe điện thoại, mà tưn động cúp máy.
Thư Niệm buồn buồn thở hắt ra. Cô thu lại tâm tư, đặt di động vào trong hộc tủ ở đầu giường.
Phát ra tiếng va đập nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó, chuông di động giống như được mở chốt, đột nhiên vang lên.
Thần sắc Thư Niệm dừng lại, cúi đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt.
Thế mà, gọi lại.....
Tác giả có lời muốn nói: Thống nhất trả lời một chút vấn đề của mọi người:
Chỉ có giai đoạn trước nam chính ngồi xe lăn, còn sau đó thì có thể đứng lên (lẽ ra có thể nhìn ra từ văn án!)
Truyện cửu biệt trùng phùng, chương tiếp theo nhớ lại hồi ức không vui, ký ức thực tế sẽ xen kẽ các chương