Thần Đạo Đan Tôn

Chương 42: Tính toán

Sau khi ra Lăng gia, Mã Lãng dùng âm thanh chỉ có chính hắn mới nghe được, tự nói:

- Tiểu tử kia là Tụ Nguyên Cảnh, hơn nữa chỉ có mười sáu tuổi!

- Thương Vân Trấn nho nhỏ, lại có thể ra một Tụ Nguyên Cảnh dưới hai mươi tuổi, nếu không có ăn tiên quả, chính là được bí bảo gì đó.

- Chờ đi hỏi thăm một chút.

Nếu muốn biết chuyện của một người, hướng về kẻ thù của hắn hỏi là nhanh nhất, bởi vì không ai hiểu ngươi hơn bằng kẻ địch.

Mã Lãng mang người đi tới Trình gia, sau nửa giờ, trên mặt của hắn mang theo nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn.

- Hai tháng trước tiểu tử kia còn là một phế vật, nhưng trong chớp mắt liền bạo phát. Lăng gia thả ra tin tức nói, trước đây chỉ là tiểu tử kia biết điều, điệu thấp lại há có thể đến trình độ vị hôn thê cũng hối hôn?

- Hừ, người của Thương Vân Trấn là người trong cuộc mơ hồ, hiển nhiên, tiểu tử này là đạt được một bảo vật nghịch thiên, mới để tu vi của hắn trong khoảng thời gian ngắn tiến cảnh như vậy!

- Bọn họ cũng không suy nghĩ một chút, một phế vật Ngũ Hành Tạp Linh Căn, làm sao có khả năng đột nhiên bạo phát trở thành Tụ Nguyên Cảnh?

- Thậm chí, ngay cả Cửu Trưởng lão cũng bị tiểu tử kia che đậy!

- Ngay cả phế vật như vậy cũng có thể ở trong vòng hai tháng từ Luyện Thể tầng hai trực tiếp nhảy vào Tụ Nguyên Cảnh, nếu ta đoạt được...

Trái tim của Mã Lãng không khỏi oành oành oành đập mạnh, hắn là một đời thiên tài của Thạch Lang Môn, sư từ Thất trưởng lão, đồng thời cũng là tồn tại thứ ba trong hàng đệ tử Thạch Lang Môn, rất được đại lão trong môn phái kỳ vọng, tương lai có thể đột phá Dũng Tuyền Cảnh.

Nhưng theo tiến cảnh bình thường, kia ít nhất cũng là chuyện hai mươi năm sau.

- Có bảo vật này, nói không chắc ba năm, thậm chí trong vòng một năm, ta liền có thể đột phá đến Dũng Tuyền Cảnh, dù sao linh căn của ta là Địa Cấp trung phẩm, ở trên thiên phú không biết nghiền ép phế vật kia bao nhiêu lần!

- Có điều, thực lực của Lăng gia không yếu, ta không thể tùy tiện làm việc, bằng không bức đối phương chó cùng rứt giậu, thậm chí ngọc đá cùng vỡ, nói không chắc ta liền không chiếm được bảo vật kia.

- Hơn nữa huyên náo quá lớn, trêu chọc ra cường giả trong môn, bảo vật liền không có phần của ta.

- Mặt khác, tiểu tử kia còn có quan hệ với Cửu Trưởng lão, tuy địa vị của Cửu Trưởng lão kém sư phụ một đoạn dài, nhưng nếu hắn đứng ra, ta cũng không thể công nhiên cãi lời.

- Vì lẽ đó nhất định phải biết điều làm việc.

- Có, ta và Tiểu Độc Quân Dư Chinh quan hệ không tệ, người này chuyên dùng độc dược, có danh xưng Hữu Vô Ảnh Độc Thủ, nhờ hắn ra tay, ta nhất định có thể dễ dàng bắt Lăng Hàn. Đợi ta bức ra bí bảo trên người hắn, lại xử tử người, đối ngoại liền nói là hung thủ sát hại Hàng Chiến.

- Còn những người khác của Lăng gia... xử tử toàn bộ, miễn cho tiết lộ phong thanh.

- Lập tức truyền tin cho Tiểu Độc Quân, ta ở đây làm bộ kết giao với tiểu tử kia, một mặt hỏi thăm lai lịch bảo vật a.

- Không ra một tháng, bí bảo này liền là của ta rồi!

...

Sau khi Mã Lãng đến Thương Vân Trấn, thì không đi nữa, năm thì mười họa sẽ đi Lăng gia một chuyến, cùng Lăng Hàn uống rượu tán gẫu, thật giống như vừa thấy hợp ý. Nhưng mặt khác, tên này lại lòng tham không đáy, kiếm cớ đi các gia tộc nhỏ yêu cầu chỗ tốt.

Khϊếp sợ uy thế của Thạch Lang Môn, cũng bị đội chấp pháp hắn mang theo dọa, mỗi lần hắn đều có thể thực hiện được.

Gần một tháng qua, các gia tộc của Thương Vân Trấn là tiếng oán than dậy đất, hận không thể gϊếŧ tên khốn này.

Nhưng Lăng Hàn lại như không có phát sinh chuyện gì, mỗi ngày khổ tu, hắn phải nhanh chóng đạt đến Tụ Nguyên tầng một đỉnh phong, liền có nắm chắt tiến vào Thất Phong Sơn tìm Địa Long thảo.

Một tháng qua, hắn gần như đạt đến đỉnh cao, Ngũ hành nguyên hạch đã tiếp cận cực hạn, vận tốc quay không thể tăng nữa, bằng không hắn sẽ thổ huyết lập tức.

Có điều, vận tốc quay như vậy vẫn nhanh hơn kiếp trước rất nhiều, bởi vì năm viên nguyên hạch đạt đến một loại cân bằng, nên tăng cực hạn lên rất nhiều.

Hắn cũng luyện chế rất nhiều đan dược, một ít là Hồi Nguyên Đan trung phẩm, một ít là Đan dược Giải Độc, đều là chuẩn bị cho đối phó Hồng Lân Giao Xà. Vật liệu là lấy từ Thiên Dược Các, Lăng Hàn cho một ít thành đan làm phí dụng, để Chư Hòa Tâm vô cùng kích động, bởi vì đây chính là tác phẩm của đại sư, có giá trị nghiên cứu to lớn.

- Lực lượng của ta bây giờ tương đương với Tụ Nguyên tầng năm phổ thông.

Lăng Hàn thầm nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ than thở, Linh Căn Thần Cấp chính là Linh Căn Thần Cấp, trời sinh liền đứng ở vị trí ưu thế tuyệt đối, hầu như không có đạo lý thua đồng cấp.

- Một tháng tu mãn một cảnh giới nhỏ, so với dự tính của ta thì chậm hơn rất nhiều, nhưng vẫn nhanh hơn Vũ Đồng nha, chỉ là so với Luyện Thể Cảnh, ưu thế của Linh Căn Thần Cấp đã giảm bớt rất nhiều.

- Lại phối hợp đan dược, tốc độ còn có thể mau thêm một chút.

Lăng Hàn nói thầm, chỉ là Thương Vân Trấn quá nhỏ, ít có đan dược làm cho võ giả Tụ Nguyên Cảnh tăng lên tốc độ tu luyện, nguyên liệu cũng vậy.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lưu Vũ Đồng đẩy cửa vào nói:

- Mã Lãng lại tới nữa.

Lăng Hàn lộ ra một nụ cười khinh thường, nói:

- Hắn tất nhiên cho rằng trên người ta có bí bảo gì đó, mới có thể làm cho tu vi ta cấp tốc như thế a.

- Cần ta đuổi hắn đi không?

Lưu Vũ Đồng hỏi.

Nàng là Tụ Nguyên tầng chín, hơn nữa cũng sắp đạt đến Tụ Nguyên tầng chín đỉnh cao, đối phó một Tụ Nguyên tầng sáu, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

- Không cần, tựa hồ hắn đã dùng hết kiên trì, nên đến thời điểm ngả bài a.

Lăng Hàn lắc đầu, ánh mắt của hắn sáng sủa, Mã Lãng là Tụ Nguyên tầng bốn đỉnh cao, vừa vặn dùng để kiểm tra sức chiến đấu của hắn.

Hắn và Lưu Vũ Đồng đi tới phòng khách, chỉ thấy phụ thân Lăng Đông Hành đã ngồi trong phòng, ông cháu Lăng Trọng Khoan cũng có mặt, chỉ là bọn hắn đều đứng ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười đáng sợ, không biết đang đánh chủ ý ác độc gì.

Một mạch của Lăng Trọng Khoan cũng nên giải quyết triệt để, Lăng Hàn thầm nói.

Có điều, trong phòng khách ngoại trừ Mã Lãng, còn có một người trẻ tuổi bận hắc y, thật giống như xác chết di động, trên mặt không chút biểu tình.

- Lăng huynh đệ, mấy ngày không thấy, vẫn khỏe chứ!

Chỉ thấy Mã Lãng đứng lên, ánh mắt lướt nhìn thân thể uyển chuyển của Lưu Vũ Đồng, lộ ra vẻ hừng hực.

Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cũng để hắn tim đập thình thịch, hắn thề, chờ gϊếŧ chết Lăng Hàn, thu được bảo vật, nhất định phải được vưu vật này.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Nhờ phúc, ta vẫn khỏe.

Lăng Đông Hành sai người đưa trà lên, Mã Lãng rất nhiệt tình mời Lăng Hàn đi Thạch Lang Môn chơi.

Lăng Hàn nâng chung trà lên, vạch nắp ấm trà, sắc mặt hơi đổi.

Trong trà có độc!

Hắn là Đan Đế, mà Đan sư đối với độc vật lại có lý giải rất sâu, bởi vì có chút đan dược cần vật liệu chứa độc mới có thể luyện chế, lấy độc công độc.

Đùng!

Hắn vung chưởng ra, nguyên lực rung động, chấn chén trà mà Lăng Đông Hành đã giơ lên trước miệng nát tan, nước trà tung toé.

- Hàn Nhi!

Lăng Đông Hành cả kinh, hoàn toàn không hiểu cách làm của nhi tử.

- Trong trà có độc!

Lăng Hàn nói.

- Cái gì?

Ánh mắt của Lăng Đông Hành lăng lệ, phản ứng đầu tiên của hắn không phải hoài nghi phán đoán của nhi tử, mà lập tức nhìn sang ông cháu Lăng Trọng Khoan, muốn nói ai có động cơ, năng lực hạ độc này, vậy khẳng định là Lăng Trọng Khoan.

---------------