Tuy Lưu Vũ Đồng động lòng, nhưng muốn nói đáp ứng làm thị nữ cho Lăng Hàn, là chuyện không thể nào. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói:
- Đổi điều kiện khác!
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:
- Hiện tại ngươi là Tụ Nguyên tầng tám đỉnh phong a, ta cho ngươi hai câu khẩu quyết, tính là thành ý của ta: Tam âm tụ nguyên, đạo tân đồ, tam hoa tụ đỉnh, phá lăng tiêu!
Mới đầu Lưu Vũ Đồng không để ý lắm, tên này chỉ là Luyện Thể tầng hai, có thể đưa ra khẩu quyết kinh người gì, tám phần mười là cố làm ra vẻ thần ẩn mà thôi. Nhưng khi nàng nghe hai câu khẩu quyết này, nguyên lực liền rục rịch, thật giống như cánh cửa của Tụ Nguyên tầng chín đang mở ra.
Sắc mặt của nàng không khỏi thay đổi, tuy nàng biết mình tất có thể đột phá đến Tụ Nguyên tầng chín, bất quá thời gian này phải ở sau một tháng, nhưng hiện tại, nàng có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần một ngày, không, thậm chí hiện tại nàng liền có thể bế quan tiến hành đột phá.
Đây cũng quá khuếch đại a, chỉ là hai câu khẩu quyết mà thôi.
- Đây chính là hai câu quy tắc chung trong Tam Âm Huyền Công, thế nào?
Lăng Hàn cười cười, kế tiếp một câu, hắn lên giọng nói.
- Làm thị vệ của ta, ta dạy cho ngươi thần công vô thượng!
Phốc!
Bốn người Lăng Trọng Khoan đều phun ra ngoài, không nhịn được muốn cười ha ha.
Không phải sao, còn có sự tình càng thêm buồn cười hơn sao? Chỉ là một tên phế vật, lại muốn thu thiên tài của Hổ Dương Học Viện làm thị vệ, còn nói muốn truyền thần công vô thượng? Cái da trâu này là thổi phá thiên a.
Ngu xuẩn không tự lượng sức, quả thực là chê cười!
Vài tên thị nữ cũng che miệng nhỏ, các nàng đương nhiên biết ngọn nguồn của Lăng Hàn, chỉ nhìn thái độ của bọn người Lăng Trọng Khoan đối với Lưu Vũ Đồng liền biết, thân phận của cô gái này cao quý cỡ nào.
Sắc mặt của Lưu Vũ Đồng lạnh lẽo, thân hình lướt ra, đã đi tới trước người Lăng Hàn, tay phải thành trảo, nắm lấy cổ của hắn. Nàng lạnh lùng nói:
- Nói Tam Âm Huyền Công ra, bằng không ta gϊếŧ ngươi!
Lăng Hàn dám nói điều kiện với đối phương, tự nhiên phải ngờ tới đối phương sẽ có phản ứng như thế, hắn chỉ cười nói:
- Gϊếŧ đi, không bao lâu nữa, ta có thể ở trên đường Hoàng Tuyền nhìn thấy ngươi, kết bạn đồng hành!
Tay của Lưu Vũ Đồng siết càng chặt, đừng nhìn năm ngón tay của nàng như ngọc, nhưng hiện tại lại như thiết trảo, chụp đến Lăng Hàn không thở nổi, rất nhanh, sắc mặt của hắn liền đỏ bừng lên, tròng mắt xuất hiện tơ máu, tứ chi không khỏi co giật.
Bốn người Lăng Trọng Khoan đều không có ý định nhúng tay, ước gì Lưu Vũ Đồng gϊếŧ chết Lăng Hàn.
- Có nói hay không?
Lưu Vũ Đồng hơi lỏng tay một chút.
Lăng Hàn mạnh mẽ nở nụ cười, nhưng mà kiên định lắc đầu.
Hiện tại, Lăng gia đối với hắn mà nói vạn phần nguy hiểm, hắn nhất định phải có một bảo tiêu cường đại, tuyệt không phải Lưu Vũ Đồng hứa hẹn điều kiện gì cho hắn đều được, chỉ có để quý nữ này thϊếp thân bảo vệ mới được a.
Hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần để hắn trưởng thành, chỉ là Lăng gia lại tính cái gì?
Lưu Vũ Đồng lại gia lực, thân thể của Lăng Hàn bắt đầu co giật kịch liệt, sau đó đột nhiên ngừng lại, tứ chi không còn động tĩnh.
Thật ngoan cường!
Lưu Vũ Đồng thở dài, nguyên lực tuôn ra, kích hoạt nhịp tim của Lăng Hàn, “Hô” một tiếng, Lăng Hàn mở mắt, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
- Ba năm!
Lưu Vũ Đồng nói.
- Nhiều nhất ba năm, ba năm này, ta có thể nghe ngươi ra lệnh!
Ba năm sau, nàng hai mươi tuổi, nếu như không có một ngủ không tỉnh, vậy nàng sẽ triệt để tự do.
Phốc, bốn người Lăng Trọng Khoan lại phun ra ngoài, nhưng lần này là khϊếp sợ cùng mờ mịt.
Lẽ nào lỗ tai của bọn họ xảy ra vấn đề, sao giống như nghe Lưu Vũ Đồng nói đáp ứng rồi? Đáp ứng làm thị vệ của Lăng Hàn? Làm thủ hạ cho một tên phế vật?
Cái này… cái này… cái này… cái này… cái này nhất định là nghe lầm, tuyệt đối như vậy!
Lăng Hàn xoay người lại, lộ ra một nụ cười, giơ tay lên nói:
- Một lời đã định!
Ba năm, đủ để hắn trưởng thành, chí ít có thể vượt xa đám người Lăng Trọng Khoan, không cần lo lắng có nguy hiểm tính mạng.
Đùng!
Lưu Vũ Đồng cũng đưa tay ra, cùng hắn đối chưởng, đây là ước định của Võ Giả.
Thật mềm!
Thời điểm vỗ tay với đối phương, trong lòng Lăng Hàn không khỏi rung động, tuy hắn từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, càng là đan đạo đại sư, kiếp trước không biết có bao nhiêu mỹ nữ tuyệt sắc đầu hoài tống bão, nhưng hiện tại cùng tiền thân dung hợp linh hồn, tựa hồ cũng biến thành trẻ tuổi kích động, cảm xúc mãnh liệt cháy hừng hực, để hắn thật giống như trở lại năm mười sáu tuổi.
Lăng Hàn hưởng thụ thay đổi như vậy, đây là ý nghĩa của sinh mệnh.
- Lưu tiểu thư, không nên nghe tiểu súc sinh này nói hưu nói vượn, chúng ta nói chính sự a.
Lăng Trọng Khoan chen lời nói, hắn không muốn Lăng Hàn tiếp tục quấy rối nữa. Còn có Trương Viễn kia, thật là một tên ngu xuẩn, ngay cả một phế vật cũng trông không được, trở lại liền làm thịt hắn!
- Đại chấp sự.
Lăng Hàn lạnh lùng nhìn sang.
- Tiêu chuẩn đi Hổ Dương Học Viện này, chính là cha ta dùng tính mạng đổi lấy, hiện tại cha ta đang ở trong Tử Quang Địa cốc liều mạng, ngươi lại vô liêm sỉ đoạt tiêu chuẩn này đi, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
- Làm càn, lại dám nói chuyện với lão phu như vậy?
Lăng Trọng Khoan quát to.
Trước đó Lưu Vũ Đồng không để việc này ở trong lòng, nhưng vừa rồi đã có ước định với Lăng Hàn, thái độ của nàng tự nhiên thay đổi, mở miệng nói:
- Lăng chấp sự, cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra, ta cần một câu trả lời thỏa đáng!
Lăng Trọng Khoan có thể bỏ qua Lăng Hàn, nhưng Lưu Vũ Đồng lại không được.
Người ta là đại biểu của Hổ Dương Học Viện, thực lực càng trên hắn, hắn có tư cách gì bỏ qua Lưu Vũ Đồng?
Hắn vội vàng nói:
- Sự tình là như vậy, người này là con trai của Hàn gia gia chủ Lăng Đông Hành, nên Lăng Đông Hành động tư tâm, lén lút dành tiêu chuẩn cho hắn, ta chỉ là xuất phát từ đại cục, để tiêu chuẩn này phát huy ra tác dụng chân chính!
- Xuất phát từ đại cục?
Lăng Hàn cười gằn.
- Lăng Trọng Khoan, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Cái tiêu chuẩn này là phụ thân ta dùng tính mạng đổi lấy, cùng gia tộc có quan hệ gì, cần ngươi đến bận tâm? Ngươi chỉ là muốn giao tiêu chuẩn này cho Tôn Tử của mình, ngày sau tu vi vượt qua cha ta, do đó trợ giúp ngươi đoạt vị trí Gia chủ mà thôi.
- Đã làm kỹ nữ, lại muốn lập đền thờ trinh tiết, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đến cực điểm!
Thấy Lăng Hàn mắng to, Lăng Trọng Khoan tức giận đến cả người run rẩy, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Tiểu súc sinh, ngươi thật to gan, dám nhục mạ lão phu?
Lăng Trọng Khoan phẫn nộ.
Lại bị một tên phế vật chỉ vào mũi mắng, nếu như hắn không trọng phạt Lăng Hàn, chắc chắn sẽ tức ra nội thương.
Lăng Hàn chỉ cười nhạt, quay đầu nói với Lưu Vũ Đồng:
- Ta đối với tiến vào Hổ Dương Học Viện hoàn toàn không có hứng thú, cái giao dịch này bỏ qua, để Hổ Dương Học Viện bồi thường chút linh dược thay thế.
- Có thể!
Lưu Vũ Đồng gật đầu, toàn lực bồi dưỡng một tên học sinh, cũng phải bỏ ra lượng lớn linh dược.
- Không!
Lăng Trọng Khoan lập tức kêu to.
- Cái tiêu chuẩn này là của Mộ Vân, các ngươi ai cũng cướp không đi.
- Lão cẩu, lỗ tai của ngươi có vấn đề sao, cái này rõ ràng là tiêu chuẩn của cha ta đổi lấy, cùng ngươi có quan hệ gì?
Lăng Hàn giễu cợt một tiếng, sau đó nhìn về phía Lưu Vũ Đồng nói.
- Tiếp đó, là mệnh lệnh thứ nhất ta truyền đạt cho ngươi.
Hắn dừng một chút, nói:
- Hạn chế lão cẩu này cho ta, ta muốn đánh lão già không biết xấu hổ này mấy bạt tai!
Lưu Vũ Đồng chỉ hơi chần chờ một hồi, liền gật đầu nói:
- Được!
Lăng Hàn đã biểu đạt thành ý, cho nàng hai câu khẩu quyết quý giá, nàng tự nhiên cũng nên lấy ra thành ý.
Cái gì, Lưu Vũ Đồng thật đáp ứng làm thị vệ của Lăng Hàn?
Thị vệ nghe rất cao, kỳ thực chỉ là tùy tùng, là hạ nhân! Đường đường thiên tài của Hổ Dương Học Viện, lại sẵn sàng làm thị vệ cho người khác, đây là chuyện khó mà tin nổi cỡ nào?
Nhưng sự thực chính là như vậy, Lưu Vũ Đồng đã đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lăng Trọng Khoan, thân thể uyển chuyển mềm mại bắt đầu tỏa ra chiến ý mãnh liệt.
- Lưu sư tỷ, ngươi không nên bị tên tiểu tử này lừa gạt!
Lăng Mộ Vân thì ở một bên kêu la, trên mặt tràn ngập khϊếp sợ, làm sao cũng không thể nào tiếp thu được nữ nhân thiên tư thông tuệ như Lưu Vũ Đồng, lại bị lời chót lưỡi đầu môi của Lăng Hàn lừa gạt!
Đặc biệt là, mỹ nhân tuyệt sắc kia vẫn là hắn cật lực muốn theo đuổi, hiện tại càng như ăn một vạn con ruồi, phiền muộn không thôi.
- Ngươi là bó tay chịu trói, hay đợi ta ra tay?
Lưu Vũ Đồng từ tốn nói.