Thẩm Hầu tỏ thái độ cực kỳ không ưa, nghiêm túc nói với Nhan Hiểu Thần: “Tiểu Tiểu, anh không phải không yên tâm, anh đối với mình vẫn thừa tự tin, cũng tuyệt đối tin tưởng em! Anh chỉ là không thích con người của Trình Trí Viễn, nói chung cảm thấy hắn rất quái lạ!”
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Anh tin tưởng vào việc đánh giá người khác của em một lần không được sao? Trình Trí Viễn thực sự là một người bạn rất tốt.”
Thẩm Hầu không lay chuyển được Nhan Hiểu Thần đành thở dài, “Em đi đi, cùng lắm bù lại tổn thất cho anh.”
Nhan Hiểu Thần lập tức nói: “Được, anh muốn bù lại cái gì?”
Thẩm Hầu cười xấu xa, chỉ chỉ vào môi của Nhan Hiểu Thần, “Anh muốn cái này.” Nhan Hiểu Thần vừa “hừ” nhẹ một tiếng, Thẩm Hầu đã bịt kín môi của cô bằng môi của hắn, tiến quân thần tốc, hung hăng tàn bạo một trận, sau đó dời xuống đến cổ của cô. Nhan Hiểu Thần là điển hình con gái miền Nam sông nước, làn da trắng nõn trơn láng, chạm vào như đồ sứ, còn mát lạnh nhạy cảm, khiến cho Thẩm Hầu hết sức cẩn thận dịu dàng. Nhưng đêm nay, hắn lại nhớ tới mấy thằng bạn trong ký túc xá nói “dấu ấn dâu tây” gì đó, ý định đùa cợt nổi lên, ấn lực một chút dùng môi mυ'ŧ thật mạnh lên cổ của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy hơi đau, nhưng cũng không đến nỗi không chịu được, cô có chút bất an liền cấu Thẩm Hầu một cái, Thẩm Hầu trấn an dỗ dành cô. Mấy phút sau, Thẩm Hầu nghiêng đầu nhìn thấy phía trên xương quai xanh của Nhan Hiểu Thần là một cái dấu đỏ ửng giống như dâu tây, lấp ló ngay tại đường viền cổ áo. Thẩm Hầu cười nói với Nhan Hiểu Thần: “Em đi ăn cơm đi, anh đã để lại dấu ấn dành riêng cho anh trên người em rồi, em không chạy thoát được đâu!”
Nhan Hiểu Thần cũng không để ý trên cổ cô có cái gì, nghe được Thẩm Hầu chịu cho cô đi thì vui vẻ nói: “Em đi đây, buổi tối không cần chờ, em sẽ gửi blog cho anh.”
Thẩm Hầu không có ý kiến gì cười cười, “Em đi ăn cơm của em đi, anh đi ăn cơm của anh, anh không can thiệp chuyện của em, em cũng đừng động đến chuyện của anh.”
Nhan Hiểu Thần hôn lên hai má của Thẩm Hầu một chút rồi rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần vừa đến nhà hàng Tây thì đã thấy Trình Trí Viễn ở đó.
Cô cười cười đi qua anh ta, “Xin lỗi, tôi tới trễ.”
Ánh mắt của Trình Trí Viễn hơi dừng lại trên cổ của Nhan Hiểu Thần một thoáng, dường như không có việc gì nên rời đi, anh ta cười nói: “Em không trễ, là do tôi đến sớm.”
Bồi bàn lấy menu đưa cho bọn họ, tuy rằng Nhan Hiểu Thần đã vì bữa cơm này mà tra cứu trên mạng để biết thêm kiến thức về các món Tây, nhưng ngồi đối diện cô lại là chuyên gia về món ăn Tây, cô nói: “Mấy món ăn Tây tôi không biết nhiều, anh muốn ăn gì?”
“Em đặc biệt thích món gì? Có ăn kiêng không?”
“Không có ăn kiêng, cái gì cũng đều thích ăn.”
Trình Trí Viễn cười rộ lên, gọi hai phần món ăn khai vị, cho anh ta món gà, cho Nhan Hiểu Thần món cá, bồi bàn hỏi: “Hai vị có cần chút đồ ngọt không?”
Trình Trí Viễn hỏi Nhan Hiểu Thần: “Có sợ mập không?”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, “Nhà tôi có gien tốt, ăn nhiều bao nhiêu cũng không mập.”
Trình Trí Viễn vì Nhan Hiểu Thần gọi một món rất bình thường, là loại bánh ngọt phô mai chanh phổ biến.
Khi bồi bàn thu lại menu, Nhan Hiểu Thần lặng lẽ nói với Trình Trí Viễn: “Tôi luôn cảm thấy ánh mắt mấy người bồi bàn nhìn tôi có chút quái lạ, có phải bọn họ nhận ra tôi là kẻ lần đầu đến nhà hàng sang trọng dùng bữa hay không?” Tầm mắt của Trình Trí Viễn nhìn qua cổ của Nhan Hiểu Thần cười nói: “Có lẽ họ cảm thấy đêm nay em rất đẹp.”
Nhan Hiểu Thần làm cái mặt quỷ, “Cám ơn anh vì đã có lòng tốt nói dối khen tôi.”
Trình Trí Viễn cười nhìn Nhan Hiểu Thần, “Gần đây em có tâm trạng rất tốt, có chút gì đó hợp với cô gái trẻ như em, cứ như vậy nhé!”
Nhan Hiểu Thần ngạc nhiên, cầm ly lên uống một ngụm nước đá chanh, “Vậy trước kia tâm trạng của tôi như thế nào?”
“Giống như có tâm sự đè nặng trong lòng, dáng vẻ như người bị mắc nợ vậy, hiện tại đã thoải mái hơn nhiều rồi, như vậy rất tốt.”
Nhan Hiểu Thần im lặng một lúc, khẽ cười nói: “Tôi cũng thấy gần đây mọi thứ đều quá tốt, tốt như vậy chắc không phải là sự thật.”
“Tất cả đều là thật.”
Phục vụ bàn bưng đến món khai vị, lịch sự hỏi nên đưa cho ai, Trình Trí Viễn nói: “Chúng tôi đi cùng nhau, không cần chú ý đến phong cách nước ngoài đâu.”
Người bồi bàn liền theo phong cách dùng cơm của Trung Quốc, đem hai món khai vị đặt ngay chính giữa bàn.
Nhan Hiểu Thần để cho Trình Trí Viễn ăn trước một chút mới bắt đầu ăn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Nhan Hiểu Thần kể đến công việc thực tập, đem chuyện công ty sẽ tuyển người để sang tổng công ty ở New York làm việc nói cho Trình Trí Viễn nghe, anh ta nói: “Từ lợi ích phát triển sự nghiệp mà nói, chắc hẳn em đã dốc hết sức tranh thủ cơ hội này.”
Nhan Hiểu Thần trả lời: “Tôi không muốn đi.”
Trình Trí Viễn hiểu ra, “Là vì tình yêu.”
“Chẳng lẽ anh không ủng hộ?”
“Chỉ cần em cảm thấy lựa chọn như vậy khiến mình vui vẻ thì tôi hoàn toàn tán thành. Mọi người cố gắng tìm đến công việc tốt là vì để cho bản thân vui vẻ, nếu vì một phần công việc mà mất đi niềm vui thì quả thật không đáng.”
Thanh niên bây giờ thường dễ có khuynh hướng “Tình yêu không đáng tin, sự nghiệp mới đáng tin”, đây là lý do vì sao đại đa số bọn họ sẽ vì sự nghiệp tốt mà buông bỏ tình yêu tốt, Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nâng ly, “Không hổ danh là đồng hương của tôi!”
Hai người chạm ly, uống một ngụm rượu.
Ăn xong món bánh ngọt tráng miệng cuối cùng, đã hơn 8 giờ tối. Nhan Hiểu Thần đưa một cái bì thư cho Trình Trí Viễn, “Tháng sau tôi chỉ còn một khoản nợ cuối cùng thôi.” Trước đó, Nhan Hiểu Thần đã lấy tiền trong thẻ ngân hàng đang báo mất ra 1000 đồng, cùng với số hôm nay tổng cộng là 2000, như vậy chỉ còn nợ lại 1000 đồng.
Trình Trí Viễn tiếp nhận phong bì. Nhan Hiểu Thần gọi bồi bàn đến tính tiền, hơn 400 đồng, Nhan Hiểu Thần lo lắng Trình Trí Viễn sẽ giành trả tiền, may mắn sao điều cô lo lắng không xảy ra, Trình Trí Viễn chỉ mỉm cười ngồi nhìn.
Thanh toán xong xuôi, hai người đi ra khỏi nhà hàng, Trình Trí Viễn đang muốn nói sẽ đưa Nhan Hiểu Thần về, thì ở ngã tư đường đối diện đột nhiên có tiếng gọi lớn, “Tiểu Tiểu!”
Cách dòng xe cộ như nước chảy không ngừng ở ngã tư đường bên kia, lóe sáng dưới ánh đèn nê ông, Thẩm Hầu đứng tại cửa của một tiệm cà phê, ra sức vẫy tay. Dĩ nhiên, từ bấy đến giờ hắn đã chờ ở quán cà phê đó, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn ăn cơm xong thì lập tức chạy ra.
“Tiểu Tiểu!” Thẩm Hầu gọi lớn tiếng một lần nữa.
Nhan Hiểu Thần cười vui vẻ, giơ tay lên vẫy vẫy, tỏ vẻ là chính mình đã nhìn thấy hắn. Thẩm Hầu chỉ vào giao lộ có đèn xanh đèn đỏ cách đó không xa, ý bảo cô qua đó để gặp hắn, Nhan Hiểu Thần giơ tay ra làm ký hiệu OK, hắn cũng hướng về phía giao lộ bước nhanh mà đi.
Nhan Hiểu Thần vội vàng chào tạm biệt với Trình Trí Viễn, “Tôi phải đi rồi, có gì thì liên hệ qua điện thoại.”
Trình Trí Viễn nói: “Được!”
Hai người một trước một sau quay lưng, hướng đến hai nơi khác nhau mà đi tới. Nhan Hiểu Thần chạy vài bước, đột nhiên như nhớ đến điều gì, xoay người lại gọi: “Trình Trí Viễn!”
Trình Trí Viễn quay đầu, lẳng lặng nhìn Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cười cười, thật tâm nói rằng: “Cảm ơn anh!”
Ánh đèn chốn đô thị mờ ảo say lòng người, xe cộ phố xá ồn ào xôn xao không dứt, Trình Trí Viễn khóe mắt chân mày mang theo vài phần bi thương, đứng trong dòng người náo nhiệt, dường như cảm giác thê lương giảm đi chút ít. Anh ta cười nhẹ, trịnh trọng nói: “Hiểu Thần, xin em đừng nói với tôi những lời đó nữa!”
“Mặc dù chúng ta là bạn tốt, nhưng mà…Dù sao, được rồi, tôi sẽ cố gắng!” Nhan Hiểu Thần cười phất phất tay, xoay người, hướng về giao lộ đèn xanh đèn đỏ mà đi, nhìn đến dáng vẻ ấm áp của một người tại nơi không xa đó đang chờ cô, nụ cười trên môi ngày càng tươi tắn sáng lạn, bước chân một lúc một nhanh.
Trình Trí Viễn vẫn đứng lặng phía sau, ngưng mắt nhìn cô chạy về phía tươi sáng hạnh phúc của mình.
Thẩm Hầu cùng Nhan Hiểu Thần đi với nhau cũng khá lâu, đến gần giờ khóa cổng thì hắn đưa cô trở về. Cuối tuần ký túc xá không tắt đèn, trong ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, Nhan Hiểu Thần đi dọc theo hành lang để về phòng, cô đi đến đâu đều thấy các bạn học nhìn mình cười một cách khó hiểu, Nhan Hiểu Thần bị cười đến sởn tóc gáy.
Về đến phòng, Ngô Thiến Thiến và Ngụy Đồng cũng với cái kiểu khó hiểu như vậy mà đón cô, Ngô Thiến Thiến chỉ là nhìn cô đầy cảm xúc, Ngụy Đồng thì trực tiếp phóng tới, trên dưới trước sau kiểm tra nhìn ngó Nhan Hiểu Thần, lẩm bẩm nói, “Chậc chậc! Cậu cùng với Thẩm Hầu đã làm rồi à? Chúng ta có nên uống một chút rượu mừng hay không?”
Nhan Hiểu Thần khó hiểu hỏi, “Làm cái gì?”
“Cậu nói cậu và Thẩm Hầu có thể làm gì?”
Nhan Hiểu Thần vẫn là chưa phản ứng kịp, hoang mang nhìn Ngụy Đồng.
Ngụy Đồng tùy tiện nói: “Đương nhiên là làm chuyện ‘ấy’ rồi! Uống rượu chúc mừng một chút đi, đời ‘trong sạch’ của Nhan Hiểu Thần đã kết thúc!” Ngụy Đồng nói vậy thế nhưng lại thật sự đi đến giá sách lấy rượu.
Nhan Hiểu Thần trợn mắt, há hốc mồm một lát, lắp bắp nói: “Mình, chúng mình…còn chưa chuẩn bị gì hết, nếu thực sự là có làm thì mới chúc mừng. A, không đúng…” Cô quả thật muốn cắn lưỡi cho rồi, “Có muốn làm, cũng không nói cho cậu biết!”
Ngụy Đồng nghi ngờ hỏi, “Thật sự là không có? Vậy trên cổ của cậu là cái gì?”
Nhan Hiểu Thần phóng tới trước gương, nhìn vào cổ, không thể che mặt đi, gần như muốn khóc ròng mà gào lên: Thẩm Hầu, ngươi thật đáng ghét! Trình Trí Viễn, ngươi cũng thật đáng ghét!
Cuối tuần, Thẩm Hầu mời Nhan Hiểu Thần đi ăn cơm Tây, địa điểm là nhà hàng mà Nhan Hiểu Thần đã mời Trình Trí Viễn ăn cơm hồi tuần trước.
Nhan Hiểu Thần ngồi vào chỗ mà cô cùng Trình Trí Viễn đã ngồi, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hầu, tên tiểu tử này biểu hiện bề ngoài thật sự rất hào phóng rộng lượng, nhưng thực tế là một kẻ hẹp hòi keo kiệt không ai bằng.
Thẩm Hầu nhìn nét mặt của cô là biết cô đang trách thầm hắn, hắn nghiêm túc nói: “Em đừng cho rằng anh cố ý, anh thật sự có điều muốn chúc mừng.”
Nhan Hiểu Thần chống cằm nhìn hắn, ra vẻ muốn chờ xem ‘anh giải thích thế nào đây’.
Thẩm Hầu hắng giọng một cái, nói: “Anh tìm được việc làm rồi.”
“Hả?!” Nét mặt của Nhan Hiểu Thần có vẻ hơi mất tự nhiên, lập tức vui vẻ, liền cầm ly nước trái cây, cùng Thẩm Hầu cụng một cái, “Thật tốt quá!”
Thẩm Hầu ra vẻ buồn bực nói: “Bây giờ còn cảm thấy anh cố ý không?”