Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 27

Chương 27: Bạn trai thứ ba.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Ba ngày sau Quý Đường mới trở về, Bùi Oanh Oanh vừa vào phòng ăn liền thấy Quý Đường ngồi ở chủ vị, bước chân cô khựng lại, trong đầu thoáng nhớ đến lời độc ác mà mình nói ba ngày trước, tự nhủ thầm "không nói chuyện với chị, tuyệt đối không nói chuyện với chị" mấy lần rồi mới đi đến ngồi xuống chỗ của mình.

Cũng may là Quý Đường không nói gì cả, Bùi Oanh Oanh thoáng thả lỏng, buồn bực cúi đầu ăn cơm, cô muốn ăn tối thật nhanh để đi lên tầng.

Khi ăn no được năm phần, cô buông đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, uống thêm nửa cốc nước mật ong rồi đứng dậy muốn đi, chẳng qua còn chưa kịp đi thì Quý Đường đã gọi lại.

"Khoan đã." Giọng Quý Đường vang lên từ phía sau, "Sao chỉ ăn có một chút thôi vậy?"

Bùi Oanh Oanh nhướn mày, mím môi, do dự giây lát rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi ra khỏi phòng ăn thì đã bị Quý Đường bắt được. Quý Đường đứng chắn trước mặt Bùi Oanh Oanh, nhìn cô như cười như không, "Tôi nghe nói em định không để ý đến tôi trong một tuần, thật hả?"

Bùi Oanh Oanh trừng mắt với cô ấy, muốn lách sang bên cạnh, nào ngờ không chỉ không lách được mà còn bị Quý Đường bế lên.

Trong nháy mắt cơ thể mất trọng tâm, suýt chút nữa Bùi Oanh Oanh đã kêu thành tiếng, cô hốt hoảng ôm cổ đối phương, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng, nhưng mà lúc này cô vẫn còn nhớ đến lời thề không để ý đến Quý Đường của mình.

Quý Đường bế Bùi Oanh Oanh dễ dàng như bế một con búp bê vậy, cô ấy bế Bùi Oanh Oanh quay trở lại bàn ăn, đặt Bùi Oanh Oanh ngồi trên đùi mình, sau đó hứng thú nhìn cô, "Không để ý đến tôi thì cũng phải lấp đầy dạ dày, đúng không? Em gầy quá." Khi nói đến đây, bàn tay Quý Đường đặt ngang hông Bùi Oanh Oanh dịch dần lên trên, lòng bàn tay có thể cảm nhận được từng cơn phập phồng.

Mặt Bùi Oanh Oanh nghẹn đến đỏ bừng, mãi sau, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô vừa hất tay Quý Đường ra vừa nói: "Không được chạm vào chỗ đó!"

Quý Đường trở tay bắt lấy tay Bùi Oanh Oanh, hỏi cô, "Vậy có thể chạm vào đâu?"

Bùi Oanh Oanh suy nghĩ, quay mặt sang chỗ khác, "Chỗ nào cũng không được chạm."

Quý Đường cười khẽ, nắm lấy tay Bùi Oanh Oanh, "Tính khí thật lớn, thôi được rồi, tôi xin lỗi em, tha thứ cho tôi có được hay không?"

Nói xong, thiếu nữ ngồi trên đùi cô ấy lập tức quay mặt lại, lưỡng lự nhìn cô ấy, tựa như đang hoài nghi lời cô ấy nói, thật lâu sau, Bùi Oanh Oanh mới nói: "Thế chị có biết chị sai ở đâu không?"

Vấn đề này đã đánh bại Quý Đường, cô ấy chỉ nhìn ra Bùi Oanh Oanh tức giận, nhưng vì cô ấy trêu chọc Bùi Oanh Oanh quá nhiều nên ngược lại không phân rõ cuối cùng chuyện nào đã chọc giận đến Bùi Oanh Oanh.

Quý Đường nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mà thiếu nữ ngồi trên đùi cô ấy đã hiểu ra, thở phì phò giãy giụa muốn đi, Quý Đường kéo cô lại, thấp giọng giả vờ đáng thương, "Vừa xuống máy bay tôi liền về ngay để bồi Oanh Oanh ăn cơm, không nghĩ là Oanh Oanh không muốn gặp tôi chút nào, tôi ở ngoài ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ muốn giải quyết công việc thật nhanh để về đón năm mới với Oanh Oanh mà."

Khi cô ấy hạ mình, quả nhiên vẻ mặt Bùi Oanh Oanh dần thay đổi, cô bán tính bán nghi nhìn Quý Đường, phát hiện vành mắt Quý Đường hơi xanh thì mềm lòng. Cô để mặc đối phương ôm mình, thái độ càng lúc càng dịu xuống.

"Em còn cho tôi vào danh sách đen nữa." Quý Đường tố cáo.

Bùi Oanh Oanh cúi đầu, buồn bực nói: "Tại vì em không thích..."

Cô rất muốn nói với Quý Đường rằng, cô không thích Tống Đan, cô muốn Quý Đường xoá liên lạc của Tống Đan, nhưng hành động này lại rất ích kỷ, cô không có quyền can thiệp vào chuyện bạn bè của cô ấy.

"Không thích cái gì?" Quý Đường hỏi, mãi không nhận được câu trả lời thì không khỏi nhìn thử xem Bùi Oanh Oanh đang làm gì, liền phát hiện đối phương đang tự chơi ngón tay. Cô đan ngón tay vào nhau, trông như một toà tháp. Quý Đường buồn cười, quả nhiên con chim cô ấy nuôi này vẫn còn non nớt lắm, tâm tư gì cũng viết ở trên mặt, dễ dàng để người ta nhìn thấu.

"Yên tâm, Oanh Oanh không thích thì tôi cũng sẽ không thích." Quý Đường nói lời cam kết.

Bùi Oanh Oanh ngẩng phắt đầu lên nhìn Quý Đường, hơi kinh ngạc hỏi: "Thật sự?"

"Thật." Quý Đường nở nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng khiến Bùi Oanh Oanh không ngờ chính là, buổi tối ngày hôm sau cô lại trông thấy Tống Đan ở nhà mình.

Cô thay quần áo xong, chuẩn bị xuống nhà chính ăn cơm thì nhìn thấy Tống Đan ngồi ở phòng khách.

Tống Đan ngồi trên ghế salon, balo đặt dưới chân, vừa thấy Bùi Oanh Oanh liền đứng bật dậy, "Oanh Oanh."

Cô ta vui vẻ lên tiếng chào hỏi.

Bùi Oanh Oanh khựng lại, không hiểu tại sao Tống Đan lại ở đây.

Tống Đan thấy Bùi Oanh Oanh nhìn mình khó hiểu thì thu lại nụ cười, hơi khẩn trương nói: "Oanh Oanh, cậu sao vậy?"

"Sao không đi vào?" Sau lưng Bùi Oanh Oanh vang lên giọng Quý Đường.

Tống Đan phản ứng rất nhanh, gọi Quý Đường một tiếng "Chị Quý Đường."

Quý Đường tuỳ ý gật đầu, dắt tay Bùi Oanh Oanh đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Ba mẹ Tống Đan không có nhà, họ phải ra ngoài mấy ngày liền nên tôi mời cô bé đến ăn cơm, mấy ngày hôm nay cô bé sẽ ở đây cùng học bài với em, có vui không?"

Không vui một chút nào.

Bùi Oanh Oanh bị dắt tay vào phòng ăn, lúc ngồi xuống cô lại liếc nhìn Tống Đan. Hôm nay ở trường cô cũng không hề thấy Tống Đan nhắc đến chuyện sẽ đến đây, bây giờ ngày nào Tống Đan cũng trò chuyện riêng với Quý Đường sao?

Tống Đan vô cùng khép nép đi sau bọn họ, vào phòng ăn cũng không biết phải ngồi đâu, Quý Đường thấy vậy thì cười khẽ, "Không cần căng thẳng, cứ coi như ở nhà mình, ngồi đâu cũng được."

"Cám ơn chị Quý Đường." Tống Đan lựa chọn ngồi bên cạnh Bùi Oanh Oanh. Khi ngồi xuống, cô ta còn dè dặt cười với Bùi Oanh Oanh.

Lúc Quý Đường bận xem tin tức trên máy tính bảng, cô ta nhỏ giọng nói với Bùi Oanh Oanh: "Oanh Oanh, mình định tan học sẽ nói với cậu, nhưng tại cậu đi nhanh quá."

"Không sao." Bùi Oanh Oanh đáp.

Bữa cơm này, Bùi Oanh Oanh ăn không biết ngon.

Quý Đường bảo dì Tuệ chuẩn bị cho Tống Đan một căn phòng, điều làm Bùi Oanh Oanh hơi thoải mái là Tống Đan theo dì Tuệ đi đến toà nhà phía sau chứ không ở cùng một toà nhà với cô.

"Cơm nước xong rồi, giờ đi làm bài tập, Oanh Oanh, em dẫn Tống Đan về phòng đi." Quý Đường lại nói, "Tống Đan, chờ khi phòng cho khách chuẩn bị xong, dì Tuệ sẽ đưa em qua."

"Cám ơn chị Quý Đường." Tống Đan cười ngọt ngào, còn Bùi Oanh Oanh yên lặng cắn môi dưới.

Giáo dưỡng của cô khiến cô không làm ra được hành động đuổi Tống Đan đi, đã vậy chỉ có thể dẫn Tống Đan về phòng mình.

Vừa bước vào toà nhà, Tống Đan liền nhìn quanh khắp nơi, khi bước vào phòng Bùi Oanh Oanh, cô ta ngẩn người.

Tống Đan nhìn phòng Bùi Oanh Oanh, rất lâu sau mới bật thốt lên, "Oanh Oanh, phòng cậu thật đẹp, mình chưa từng thấy căn phòng nào đẹp thế này." Cô ta cười buồn, "Mình không có phòng riêng bởi nhà mình chỉ có một gian, mỗi ngày mình đều ngủ ở phòng khách, ban ngày gấp giường lại, buổi tối mới mở giường ra, chính là cái loại giường xếp đó, nhất định là cậu chưa từng thấy qua."

Lời của cô ta làm Bùi Oanh Oanh trầm mặc.

Thời thơ bé Bùi Oanh Oanh cũng đã từng chịu khổ, nhưng dù sao thì cũng là chuyện từ khi cô còn bé, hiện tại cô không nhớ rõ lắm về cuộc sống ăn không đủ no, ngủ không ngon hồi nhỏ nữa. Đối với lời nói của Tống Đan, cô không nhịn được mà có vài phần đồng tình.

Cho nên, giọng nói của Bùi Oanh Oanh dịu đi rất nhiều, "Sau này cậu cũng sẽ có căn phòng xinh đẹp như vậy, thành tích của cậu rất tốt, tốt nghiệp đại học xong chắc chắn sẽ kiếm được một công việc lương cao."

"Cám ơn cậu, Oanh Oanh." Hốc mắt Tống Đan đỏ lên, "Chuyện trước kia đều là mình không tốt, mình không nghĩ là cậu lại nguyện ý tha thứ cho mình thế này, mình xin hứa sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây tổn thương đến cậu nữa."

Bùi Oanh Oanh nhíu mày, cô đâu có muốn tiếp tục làm bạn với Tống Đan chứ.

Haizz, nhức hết cả đầu.

***

Lúc làm bài tập, Bùi Oanh Oanh vẫn còn thất thần, cô không thể nào làm lơ Tống Đan ở bên cạnh, nhưng dường như Tống Đan không hề bị ảnh hưởng, rất nhanh đã làm xong bài tập, thấy Bùi Oanh Oanh mới làm được một nửa thì hỏi: "Cậu còn chỗ nào không hiểu? Mình làm xong rồi, mình có thể chỉ cho cậu."

"Không cần, mình vẫn luôn làm chậm." Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới có tám giờ, cô nói với Tống Đan, "Cậu có muốn đến nhà chính ăn hoa quả không? Đằng nào thì cậu cũng làm xong bài tập rồi."

Tống Đan hơi do dự, nhưng vẫn lắc đầu, "Không cần, mình chờ cậu."

Đến tám rưỡi, dì Tuệ bưng lên một khay hoa quả và hai cốc sữa bò ấm. Tống Đan vội vàng đứng dậy đón lấy, dì Tuệ mỉm cười, tránh khỏi tay cô ta, trực tiếp đặt đồ xuống bàn, "Hai người làm bài tập vất vả, ăn chút gì đi." Nói xong, dì Tuệ chợt phát hiện trước mặt Tống Đan không có bài tập, bà nhìn cô ta đầy hiếu kỳ.

Tống Đan cười ngượng ngùng, "Thưa dì, cháu đã làm xong bài tập rồi."

"Thật sao? Quả là một cô bé ngoan." Dì Tuệ khen ngợi, lại nghiêng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh, thấy cô còn chưa làm xong thì buồn cười, "Xem ra Nhị tiểu thư phải làm nhanh hơn một chút thôi, nếu không Đại tiểu thư lại phải đến bên giường giảng giải chuyện xưa đấy."

Bùi Oanh Oanh nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.

Tối hôm qua, Quý Đường nói gần đây cô ăn không nhiều, tối ngủ không ngon giấc, cả người gầy hẳn đi nên bảo nếu Bùi Oanh Oanh không đi ngủ trước mười một giờ, cô ấy sẽ sang giường nói chuyện xưa với cô, làm tối qua Bùi Oanh Oanh phải lên giường lúc mười rưỡi.

"Chị Quý Đường còn đến bên giường kể chuyện xưa cho Oanh Oanh ư, thật đáng yêu." Tống Đan cười nói, "Oanh Oanh của chúng ta đúng là người được cưng chiều nhất trên đời."

Câu nói này của cô ta làm dì Tuệ phải nhìn cô ta nhiều thêm mấy lần.

Tầm mắt dì Tuệ quét qua gương mặt Tống Đan, sau đó mỉm cười, "Đại tiểu thư nhà chúng tôi rất cưng chiều Nhị tiểu thư, nếu Nhị tiểu thư ở bên ngoài bị sứt mẻ va chạm gì, Đại tiểu thư đều đau lòng rất lâu."

"Woa, Oanh Oanh thật hạnh phúc." Tống Đan tỏ vẻ hâm mộ.

Bùi Oanh Oanh nghe dì Tuệ nói thì chỉ thấy xấu hổ, "Dì Tuệ, dì đừng nói bậy bạ, cháu còn phải làm bài tập nữa, dì mau đi ra đi."

"Được được được, tôi đi ra ngoài, hoa quả kia không ăn hết không sao, nhưng sữa bò thì nhất định phải uống hết." Dì Tuệ nói Bùi Oanh Oanh quá thấp, phải cao hơn nữa mới được.

Sau khi dì Tuệ rời đi, bấy giờ Tống Đan mới ngồi xuống, cô ta nhìn cốc sữa bò đặt trước mặt, lại nhìn hoa quả mê người nằm trong khay, đầu cô ta cúi thật thấp, nhanh chóng chớp chớp mắt, chờ lúc ngẩng đầu lên, đã không còn nhìn ra bất kỳ dáng vẻ buồn bã nào.

***

Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh và Tống Đan ngồi cùng xe đi học, xuống xe, Bùi Oanh Oanh nghe thấy có người gọi Tống Đan.

Cô không hề quan tâm, chào tài xế Đỗ xong thì đi vào trong trường.

Học hết ngày hôm nay, từ mai là sẽ nghỉ Tết Nguyên Đán.

Cô Nhan đã sớm nói Tết Nguyên Đán này sẽ cho học sinh lớp 12 bọn cô thả lỏng, được nghỉ ngơi ba ngày.

Ba ngày nghỉ, cô có thể ở nhà ngủ thật đã đời.

Chẳng qua buổi chiều vừa tan học, Bùi Oanh Oanh nhận được tin nhắn của Quý Đường.

Quý Đường muốn dẫn cô đi đón giao thừa, là ngồi du thuyền đi đón giao thừa trên biển.

Bùi Oanh Oanh biết kỳ nghỉ của mình lại bị bỏ lỡ rồi.

Bởi Quý Đường nói lát nữa tài xế sẽ đón cô đi trang điểm thay quần áo, có nghĩa là lần này đón giao thừa không chỉ có mỗi hai người cô và Quý Đường, mà sẽ còn rất nhiều người khác.

Hết chương 27.