Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh ôm balo, bất an ngồi trên xe.
Cô biết rõ vừa rồi không phải là ảo giác của mình, xe rung lắc dữ dội như vậy, dường như có thể rung cả núi, nhưng không hiểu sao cả tài xế và dì Tuệ lại bình tĩnh đến thế.
Cô lén nhìn tài xế đang ngồi ở ghế lái.
Ông ấy khoanh tay chống lên tay lái, vẻ mặt như thường.
Không biết qua bao lâu, dì Tuệ lại đi ra.
“Bùi tiểu thư, vào nhà đi.” Bà nói.
Bùi Oanh Oanh xuống xe, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Chị đã khá hơn chút nào chưa?”
Dì Tuệ đi phía trước cô, nghe được câu hỏi này thì bước chân hơi khựng lại, sau đó nói: “Lát nữa khi vào nhà Bùi tiểu thư vẫn không nên ra khỏi phòng, hôm nay tâm tình của Đại tiểu thư không tốt.”
Bùi Oanh Oanh ồ một tiếng, mấy người dì Tuệ đều không muốn cô nhúng tay vào chuyện này, thôi thì mặc kệ vậy, dù sao thì bên cạnh Quý Đường cũng có nhiều người, hẳn là sẽ có thể chăm sóc cho cô ấy cẩn thận.
***
Về phòng xong cô liền đi tắm, rồi bật đèn bàn, vừa đắp mặt nạ vừa luyện nghe tiếng Anh.
Nội dung bài học ở trường này không khó, nhưng số lượng lại rất nhiều, chỉ một ngày hôm nay thôi mà cô phải làm đến năm, sáu đề thi. Tống Đan vừa nhận được một đề thi liền không chần chừ mà cắm cúi làm, hoàn toàn tận dụng tối đa thời gian trong giờ học.
Bùi Oanh Oanh nhìn cô ấy, không nhịn được mà nghĩ thầm, có lẽ cuộc sống của học sinh phổ thông chính là như vậy, toàn tâm toàn ý cố gắng để hướng tới mục tiêu.
Cô rất hâm mộ, có lúc sẽ nghĩ, nếu mình không phải là trẻ mồ côi, chắc cũng sẽ có một cuộc sống đơn giản hạnh phúc như thế.
Bùi Oanh Oanh đắp mặt nạ xong thì thay quần áo ngủ, cô lấy đề thi chưa làm từ balo ra rồi đặt lên bàn học. Muốn làm xong trong đêm nay thì ít nhất cô phải thức đến rạng sáng, cũng may tất cả đều là câu hỏi trắc nghiệm.
Bùi Oanh Oanh vỗ má, thở hắt ra một hơi. Cô cài chuông báo thức lúc mười hai giờ. Bây giờ đang là mười giờ tối, còn hai tiếng nữa, hy vọng cô có thể làm xong trong hai tiếng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Bùi Oanh Oanh chăm chú giải đề, khi chuông báo thức vang lên, cô vẫn còn một câu chưa làm xong.
“Haizz, vẫn chưa làm xong.” Bùi Oanh Oanh tắt chuông đi, đứng dậy duỗi người.
Cô không muốn làm nữa, thật là mệt.
Bùi Oanh Oanh đi đến mép giường rồi thả người xuống nệm. Hai mắt cô sắp dính chặt vào nhau rồi, ngủ một lát đã…
Vừa ngủ, cô đã ngủ thẳng đến sáng.
Bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, Bùi Oanh Oanh lập tức ngồi dậy, ngoài cửa vang lên giọng của dì Tuệ.
“Bùi tiểu thư, sắp muộn học rồi.”
Bùi Oanh Oanh phát hiện đêm qua cô thứ thế mà ngủ mất mà đề thi còn chưa có làm xong. Cô vội vàng xuống giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, cất đề thi vào balo rồi nhanh chóng xuống nhà.
Đến nhà chính, cô vừa nhìn thấy dì Tuệ liền không nghĩ nhiều mà hét to: “Dì Tuệ, hôm nay cháu không ăn sáng đâu.”
Cô nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 20 phút, ngồi xe mất gần nửa tiếng, nếu như cô còn ăn sáng thì nhất định sẽ muộn học.
“Chờ một chút.” Dì Tuệ đuổi theo, bà đưa hộp thức ăn trong tay cho Bùi Oanh Oanh: “Bùi tiểu thư, đây là bữa sáng và bữa trưa. Đại tiểu thư nói cô sẽ ăn không quen với đồ ăn ở trường học nên dặn tôi chuẩn bị cho cô mang đến trường. Đại tiểu thư nói ở cuối phòng học có tủ lạnh và lò vi sóng, cô sẽ hâm nóng đồ ăn chứ?”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh ngẩn người, nhìn hộp thức ăn trong tay dì Tuệ rồi nhận lấy, cười nói: “Cháu biết rồi, cám ơn dì Tuệ.”
Dì Tuệ hơi sửng sốt, gương mặt giãn ra rất nhiều: “Mau đi học đi, bữa sáng có thể ăn trên xe, đừng để đói bụng.”
“Vâng.” Bùi Oanh Oanh gật đầu, chạy ra ngoài cửa.
***
Bùi Oanh Oanh vọt vào phòng học khi chỉ còn mấy phút nữa là vào lớp.
Tống Đan thấy cô liền mỉm cười: “Oanh Oanh, cậu tới rồi à, cậu làm đề thi xong chưa?”
Bùi Oanh Oanh lúng túng lắc đầu: “Mình còn một câu nữa chưa làm xong.”
Tống Đan mở to mắy, lấy đề thi của mình ra: “Cậu còn câu nào chưa xong? Mình cho cậu mượn chép.”
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Có thể như vậy sao?”
Tống Đan cũng chớp mắt: “Mỗi ngày đều phải làm bao nhiêu đề thi, đâu thể ngày nào cũng làm xong hết được. Thỉnh thoảng chép một hai câu cũng không có gì quan trọng.”
Thế nên Bùi Oanh Oanh không hề mất chút sức lực nào cũng đã làm xong câu hỏi còn lại.
***
Trong giờ học thể dục, Bùi Oanh Oanh vừa cùng Tống Đan xuống được đến sân trường thì bỗng có người đứng chắn ở trước mặt cô.
“Bạn học, thật là trùng hợp.”
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn, phát hiện nam sinh trước mặt chính là người ngồi đối diện mình trong căng tin ngày hôm qua.
Ngày hôm qua.
Cô vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì có người ngồi xuống phía đối diện, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn thử, bởi vì tầng ba vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
“Cậu là học sinh chuyển trường đúng không, mình cũng mới chuyển tới cách đây không lâu, trước đó cậu học trường nào vậy?” Ngồi ở đối diện cô là một nam sinh có gương mặt trắng nõn. Nếu như so với những học sinh trung học khác thì dáng vẻ của nam sinh này cũng không đến nỗi tệ lắm. Chẳng qua ngay từ nhỏ Bùi Oanh Oanh đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp, nhất là hiện giờ còn ngày ngày ở chung với một người nam nữ đều mê như Quý Đường, nên cô chẳng có phản ứng gì.
Cô lặng lẽ nhìn đối phương, rồi rũ mắt xuống tiếp tục ăn cơm. Nhưng nam sinh kia giống như một con vịt vậy, một mực ngồi trước mặt cô huyên tha huyên thuyên, nói không ngừng lời, không hề để ý đến vẻ lạnh lùng của Bùi Oanh Oanh.
Cuối cùng Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: “Cậu không cần ăn cơm sao?”
Nam sinh hơi sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, vội cúi đầu xuống.
Không ngờ là hôm nay nam sinh này lại xuất hiện.
Tống Đan nghi hoặc nhìn nam sinh kia, rồi nhỏ giọng hỏi Bùi Oanh Oanh: “Các cậu quen nhau à?”
Bùi Oanh Oanh lắc đầu.
Tống Đan liền nhất thời hiểu ra, học sinh giống như Bùi Oanh Oanh đây nhất định sẽ có một chút ong bướm đến quấy rầy.
“Bạn học, cậu học lớp nào vậy?” Tống Đan ho khan hai tiếng, hỏi: “Chúng mình học lớp mười hai trọng điểm, chương trình học rất nặng nề, mình hy vọng cậu không đến tìm Oanh Oanh nữa, nếu không giáo viên chủ nhiệm lớp mình mà biết thì sẽ nổi giận.”
Nam sinh sửng sốt: “Mình… Mình không có ý gì khác.”
Tống Đan dắt Bùi Oanh Oanh đi về phía trước, bảo cô không cần quan tâm đến nam sinh này.
Tống Đan vừa kéo Bùi Oanh Oanh đi vừa nói: “Trong trường học có rất nhiều nam sinh kiểu này, bọn họ không lo học mà còn muốn đi gieo hoạ cho người khác, Oanh Oanh, cậu không cần để ý đến bọn họ. Đúng rồi, cậu đã định thi vào trường đại học nào chưa?”
Bùi Oanh Oanh suy nghĩ một chút, gật đầu.
Tống Đan nổi lên hứng thú: “Trường nào vậy?”
“Đại học M.”
Tống Đan chớp chớp mắt: “Cậu không muốn học trường đại học địa phương sao?”
Nền giáo dục ở thành phố A rất lợi hại, số lượng đại học danh tiếng nhiều không sao kể xiết, nên hầu hết học sinh ở thành phố A đều chọn học những trường đại học địa phương, không ai muốn học đại học ở nơi khác.
Bùi Oanh Oanh ồ một tiếng: “Mình muốn ra ngoài mở mang tầm mắt.”
Thực ra thì, cô không muốn ở lại Quý gia mãi.
Dù sao cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu.
***
Mấy ngày kế tiếp, Bùi Oanh Oanh vẫn không thấy Quý Đường đâu.
Nghe dì Tuệ nói, mấy ngày hôm nay Quý Đường đều về rất muộn, còn Bùi Oanh Oanh lại đi ngủ sớm, nên liên tiếp năm, sáu ngày liền cô không hề gặp được Quý Đường.
Lúc dùng bữa, cũng chỉ có một mình Bùi Oanh Oanh.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Bùi Oanh Oanh đón kỳ nghỉ quốc khánh của mình.
Tống Đan vừa thu dọn sách vở vừa than thở: “Ba ngày nghỉ, bảy quyển sách, đến bao giờ mình mới có thể làm xong đây? Điên mất.”
Biểu tình của Bùi Oanh Oanh cũng có chút bi tráng, chỉ trong mấy ngày vừa qua, số lượng bài tập cô làm ở đây sắp bằng số bài tập mà cô học trong cả học kỳ ở trường quý tộc rồi.
Giáo viên cho các cô đủ loại tài liệu, đủ loại đề thi, ngày tháng trên bảng đen không ngừng đếm ngược, vốn dĩ Bùi Oanh Oanh không hề lo lắng chuyện thi đại học, nhưng bây giờ cũng bị ép đến căng thẳng, cứ như đến lớp mà không cố gắng thì chính là trọng tội vậy.
Đồng phục học sinh của cô đã được phát.
Đồng phục của trường này là một bộ quần áo đen trắng rộng thùng thình, áo trắng quần đen.
Bùi Oanh Oanh và Tống Đan cùng ra khỏi cổng trường, Tống Đan vẫy tay với cô: “Oanh Oanh, hẹn gặp lại vào ba ngày tới.”
“Ừ.” Bùi Oanh Oanh gật đầu, đi tới bên cạnh cửa xe.
Lần này cô còn chưa mở cửa xe thì đã nhìn thấy Quý Đường ngồi bên trong.
Quý Đường đang nhìn cô, gương mặt xinh đẹp không tỏ vẻ gì.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Bùi Oanh Oanh hơi khẩn trương, cô vẫn còn nhớ dáng vẻ mất khống chế của Quý Đường mấy ngày trước.
Quý Đường im lặng không nói gì mà chỉ liếc nhìn cách ăn mặc của Bùi Oanh Oanh, một lát sau, cô ấy giơ tay đỡ trán, không hề nể nang mà chê bai: “Thật xấu xí.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
Mấy người Tống Đan đều khen cô mặc bộ đồng phục này rất đẹp, dì Tuệ cũng nói vậy cơ mà.
Nhưng Quý Đường chỉ vừa liếc nhìn thôi đã giống như không muốn nhìn thấy lần thứ hai, cô ấy quay mặt đi.
“Quốc khánh được nghỉ mấy ngày?”
Sau khi bị Quý Đường chê xấu, không hiểu sao Bùi Oanh Oanh thấy hơi chán nản, cô buồn bực nói: “Ba ngày.”
“Ba ngày? Thế là đủ rồi. Tôi với anh Doãn Hàm của em chuẩn bị ra biển chơi, em cùng đi đi.”
Bùi Oanh Oanh nghe vậy thì vội vàng nói: “Chị, em… em có rất nhiều bài tập phải làm, hay là chị với anh Doãn Hàm cứ đi với nhau đi.”
Cô không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người bọn họ nữa, quá đáng sợ.
Quý Đường bình thản: “Vậy để tôi gọi điện cho giáo viên của em.”
“Không, em đi.” Bùi Oanh Oanh lập tức đổi giọng.
Cho nên, Bùi Oanh Oanh mặc đồng phục học sinh, đeo balo đựng sách vở nặng mấy cân theo Quý Đường ra biển.
***
Khi đã yên vị trên du thuyền, Bùi Oanh Oanh vẫn còn mang theo chút hoảng hốt.
Hôm nay Doãn Hàm mặc đặc biệt trẻ trung, anh ta không mặc âu phục nữa mà mặc áo phông trắng quần đen, thoạt nhìn còn tưởng anh ta là một sinh viên đại học cùng đến chơi.
Lúc nhìn thấy Quý Đường và Bùi Oanh Oanh, gương mặt anh tuấn của anh ta hiện lên nét cười: “Tiểu Đường.”
Quý Đường nhìn Doãn Hàm, cũng cong khoé môi.
Doãn Hàm lại nhìn sang Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh, ý cười hơi giảm bớt: “Oanh Oanh.”
Bùi Oanh Oanh bối rối gật đầu.
Nhất định là Doãn Hàm ghét cô đến chết luôn.
***
Bùi Oanh Oanh chưa từng học bơi, cũng chưa ra biển bao giờ, cô đứng trên du thuyền nhìn xuống, cảm thấy thật thần kỳ.
Thuyền còn chưa chạy mà đã thấy hơi lảo đảo.
“Oanh Oanh, lại đây.” Bùi Oanh Oanh đang nhìn xuống biển thì nghe thấy Quý Đường gọi, cô nhanh chóng quay đầu lại, thấy Quý Đường và Doãn Hàm đang đứng cạnh nhau bèn đi tới.
“Sao vậy chị?”
Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh, có vẻ như cô ấy lại thấy dáng vẻ này của cô thực khó coi nên vội quay mặt đi: “Mấy ngày nay em ở chung phòng với tôi, có đồng ý không?”
Hả?
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn Doãn Hàm đứng bên cạnh, trên thuyền không đủ phòng sao? Nhưng chẳng lẽ Quý Đường và Doãn Hàm không thể ở chung một phòng?
Doãn Hàm chú ý tới ánh mắt của Bùi Oanh Oanh, nhàn nhạt nghiêng mặt đi, tựa như chuyện này không hề liên quan đến anh ta.
“Vâng, được.” Bùi Oanh Oanh thấy vậy, không còn cách nào khác đành đồng ý.
***
May là trong phòng có hai giường ngủ, Bùi Oanh Oanh không quen ngủ chung giường với người khác, càng không quen khi người nằm bên cạnh lại là Quý Đường.
Vừa vào phòng, Bùi Oanh Oanh liền đặt balo xuống.
Khi bọn họ đến nơi thì trời đã tối, vừa rồi ba người cùng dùng bữa, bây giờ cũng mới có hơn chín giờ tối, Bùi Oanh Oanh muốn đi tắm rồi ra làm bài tập.
Trong phòng có áo choàng tắm và đồ lót dùng một lần.
Bùi Oanh Oanh liếc nhìn Quý Đường đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chị, chị có muốn đi tắm trước không?”
Quý Đường quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tối tăm.
Một lát sau, cô ấy nhếch môi cười một tiếng, dáng vẻ đầy mê hoặc: “Không cần, Oanh Oanh tắm trước đi.” Sau đó cô ấy còn thè lưỡi ra liếʍ môi.
Bùi Oanh Oanh giật mình, hình như vừa rồi cô nhìn thấy lưỡi Quý Đường xẻ đôi, giống như lưỡi rắn.
Cô nhìn nhầm rồi đúng không?
Bùi Oanh Oanh thấy lạnh cả người, tay khẽ run, vội vã cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói:
Màn kịch chung phòng ~
Chương sau sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Lời của Bê Ba: Chẳng phát sinh cái m.oẹ gì hết!!!!!