Người Ấy Không Yêu Tôi

Chương 3

Thạch Kha kỳ thực cũng không thể chạy đi đâu, cậu không thể trở về nhà, bởi vì sau khi tốt nghiệp đại học cậu đã ở cùng Tần Thâm rồi.

Cậu và Tần Thâm không học cùng đại học, nhưng học cùng một tỉnh.

Kết quả học tập của Tần Thâm tốt hơn cậu nhiều, sau khi hai người bọn họ cùng nhau, Thạch Kha mới tập trung học hành.

Nhưng cậu không có thiên phú học hành, Tần Thâm cũng không phải chưa từng thử dạy cậu, thế nhưng theo như Tần Thâm nói, gỗ mục không thể điêu khắc được.

Tần Thâm tất nhiên không thể chìu theo cậu, bằng kết quả học tập của hắn, nhất định sẽ vào đại học B.

Cuối cùng Thạch Kha vẫn bám theo, thi vào một trường đại học hạng ba của thành phố B.

Chỉ chờ mỗi cuối tuần được nghỉ, Thạch Kha sẽ ngồi xe công cộng một giờ đi gặp Tần Thâm.

Vòng tròn xã giao của cậu và Tần Thâm, từ khi học đại học đã không trùng nhau nữa. Những gì cậu nói, Tần Thâm không mấy hứng thú, chủ đề Tần Thâm thích cậu lại không hiểu.

Lúc đó hai người giao du đều dựa cả vào nhiệt tình của Thạch Kha.

Bây giờ nghĩ lại một chút, nếu như lúc học đại học, Thạch Kha không tìm gặp Tần Thâm vào mỗi cuối tuần, hai người bọn họ có phải cứ như vậy mà kết thúc chăng?

Thạch Kha vừa đi trên đường, gió lạnh, càng nghĩ càng thấy lòng uất ức, càng nghĩ càng nghiến răng nghiến lợi.

Cậu sao lại thấp hèn như như vậy!

Tần Thâm sau khi tốt nghiệp đại học liền bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cụ thể làm gì Thạch Kha cũng không rõ lắm. Thạch Kha sau khi tốt nghiệp đi làm cho một công ty nhỏ, cậu còn lấy lý do hai người ở cùng có thể tiết kiệm chi phí sinh hoạt mà chuyển về ở cùng Tần Thâm.

Nhưng hai năm sau, Tần Thâm liền mua lại ngôi nhà bọn họ thuê chung, mua đứt, Thạch Kha không cần đóng tiền phòng mỗi tháng nữa.

Nhưng đối với chuyện nhà được mua lại, Thạch Kha cũng không thấy vui vẻ mấy.

Lúc đóng tiền thuê nhà, cậu còn có thể cảm thấy đó là nhà của hai người các cậu. Hiện giờ Tần Thâm đã mua lại nhà, cậu không có cảm giác an toàn nữa.

Nói cho cùng cũng kì lạ, bởi vì Tần Thâm mua nhà xong căn bản không nói với cậu, chỉ có lúc cậu trả tiền cho chủ nhà trọ, mới từ miệng chủ nhà trọ biết được.

Nhà đó là của Tần Thâm, không phải của cậu.

Nếu cậu cùng Tần Thâm cãi nhau chia tay, thì không thể trở lại ngôi nhà kia.

Thạch Kha co ro trong chiếc áo khoác mỏng, đầu óc đặc như tương hồ, bỏ hai trăm khối thuê xe đi đến đại học B.

Cậu cũng không đi chỗ nào xa lạ, chỉ đến khách sạn ngày trước cậu thường thuê phòng những lúc hẹn với Tần Thâm.

Bày trí của khách sạn vẫn không đổi, Thạch Kha đưa tiền đặt cọc, cầm thẻ phòng, vào thang máy, lên phòng.

Cậu vào phòng xong liền cởϊ qυầи áo đi tắm rửa, nước nóng dội đến não mang đến một trận mơ màng.

Cậu nghĩ tới lần đầu cậu và Tần Thâm đến khách sạn, rất khó xử.

Rõ ràng trong quan hệ của cậu và Tần Thâm, cậu mới là cái người phóng đãng còn cả gan kia. Nhưng cậu và Tần Thâm xưa nay không từng thuê phòng, ở cấp ba sẽ không, bởi vì cha mẹ cậu thường đi công tác không ở nhà, muốn làm chuyện xấu, đều làm ở nhà cậu.

Khi đó sinh viên đại học năm nhất Thạch Kha, nắm chặt hai trăm khối trong túi đến thấm đầy mồ hôi, lúng túng không dám bước vào.

Ánh mắt cậu thấp thỏm nhìn quanh, cổ họng khô khốc nuốt một cái, đỏ mặt hỏi Tần Thâm có mua áo mưa không, nếu không thì đi mua trước.

Tần Thâm mặt không biến sắc liếc nhìn cậu, trực tiếp đi vào khách sạn, không nói lời nào.

Chờ Tần Thâm từ bên trong đi ra, trong túi đã có thẻ phòng rồi.

Tần Thâm kéo cậu vào, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu, đột nhiên cười cười.

Tần Thâm không hay cười, nụ cười này khiến Thạch kha nhìn đến sửng sốt.

Tần Thâm ý vị sâu xa kề sát cậu nói: "Cậu nói trước đây cậu có rất nhiều bạn gái."

Thạch Kha mạnh miệng, nghĩ đến mấy lời kiêu ngạo khoác lác trước kia của mình: "Thì đúng là vậy mà!"

Tần Thâm: "Trong phòng khách sạn có áo mưa, cậu không biết sao?"

Thạch Kha: "..."

Cuối cùng cậu vẫn sĩ diện, đành phải nói mình toàn đưa người về nhà, không có đi khách sạn. Học sinh cấp ba không có tiền.

Kết quả tối hôm đó Tần Thâm làm cậu đặc biệt tàn nhẫn, khiến chân cậu không khép lại được, cổ họng cũng khàn đặc, khóc đến sưng cả mắt.