Editor: Jesse Tran
"Ai muốn sinh Tiểu Đầu Gỗ với anh!" Đa Bảo bị Giang Mộ Hi đùa giỡn mặt mặt lập tức đỏ ửng.
Giang Mộ Hi nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô khóe miệng không che giấu được nụ cười, đã mấy ngày rồi không thấy cô mặc dù rất muốn nuốt cô vào trong bụng nhưng anh vẫn còn là lo lắng sức khỏe của cô, nhẹ nhàng vuốt đầu cô dịu dàng mở miệng.
"Mau nghỉ ngơi đi, ngoan."
"Anh thì sao?" Đa Bảo sợ anh phải đi đôi tay nhỏ bé lôi kéo tay của anh dùng sức khẽ nắm. Mới vài ngày không nhìn thấy anh mà tựa như đã rất lâu không gặp cô chỉ muốn nhìn mãi không thôi.
"Anh ở đây cùng em, ngủ đi." Giang Mộ Hi dỗ cô để cô ngoan ngoãn nằm xuống sau đó kéo chăn đắp cho cô.
Đa Bảo nhìn anh thật lâu mới chậm rãi nhắm mắt lại, một loại cảm giác nói không thành lời, chỉ cần anh đang ở bên là cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Nắm thật chặt tay của anh, cảm nhận từ hơi ấm truyền đến từ bàn tay anh, chưa bao giờ trong lòng Đa Bảo lại nhẹ nhõm như vậy.
Chẳng cần biết anh là ai, chỉ cần bọn họ yêu nhau cô nguyện tin tưởng bọn họ có thể ở bên nhau, mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ muốn nắm chặt hiện tại, cô không muốn gì nhiều, chỉ là một gia đình nhỏ, có cô và Cọc Gỗ, cho dù Cọc Gỗ có thân phận gì chỉ cần anh còn là Cọc Gỗ của cô, cô nguyện ý không xa rời, vĩnh viễn chờ đợi.
Bỏ qua quá khứ, sống cho hiện tại, nhìn về tương lai, nếu như ngay cả dũng khí đi chung với nhau cũng không có làm sao có thể nói đến thiên trường địa cửu, trọn đời bên nhau?
Màn đêm yên tĩnh buông bóng tối như nghiên mực, Giang Mộ Hi an tĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh, ngắm nhìn người trên giường dần dần tiến vào mộng đẹp, bỗng chốc, không biết cô mơ thấy cái gì, TruyenHD*dyan đôi môi xinh xắn mềm mại giương lên một tia cười, mặc dù thoáng chốc nhưng lại như đọng lại hồi lâu trong mắt Giang Mộ Hi, trong lòng......
Nhẹ nhàng lấy đôi tay nhỏ bé của cô, áp sát vào mặt của mình.
Ánh mắt Giang Mộ Hi nhu hòa, quyến luyến.
Làm thế nào bây giờ, Hứa Đa Bảo...... Anh muốn bắt nạt em cả đời......
——— —————— —————— —————— —————— ———————
Bởi vì thân thể không có gì đáng ngại, Đa Bảo mau chóng xuất viện, Bát Bảo không thể thoát khỏi kiếp bị ăn mắng, dám len lén đứng ở trong đội ngũ của Giang Mộ Hi, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!
"Ai yoooo ~ Bảo đại nhân uy vũ của tôi! Ngài vừa khỏi bệnh ngàn vạn lần đừng bởi vì tức giận bọn chuột nhắt chúng tôi mà công tâm đả thương thân thể." Bát Bảo gan to da dày, bày ra bộ dạng phản đồ không biết hối cải.
"Bát Bảo nhà ngươi nói là không phải bị anh ấy mua chuộc! Ngươi là người của ta, người của ta! Sao ngươi có thể bị anh ấy mua chuộc, ngươi rất là không hiểu Cọc Gỗ nhà ta rồi! Anh ấy nơi nơi sắp sẵn cái hố cho người ta nhảy vào, ngươi lầm đường lạc đường biết quay lại đi theo ta mới là lựa chọn sáng suốt!" Đa Bảo vô cùng đau tiếc mất đi một ái tướng, sau khi mọi chuyện sáng tỏ Đa Bảo càng hiểu rõ Giang đại nhân nhà cô thật là nham hiểm!
Đến Bát Bảo cũng bị mua chuộc có thể thấy công lực của anh thâm hậu đến mức nào! Ở trước mặt cô luôn dịu dàng chăm sóc thật ra thì anh đã sớm an bài mọi chuyện xong xuôi, mặt ngoài hoàn mỹ vô khuyết không nhìn ra một chút kẽ hở nào quả thực là cực kỳ tinh tế kín đáo, thần không biết quỷ không hay đến lúc mọi người nhận ra thì đã sớm đã sớm rơi vào thiên la địa võng anh bày ra, muốn chạy trốn cũng không có lối thoát!
Quá mạnh mẽ quá mạnh mẽ, cường đại đến máu me tung tóe, chỉ trách cô trẻ người non dạ quá đơn thuần nên dễ dàng bị anh tóm được! Nước mắt đầm đìa cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài vỗ ngực chấp nhận số phận.
"Đa Bảo à một người làm quan cả họ được nhờ! Tiền thưởng cuối năm của chúng tôi nhờ cả vào cậu đấy! Cậu đúng thật là phúc tinh! Sau này cậu ở bên cạnh Giang đại gia hưởng vinh hoa phú quý chớ quên mấy người bà con này nha!" Bát Bảo thật sự là rất gọi đòn, bây giờ đã hoàn toàn đứng trong đội ngũ Giang Mộ Hi ném Đa Bảo đi.
"Các cậu đều được nhận ân huệ?" Đa Bảo vốn cho là chỉ có một mình Bát Bảo, Bát Bảo vừa nói như thế cô sửng sốt thật lâu.
"Đó là ~ không thể như vậy sao, chúng ta là chị em đồng tâm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, về sau Đa Bảo cậu giận dỗi Giang đại gia nhiều một chút cũng được, một người chịu khổ đổi lại hạnh phúc suốt đời cho tất cả mọi người đáng giá đáng giá, Đa Bảo cậu ở đây là tạo phúc cho nhân gian, hành động cao thượng!" Bát Bảo kích động đầy Đa Bảo.
"Các ngươi cùng một ruộc! Mau cắp mông biến đi! Thật tình" Đa Bảo hét đinh tai nhức óc......
......
Sau đó mỗi ngày tan sở Đa Bảo sẽ lại đến nhà của Giang Mộ Hi giúp anh dọn dẹp, rồi làm một bàn thức ăn ngon chờ anh trở về ăn cơm, tắm xong hết đống chén bát mới trở lại ký túc xá, (lee^qu.donnn) Giang Mộ Hi dù có bận rộn cũng sẽ về nhà ăn cơm với cô, nhưng khó chịu là lần nào cô cũng vội vã trở về ký túc xá, lúc đầu anh còn kiêng dè sức khỏe cô nên cũng để tùy, bây giờ đã nửa tháng trôi qua cô vẫn như vậy, Giang Mộ Hi cũng không cho cô dễ dàng như vậy.
"Mộ Hi, điểm tâm ngày mai em làm xong để ở tủ lạnh cho anh rồi, trước khi ăn anh nhớ cho vào lò vi sóng làm nóng trước." Đa Bảo vừa nói vừa bận rộn việc trên tay, vừa đóng tủ lạnh lại thì cảm thấy phía sau bị thân thể anh đè xuống.
Thân thể cao lớn bao trùm lên thân hình nhỏ bé của cô, Đa Bảo còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm trọn vào trong lòng.
"Bảo Bảo......" Âm thanh khêu gợi xuyên thấu vào lòng Đa Bảo, mị hoặc và mê người.
"Hả?" Đa Bảo không tự chủ đáp lại.
"Anh thích ăn điểm tâm mới......" Nhẹ nhàng thở ra khí nóng bên tai cô, anh cố ý nói nhấn nhá, trêu đùa vô hạn.
Anh dựa vào gần như vậy, hai cánh tay thon dài thân mật vòng quanh thân thể mềm mại của cô từ từ ngày càng thu chặt, suy nghĩ lời của anh khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Bảo đột nhiên đỏ ửng.
"Mộ Hi......" Đa Bảo gọi anh định kéo anh tay xuống lại bị anh nhốt vào trong ngực, thuận thế bị anh xoay lại, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
Khuôn mặt Đa Bảo từ phiếm hồng thành đỏ rực nhìn thấy Giang Mộ Hi khoái chí, du͙© vọиɠ đã sớm bành trướng, không cho Đa Bảo cơ hội mở nữa nóng bỏng cúi người hôn cô.
"Ưʍ......" đôi tay Đa Bảo cũng bị anh khóa chặt vô lực phản kháng, vừa bắt đầu còn muốn chạy trốn nhưng rất nhanh đã bị thuần phục.
Lần này Giang Mộ Hi không có tiến quân thần tốc, lưỡi linh hoạt nhưng không mất đi sự dịu dàng cạy mở hàm răng Đa Bảo, giống như biết đầu lưỡi cô sẽ núp ở nơi nào anh dễ dàng tìm đến sau đó trêu trọc quyến rũ nó.
Không chiếm đoạt, không dồn dập, anh nhẹ nhàng, kiên nhẫn ở trong miệng cô triền miên, mυ'ŧ cái lưỡi mềm ẩm ướt của cô, ngậm nó trong miệng của mình như viên mật ngọt khiến anh lưu luyến không thể rút về, khiến anh say mê cuồng nhiệt. Cái lỡi xinh xắn thơm tho giống như bọc một lớp mật đường làm anh muốn ngừng mà không được, mùi hương tinh khiến và thơm mát khiến tim anh tan ra, sau đó lan tỏa, chỉ muốn nuốt sạch sành sanh.
Hô hấp Đa Bảo trở nên dồn dập, hô hấp Giang Mộ Hi cũng ngày càng nặng nề, thân thể hai người hết sức thân mật dán chặt vào nhau anh thừa dịp cô không chú ý liền đặt cô dựa sát vào tủ lạnh.
Cảm giác man mát từ tủ lạnh chạm vào lưng Đa Bảo từng trận truyền đến, cả người cô tê dại rồi lập tức cảm thấy có một thứ cực nóng hỏa đập vào mặt.
Không khí bốn bề tràn ngập du͙© vọиɠ càng ngày càng lớn dần trong không gian yên ắng.
Giang Mộ Hi lấn người chặn Đa Bảo, nụ hôn êm ái vừa rồi từ từ sâu hơn, cuốn lấy cái lưỡi của cô, thưởng thức từng chút một, Đa Bảo không kháng cự được, cả người từ từ nóng ran, Giang Mộ Hi cảm thấy thay đổi của cô cũng nghe thấy âm thanh kìm nén của cô truyền đến, Jesse-ddIeendAnnn khóe môi khẽ nhếch sau đó trực tiếp nâng eo của cô để hai chân của cô quấn chặt hông mình, ôm chặt thân thể mềm mại của cô rõ ràng là giở trò lưu manh nhưng động tác vẫn nho nhã tuấn dật như cũ.
"Mộ Hi......" Đa Bảo hoảng sợ, tư thế này mẹ nó chứ quá mập mờ quá mập mờ!
"Hử......" Giang Mộ Hi ghé vào bên tai Đa Bảo âm thanh khàn đυ.c nói nhỏ, hứng thú vô hạn, bởi vì âm thanh mang theo tìиɧ ɖu͙© nên thanh âm khàn khàn lại càng mê hoặc, mị tim Đa Bảo cũng đã sớm tan chảy rồi.
Nụ hôn cuồng nhiệt từ từ dừng ở vành tai Đa Bảo, cần cổ, xương quai xanh, không có ý định bỏ qua bất kỳ chỗ nào, hai tay của Giang Mộ Hi bắt đầu không an phận, trong lúc Đa Bảo mơ màng trực tiếp đưa vào trong váy Đa Bảo.
"Ưm ~"
Đẩy cao áo ngực của cô, bàn tay nóng rực không hề bị ngăn cách đặt lên đầy đặn của cô, giống như bánh bao vừa lấy ra khỏi l*иg hấp mềm mại nóng bỏng, không lớn không nhỏ rất vừa vặn......
Nụ hôn cuồng nhiệt vẫn dây dưa không dứt, môi lưỡi nóng bỏng kèm theo bàn tay anh khẽ vuốt, Đa Bảo nhạy cảm ở dưới đất khẽ rên, giờ phút này khắp mặt cô đỏ bừng, giống như mật đào chín, dụ hoặc anh hái xuống gặm cắn, hàm răng khẽ mở, khoang miệng ẩm ướt.
Cả người bị anh giam cầm, Đa Bảo tựa như dê con mặc anh làm thịt vô lực phản kháng đành để anh định đoạt, không có áo ngực trói buộc ngay chiếc T-shirt bó sát cũng bị anh đẩy lên, cảnh xuân vô hạn hoàn toàn bại lộ khi trước mắt anh không sót chút nào, Đa Bảo mắc cỡ chết được người muốn trốn tránh.
"Bảo Bảo...... Không được trốn tránh." Giang Mộ Hi nghiêm túc ngăn cản sự kháng cự cô, giống như cô như vậy trước mặt anh hoàn toàn là điều hiển nhiên.
"Háo sắc! Anh là đồ háo sắc!" Đa Bảo căn bản đánh không lại anh, anh dùng một tay là có thể chặn cả hai tay của cô, mặc cô gào thét, anh cười gian tà.
"Vậy anh sẽ bỏ bộ dạng quân tử để cho em thấy cái gì gọi là...... háo sắc......"
Lời tà mị vừa dứt Đa Bảo liền bị anh vững vàng ngậm chặt cánh môi, gió thổi không lọt.