Edit: tiểu Viên
Gã sai vặt
đã
đặt bàn tròn
nhỏ
vào trong noãn các. Noãn các này được xây rất cao, ngồi ở bên trong, có thể nhìn thấy cảnh vật xa xa Vương phủ, lúc Phi Yến
đi
lên noãn các, vừa vặn nhìn qua
một
ô cửa sổ đối diện ngay phòng bếp trong trạch viện nàng, từ cửa sổ nhìn sang, phòng bếp
đã
tắt lửa, nhưng ống khói vẫn còn hoạt động...
Bảo Châu lấy mấy đĩa thức ăn trong hộp bày lên bàn tròn, rồi đặt
một
ấm rượu hoa cúc lên bàn, rượu hoa cúc này được làm từ hoa cúc hái hôm tết trùng dương kết hợp với lá trúc và rượu gạo, uống vào mát lạnh, sáng mắt, hạ hỏa.
Phi Yến ngồi lên đệm tròn trải dưới đất, đích thân gắp
một
miếng bò nạm xào tỏi vào chén Kiêu Vương, Kiêu Vương nhìn miếng thịt bóng dầu dính đầy hành tỏi
một
chút, gắp lên bỏ vào miệng chậm rãi ăn.
Lúc Phi Yến nấu ăn, nguyên liệu cũng
không
quá phong phú, mấy món ăn phụ xung quanh ít nhưng tinh tế. Tuy bận rộn suốt cả buổi sáng trong bếp, nhưng Phi Yến lại
không
có khẩu vị, liền nếm vài miếng, rồi uống nửa ly rượu hoa cúc. Cứ như vậy, đa số thức ăn đều được Kiêu Vương ăn cả, hầu như
khôngcòn thừa. Ăn xong, Phi Yến thấy Kiêu Vương bưng chén nước
một
hơi uống cạn, nhắm mắt
không
động đậy, dường như
đang
kiềm chế gì đó, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Món thϊếp nấu có vấn đề?"
Kiêu Vương từ từ mở mắt cười
nói: "Sao thế được? Do ái phi làm ngon quá, Bản Vương còn muốn ăn thêm."
Ngay lúc đấy, ngoài noãn các có người bẩm báo đặc sứ được trong kinh phái đến
đang
cầu kiến Kiêu Vương. Kiêu Vương liền súc miệng đứng dậy
đi
tiền thính.
Nhất thời Phi Yến cũng lười biếng, nằm lên nhuyễn thấp trong noãn các nghỉ ngơi chốc lát. Bảo Châu dọn chén dĩa vào hộp, vui vẻ phấn khởi
nói: "Rốt cuộc vẫn là tay nghề Trắc phi bất phàm, Kiêu Vương chưa từng ăn tỏi, thế nhưng hôm nay lại ăn sạch đĩa bò xào băm tỏi này…"
Phi Yến nghe thế lập tức ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Bảo Châu: "Điện hạ
không
ăn tỏi? Sao lúc nấu ngươi
không
nhắc nhở ta sớm chút?"
Bảo Châu sợ hãi lập tức quỳ xuống,
nhỏ
giọng
nói: "Trước khi Trắc phi vào phủ, Điện hạ
đã
dặn đầu bếp, tất cả ăn uống đều phải ưu tiên làm theo khẩu vị Trắc phi, lúc trước mấy đầu bếp ở trong Uất Trì hầu phủ
một
thời gian, thăm dò được sở thích ăn uống của Trắc phi mới trở về Vương phủ. Hôm nay nô tỳ thấy Trắc vương phi bỏ thêm hành tỏi, đương nhiên theo sở thích của Trắc phi,
không
mở miệng ngăn cản, hơn nữa Điện hạ thấy cũng thích đến ăn hết…"
Phi Yến
không
nói
gì nữa, nhưng trong lòng lại có cảm giác rung động
không
nói
nên lời. Ánh mắt nàng chầm chậm chuyển sang ngoài cửa sổ, xuyên qua song cửa sổ bằng gỗ mở hờ để thoáng khí, có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn của nam tử
đang
bước nhanh qua hành lang,
đi
qua cầu
nhỏ, bước nhanh về hướng tiền thính.
Trong lúc lơ đãng đối thủ ngày xưa luôn
sẽ
làm những hành động vụn vặt,
hắn
dường như am hiểu nhất về tập kích, luôn khiến nàng trở tay
không
kịp. Nếu tình cảm
không
vĩnh cửu, thế
thì
nàng nguyện ý tin tưởng tình cảm lúc này nam nhân đó dành cho mình là
thật, nhưng thứ
hắn
cho mình, mình nên đáp lại thế nào? Dù cướp hết
trên
người cũng
không
trả nổi…
Trong kinh phái đặc sứ đến, là
một
chuyện khó làm, vì đạo tặc Hoài Nam hoành hành, Hoàng đế hạ chiếu, đặc biệt lệnh cho Nam Lộc Công và Kiêu Vương dẫn binh
đi
diệt, nhân lúc mùa nông an nhàn, cùng luyện binh tập trận, kết hợp đường thủy cả đường bộ, tiến hành diễn tập đối kháng, đến lúc đó
sẽcó đại thần trong kinh nhận lệnh Hoàng Thượng đến học hỏi.
Trong lòng Kiêu Vương biết, đấy là hành động thăm dò lòng thành Nam Lộc Công, đồng thời cũng là cơ hội để Nam Lộc Công thể
hiện
thực lực cho Đại Tề xem. Ý Hoàng Thượng là muốn Kiêu Vương phải "Xuất hết toàn lực, uy hϊếp dị tâm", ngụ ý là phải làm Nam Lộc Công khϊếp sợ. Nên biết rằng vì những trận sương giá, mùa thu mất mùa, gần đây Đại Tề xuất
hiện
dân đói bạo động, nếu Nam Lộc Công nhân lúc này mà hành động, đối với việc bày binh ở Trung Nguyêm mà
nói
tuyệt đối
sẽ
bị động vô cùng. Thế nên tầm quan trọng diễn binh lần này
không
nói
cũng hiểu.
Kiêu Vương cảm thấy đo lường sức nóng nơi đây là
một
việc khó, có điều
hắn
nghĩ Nam Lộc Công chắc chắn cũng rất đau đầu, giấu thực lực hay xuất toàn lực?
thật
muốn xem vị Đặng Hoài Nhu này
sẽ
xuất chiêu nào!
Nghĩ vậy,
hắn
lệnh cho Tiêu Thanh vào thư phòng: "Mấy thám tử phái nghe ngóng Nam Lộc Công như thế nào rồi?"
hắn
trầm giọng hỏi.
Tiêu Thanh vội vã
nói: "Tên Đặng Hoài Nhu kia tuy chiêu binh mãi mã, ban ngày thao luyện, nhưng
trêndanh nghĩa đều là phòng ngừa đạo tặc quấy nhiễu trang viện trạch viện
hắn. Xưa này
hắn
có tiếng háo sắc, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, chơi đùa với các cơ thϊếp đến nửa đêm... Nên
không
tìm ra chút manh mối nào
hắn
ta dùng binh mưu phản."
Kiêu Vương nghe thế
thì
nhướng mày,
một
người có thể trong thời gian ngắn trở thành đại họa trong lòng Đại Tề sao có thể là kẻ đơn thuần ham mê tửu sắc?
Đặng Hoài Nhu, Bản Vương rất muốn xem trong hồ lô ngươi
đang
bán là thuốc gì?
Khi chiếu thư của hoàng đế đến phủ Nam Lộc Công phủ, trời
đã
sập tối rồi, nhưng bên trong phủ Nam Lộc Công vẫn đèn đuốc sáng trưng,
trên
đại sảnh vũ cơ
đang
mặc váy mỏng nhảy múa ca vũ, tươi cười như hoa.
một
nam tử khuôn mặt tà khí lộ ngực trần
đang
ngồi
trên
nhuyễn tháp, vừa uống rượu vừa mặc cho
một
tì nữ xinh đẹp vuốt ve đùi
hắn.
Tì nữ có
sự
dịu dàng của nữ nhi vùng sông nước, để chân to đó gác lên đầu gối
đang
quỳ của mình, vẻ mặt quyến rũ e lệ liếc nhìn Đặng Hoài Nhu đại nhân
đang
ngồi ở chủ vị, như có như
không
dùng bộ ngực no đủ ma sát với đùi
hắn
ta...
Nhưng Đặng Hoài Nhu ngồi ở chủ vị cũng
không
thấy có chút tập trung nào,
một
bên uống rượu, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn những giọt mưa đọng bên ngoài rơi xuống, gần đến nửa đêm,
hắn
ta mới phất tay, bảo những vũ cơ lui ra, rồi đứng dậy
đi
đến thư phòng vắng vẻ nhất trong hậu viện.
Thư phòng ánh lửa lập lóe, xuyên qua bóng
trên
cửa sổ có thể thấy
một
nữ tử
đang
ngồi dưới đèn xem quyển trục. Đẩy cửa thư phòng,
hắn
chậm rãi
đi
vào, lúc này Vệ Tuyên thị mới ngẩng đầu nhìn Đặng Hoài Nhu
đi
đến,
hắn
ta mặc áo lỏng lẽo lộ ngực trần, hơi men cũng
không
còn, cười
nói: "đã
trễ thế này, sao
không
về phòng nghỉ ngơi, hôm nay ta sắp xếp cho Bạch thị vừa vào cửa hầu hạ Đặng lang, sớm
đã
bảo quản gia đưa nàng vào tẩm phòng của chàng, Bạch thị này
thật
không
uổng phí cái họ nàng, cả người trắng như tuyết, dáng dấp cũng vô cùng tốt, tính tình dịu ngoan sáng sớm được ma ma giáo tập hướng dẫn, tin chắc vào khuê phòng cũng được vui vẻ, sắc trời
không
còn sớm, ngày mai còn phải xem tân binh thao luyện, nhanh
đi
nghỉ
đi…"
Nàng chưa
nói
hết, tay
đang
giữ quyển trục
đã
bị Đặng Hoài Nhu nắm lại, đôi mắt
anh
tuấn tà khí dưới lông mày rậm trừng to: "Thê tử của ta là nàng, tại sao luôn đẩy ta đến nơi nữ nhân khác? Phải biết rằng gần
một
năm nay ta và nàng
không
có cùng phòng..."
Vệ Tuyên thị nghe thấy được mùi rượu nồng nặc
trên
người
hắn
ta, chậm rãi bỏ chiếu thư trong tay xuống, mắt cong cong mỉm cười
nói: "Đặng lang tức giận ư, ta chỉ vì
không
thể có thai, nên
một
lòng muốn nạp mấy mỹ thϊếp cho Đặng lang thôi, tuy nhị phòng sinh hai nhi tử, nhưng đều có chút ngu dốt, tương lai
không
đủ để kế thừa nghiệp lớn của Đặng lang, Bạch thị này xuất thân từ con nhà thư hương thông hiểu chút thi từ, chắc
sẽ
sinh ra đứa trẻ thông minh hơn, mặc dù
không
thể hầu hạ Đặng lang chăn gối, nhưng Đặng lang phải biết, vi thê luôn
một
lòng lo nghĩ cho Đặng lang…” Vừa
nói
vừa cúi người hôn lên má
hắn
ta.
"Nếu Đặng lang
không
chê tuổi tác ta, nữ nhân trung niên, tất nhiên
sẽ
hầu hạ Đặng lang..."
Ánh đèn yếu ớt mềm hóa nếp nhăn mí mắt nhàn nhạt của Vệ Tuyên thị, nàng vẫn điềm tĩnh như lúc mình mới gặp gỡ, tuy các thϊếp thất trong phủ xinh đẹp như hoa, nhưng trong cảm nhận của Đặng Hoài Nhu, trầm tĩnh và quả cảm của nàng
không
có bất kì nữ tử nào có thể sánh bằng.
Điều
không
thể quên nhất, khi thuyền cá mình lập úp
trên
biển,
hắn
ta ôm tấm gỗ trôi nổi
trên
biển hai ngày, lúc hơi tàn mỏng manh, thoáng thấy hình bóng xinh đẹp
trên
chiếc thuyền lớn chạy tới, càng khó quên hình ảnh ngoảnh đầu lại cười dưới tán cây
anh
đào trong làng chài, khiến lúc ấy tên bán cá như
hắn
ta lún sâu
không
thể thoát ra. Dứt khoát
đi
tòng quân, cố gắng từng bước từng bước trèo lên, cuối cùng cũng có thể
đi
đến bên cạnh nàng, dần dần khiến bản thân cường mạnh hơn, dần dần khiến cho lòng dạ thâm sâu lạnh lẽo hơn, cuối cùng khiến nàng động lòng với mình.
Nàng là vợ Thái Thú
thì
sao? Lớn hơn
hắn
mười tuổi
thì
sao? Nàng là nữ tử cuộc đời này
hắn
yêu
nhất, dù cho lên trời xuống đất cũng muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng
không
ngờ, sau khi nàng
thật
sự
trở thành thê tử
hắn
lại từng bước từng bước đẩy mình ra xa hơn… Lòng nàng
không
có
hắn, Đặng Hoài Nhu vẫn luôn biết rất
rõ
điều này. Nàng có chí lớn của nam nhi trong thân thể nữ nhi.
hắn
nguyện làm bàn đạp để nàng lên cao. Nàng muốn
hắn
ra vẻ háo sắc ham hưởng lạc, để đánh lừa triều đình,
hắn
liền ngày đêm uống rượu mua vui, nàng thích con nít, nhưng khổ nổi
không
thể sinh nở, hy vọng
hắn
nạp thϊếp, mấy năm nay
hắn
nạp vài thϊếp thất, nhưng sinh được con xong
sẽ
không
bao giờ chung phòng với thϊếp thất đó. Nàng muốn
hắn
dẹp yên Hoài Nam, nghỉ ngơi dưỡng sức,
hắn
liền tỉ mỉ bài binh bố trận, huấn luyện tướng sĩ dũng mãnh…
Lời nàng
nói,
hắn
đều khắc sâu dưới đáy lòng, bởi vì chỉ khi trở thành nam nhân được việc nhất của nàng, mới có tư cách đứng bên cạnh nàng, chỉ muốn khi giành được giang sơn như họa, nàng
sẽ
hài lòng thỏa mãn, lơ đãng ngoảnh đầu lại... mang chút tình ý nhìn mình...
Vệ Tuyên thị sủng nịnh nhìn nam nhân tướng mạo hung hiểm này như đứa trẻ
không
hiểu chuyện, chậm rãi cởϊ qυầи áo mình ra, cúi người xuống, ôm
hắn
vào ngực mình… Mặc cho
hắn
thô lỗ đẩy mình ngã lên bàn sách.
Tuy hai tay
nhẹ
nhàng vuốt ve tóc hơi cứng của nam nhân, ánh mắt nàng từ cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn lướt xuống chiếu chỉ ở dưới đất —— trận ác chiến sắp tới, nàng
không
thể
không
tìm cách trấn an Đặng lang, nghĩ thế, cơ thể nàng ta dần dần nóng lên, những đấu đá
trên
con đường quyền lực mãi mãi luôn khiến người ta hào hứng hăng say hơn tình cảm nam nữ tầm thường! Tuy nàng chỉ là
một
nữ tử thứ xuất, nhưng
một
ngày nào đó, nàng
sẽ
dựa vào nỗ lực của chính mình, từng bước
một
leo tới nơi mà đại đa số nam nhi
trên
thế gian đều khó với được, tới lúc đó...
Nghĩ vậy, cuối cùng Vệ Tuyên thị nhắm liễu mắt lại, ôm nam tử cường tráng phía
trên, mặc cho chính mình nổi chìm trong bể dục...