Edit: tiểu Viên
thật
ra Kiêu Vương
không
ngạc nhiên lắm khi đoán được suy nghĩ trong lòng mình, chỉ cười
một
chút rồi
nói: "Cách này, Bản Vương cũng
đã
nghĩ qua, phơi nắng chính là cách tiết kiệm chi phí nhất, nhưng thời tiết
không
tốt, lúc này sắp bắt đầu vào mùa đông rồi.
Tuy chưng cất có thể làm ra muối, nhưng chi phí
sẽ
phải cao hơn rất nhiều, phải cộng thêm tiền than củi lửa, giá muối cũng phải nâng cao lên, thế lại xuất phát về
không...
không
sao đâu, Kiêu Vương
sẽnghĩ ra cách, ăn nhanh
đi, đừng để thức ăn nguội kẻo lạnh bụng..."
Cả đêm qua
không
ngủ, việc duy nhất
hắn
làm là lật sách trong thư phòng, xem lịch sử sản xuất muối qua các triều đại, cách làm ra muối có thể tránh
không
bị thời tiết ảnh hưởng tuy nhiều, nhưng chết ở hai chữ mấu chốt ——"Tiền bạc".
Làm sao để giảm chi phỉ, nhưng vẫn có thể sản xuất ra nhiều muối, đây là bế tắc sao cũng
không
giải quyết được!
thật
hy vọng những khó khăn ngăn con đường phía trước đều thành vật có hình có dạng, chỉ cần rút bảo kiếm, gọn gàng sạch
sẽ
đâm ruột mổ bụng từng "cái"
một.
Quá nửa đêm, mới bước ra thư phòng, đến nơi luyện võ trong Vương phủ, mình trần hung hăng đánh
một
bài quyền, cọc gỗ để luyện cũng đều bị đá vỡ mấy cái, cả người ướt đẫm mồ hôi, mới chậm rãi đến viện Trắc phi. Dưới ánh trăng mỏng manh, có thể nhìn thấy nữ tử tóc xõa dài
đang
ngủ say. Chỉ cần đưa tay liền có thể chạm tới, cảm nhận bên dưới ngón tay là mềm mại,
không
còn là mặt giấy bị tàn phá kia.
Đêm trăng yên tĩnh như nước,
hắn
có thể hương nồng ý mật ngắm nhìn nữ tử ngủ say
không
chút kiêng kị.
Luôn phải suy nghĩ, trải qua bao trắc trở để có nữ tử này, là bởi
hắn
đủ cường đại, có thể ngồi vững vàng
trên
ngôi vi, nắm tất cả đường
đi
nước bước chắc trong tay, mới có thể tìm được Tiểu Yến Nhi luôn sải cánh bay cao.
Nhưng, trong lòng
hắn
biết, nàng
không
yêu
hắn. Nếu
hắn
không
phải Kiêu Vương,
không
phải Nhị điện hạ Đại Tề,
một
khi giãy khỏi tầng tầng lớp lớp trói buột
trên
người, nàng...
sẽ
đồng ý ở bên cạnh
hắnsao?
Vì vậy, con đường phía trước cũng
không
thể lui, giống như mấy năm
hắn
ở võ viện tòng sư học nghệ vậy, chỉ khi
không
người trở nên mạnh và mạnh hơn, mỗi lần bị đánh ngã, lại
một
lần nữa đứng lên, chỉ cần còn hơi còn sức,
sẽ
có
một
ngày xoay mình trở người...
Nghĩ vậy,
hắn
không
vội vàng nóng nảy nữa. Dù sao cũng thành kẻ
không
có tiền, lợn chết
không
sợ nước sôi, sáng nay có rượu sáng nay say, đợi đến khi
không
còn gì để ăn mới tính tiếp! Nếu
thật
sựkhông
được,
thì
học theo Nam Lộc Công, mang theo bọn Tiết Phong Đậu Dũng che mặt, thấy tên tham quan ô lại
không
vừa mắt
thì
cướp, lấy chút tiền qua ngày!
Phi Yến
không
biết Nhị hoàng tử Đại tề có ý định lên lục lâm làm hảo hán [1], vẫn chìm đắm trong suy nghĩ vừa nghĩ ra, chỉ vào cá chiên
trên
đĩa sắt
nói: "Nếu
không
cần nhiều củi lửa
thì
sao? Thời tiết
hiệngiờ, lấy muối
đã
phơi nắng
đi
chưng cất, chỉ mượn chút hơi nóng,
sẽ
có thể cho ra muối!"
[1] lên lục lâm làm hảo hán = lên rừng làm thổ phỉ
thật
ra như lời Phi Yến
nói, từ xưa
đã
có chưng cất muối, lợi dụng hơi nóng của mâm sắt, để kết tinh muối, nhưng mâm sắt vừa nặng vừa to, khó có thể nung nóng nó, vì vậy mỗi lần làm thương
không
thể để lửa tắt, cần phải chưng cất muối liên tục khoảng nửa tháng, ngoài ra còn cần nhiều nhân công cùng nhau ở bên lò bếp thay phiên làm việc, người nấu người đun...
Vất vả tốn bao sức lực tiền của mới chưng cất ra
một
bao (50kg) muối, thế nên sau này phương pháp phơi nắng trở nên phổ biển, mấy bếp lò chưng cất muối liền hoang phế,
không
ai sử dùng phương pháp này nữa.
Nếu phơi nắng rồi chưng cất,
thật
ra có thể rút ngắn thời gian rất nhiều, tiền than củi lại chưa đến phân nửa tiền chưng cất muối, nhưng như vậy phải nâng giá muối bán ra. Sao có thể cạnh tranh nổi với muối bên Sơn Đông sản xuất đây?
Phi Yến nhớ lại muối tinh
đã
dùng trong phòng bếp hôm đó, lại nhớ lúc tiền triều chưa diệt, trong cung ban thưởng muối trúc súc miệng do Tân La tiến cống...
Nếu có thể gia công muối tinh thành muối trúc, vậy
thì
không
cần sản lượng nhiều, vật xa xỉ như thế giá cả
không
thành vấn đề với mấy quan to hiển hách.
một
lạng muối ăn
không
đến hai mươi văn tiền, nhưng
một
lạng muối trúc cũng phải hai lượng bạc, nếu chất lượng càng nhẵn mịn, dù tăng giá gấp bội năm lượng bạc cũng
không
phải
không
có khả năng.
Tân La và tân triều (triều đại mới) trở mặt,
không
còn tiến cống hay buôn bán. Nhớ lúc còn chưa rời khỏi kinh thành, muối trúc trong phủ Kiêu Vương đều do dân chúng làm theo phương pháp Tân La sản xuất. Tuy nung khô bằng trúc
đã
loại bớt mùi muối biển, nhưng vẫn có chút thô ráp,
không
thể như muối trúc Tân La tiến cống cho tiền triều. Nếu có thể nung khô ra loại muối trúc hoàn mỹ, vừa có thể trường hợp đối kháng lại
không
thể địch xung đột trực tiếp với muối của Thẩm gia, vừa
không
thể cưỡng cầu số lượng trong mùa đông trái mùa thu hoạch muối.
Khi nàng
nói
ý nghĩ của mình cho Kiêu Vương nghe, Kiêu Vương dần nheo mắt, cuối cùng dùng lại đôi đũa trong tay, chăm chú ngẫm nghĩ lời Phi Yến. Nghe xong, mắt
hắn
sáng rực, đột nhiên đưa tay nhéo gương mặt mềm mại của Phi Yến
một
cái: "Yến Nhi à, đợi tướng công nàng kiếm ra tiền, nhất định
sẽnhét đầy hộp tiền riêng của nàng!"
Phi Yến
đang
nghiêm túc
nói,
không
hề phòng bị, bị Kiêu Vương nhéo
một
cái, đối xử như hài đồng (trẻ con), nhất thời ngạc nhiên, trợn to mắt, mím môi nhìn
hắn.
Kiêu Vương bế nàng lên bằng
một
tay, hôn lên nơi đỏ mọng
trên
mặt, ôm nàng đứng
trên
mũi thuyền, vui sướиɠ hét to
một
hơi dài, những hộ vệ bên cạnh, đều là các tướng sĩ
đi
theo Kiêu Vương xông pha tiền tuyến, liền cũng theo tính
trên
chiến trường, lớn tiếng hét theo!
Tiếng hét của nam nhi hùng tráng xé tan chân trời phía trước, khiến
một
đàn cò trắng trong rừng bay vυ't lên trời cao.
Bị
hắn
ôm vào lòng, Phi Yến chỉ có thể ôm chặt cổ
hắn, tránh để rơi xuống bên dưới thuyền, hai tai bị tiếng hét to dài của Kiêu Vương chấn động kêu ông ông...
"Phong vân hay đổi dời, đường phía trước thênh thang, Yến Nhi có nguyện tay nắm tay cùng tiến cùng lui với ta?"
Nắng từ lưng Kiêu Vương chiếu tới, Phi Yến bị chói
không
thể mở mắt ra được, chợt cảm thấy lời lẽ nồng nàng tình cảm như thế nàng
đã
từng nghe, liệu có giống như nam tử trong trí nhớ, đứng ở đồi cao, nắm tay nàng gửi gắm giang sơn?
Phi Yến chậm rãi buông mí mắt: "Có thể góp chút sức mọn, phân ưu cùng Điện hạ là việc thϊếp nên làm. Tương lai người có thể tay nắm tay vượt mưa sa với Điện hạ, chắc chắn là
một
nữ tử hiền thục đoan trang, đảm nhận được thanh danh chính phi, giúp Điện hạ thêm rạng rỡ..."
Lời chưa dứt, vui mừng
trên
mặt Kiêu Vương
đã
phai nhạt,
hắn
bình tĩnh nhìn nữ tử trong lòng
thật
lâu,
không
nói
gì.
một
giây đó, Phi Yến thậm chỉ có ảo giác,
một
giây tiếp theo
hắn
sẽ
buông tay, mặc mình rơi xuống Kim Thủy nước sông cuồn cuộn này...
Mâm sắt bị vứt bỏ lâu nồng mùi sắt rỉ, lại bắt đầu tái sử dụng lại, nước muối sau khi phơi nắng
đã
trở nên đậm đặc truyền qua ống dẫn lên mâm chưng cất, vốn chu kì ra muối chừng mười lăm ngày nay
đãrút ngắn thành mười ngày.
Nhưng mấu chốt gia công muối tiên là ở chưng cất
cô
đặc khuấy trộn
trên
nồi đun, chỉ dựng vào sức người để khuấy liên tục
thì
cũng
không
biện pháp.
Phi Yến nhờ cuốn sách vẽ máy móc cơ quan lần trước Đoan Mộc tiên sinh
đã
tặng nên có linh cảm, lập tức tìm những bản vẽ hoạt động nhờ sức nước trong đó rồi nhờ thợ mộc khéo tay gia công, làm thành ba máy trộn hoạt động dựa vào sức nước, chỉ cần dẫn nước vào máy
sẽ
hoạt động rầm rầm, ba cánh khuấy mái chèo cũng
sẽ
tự động quay, muối tinh làm ra, còn nhẵn mịn hơn loại dùng sức người khuấy.
Mà lão sư phó am hiểu gia công muối trúc ở nơi khác cũng được Kiêu Vương tốn
một
số tiền lớn mời về gia công muối trúc.
Chọn nhưng cây thanh trúc hơn ba năm tuổi để chứ muối tinh rồi hàn lại bằng bùn vàng, sau khi nung khô bằng cành thông chín lần,
sẽ
cho ra từng hạt muối trúc tím trong suốt như thủy tinh.
Khi mẻ muối trúc tím đầu tiên được đưa tới Vương phủ, Kiêu Vương có chút vội vã dùng ngón tay lấy
một
ít đưa vào miệng.
Vốn muối trúc tím nên chọn loại phơi nắng tinh khiết tự nhiên, còn chưng bằng mâm sắt
sẽ
có chút vị sắt rỉ, nhưng trong thời gian gia công muối, bởi phía trước
đã
chưng cất tinh luyện,
không
những loại bỏ mùi sắt rỉ mà mùi tanh của biển cũng giảm
không
ít, sau khi nung khô nhiều lần bằng những cây thanh trúc ba năm tuổi được lựa chọn kĩ càng, muối trúc nhàn nhạt hương trúc, vào miệng mùi vị còn tốt hơn muối trúc ngự dụng trong cung rất nhiều.
Mấy ngày nay Kiêu Vương đều thường trú trong đồng muối, trong lòng có hỏa, nên gần đây bị nhiệt miệng, nhưng mà muối trúc này tuy mặn nhưng
không
kí©ɧ ŧɧí©ɧ vết thương trong miệng lắm, nhận chén trì súc miệng tì nữ đưa, sau khi súc miệng liền cảm thấy khoang miệng có mùi thơm đặc biệt, đau đớn cũng giảm
đi
rất nhiều, liền híp mắt chợt hiểu,
thì
ra vàng
thật
bạc
thật
có vị như vậy.
Kiêu Vương căn dặn phải đưa lô muối trúc đầu tiên đến chỗ Trắc vương phi. Sau đó tất cả các vật dùng nhân công đều bận đến chân
không
chạm đất, bắt đầu vội vàng sản xuất muối trúc số lượng nhiều.
Đến khi đợt muối trúc chính thức lên thuyền, Ngụy tổng quản viết
một
danh sách các cửa hàng trong kinh thành, trình lên Kiêu Vương, Kiêu Vương suy nghĩ
một
chút, gạch bỏ hầu hết các cửa hàng, chỉ chừa lại duy nhất
một
cửa hiệu lâu năm trong kinh thành —— Sấu phương trai.
Đồng thời căn dặn quản
sự
đi
theo thuyền
một
lần chỉ bán
một
bao (50kg), gọi là đầu tư tích trữ! Nếu
không
tăng giá muối trúc này lên cao, chẳng phải
sẽ
uổng bao công sức vất vả mấy ngày nay của
hắnsao?
Thuyền hàng này do Tiêu Thanh đích thân vận chuyển, dọc theo kênh đào đến kinh thành.
Nhưng thuyền hàng vừa khởi hành, quý phủ Kiêu Vương liền có khách quý đến thăm, phu nhân Nam Lộc Công đích thân đăng môn bái phỏng. Lại
nói
vị Nam Lộc Công này cũng là
một
nhân vật, hiền thê bị Kiêu Vương khen kiều diễm như vậy, thế mà có thể yên tâm để phu nhân
một
mình đến đây,
thật
là đại trượng phu bụng dạ khí phách.
Nhưng Kiêu Vương cũng lười chơi đùa với Nam Lộc Công rảnh rỗi này, nếu phu nhân
hắn
ta
một
mình tới,
thì
hắn
tránh, ra khỏi phủ trước.
Phi Yến dẫn theo vài tì nữ đến trước cửa, nghênh đón phu nhân Nam Lộc Công xuống xe.
Sau khi Vệ Tuyên thị xuống xe ngựa, liền giương mắt nhìn nhìn nữ tử
đang
khẽ mỉm cười ở phía trước, chỉ thấy nàng
không
trang điểm trang sức như hôm ngư sinh thu yến, mà chỉ
một
thân váy gấm bình thường, mái tóc cũng đơn giản nhưng trang nhã.
Trang phục mộc mạc như vậy nhưng lại khiến Vệ Tuyên thị nhớ tới cố nhân, nhất thời ngậm ngùi, ngẩn người
một
lúc mơi dặn tì nữ trình hộp dưa hoa điểm tâm lên, hỏi han Phi Yến
một
phen, mới cùng vào phòng khách ngồi.
Đến khi ngồi xuống, Vệ Tuyên thị mới cười
nói: "Trắc vương phi
thật
giống mẫu thân người."