Bình Thiên Hạ

Chương 56

Edit: tiểu Viên

Phi Yến

không

biết tình hình tiệc rượu tiền viện như thế nào, nhưng đến khi Kiêu Vương bắt đầu ăn cơm, liền cũng đoán ra được, món ăn ở tiền thính chắc

không

ngon lắm, nếu

không, sao Kiêu Vương lại ăn như

một

ngày chưa được ăn, ăn như gió bão càn quét thế này.

Cũng

không

thể trách Kiêu Vương ăn vội như vậy,

thật

sự

đã

tốn gần cả ngày ở tiền thính với lũ thần giữ của đấy, bánh bột chiên

thì

không

nuốt nỗi, còn chén cháo gạo lức loãng đến có thể soi thấy bóng người, khó khăn lắm buổi "bán hàng từ thiện" mới đến gần đến hồi cuối, liền lập tức

đi

theo mùi thơm từ phòng bếp đến.

Cá hấp này rất tươi, sau khi ướp muối, liền đem

đi

hấp, đến khi chín, hơi nóng bóc nghi ngút tản ra mùi thơm của gừng và hành, rồi thấm chút nước sốt nóng hổi, gắp lên cắn

một

miếng cá cho vào miệng liền hận

không

thể nuốt cả đầu lưỡi.

Kiêu Vương

không

nói

gì, chỉ cúi đầu tập trung ăn, đến khi

một

chén cơm xuống tới dạ dày, người mới dần chậm lại. Gọi Bảo Châu bưng rượu nóng

đã

đun sẵn lên. Bảo Châu bưng bầu rượu ấm bằng sứ lên, Phi Yến vén tay áo rót

một

chén cho Kiêu Vương, sau đó nhìn đĩa trứng ngỗng trộn với rau xắt sợi sốt satế, liền cầm đũa gắp

một

miếng đặt vào đĩa

nhỏ

của Kiêu Vương.

Kiêu Vương gắp lên cắn

một

miếng, phát

hiện

vị trứng ngỗng rất đặc biệt, khó mà diễn đạt.

Phi Yến thấy

hắn

cứ suy xét mùi vị, liền

nói: "Theo cách Đoan Mộc phu nhân hướng dẫn trong sách nấu ăn, trứng ngỗng này

không

đem luộc, mà đem

đi

ủ trong tro nóng, ngoài khét trong chín, trộn với gừng và rau cải

thật

sự

rất ngon."

Kiêu Vương cười, uống

một

ngụm rượu ấm, nhìn Phi Yến liên tục gắp thức ăn cho mình.

Từ sau lần

hắn

tức giận quở trách tiểu



nương trước mặt mình này là tân phụ lười biếng

không

có phụ đức

một

trận, nàng liền dốc lòng chú ý từng chi tiết ăn uống ngủ nghỉ.

Chẳng hạn

hắn

xuống giường, nàng

sẽ

bước xuống xách giày giúp

hắn. Nếu uống trà, nàng

sẽ

lấy từ

trên

tay tì nữ, ngồi xuống dâng trà. Lại ví dụ như lúc ăn, bao giờ cũng hầu hạ cơm nước cho

hắn

trước, sau cùng mới ăn qua loa

một

hai ngụm.

Nếu là người khác, e là

đã

vui vẻ hưởng thụ phụ nhân hiền lương chăm sóc, nhưng trong lòng

hắn

hiểu

rõ, đằng sau

sự

hết lòng chăm sóc này là buồn bực giận dỗi! Cũng

không

vội vạch trần, để xem nàng có thể nhẫn nhịn đến khi nào?

Nhưng mỗi lần ăn uống, nàng chỉ lo làm hiền thϊếp, mình

thì

không

sao nuốt trôi cũng

không

thể chịu đựng nỗi.

Kiêu Vương lật thân cá lại, lấy

một

miếng thịt lớn, gắp vào đĩa mình, cẩn thận gỡ từng mảnh xương cá

nhỏ

bên trong, rồi chấm chút nước sốt, mới đặt vào chén Phi Yến.

"Bản Vương biết Yến Nhi hiền đức, muốn hầu hạ phu quân ăn uống thỏa đáng trước, nhưng mà Bản Vương ăn

một

chén

đã

đủ no rồi, Yến Nhi phải ăn nhiều chút, nếu

không

Bản Vương

sẽ

đích thân đút "từng ngụm từng ngụm" cho ái phi."

Phi Yến hiểu ý trong miệng Kiêu Vương hạ lưu này, dù thế nào cũng

không

chịu nỗi loại đó, lập tức hé môi, yên lặng gắp cá vào trong miệng mình.

Tiếp theo đó Kiêu Vương thường gắp thức ăn vào chén Phi Yến, nửa khuyên nửa dỗ dành nàng ăn hết

một

chén cơm.

thật

ra sau ngày bị Kiêu Vương quở trách, Phi Yến cũng thầm suy xét lại

một

lần, bây giờ dù sao mình cũng là thϊếp thất của

hắn, có thể

không

yêu, nhưng

không

thể

không

kính trọng, tuy bị thô tục của

hắnchọc tức đến mất lí trí, nhưng nếu lỗ mãng quá mức, quên mất

hắn

là Nhị hoàng tử Đại Tề.

Nếu

hắn

thích nữ nhân ngoan ngoãn hiền đức,

thật

ra cũng

không

khó, cứ xem Nhị hoàng tử cao lớn này như đường đệ Hiền Ca Nhi mà

yêu

thương là được. Coi như tứ chi khiếm khuyết, mọi chuyện đều cần có người chăm sóc. Nếu làm vậy có thể sống yên ổn, vậy

thì

cũng

không

cảm thấy có gì là khó.

Nhưng mỗi lần mình làm vậy, Kiêu Vương vẫn thường như cười như

không, nhìn mình với vẻ mặt khó lường, cũng

không

biết trong bụng

đang

nghĩ cái gì.

Khi hai người dùng xong bữa tối, Bảo Châu mang tì nữ dọn bàn, rồi lại dâng lên

một

chén trà Ninh Hồng

đã

pha sẵn, còn chuẩn bị riêng cho Phi Yến nước gừng táo đỏ. Kiêu Vương liếc chén táo đỏ

một

cái, mới cầm chén trà của mình lên.

Trong lúc hai người uống trà, Ngụy tổng quản đợi ở ngoài cửa.

Kiêu Vương triệu lão vào, lão mừng rỡ bẩm báo: "Hồi Điện hạ, có thể bán được đều

đã

bán, đến lượt ống nhổ của Trắc vương phi, Khâu lão gia - người nằm

trên

băng-ca

đã

đánh nhau với Triệu đại quan bên Lăng Quận, đánh tới Triệu đại quan phải nằm lên băng-ca rêи ɾỉ, lúc này mới mua về với giá ba nghìn lượng.

Lời của Ngụy tổng quản

một

câu cũng

không

hề giả, giá "bán hàng từ thiện" càng lúc càng lên, càng về cuối "bảo vật" dưới năm nghìn lượng, càng là lông phượng sừng lân. Nếu

không

tại Ngụy tổng quản thấy ống nhổ kia dù sao cũng

đã

xài qua, còn chưa rửa sạch

đã

mang

đi

bán, nhất thời mềm lòng hạ giá ban đầu xuống thấp chút,

không

nghĩ tới, lại có thể dẫn đến màn mấy vị tranh giành đến đỏ mắt.

Nhất là vị Khâu lão gia bệnh đến hơi tàn sức yếu kia, lại có thể bò dậy bình thường, trợn mắt

nói

thẳng, ai dám tranh với lão ta

sẽ

phải ăn nắm đấm to. Đến cuối cùng dẫn đến màn hỗn loạn đó, càng khiến Ngụy tổng quản hối hận

không

thôi, sau cùng vẫn phải độc ác

một

chút,

không

thể hạ giá quá thấp!

Kiêu Vương lấy sổ sách mà Ngụy tổng quản đem tới ra nhìn, con số tổng kết cuối cùng rất



ràng, liền

nói: "Số tiền này, đủ để trả quân lương rồi, trừ

đi

tiền quân lương ra, toàn bộ dùng để trùng tu ruộng muối. Kiểu nhạn qua nhổ lông [1] này cũng chỉ có thể dùng

một

lần, mà tiền cần chi lại quá nhiều, phải đợi ruộng muối hoạt động trở lại, mới có thể biến ra bạc, dập tắt lửa sém lông mày."

[1] nhạn qua nhổ lông: chỉ người biết lợi dụng, thấy có cơ hội, vơ vét được vơ vét.

Ngụy tổng quản vội vàng vâng dạ, giao sổ sách cho phòng thu chi để chi trả.

Phi Yến nghe chủ tớ bọn họ

nói

chuyện cũng đoán ra được tình hình buổi "bán hàng từ thiện", thầm nghĩ: chính xác.

Lúc tối, thấy Kiêu Vương

không

có ý muốn

đi, Phi Yến cắn cắn môi,

nhỏ

nhẹ

nói: "Đêm nay

thật

sựkhông

cách nào hầu hạ Vương Gia, Phi Yến

thật

sự

đến ngày..."

Kiêu Vương nắm tay nàng, cười

nói: "không

sao..."

Phi Yến trợn to phượng nhãn, thầm nghĩ:

không

lẽ... Ngay cả như vậy cũng

không

buông tha, đúng là phải tốn chút công sức tuyển chọn mấy nha hoàn thông phòng cho tên sắc quỷ này, nếu

không, dù có quý thủy cũng

không

thể bình yên... Nhưng

hắn

đã

muốn ở lại, cũng

không

thể lên tiếng đuổi người.

Đầu tiên nàng hầu hạ Kiêu Vương thay y phục, thay áo ngủ mỏng, còn mình được Bảo Châu hầu hạ, làm sạch hạ thân, thay vải lót sạch và ấm, rồi mới

đi

ra, nhưng lại chần chờ

không

chịu lên giường.

Đến khi Kiêu Vương vươn tay về phía nàng, lúc này mới chầm chậm

đi

đến giường.

Lên giường rồi, Kiêu Vương cũng

không

có nháo giống như nàng tưởng, bảo nàng nằm xuống, tiếp đó bàn tay to ấm áp phủ lên bụng dưới hơi trướng của nàng, độ ấm thích hợp thế này dần khiến bụng dưới thoải mái hơn.

Phi Yến từng ở Bạch Lộ Sơn chịu lạnh,

một

nữ hài càng bất tiện hơn, khiến nguyệt tín vô cùng khó chịu, hằng tháng đều phải đau trướng

một

trận, suốt đêm qua Kiêu Vương bận

không

sự

không

có hồi phủ,

một

mình ngủ yên tĩnh, nhưng bụng dưới cứ đau

âm

ĩ khiến nàng ngủ

không

ngon.



hiện

giờ, được Kiêu Vương nghiêng người ôm vào lòng, bụng dưới cũng được ủ ấm, chỉ chốc lát mí mắt nặng trĩu, cả người nhũn ra ngủ say...

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, lúc nàng còn mơ màng nghe thấy tiếng Kiêu Vương thức dậy, lại nghe thấy

hắn

nói

với Bảo Châu sai quản

sự

phụ trách mua nguyên liệu mua nhiều thảo dược tương tự như ích mẫu

một

chút, nấu thang thuốc cho Trắc phi, nếu

không

có việc gì, đừng để cho Trắc phi xuống giường, cũng

không

cho phép vào phòng bếp loay hoay mấy thứ canh lạnh nước lạnh...

Phi Yến vẫn muốn dậy làm tròn trách nhiệm hiền thϊếp, nhưng mất máu quá nhiều khiến đầu óc mê man càng thêm buồn ngủ, chỉ nghiêng đầu lại ngủ mất.

Chờ đến khi nàng mở mắt, ngoài cửa sổ

đã

sáng hẳn.

Miễn cưỡng thức dậy, tắm rửa, rồi thay vải trắng, rửa mặt chải tóc rồi ăn sáng. Tuy Bảo Châu năm lần bảy lượt khuyên nàng nên lên giường ngủ thêm

một

lúc, nhưng

đã

thức dậy, sao có thể ngủ nữa? Đành thức dậy

đi

dạo

một

chút.

đi

ra ngoài sân, Phi Yến giật mình, toàn bộ ghế trong đại sảnh gần như biến mất hết, chỉ còn mỗi chiếc ghế chủ vị oai phong lẫm liệt ở đấy,

đi

qua mấy gian phòng tiếp theo cũng đều như thế, hệt như lúc mới dọn vào.

Xem ra "bán cũng kha khá" hôm qua Ngụy tổng quản

nói

đúng là

sự

thật, thương thay những quan to hiển hách, cũng

không

biết mua được mấy món bảo vật, trong nhà

không

biết có còn chỗ để hay

không?

Trưa, Kiêu Vương vẫn chưa về, nghe Ngụy tổng quản

nói,

đã

mua rất nhiều củi gỗ về, mở cả lò rèn, chuẩn bị rèn những đồ dụng cần thiết cho ruộng muối, cả ngày hôm nay Kiêu Vương phải ở lại ruộng muối.

Phi Yến

không

có việc gì để làm, phân phó Bảo Châu

đi

tiệm sách

trên

phố quận, mua

một

ít tiểu chí nơi đây và sách mới xuất bản.

Trong đó, quyển "Hoài Nam thông sử" do Ngũ Hòe tiên sinh viết khá thú vị, giới thiệu về vùng đất, dân tình, cảnh đẹp và đặc sản Hoài Nam rất chi tiết. Thâm chí còn ghi cả con cá thu hôm qua ăn nữa,

thì

ra cách chế biến tốt nhất đúng là hấp, mình làm bừa, cũng

không

tính là uổng phí của trời.

Trong quyển sách, chương về làm muối chiếm nhiều trang nhất, Phi Yến xem từng trang từng trang, đột nhiên giật mình, nghĩ đến

một

mấu chốt cực kì quan trọng...

Nàng ngồi bật dậy, ngẫm nghĩ

một

chút, gọi

một

tì nữ mới mua

đang

ở ngoài phòng chờ sai bảo vào.

Tì nữ này tên Thanh Hạnh, là người bản xứ Hoài Nam, trong lúc vô tình Phi Yến nghe thấy nàng ấy và Bảo Châu trò chuyện, nàng ấy có

nói

phụ thân nàng ấy từng làm nhân công ở ruộng muối.

Trước đây luôn ở ngoài phòng chờ sai bảo, nay thấy Trắc phi đột ngột gọi nàng vào phòng, nhất thời có chút hốt hoảng trong lòng, thấp thỏm thi lễ, quỳ

trên

đất chờ chủ nhân ra lệnh.