Bình Thiên Hạ

Chương 45

Edit: tiểu Viên

Chưa hưởng thụ niềm vui tân hôn,

đã

phải lên đường

đi

Hoài Nam. Để đến Hoài Nam trước phải

điđường bộ sau phải

đi

đường thuỷ, đường

đi

cũng hơi trắc trở. Nhưng may mà Ngụy tổng quản làm việc tận tâm chu đáo, trước khi

đi

đã

dặn thợ mộc sửa sang lại xe ngựa,

không

chỉ gia cố bánh xe, còn dùng đệm bông mới lót xung quanh xe ngựa, dù nằm ở trong cũng

không

cảm thấy quá xóc nảy. Tuy rất nhiều hành lý vật dụng

đã

chuyển

đi

từ trước. Nhưng vì lương thực và vật dụng mà chủ tử cần

trênđường

đi

quá nhiều, vẫn phải chất đầy hơn mười xe.

Trước khi

đi, Kiêu Vương và Phi Yến trở về Uất Trì hầu phủ.

Nhưng khi

đi

ngang qua tiểu hoa viên,

thì

thấy Thiệu Tỉnh Đường

đang

hái hoa trong vườn, mà Kính Nhu

đang

ngồi

trên

xích đu cách đấy

không

xa cúi đầu mỉm cười.

Cảnh này rơi vào mắt Phi Yến, nàng khẽ dừng bước chân. Mối tình đầu, trong nhà lại có

một

công tử ngang tuổi đến, Kinh Nhu khó tránh xao xuyến trong lòng, nhưng...

Nghĩ vậy, nàng tạm vào phòng khách gặp thúc bá và cữu cữu trước. Uất Trì Thụy

đã

chuẩn bị bàn tiệc rượu để chiêu đãi Phi Yến về lại mặt.

Ăn xong, Phi Yến lặng lẽ gọi thúc bá sang

một

bên,

nói

với ông: ‘Cữu cữu chắc hẳn

sẽ

ở lại kinh thành cùng biểu đệ ôn thi, hẳn phải ở nhờ quý phủ

một

khoảng thời gian,

không

bằng mua

một

toà nhà ở ngoài, để cữu cữu và biểu đệ ở tạm, hai nhà cũng thoải mái hơn.’

Uất Trì Thụy nghe xong vội vàng

nói: ‘Có phải tiếp đãi

không

chu toàn, nên Quang Kỳ lão đệ

đã

nói

gì với Yến Nhi?’

Phi Yến cười lắc đầu: ‘Thúc bá hiếu khách như vậy, ai lại bắt bẻ người, nhưng Kính Nhu cũng

đã

lớn, phải chọn người trong sạch... Dù sao cũng là thiếu nam thiếu nữ, truyền ra ngoài

không

tốt.’

Lúc này Uất Trì Thụy mới hiểu ý Phi Yến,

nói: ‘Vẫn là Yến Nhi con cẩn thận, nhưng mà thế này, thấy biểu đệ kia của con cũng là thiếu niên nhanh nhẹn, nho nhã hiểu lễ nghĩa, thân lại càng thân, cũng

không

phải

không

thể...’

Phi Yến ngại

nói

với cữu cữu mình, theo nàng thấy, vị cữu cữu kia của mình rất thanh cao, nếu sau này Thiệu Tỉnh Đường thi đỗ công danh, đường muội của mình chưa chắc có thể vào tầm mắt cữu cữu, suy cho cùng, nàng vẫn cảm thấy hai người này

không

xứng đôi, chi bằng tiêu diệt từ trong trứng nước, tránh cho hai nhà

không

được tự nhiên.

Bèn

nói: ‘Những điều này

nói

sau, đại

sự

hàng đầu bây giờ là hai đệ đệ chẩn bị thi ân khoa, con thấy sân viện gần thư viện, phía trước có cây hoè vẫn luôn để trống cũng

không

tệ,

một

chút con

sẽ

dặn người

đi

xem, mua hay thuê đều phải sắp xếp thoả đáng, thúc bá người

không

cần bận tâm.’

Làm Phi Yến

không

yên tâm nhất là Hiền Ca Nhi thi ân khoa, hôm nay mình sắp rời khỏi kinh thành rồi, dặn dò đệ ấy

không

thể ham chơi. Sau khi dặn dò

trên

dưới cả phủ, sắp đặt mọi thứ thoả đáng, Phi Yến mới theo Kiêu Vương rời Hầu phủ.

Kiêu Vương thấy vẻ mặt bụng đầy tâm

sự

của Phi Yến, bỗng duỗi ngón tay khẽ xoa vào vùng gắp nếp giữa chân mày của nàng.

Phi Yến sửng sốt, nhìn Kiêu Vương.

Kiêu Vương mở miệng

nói: ‘Còn nhớ nhiều năm trước nàng và ta gặp nhau, lúc đó nàng

đang

ngồi uống trà bên đường, chân mày cũng hơi nhíu chặt, khi đó Bản Vương nghĩ: giai nhân thanh lệ như vậy, sao lại như bụng đầy tâm

sự

thế kia, nếu ngày sau có khanh[1], quyết

không

để nàng phải nửa tia u sầu. Thế nhưng hôm nay, ái phi lại tâm

sự

nặng nề như thế, lúc nào mới có thể mở lòng,

nói

hết những suy nghĩ trong lòng với phu quân nàng?’

[1] khanh - ta: xưng hô thân mật giữ vợ chồng.

Uất Trì Phi Yến nghe vậy, cúi đầu nhưng

không

trả lời.

Trước giờ Phi Yến nàng là người xác định



mục tiêu rồi liền cố hết sức thực

hiện. Trước đây ở Bạch Lộ Sơn là thế, sau đến nhà thúc bá cũng vậy. Nhưng Kiêu Vương

thì

lại

không

vội

đi

nhậm chức diệt thổ phỉ, ra khỏi kinh thành mới phát

hiện, càng

đi

càng giống du sơn ngoạn thuỷ. Chỉ cần

đi

ngang qua

mộttoà cổ tháp danh sơn nào đó, chắc chắn

sẽ

dừng lại, chậm rãi thưởng thức

một

phen.

Ngày tháng an nhàn thế này, đối với Phi Yến mà

nói

thật

sự

không

có nhiều trong đời, thư giãn đến

không

biết làm gì, giống như hôm nay, đáng lẽ phải vội vã đến bến ngồi thuyền, nhưng Kiêu Vương lại nghe

nói

Phúc Sơn gần đấy

đang

lúc lá đỏ đẹp nhất, liền tràn đầy hăng hái sai người đánh xe đến Phúc Sơn,

đi

ngắm lá đỏ rồi mới tiếp tục lên đường.

Khi đến Phúc Sơn, vừa xuống xe

đã

thấy sương lượn lờ, thời tiết nơi đây lạnh hơn kinh thành rất nhiều. Bảo Châu lấy áo choàng lông thỏ khoác lên người Phi Yến, mà Kiêu Vương chỉ mặc

một

chiếc áo khoác lông cáo màu đen ngắn, nửa thân dưới chỉ mặc quần bò và đôi ủng đế mềm, vóc người cao to

anh

tuấn mặc bộ trang phục như thế càng làm nổi bật tư thế oai hùng hiên ngang.

Vì niềm vui cải trang

đi

chơi, nên

không

mang nhiều thị vệ lên núi, chỉ có Tiêu Thanh mang theo hai thị vệ cùng với Bảo Châu theo sau cách đó

không

xa.

Lúc này

đang

là mùa du sơn, tuy sáng sớm, nhưng du khách

trên

những nấc thang

đi

lên núi

đã

tụ thành tốp ba tốp năm.

trên

đường

đi

lên

không

ít những phụ nhân, càng có nhiều gia đinh hộ vệ

đi

theo bảo vệ các tiểu thư phú gia dạo chơi trong rừng.

Phi Yến để ý, thấy có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi khi nhìn thấy Kiêu Vương ở nơi chật hẹp này, luôn

khôngtự chủ đỏ mặt, len lén mượn cớ để

đi

xuống nhìn lén, liếc mắt đưa tình với

hắn.

Có lẽ các nàng

không

biết nam nhân này

trên

chiến trường có bao nhiêu máu lạnh, bao nhiêu đáng sợ, mới có thể to gan quan sát

hắn

như vậy. Mà có gì đẹp để nhìn chứ?

Phi Yến nhịn

không

được liếc sang nam tử bên cạnh, mắt sâu, sóng mũi cao thẳng, hàng mày kiếm đen dài đến tóc mai, toả ra

một

khí phách kiên quyết mạnh mẽ của nam tử, có lẽ ở vì ở trong quân doanh quá lâu, đem

đi

so sánh, nàng thích loại nam tử nho nhã hơn... Giống như Hoắc Tôn Đình, vẻ tuấn mỹ đầy tính xâm lược này,

thật

sự

có chút chịu

không

nổi…

Chỉ lo suy nghĩ, đôi mắt vẫn đặt

trên

mặt Kiêu Vương trực tiếp đờ ra. Kiêu Vương

không

biết khuôn mặt mình bị người ghét bỏ, lại bị dáng vẻ ngẩy ngơ hiếm thấy của Phi Yến làm cho bật cười, cúi đầu

nói

nhỏvới nàng: ‘Đường nơi đây hẹp, chớ ngẩn người, tối để nàng nhìn đủ, được chưa?’

Phượng nhãn ngơ ngác nháy mắt vài cái, lúc này Phi Yến mới hồi phục lại tinh thần, nhấp môi, cúi đầu tiếp tục

đi

về trước.

đi

đến phân nửa, đường dần khó

đi, Kiêu Vương liền ngồi xổm xuống, bảo Phi Yến nằm sấp lên lưng

hắn, dĩ nhiên Phi Yến từ chối

không

chịu, nhưng Kiêu Vương sao là người cho phép người khác từ chối? Sau cùng vẫn cõng nàng lên,

đi

lên đường mòn ít du khách phía sau núi.

Sức lực Kiêu Vương rất lớn, bước chân vững vàng, nằm

trên

lưng

hắn

chỉ cảm thấy hơi xóc nảy như ngồi kiệu. Nhưng cứ thế này, toàn bộ cơ thể mình đều phải dựa sát lưng

hắn.

Phi Yến chỉ có thể cố gắng thuyết phục mình, nam nhân này là phu quân mình, dù lúc này ở trong núi

hắn

có hành động vượt khuôn phép

thì

cũng

không

thể

nói

gì.

"Nàng tiếp tục ngửa ra sau, nếu ngã xuống,

sẽ

vứt nàng ở đây,

không

quan tâm nàng nữa." Bỗng Kiêu Vương mở miệng

nói, nhắc nhở nữ tử sau lưng cứ ngửa ra sau.

Nghe

hắn

nói

xong, Phi Yến chỉ có thể cố gắng thả lỏng cơ thể, ngã lên lưng

hắn, nhịn

không

được thầm oán trong lòng: "Thái giám chết tiệt, sau lưng trúng tên khoẻ rồi sao?

không

sợ mình thế này,

sẽđè nứt vết thương à!"

đi

được

một

đoạn, sương càng dày đặc, sau cùng mưa ào như trút nước.

May mà họ

đã

chạy đến lương đình, vào đấy trú mưa. Mưa xuyên qua tán lá rậm rạp rơi xuống mái hiên lương đình rồi văng tung toé, trong nhất thời cả ngọn núi lớn đều chìm trong tiếng mưa rào rạt và ánh sáng của những chiếc lá đỏ loé ra.

Bảo Châu vội vã lấy lò sưởi tay chứa đầy than trúc trong bọc hành lý mình mang theo ra, sau khi châm lửa, lấy vải bọc bên ngoải, mới đưa cho Phi Yến...

Lương đình vốn

không

lớn, chỉ chứa đủ ba người, Tiêu Thanh và thị vệ đành miễn cưỡng cầm ô đứng ngoài đình.

Bởi vì ghế đá rất lạnh, Kiêu Vương cởϊ áσ khoác lông cáo

trên

người mình phủ lên ghế, rồi mới bảo Phi Yến ngồi xuống, còn

hắn

thì

dựa lên lang canh, dùng thân thể cường tráng của mình che nhưng hạt mưa bay vào trong cho Phi Yến.

Những chăm sóc này sao người khác có thể xem

nhẹ? Nhưng hết lần này tới lần khác dịu dàng lại đến từ Kiêu Vương,

thật

khiến người ta

không

cách nào tiếp nhận.

Mọi người đều

nói

đời như giấc mơ, mấy năm nay nàng có

một

giấc mơ hết sức hoang đường nhưng làm sao cũng

không

thể tỉnh. Còn nhớ Kiêu Vương từng treo giải thuê thích khách, muốn lấy đầu

trên

cổ của nàng xuống, diêm vương đòi mạng của ngày xưa, lại

nhẹ

nhàng nắm tay nàng suốt quãng đường,

đi

dạo trong rừng lá đỏ, những quan tâm chăm sóc khiến người ta ấm lòng, dường như những trận chiến, những mưu tính ngươi chết ta ấy đều được trận mưa rừng này rửa sạch

không

còn vết tích...

hắn

thật

sự

quên hết thù cũ sao?

hắn... Rốt cuộc trong lòng nghĩ gì?

Đúng lúc này, cơn mưa lớn dần tạnh, Kiêu Vương đứng dậy, ra ngoài đình xem mưa thế nào, Phi Yến giương mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của

hắn, lúc này

đã

cởϊ áσ khoác ra, bên trong

hắn

chỉ mặc

mộtchiếc áo, vì lúc nãy vẫn chắn mưa cho nàng, chiếc áo trắng

đã

ướt, trở nên trong suốt, dán sát vào cơ bắp

trên

lưng

hắn.

Lúc này sau cơn mưa,

trên

bầu trời mây đen tan biến, mặt trời toả nắng, đúng lúc chiếu sáng cả bóng lưng

hắn, nàng có thể thấy



da thịt bên trong, hoàn toàn

không

có nửa vết thối rữa từng thấy...

Chẳng lẽ...

Phi Yến chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương hai bên trán co giật, mờ hồ hiểu



chút gì đó.

Đúng lúc này, Kiêu Vương quay lại, vừa vặn thấy nét mặt kinh ngạc của Phi Yến,

hắn

hơi nghiêng đầu nhìn bờ vai ướt sũng, sau đó ngước lên nhìn, cười sâu xa với nàng. Có điều nụ cười ấy nhìn sao cũng khiến người ta lo sợ.

Tối đó, Kiêu Vương bao trọn

một

biệt uyển dưới chân núi ở tạm.

Mỗi lần đến

một

nơi, chăn đệm đều mang từ phủ ra, phòng ngủ của Kiêu Vương và Trắc vương phi cũng sớm dọn dẹp xong. Nhưng đêm nay, Phi Yến

đã

tắm rửa xong từ sớm, nhưng lại chậm chạp, ở trong phòng tắm

không

chịu

đi

ra.