Bình Thiên Hạ

Chương 42

Edit: tiểu Viên

Phi Yến mím chặt môi, chỉ có thể kinh ngạc trợn mắt nhìn

hắn.

Vì sao lúc gặp nhau ở đường lớn,

hắn

lại dừng bước, vì sao từ lúc mới quen biết tơi nay vẫn luôn dây dưa với mình, giờ đây

đã

có đáp án. Trước kia nàng cũng từng nghi ngờ chẳng lẽ minh

đã

lộ sơ hở bị

hắn

phát

hiện? Nhưng nếu

hắn

đã

biết thân phận của mình, đơn giản

sẽ

gông xích bỏ tù, hoặc bắt

đithẩm vấn hỏi tỉ mỉ về bố trí kế hoạch của Bạch Lộ Sơn. Nhưng tới nay

hắn

vẫn chưa từng biểu

hiện

điều gì, chỉ như

một

công tử háo sắc áo lụa quần là, chạy đến bên cạnh mình.

Sau cùng

hắn

còn điềm nhiên như

không

cưới mình vào phủ, trở thành người bên gối của

hắn, chẳng lẽ muốn đích thân giám sát, tìm cách sang bằng Bạch Lộ Sơn?

"Mắt mở to như thế, có phải phu quân nàng nhìn mãi

không

chán phải

không? Sau này hai ta sớm tối ở chung, từ từ cho nàng nhìn đủ luôn, nhé?"

nói

rồi Kiêu Vương cúi đầu xuống, cắи ʍút̼ đôi môi đỏ son của nàng.

Phi Yến dùng sức đẩy

hắn

ra, ngồi dậy dựa vào cột giường chạm khắc hoa văn, cảnh giác

nói: "Nếu Nhị điện hạ

đã

biết thân phận ta, vì sao còn muốn cưới ta vào phủ?"

Kiêu Vương bị nàng đẩy, cũng thuận thế ngồi dậy, trước tiên dùng khăn ướt lau vết than đen bên miệng, sau đó

không

nhanh

không

chậm cởi nút áo, đai lưng của chính

hắn, mỉm cười

nói: "Mỹ nhân như hoa, đương nhiên phải đưa vào phủ giấu kỹ, đêm

đã

khuya, Yến Nhi nhanh thay y phục, chúng ta

đi

ngủ sớm thôi."

Mắt thấy hồng bào

trên

người Kiêu Vương

đã

cởi xuống tới, nội y trước ngực cũng hơi lỏng lẻo, nước da màu đồng thoắt

ẩn

thoắt

hiện, Phi Yến cố giữ bình tĩnh

nói: "Điện hạ thay Phi Yến giấu diếm chuyện trước kia

không

vạch trần làm liên luỵ người nhà, tất nhiên Phi Yến cảm kích vô cùng, nếu Phi Yến

đãthành thân với Điện hạ, chắc chắn

sẽ

tuân theo lời dạy dỗ nghiêm khắc của vi phụ, hầu hạ Điện hạ sinh hoạt hằng ngày

thật

tốt, nhưng... lúc trước Kiêu Vương trúng phải tên độc, làm việc quá mức trái lại

không

tốt, tướng ngủ của Phi Yến

không

tốt, thường xoay người tới lui, e rằng

sẽ

quấy nhiễu giấc ngủ Điện hạ, xin Điện hạ ngủ

trên

giường, Phi Yến nghỉ ngơi

trên

nhuyễn tháp bên cạnh là được…"

Sau khi uyển chuyển vạch trần

sự

thật

Kiêu Vương

không

thể, Phi Yến liền định xuống giường. Nhưng mà mắt cá chân lại bị bàn tay to như tay hổ của Kiêu Vương nắm chặt, giày thêu màu đỏ khảm thạch bích tì cũng bị Kiêu Vương chậm rãi tháo xuống, cởi vớ hỉ ra, liền là đôi chân oánh ngọc, sao Kiêu Vương nghe

không

hiểu ý trong lời nàng chứ, cười

nói: "Yến Nhi quả nhiên hiền lành, điều gì cũng lo lắng cho vi phu, nhưng nên biết rằng người đều có thất tình lục dục, dù là thái giám tịnh thân trong cung, cũng có vụиɠ ŧяộʍ

yêu

đương với cung nữ, Yến Nhi quan tâm sợ Bản Vương mệt, muốn đêm tân hôn của hai ta vắng vẻ giường chiếu, nhưng mà sao Bản Vương có thể thất lễ với giai nhân, phụ ngày lành nến đỏ cơ chứ?

nói

xong liền nghiêng người, kéo Phi Yến vào lòng mình, đưa tay mở túi đỏ kia, lấy cuốn "Xuân ý dạt dào" mở ra trước mặt nàng

nói: "Gia giáo nhà Yến Nhi nghiêm khắc, chắc

không

biết dù nam nhân

không

có hùng phong, nhưng cũng có trăm nghìn biện pháp khiến nữ tử vui sướиɠ, nàng xem này, mấy kiểu trong đây, nàng muốn thử kiều nào? Tối này mười ngón tay và đầu lưỡi của Bản Vương đều nghe theo liễu Yến Nhi sai bảo…"

nói

xong đưa tay chỉ vào vài trang ở trước mặt Phi Yến.

... Hạ lưu! Phi Yến

thật

sự

cảm thấy mí mắt mình bị mấy bức tranh ngoài sức tưởng tượng làm cho ngượng đến mở

không

lên. Đến khi ngón tay Kiêu Vương khẽ vuốt ve môi mình, lập tức há miệng ra cắn.

Kiêu Vương đau, cũng

không

giận, còn cười hôn lên vành tài non mềm của Phi Yến, đầu lưỡi ướŧ áŧ từ vành tai chui vào ốc tai trắng như tuyết.

Phi Yến chưa bao giờ ngờ tới

hắn

sẽ

hôn nơi đó, nhất thời cảm thấy như bị điểm huyệt vậy, cả người tê dại mềm nhũn, quên cả cắn môi, kêu thành tiếng.

Kiêu Vương chầm chậm thu lại đôi môi nóng bỏng thô lỗ cười

nói: "Tiếng nũng nịu này quả

thật

như chim hoàng

anh

hót, rất êm tai, nương tử chậm rãi kêu, đừng kìm nén, tránh

một

hồi làm đau cổ họng…"

Khi

đang

nói

chuyện, đai lưng

trên

lễ phục đỏ thẫm của Phi Yến

đã

bị tháo ra, lộ ra chiếc yếm vườn hoa mẫu đơn, từng đóa từng đóa mẫu đơn nở rộ bị cơ thể no đủ căng đến như lạc vào mùa hè nở rộ khoe sắc, da thịt trắng trẻo giữa nến đỏ chập chờ tỏa ra nét quyến rũ mê người, lại nhìn gương mặt xinh đẹp

không

biết phải do rèm đỏ ánh đỏ ửng lên, bên má có vài sợi tóc lưa thưa do vừa rồi giãy dụa rơi xuống càng thêm quyến rũ khiến người ta muốn

yêu

thương, trâm cài cũng hơi lỏng lẽo, vẻ mặt luôn bình tĩnh già dặn nay hiếm khi có được kiếp sợ do bị đả kích ba lần bốn lượt. Có

sự

rụt rè của tiểu nữ tử mười tám tuổi nên có.

Đôi mắt Kiêu Vương dường như cũng bị chiếc yếm đỏ thẫm đỏ lên, vươn tay muốn tháo chiếc yếm xuống, Phi Yến chỉ có thể nắm chặt bàn tay

hắn, giọng thút thích

nói: "Đừng…" Khi

nói

chuyện,

một

giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, biến mất ở tóc mai đen tuyền…

Hoắc Tôn Đình híp mắt, nhìn dáng vẻ Phi Yến rơi lệ, cuối cùng cũng dừng tay, nhưng giọng

thì

chuyển sang lạnh lẽo: "Yến Nhi ccũng biết nàng

đã

là Trắc phi của Bản Vương?"

Phi Yến ôm chặt ngực, cố gắng

không

nghẹn ngào: "Lúc trước tuy nghĩ

một

lòng

một

dạ hầu hạ Điện hạ... Nhưng

thật

sự

không

biết sau khi thành thân còn phải…"

Kiêu Vương nghe vậy liền nhướng mày, chậm rãi

nói: "Ái phi

đang

dùng cách khác mắng Bản Vương là thái giám?"

Biết



mình bị lừa bước vào tròng của tên nam nhân

âm

hiểm gian xảo trước mắt, bâm

hắn

thành trăm mảnh cũng

không

hả giận, hết lần này đến lần khác mình và người nhà đều bị

hắn

đùa bỡn trong lòng bàn tay, dù biết



bị lừa cũng

không

thể làm gì được, hít

một

hơi

thật

sâu, cố gắng kiềm nén tâm trạng

nói: "Miệng lưỡi miệng ngón Điện hạ đầy đủ, ai… dám khinh thường hùng phong nam nhi của Điện hạ?"

Dáng vẻ giận dỗi này khiến Kiêu Vương vui vẻ,

hắn

vươn tay nhéo mũi nàng

nói: "Oai phong đào hầm tính kế, đuổi đánh Bản Vương trước đây

đi

đâu mất rồi?"

nói

xong, cũng

không

tiếp tục làm khó, lệnh cho tì nữ đứng ở ngoài cửa mang khăn mặt nước nóng vào, rồi bảo các nàng ra ngoài, sau đó xoay người

nói

với Phi Yến: "Đứng lên rửa mặt

đi, khóc đến mặt lem luốc."

Lúc này Phi Yến chầm chậm đứng dậy, trâm cài

trên

đầu quá nhiều, nặng đến đau cả cổ,

không

có tì nữ nha hoàn hầu hạ, lúc cúi đầu xuống chậu đồng rửa mặt, cũng

không

thoải mái lắm.

Kiêu Vương ở

một

bên kiên nhẫn giúp nhã tháo từng trâm cài xuống, lại đứng phía sau nàng, đưa tay giữ mái tóc dài rơi như suối để nàng có thể cúi đầu rửa mặt. Đến khi thấy nàng rửa sạch hết những son phấn

trên

mặt, Kiêu Vương mới buông tay,

nói: "đi

phía sau bình phong thay đồ rồi

đi

ngủ."

Từ khi quen biết Nhị điện hạ này tới nay, Phi Yến cũng hiểu chút tính

hắn, nếu chậm rãi xin

hắn

khoan dung còn may ra, nếu giận dỗi làm tới, nam nhân này chắc chắn

sẽ

vô số đường

đi

nước bước

âm

hiểm

đang

chờ đợi, vì vậy nghe theo lời

hắn, đến bình phong thay đồ ngủ mỏng.

Nhưng khi cầm lên quần ngủ, mới phát

hiện

đó là hĩnh y bằng tơ lụa trắng,

thật

ra Đại Tề cũng như tiền triêu, nữ tử thành hôn đặc biết là lúc chung phòng với phu quân, đều mặc hĩnh y, loại hĩnh như này là loại quần có ống quần rộng, nhưng

không

có đáy quần như quần lộ mông của trẻ

nhỏ.

Nhưng từ

nhỏ

Phi Yến

đã

không

có mẹ, sau lại thường xuyên ở trong quân doanh, đột nhiên nhìn thấy quần áo khuê phòng thịnh hành của các phu nhân, nhất thời mặt đỏ lên.

Đúng lúc này, nghe thấy giọng điệu lười biếng của Kiêu Vương: "Nếu mặc

không

được, hay để Bản Vương tới giúp nàng mặc."

Phi Yến cắn răng, lúc này mới mặc hĩnh y vào, may mà áo ngủ

trên

người rất dài, có thể che lại, chỉ là mỗi khi bước

một

bước đều có cảm giác thoáng đãng như có như

không.

Khi nàng nắm vạt áo

đi

ra, Kiêu Vương

đã

thay đồ, rửa mặt chải tóc xong, lúc Phi Yến

đi

ra, liền

nói: "Thời gian

không

còn sớm nữa, nhanh chóng an giấc thôi, ngày mai còn phải vào cung gặp mẫu hậu."

nói

xong liền như

không

có việc gì

một

lần nước kéo Phi Yến trở lại giường.

Trong nhất thời nến đỏ cháy hết, tẩm thất bị bóng tối bao trùm. Phi Yến nằm

trên

giường, bị Kiêu Vương ở phía sau ôm chặt vào lòng, trước đây

đã

quen ngủ

một

mình, bây giờ đột nhiên có

một

con mãnh thú nằm bên cạnh, nhất thời sao ngủ

không

được?

Mở to đôi mắt trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng

nói

từ phía sau: "Nếu còn

không

ngủ,

thì

Bản Vương muốn thể

hiện

hùng phong nam nhi đó…"

nói

rồi tay cũng

đi

xuống, muốn cởϊ áσ ngủ xuống, ngón tay chạm vào nơi mềm mại trong hình y…

Phi Yến vội vã lấy tay ngăn chặn,

nhỏ

giọng

nói: "Ngươi ôm chặt quá, thở còn thở

không

được, sao mà ngủ?"

Lúc này Kiêu Vương mới nới lỏng cánh tay rắn chắc, nằm ngửa bên nàng, chỉ chốc lát phát ra tiếng ngáy, dường như ngủ rất say.

Phi Yến nhắm mắt lại, cố gắng

không

động đậy phát ra tiếng động làm ác long bên cạnh thức giấc.

hắnnhận ra mình từ lâu, tuy vừa rồi mở miệng toàn trêu chọc, nhưng cũng

không

có làm nhục…

Dù thông minh như nàng, cũng

không

nhìn ra mục đích của Kiêu Vương là gì, nếu như

nói

hắn

vì mê mẩn sắc đẹp của mình mà thần hồn điên đảo

không

kềm chế được, cho dù

hắn

chính miệng

nói

ra, nàng cũng

không

tin. Nam nhân có địa vị thế này

sẽ

có bao nhiêu chân tình? Dù cho tình cảm sớm chiều bên nhau như mình và Phàn Cảnh cũng

không

bằng hai chữ "dã tâm".

Nếu là coi trọng tài dùng binh của mình, với hành

sự

quỷ quái như

hắn, càng

không

giống phong phạm chiêu nạp hiền tài. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn

không

nghĩ ra manh mối gì, chỉ có

một

chuyện, điều

hắn

muốn chắc chắn nàng cho

không

được, vốn tưởng rằng vào Vương phủ chỉ cần bày ra bộ dạng đầu gỗ

khônghiểu phong tình,

sẽ

nhanh khiến Kiêu Vương mất hứng thú với mình, nay xem ra

thật

sự

không

thể như ý nguyện rồi…

một

bước sai, bước bước đều sai…

Cứ như vậy miên man suy nghĩ,

một

ngày mệt nhọc gần như tiêu hao hết mọi sức lực, mơ màng ngủ thϊếp

đi.

Khi trăng sắp lặn,

một

giấc ngủ đến trời hơi sáng, vừa tỉnh, còn chưa mở đôi mắt buồn ngủ, ngực dường như bị vật gì đó đè nặng, hình như bị cái gì hút có chút đau…

Đến khi mở mắt ra, nhất thời toàn bộ buồn ngủ đều bay đến ngoài chín tầng mây…

Mấy bà tử tì nữ trực đêm bên ngồi

trên

ghế

nhỏ

thiu thiu ngủ, liền nghe thấy

một

tiếng hét kinh thiên của Trắc phi từ bên trong cửa truyền ra, xen lẫn

một

tiếng tát giòn tan: "Vô sỉ! Ngươi

đang

hút gì hả!"

Chỉ là sau

một

tiếng la lớn này

thì

không

còn gì cả, dường như miệng Trắc phi bị cái gì đó chặn lại,

nóikhông

ra lời. Tì nữ ngoài cửa nghe đều đỏ mặt, bà tử có kinh nghiệm trải

sự

đời, thầm nghĩ trong lòng: Điện hạ

thật

là khỏe, trời

đã

sáng, mà vẫn chưa nghỉ, quả nhiên

không

sợ làm tân nương nũng nịu mệt mỏi.