Bình Thiên Hạ

Chương 40

Edit: tiểu Viên

Phi Yến lui về sạp

một

bước,

không

kiêu ngạo

không

siểm nịnh

nói: "Phàn tướng quân, ngài

đã

hiểu lầm. Chung thân đại

sự

của Phi Yến sao có thể vì giận dỗi người khác mới đồng ý gả

đi? Gả cho Kiêu Vương, ta cam tâm tình nguyện, nếu tướng quân đến chúc mừng, tấm lòng này ta nhận, tướng quân

không

nên ở lâu, mời rời khỏi phủ

không

tiễn."

Nghe đáp án lạnh như băng này, lòng Phàn Cảnh

không



tư vị gì, còn nhớ hình ảnh lần cuối bọn họ ở chung với nhau, hai người ngồi ở đỉnh núi nghe gió thu rào rạc, khi đó, hình như

hắn

nghe thấy Phi Yến tưởng tưởng đủ loại cuộc sống sau khi chiến

sự

kết thúc, giải ngũ về quê, du sơn ngoạn thuỷ, nhưng lúc đó, tuy

hắn

ngoài miệng đồng ý, nhưng tâm tư

thì

phiêu đãng, hơi thất thần. Nay nhớ lại,

thật

khôngnhớ nổi khi đó Phi Yến dịu dàng dựa bên người mình

đã

nói

những gì.

Lúc ấy, Bạch Lộ Sơn

đang

chiến

sự

căng thẳng,

không

những phải chống vây quét của quân Tề, còn phải chống tập kích của tộc du mục ở biên cương phía Bắc.

Bộ tộc Thông Cổ là bộ tộc lớn nhất ở bắc cương, chỉ có mượn lực lượng bọn họ mới có thể tháo gỡ nguy khốn khi đó. Mà lúc ấy tộc trưởng Thông Cổ đưa ra

một

điều kiện duy nhất, đó là muốn

hắn

phải lấy nữ nhi của lão làm thê.

Còn A Dữ Công Chúa

thì

len lén tìm

hắn,

nói

thẳng rằng biết



mình

đã

có người trong lòng từ lâu, cũng

không

có ý tranh sủng với Uất Trì tiểu thư, nhưng Phụ Vương tuyệt đối

sẽ

không

vô duyên vô cớ giúp

một

người ngoại tộc

không

có quan hệ gì, chỉ cần

hắn

bằng lòng, nàng ta sẵn lòng cùng

hắn

làm phu thê danh nghĩa, làm

một

đôi phu thê hư danh, vừa gỡ xong khó khăn của Phàn Cảnh,

sẽ

liền tự nguyện nhường lại vị trí chính thê cho Uất Trì tỷ tỷ, nàng ta bằng lòng làm thị thϊếp, dốc lòng hầu hạ

hắn

và Uất Trì tỷ tỷ.

Nếu như thường ngày,

hắn

sẽ

từ chối

không

chút do dự, nhưng nay Bạch Lộ Sơn loạn trong giặc ngoài, nóng lòng mong

một

cơ hội để thay đổi tình hình. Mà Công chúa A Dữ

nhỏ

giọng dịu dàng làm tiêu tan nghi ngờ sau cùng của

hắn, sau nhiều lần do dự, cuối cùng

hắn

nói

dối Phi Yến, lừa nàng

đi

gom góp lương thảo.

Trong tính toán của

hắn, Phi Yến phải rời

đi

ba tháng, ba tháng này cũng đủ để

hắn

xoay chuyển tình hình yếu thế của Bạch Lộ Sơn. Chỉ cần Phi Yến trở về, chắc chắn

hắn

cũng

đã

giải trừ hôn ước với Công chúa A Dữ...

Nhưng ngay cả cơ hội giải thích Phi Yến cũng

không

cho

hắn,

đã

giận dỗi bỏ

đi.

"Phi Yến, ta thành thân với A Dữ chỉ là kế sách tạm thời, hữu danh vô thực, đến nay vẫn trong sạch, chưa từng vượt qua lễ nghĩa nửa phần, ta vẫn luôn là Phàn Cảnh chỉ

yêu

một

mình Uất Trì Phi Yến như xưa, nhưng chỉ

một

năm, nàng

thì

sao? Trong lòng

thật

sự

không

còn Phàn đại ca của nàng sao? Hẹn thề khi xưa của chúng ta, lẽ nào ngăn

không

được những cơn sóng này sao?"

Phi Yến nghe xong liền sửng sốt,

một

lúc lâu mới

nói: "Vốn nghĩ rằng ít ra cũng

đã

thanh toàn cho

mộtnữ tử si tình,

không

ngờ lại có người còn ngốc hơn ta..."

Phàn Cảnh vốn cho rằng mình

nói

hết

ẩn

tình, nụ cười lạnh lùng của Phi Yến có thể ấm áp lại

một

chút, cũng

không

ngờ, nàng lại

nói

như vậy, mày kiếm

trên

mặt trắng nõn

không

khỏi nhíu chặt: "Yến Nhi, bây giờ nàng nên hiểu

rõ, từ đầu đến cuối, ta cũng chưa từng phụ nàng."

Uất Trì Phi Yến

không

khỏi ngẩng đầu nhìn Phàn Cảnh,

hắn

vẫn ấm áp nho nhã như trước, nàng

đãtừng cho rằng người này

trên

chiến trường chỉ huy rất mạnh mẽ, kiên cường, cứng rắn, ngoài chiến trường là người ôn nhu đa lễ nhất

trên

đời này, nhưng cái gì

đã

thay đổi

hắn? Trở thành con người mà ngay cả nàng cũng nhận

không

ra, thấy

không

rõ.

"A Dữ có thể bằng lòng tự huỷ danh tiết, gả cho

một

người vốn

không

hề

yêu

nàng ta, có thể thấy tình cảm của nàng ta sâu đậm vô cùng. Nếu Phàn tướng quân

đã

thành thân với nàng ta,

thì

chớ phụ

mộttấm lòng si của thê tử."

"Yến Nhi! Sao nàng vẫn chưa hiểu! Lẽ nào nàng

thật

sự

là người tham vinh hoa phú quý, thà làm thϊếp Kiêu Vương, cũng

không

chịu quay về Bạch Lộ Sơn với ta?" Phàn Cảnh nhịn

không

được thấp giọng quát.

Phi Yến mệt mỏi nhắm mắt lại, hít

một

hơi

thật

sâu

nói: "Trở về như thế nào?

đã

không

thể trở về như trước. Tuy gia đạo Phi Yến sa sút, nhưng những dạy bảo của vong phụ mỗi

một

khắc đều

không

dám quên, khi mọi chuyện khó có thể lựa chọn, phải chọn chữ ‘nghĩa’, nếu ngươi

đã

thành thân với Công chúa, sao có thể vì hết lợi ích mà bội tình bạc nghĩa? Tuy Công chúa A Dữ Công Chúa rộng lượng, có thể nhường vị trí chính thê, nhưng Phi Yến

không

muốn nhiễu tình cảm phu thê của hai người các ngươi. Nếu là của ta, sao người khác phải uất ức nhường nhịn? Ngươi muốn ta trở về, nhưng

đã

quên Gia Cát thư sinh là người kiêu ngạo thế nào ư?"

Phàn Cảnh cũng bị

sự

cường quật của Phi Kiến làm tức giận: "Thanh cao của nàng là gả cho Hoắc Tôn Đình làm thị thϊếp nô tỳ? Chẳng lẽ trở thành thị thϊếp của người nham hiểm như vậy,

thì

không

uất ức?"

Phi Yến

không

hề nhìn

hắn, đôi mắt phượng hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ: "hắn

chưa từng gạt ta, cho ta mong muốn mà ta

không

với tới,

hắn

hứa cho cả nhà thúc bá ta an khang, ta hứa rằng nửa đời sau, thoả mọi nhu cầu, hai bên

không

nợ, sao

không

thể?"

Phàn Cảnh nhìn thấy

sự

kiên quyết trong đáy mắt Phi Yến,

đã

từng là Yến Nhi dịu dàng chỉ xoay quanh mỗi mình

hắn, giờ khắc này,

đã

muốn bay khỏi lòng

hắn...

hắn

chưa bao giờ nghĩ đến nếu Phi Yến

không

còn

yêu

hắn

nữa

hắn

sẽ

ra sao, nhưng giờ khắc này mơ hồ

đã

thành

sự

thật, chợt thấy nơi mềm mại nhất trong trái tim bị

một

móng vuốt sắc bén hung hăng cắn xé.

Nhưng chuyện

đã

đến nước này,

hắn

tuyệt đối

sẽ

không

thể mặc nàng hồ đồ gả cho nam nhân

âm

hiểm kia, ý định

đã

quyết, cho dù cưỡng ép bắt cóc cũng phải mang nàng

đi, mím chặt môi, lạnh lùng

nói: "Mặc dù bây giờ nàng giận dỗi ta, nhưng sao ta có thể nhìn nàng

một

bước sai bước bước đều sai, nàng phải biết Kiêu Vương kia sớm

đã

biết nàng…"

Khi

hắn

đang

muốn

nói

Hoắc Tôn Đình

đã

sớm biết thân phận quân sư Bạch Lộ Sơn của nàng, bỗng cửa phòng bị

một

sức mạnh đá văng ra, Kiêu Vương híp đôi mắt sâu thẫm, ngoài cười nhưng trong

khôngcười đứng ở của.

"Phàn tướng quân

thật

đa lễ, chẳng lẽ sợ

không

kịp dự lễ thành thân của Bản Vương, nên muốn đến chúc mừng trước?"

Nét mặt Phi Yến và Phàn Cảnh đều thay đổi, vô cùng kinh ngạc.

Sao Kiêu Vương có thể đến đúng lúc như thế?!

thật

ra sau khi giao đấu ở Hổ Lao Quan, mật thám tài trí mà Kiêu Vương phái theo dõi Phàn Cảnh

đãđuổi đến đất Bắc. Mấy ngày trước, Kiêu Vương nhận tin hồi báo từ mật thám, hai ngày nay

không

thấy Phàn Cảnh xuất

hiện

ở xe ngựa mà

hắn

ta

ẩn

náu, mật thám nghi ngờ

không

biết từ lúc nào

hắn

ta

đãchuồn khỏi xe ngựa.

Kiêu Vương nhận được mật báo, trong lòng xoay chuyển, suy đoán Phàn Cảnh có khả năng dùng kế kim thiền thoát xác, lấy xe ngựa che tai mắt, chân thân

thì

chạy đến Kinh thành để hành động… Mấy ngày nay trong ngoài phủ Uất Trì đều rất nghiêm ngặt, nhìn

thì

ra vào dễ dàng,

thật

ra đâu đâu cũng có người

âm

thầm tuần tra, có biến động

nhỏ

gì,

hắn

đều có thể nhận được tin tức ngay lập tức.

Hôm nay, Kiêu Vương nhận tin Thiệu Quang Kỳ dẫn nhi tử và hai gia bộc vào phủ thăm hiểu tiểu thư, trực giác thấy

không

đúng, lập tức dẫn người thúc ngựa chạy

không

ngừng, đến khi thấy bên cạnh Thiệu Quang Kỳ chỉ có

một

tên gia bộc bầu bạn, liền vô cùng trấn định

đi

đến ngoài cửa phòng Uất Trì Phi Yến, vừa vặn cắt ngang lời

nói

của Phàn Cảnh.

Nam nhân mình đuổi

đi

nay xuất

hiện

trong khuê phòng Uất Trì Phi Yến, nhưng Kiêu Vương

không

giận dữ, cũng lười

nói

lời dư thừa, mỉm cười bước vào, trước tiên muốn kéo Phi Yên lại gần.

Ai ngờ Phàn Cảnh cũng nhanh chóng phản ứng, vươn tay chặn trước người Phi Yến.

Cục diện này

thật

khiến người ta đau đầu, trong lòng Phi Yến biết với bản lĩnh của Phàn Cảnh có thể

một

mình xông ra ngoài phủ, nếu

hắn

ta có gan

một

mình đến đây, chắc chắn có đường lui, bèn thấp giọng

nói

với Phàn Cảnh: "Ở đây

không

chào đón Phàn tướng quân, xin nhanh chóng rời khỏi..."

Nhưng Phàn Cảnh nhìn thấy Hoắc Tôn Đình

thì

nghiến chặt hàm răng hận

không

thể gϊếŧ

hắn

nhanh chóng. Nhớ đến khi ra khỏi Hổ Lao Quan, lòng đầy vui mừng mở rương lại phát

hiện

nữ tử trong rương chỉ là mặt mũi thân hình giống Phi Yến mà thôi, biết

đã

trúng kế, tức đến nổ phổi. Nay khi gặp lại, bộ dạng chủ nhân cực kỳ hiển nhiên của

hắn, còn giam cầm Phi Yến của mình, ngữ khí này

thật

khiến người ta khó chịu.

Hai nam nhân xem nhau là cái gai trong mắt, trong

không

gian chật hẹp này đều

không

muốn phí lời, liền thi triển quyền cước của riêng mình, giao đấu tại chỗ.

không

giống những chiêu thức nhục nhã đùa giỡn ở Hổ Lao Quan, lúc này võ thuật của Kiêu Vương có thể

nói

là rất hung ác và mạnh mẽ, muốn nhanh chóng giữ chặt Phàn Cảnh, để tránh làm Phi Yến bên cạnh bị thương. Kungfu quyền cước của

hắn

vốn học từ cao tăng Thiếu Lâm, nhưng vì ngại chiêu thức Phật môn quá khoang dung chỉ muốn tự vệ

không

muốn đả thương địch, nên kết hợp với chiêu thức Ưng trảo công Tây Vực, bàn tay có thể đạt đến cảnh giới thác cốt phân cân, chiêu chiêu đều khoá họng lấy mạng.

Tuy võ nghệ Phàn Cảnh cao cường, nhưng những năm gần đây

không

có đích thân xuất trận giao đấu, hơi xao nhãng, hơn nữa loại quyền cước cận chiến căn bản

không

phải điểm mạnh của võ tướng

trênlưng ngựa, với tấn công sét đánh

không

kịp bưng tai của Kiêu Vương,

một

chiêu cũng

không

đỡ được,

đã

bị Hoắc Tôn Đình tháo khớp vai, đau đến ngã quỵ xuống đất.

(Quá nhanh quá nguy hiểm!)

Ngay đúng lúc này, Phi Yến như bị quyền phong đánh trúng,

không

thể đứng vững, thoáng chốc ngã xuống đất, kêu a lên.

Thoáng chốc, Kiêu Vương bị phân tâm, Phàn Cảnh liền đứng dậy, lập tức nhảy từ cửa sổ chạy

đi, vài bước

đã

đến bên hông cửa Hầu phủ, đá văng hộ vệ xông ra ngoài.

Mà lúc này ngoài đường lớn Hầu phủ có vài trạch viện bị cháy,

trên

đường lớn vô cùng hỗn loạn, nơi đâu cũng có người kêu cứu dập lửa, Phàn Cảnh xen vào đám đông, chốc lát

đã

không

thấy bóng dáng, quan binh đuổi theo ở phía sau

không

thể tìm thấy.

Kiêu Vương

không

muốn gϊếŧ

hắn

ta, nhưng lại muốn làm nhục

một

phen, khiến Phàn Cảnh hiểu

rõđừng nên mơ tưởng đến nữ nhân của

hắn, lúc này

hắn

ta trốn thoát, cũng

không

quá buồn phiền, chỉ bế Phi Yến lên, cúi xuống xem kỹ nàng có bị thương hay

không, lại phát

hiện

quanh cổ tay

nhỏ

nhắn trắng mịn

đã

bị thương, hơi đỏ, sắc mặt lập tức lạnh

đi,

nhẹ

nhàng đặt nàng lên giường, lạnh nhạt

nói: "Xem ra vị Phàn đại ca này

thật

là người si tình, mãi

không

quên tiểu thư cùng cưỡi ngựa năm đó,

không

ngại vạn dặm xa xôi chạy đến gặp mặt, chỉ

không

biết tiểu thư phải chăng cũng nhớ thương người huynh si tình này, nên mới té ngã kịp lúc, cứu

hắn

ta thoát vòng vây?"

Trong lòng Phi Yến biết Phàn Cảnh nháo như vậy, chắc chắn

không

có ý tốt, tuy tình duyên với Phàn Cảnh

đã

tận, nhưng khi

hắn

ta rơi vào nguy hiểm sinh tử, mình cũng

không

có cách nào khoanh tay đứng nhìn, vả lại Phàn Cảnh bị bắt, chẳng phải

sẽ

liên hệ đến chuyện cũ của mình

trên

Bạch Lộ Sơn? Vì thế lúc nãy mới nương theo quyền phong giả vờ té ngã, vốn

không

ôm hy vọng,

không

ngờ Kiêu Vương lại có thể lập tức dừng tay.

Nhưng suy cho cùng chút mánh khoé của mình

không

thể gạt được Kiêu Vương xảo quyệt

âm

hiểm, vẫn bị

hắn

phát

hiện, bèn cúi đầu, căn môi, chờ Kiêu Vương làm khó dễ rồi mới gặp chiêu phá chiêu.

Nhưng ngón tay Kiêu Vương lại khẽ xoa lên môi nàng: "Sắp thành thân rồi, cắn hư môi

thì

làm sao tô son vẽ phấn?"

Phi Yến nghe vậy

không

khỏi sửng sốt, khẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh mình. Chỉ thấy nửa gương mặt nghiêm nghị của

hắn, bàn tay to thấm chút rượu mừng được đặt để đãi khách hôm thành thân, lực

không

mạnh

không

nhẹ

lại tản hơi nóng xoa bóp cổ tay bầm tím cho mình, đôi môi mỏng kia khẽ nhếch.

Nhưng ý cười ấy

không

kịp đến đáy mắt: "Đây là lần cuối nàng có thể tốn công phí sức vì nam nhân khác, nếu tái phạm, tiếp tục bảo vệ nam nhân bên ngoài, chớ trách Bản Vương

sẽ

‘trừng phạt’ Tiểu Yến Nhi

không

ngoan!"