Bình Thiên Hạ

Chương 34

Đúng lúc này,

một

thị vệ bên cạnh Kiêu Vương đột nhiên đưa tay lấy ra

một

ống trúc, nhất thời khói đặc xông ra. Làn khói hồng dày đặc xông thẳng lên trời, lại bị thị vệ kia thủ thế đánh tan, biến thành tín hiệu.

Đây là hoằng lân mộc châm của Kiêu Vương, Phi Yến rất nhanh học xong chiêu thức đó. Phàn Cảnh nhìn đến biến sắc,

không

biết đó là do ai đánh tín hiệu. Thị vệ bắn

đi

tín hiệu, nhưng trước mặt

hắn

lại là Phi Yến bị trói, đúng là

không

làm gì được.

"Phàn Tướng quân, chiến thuyền của Đại Tề

đã

bỏ neo đóng quân ở eo biển Hổ Lao quan,

trên

thuyền có sáu đại pháo dùng để rót hoàng dược hỏa pháo, chỉ đợi bổn vương ra tín hiệu

sẽ

đồng loạt nổ, đến lúc đó Hổ Lao quan

sẽ

hoàn toàn biến thành địa ngục, cho dù bổn vương chết dưới tên của ngươi, ngươi cũng

không

tránh khỏi số kiếp tan thành tro bụi!" Khi

nói

chuyện, Kiêu Vương

đã

bỏ khăn che mặt, xoa

nhẹ

chóp mũi của mình, quay đầu nhìn lại bóng người lờ mờ bên vách núi.

Phàn Dũng đứng ở

trên

vách núi, thấy Kiêu Vương rốt cuộc lộ ra diện mạo, liền quay ra hỏi Liễu Nghênh Sinh bên cạnh: "

hắn

chính là Hoắc Tôn Đình?"

Liễu Nghênh Sinh nhìn kỹ lại: "

thật

đúng là

hắn"

Phàn Cảnh vốn diện mạo như thư sinh nhưng

trên

mặt nhất thời nổi lên

một

chút sát khí, cười lạnh cao giọng

nói:" Nếu là Kiêu Vương có ý nghĩ, nguyện cùng phàn mỗ cá chết rách lưới liền lập tức hạ lệnh nã pháo,

không

nên nhiều lời vô nghĩa như vậy."

Kiêu Vương cười xuống ngựa, vặn cổ tay

nói: " Người ta đều là tham danh lợi, ai cũng luyến tiếc chí lớn chưa thành, thân chết trước, hôm nay ngươi muốn lấy tam đệ của bổn Vương làm mồi nhử ở trong này tự sát cùng ta, chỉ sợ là giỏ trúc múc nước công dã tràng, nếu tính mạng bổn vương

không

đảm bảo như thế nào lại cam tâm làm cho thủ phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Bất quá nếu

thật

sự

như vậy, đường xuống hoàng tuyền có giai nhân làm bạn cũng

không



đơn."

Phàn Cảnh nghe vậy mặt biến sắc, ánh mắt

không

tự chủ được nhìn về phía nữ tử bị đè xuống đất vô cùng chật vật, nghĩ lại

nói:"" Kiêu Vương ngươi

thật

sự

là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, nhưng Phàn mỗ

đã

dám đến đương nhiên cũng

không

tùy tiện, lúc này nghĩa quân Bạch Lộ Sơn

đã

tập kết ở phía bắc ngoài thành,

một

khi Hổ Lao Quan có biến, nghĩa quân

sẽ

tiến công bắc thành, Kiêu Vương ngươi nước xa

không

cứu được lửa gần. Đến lúc đó Đại Tề

không

còn an bình,

không

biết phụ vương của ngươi có dám nghênh chiến hay

không?"

Kiêu Vương cười, thư giãn gân cốt xong, liền đem bông gạc

trên

tay bỏ xuống:" Phàn tướng quân mọi việc ở bắc thành đều thuận lợi, cho dù ngươi xuất thủ cứu giúp, thực tế lại chọc giận phụ hoàng, mượn danh nghĩa Đại Tề diệt trừ

đi

các thông cổ vương tử, chiêu này

thật

cao minh, tin tưởng

hiện

tại bộ lạc thông cổ

đã

là vật trong tay, phụ vương nổi danh hiền đức, cảm thương dân chúng mấy năm liên tục chinh chiến,

không

muốn tiếp tục xảy ra chiến tranh. Nếu tướng quân chịu yên phận ở Phương Bắc,

sẽlà Vương của Bắc bộ,

sẽ

bình an vui vẻ. Nhưng nếu cố tình đem quân chủ động chọc đến Đại Tề, bắt hoàng tử, quả nhiên là cả gan làm loạn, ngài cứ thử đem binh mã của ngài tiến công bắc thành

một

lần thử xem, xem bọn

hắn

còn ai sống sót?"

Phàn Cảnh híp mắt

nói:" Nếu

đã

như vậy

không

bằng ta và người trao đổi con tin, hai bên đều lui, như thế nào?"

Kiêu Vương nghe vậy mỉm cười:" Phàn tướng quân đúng là đóa hoa giải ngữ thông hiểu trận chiến, quả nhiên làm ta thích thú, nhưng tướng quân có lòng bổn vương cũng

không

có dạ, hai người chúng ta gặp nhau

không

dễ, chi bằng nhân cơ hội này phân cao thấp?"

"......... Kiêu Vương muốn phân cao thấp như thế nào?"

Hoắc Tôn Đình quấn băng quanh đầu:" Tay

không

đánh

một

trận

đi!"

Mặc cho Phàn Cảnh an bày chu đáo, cũng

không

ngờ tới Hoắc Tôn Đình lại đưa ra

yêu

cầu như thế. Năm đó

hắn

chính là thủ hạ của hổ tướng Uất Trì Đức, thông thạo nhất công phu quyền cước, có thể đánh bại tam quân. Nay Kiêu Vương đưa ra

yêu

cầu như vậy, quả thực là tự rước lấy nhục. Cho nên khi nghe xong

không

khỏi khóe miệng hơi nhếch lên, khinh miệt

nói:" Kiêu Vương muốn tỉ thí? Nếu như ngươi thua có nguyện ý cho tại hạ mang nàng

đi?"

Hoắc Tôn Đình sắc mặt trầm tĩnh, nghiêm trang

nói:" Có câu lời

nói

đáng giá ngàn vàng, bổn vương mặc dù

không

nhận là quân tử nhưng

không

phải là tiểu nhân, điều ấy Phàn tướng quân có thể yên tâm, bất quá nếu tướng quân thua, xin hãy thả Tam đệ của Bổn Vương, phụ hoàng đến giờ còn chưa biết, còn ân oán giữa ta và người giải quyết sau, để cho dân chúng biên cương bình an."

Việc

đã

đến nước này

thì

đã

không

còn gì để do dự nữa, Phàn Cảnh nghĩ đến mục đích là đưa Phi Yến

đi, nếu có thể đem Tề nhị Hoàng tử trước mặt này hung hăng đánh bại đánh bại răng rơi đầy đất, tự nhiên

sẽ

làm cho nàng hiểu



nàng với nhị hoàng tử bao cỏ này hoàn toàn

không

tương xứng, cũng là để vẹn toàn đôi bên nên lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi an bài xong, Phàn Cảnh liền mang theo ba người xuống núi, đứng trước Kiêu Vương.

Kiêu Vương nhìn thấy thế, trong lòng

thật

ra có chút tán thưởng, quả nhiên là lá gan lớn, cũng khó trách

hắn

ở phía bắc có thể kiêu ngạo như thế.

Nếu theo ý tứ của Hoắc Tôn Đình, đó là lập tức đem Phàn Cảnh

đi

trảm để trừ họa sau này, đáng tiếc phụ vương lại có suy tính khác, Hoắc Duẫn đồng ý

hiện

tại nóng lòng chinh phạt Tây Vực, khai thông thương lộ phía tây, đồng thời suy yếu

sự

quấy nhiễu của Hung Nô ở Tây Bắc.

Phàn Cảnh này có thể vượt khó khăn để lên ngôi thế này, chính là kết quả hiệp nghị bí mật của phụ vương cùng nghĩa quân bắc bộ Phàn cảnh cũng là

một

nhân vật lớn, ở ngoài giơ cao cờ hiệu phản tề phục lương, sau lại lén tích cực tiếp xúc cùng Đại Tề, quả nhiên vừa đấm vừa xoa,

một

mũi tên trúng hai đích!

Nhưng lời đề nghị mà

hắn

đưa ra hôm nay,

hắn

mở miệng là đưa ra ân oán cá nhân, nhưng

thật

ra giải tỏa nghi ngờ của Phàn Cảnh, miễn cho

hắn

sinh ra cá chết rách lưới, giệt người diệt khẩu.

Vì thế hai nam nhân cao lớn đứng cùng nhau, hai bên đều tự tách ra, chuẩn bị tỉ thí.

Đúng lúc này, Kiêu Vương đột nhiên mở miệng

nói:" Phàn tướng quân, ngươi

thật

sự

không

nhận ra ta sao?"

Phàn Cảnh sửng sốt, đúng lúc này, Hoắc Tôn Đình lời còn chưa dứt đột nhiên ra tay, thiết quyền thẳng tắp hướng tới

hắn. Phàn Cảnh vội vàng đỡ đòn, cũng bắt đầu thi triển chiêu thức, muốn trong mấy lượt khắc chế được nhị hoàng tử.

Nhưng mấy chiêu cuối,

hắn

đột nhiên phát

hiện, Kiêu Vương này là người thông thạo chiêu thức quyền phong đều đánh vào chỗ hiểm, mặt Hoắc Tôn Đình tràn đầy sát khí.

không

chỉ thế,chiêu thức của Kiêu Vương cổ quái, nhìn như

không

có gì đặc biệt, nhưng mỗi chiều đều có thể khắc chế đòn phản công của mình, đồng thời lại tìm kiếm chỗ hiểm đánh trả.

Chính trong nháy mắt đó, mặt Phàn Cảnh trúng

một

quyền, máu mũi phun ra.

Phàn Cảnh lui về sau mấy bước, miệng phun ra

một

ngụm máu tươi,

không

tin trừng mắt nhìn Kiêu Vương mặt đẫm mồ hôi mà trong tròng mắt sâu thẳm là

sự

hưng phấn của sói

đang

vây bắt con mồi.

" Phàn tướng quân, còn nhớ vị công tử trong tửu quán dưới chân núi năm đó

không? Ba nắm đấm sỉ nhục của ngày đó, hôm nay bổn vương nhất định hoàn trả......"

nói

xong, Kiêu Vương

không

nói

nữa, phi thân bắt đầu tung liên hoàn cước, quyền cước tàn độc

khôngngừng đánh về phía Phàn Cảnh, Phàn Cảnh liên tiếp bị đánh trúng, trong lúc nhất thời

không

thể phản kháng, lại

một

ngụm máu tươi từ miệng phun ra, mới vừa rồi

hắn

còn nghe thấy tiếng xương sườn của mình gãy..... Đại Tề Nhị hoàng tử sao lại có thân thủ cao như vậy? Cái gì mà hoàng tử sống an nhàn?



ràng là mỗi ngày luyện võ cùng cọc gỗ, chiêu thức hung hãn ác độc như vậy...

hắn

lúc này bị đánh cho ù tai váng đầu, còn

đang

quanh quẩn trong câu

nói

của Kieu Vương... tửu quán dưới chân núi....

Phàn Cảnh đột nhiên nhớ lại 2 năm trước, Phi Yến từng đến Bạch Lộ sơn tìm thần y, nàng cải trang thành thư sinh, bên cạnh mang theo vài tên hộ vệ cũng cải trang thành thư sinh. Nhưng

trên

đường, nàng nghỉ chân ở

một

tửu quán, bởi vì nhàm chán nên cùng người đấu rượu, công tử nhà giàu kia lại tửu lượng giỏi, làm cho Phi Yến say mèm. Sau đó mấy tên hộ vệ thấy tình hình

không

đúng liền muốn xông lên ngăn cản nhưng lại bị mấy hộ vệ của công tử kia trói hết lại.

Khi cuối cùng mình

không

yên lòng chạy đuổi tới, đúng lúc công tử nhà giàu kia ôm lấy Phi Yến lên xe ngựa rời

đi. Phàn Cảnh lúc ấy nhìn thấy ánh mắt say mê của vị công tử kia nhìn chằm chằm vào gương mặt

đang

say mèm của Phi Yến, cảm thấy

không

đúng, chỉ coi đây là

một

tên ăn chơi có bệnh long dương phích, bị mê hoặc bởi trang phục thư sinh của Phi Yến ý đồ bất chính, lập tức tràn đầy tức giận nhảy xuống xe ngựa cùng

hắn

đấu

một

trận.

không

nghĩ tới vị công tử kia thân thủ tốt, luôn luôn ngăn cản được thế tiến công của mình, đáng tiếc nội lực và kinh nghiệm vẫn

không

đủ, bị mình hung hăng đánh trúng mấy quyền, nếu

không

phải lúc ấy thuộc hạ của mình canh gác,

nói

là phía xa có quan binh đuổi tới

thì

nhất định

sẽ

đánh chết tên háo sắc kia.....

Trí nhớ đột nhiên ào đến như miệng cống vừa được mở, Phàn Cảnh giờ mới phát giác, nếu dáng vóc Kiêu Vương lúc này gầy

đi

một

chút, cơ bắp cũng

không

cuồn cuộn như thế, ngoài miệng dán thêm hàm râu, chẳng phải chính là vị công tử năm đó sao!

Kiêu Vương

đi

qua, chân giẫm lên l*иg ngực của Phàn Cảnh: " Ngày đó bị sỉ nhục, bổn vương

khôngbao giờ quên, rốt cuộc chờ đến ngày cùng Phàn tướng quân ôn lại chuyện cũ, thế nào? Bị người khác đánh gục trước mặt nữ nhân mình

yêu

mến cảm giác thế nào? Bổn vương năm đó may mắn được Phàn tướng quân chỉ điểm, tìm kiếm danh sư ngày đêm khổ luyện,

không

cho chút lười nhác, chính là chờ cơ hội gặp lại Phàn tướng quân, càng muốn cho Phàn tướng quân hiểu được

một

chuyện...

nói

đến đây,

hắn

hạ thấp người xuống, bên tai Phàn Cảnh ôn hòa

nói: " Cùng Bổn vương tranh nữ nhân, ngươi

không

xứng!"