Bình Thiên Hạ

Chương 31

Edit: Bánh Bao

Beta: Phuongvutyty

Uyên Ương biết bên trong có

ẩn

tình, ở trong phòng khách thấy những vật này lại càng

không

thể

không

lo lắng được, chỉ nhìn trộm Phi Yến

một

chút.

Chẳng qua vẻ mặt của Phi Yến cũng bình thường, đem những vật cũ kia phân loại, cho đệ muội

mộtchút. Cầm

một

hòm gỗ

nhỏ

để đựng sách cho Kính Hiền, hòm đựng sách này được chế tạo rất tinh xảo, chỉ cần mở ra

đã

có 3 tầng sách, chia hẳn chỗ đặt sách, chỗ để bút nghiên mực, cho dù đeo

trên

lưng cũng

không

làm cho bên trong lộn xộn.

Uyên Ương biết, đây là những thứ vào sinh nhật 16 tuổi của tiểu thư, Phàn tướng quân

đã

đặt người làm. Bởi vì Phi Yến thích đọc sách, khi ra ngoài doanh trại, có hòm đựng sách như thế rất tiện, Phi Yến từng thích đến nỗi

không

rời tay, nhưng bây giờ nàng lại coi những thứ đó như vật tầm thường mà cho người khác,điều đó càng khiến người ta có chút buồn bã.

Là người chứng kiến tiểu thư cùng Phàn tướng quân

đã

từng như

một

đôi thần tiên của trời đất. Sao hôm nay lại đến tình trạng như vậy, phải chăng tạo hóa trêu ngươi?

Trong Uất Trì hầu phủ vì vật cũ mà nổi lên phong ba, trong cung

thì

lại càng có cuồng phong nổi lên.

Nhị hoàng tử Hoắc Tôn Đình đứng ở Phượng Nghi cung chờ hoàng hậu triệu kiến

đã

một

canh giờ rồi. Cho đến bữa cơm chiều mới có thái giám truyền

hắn

vào cung.

Thẩm hoàng hậu ngồi

trên

giường êm nhìn thị nữ mang lễ phục tới, sáng mai là ngày hoàng thượng chọn tú nữ, bà là hoàng hậu sao có thể

không

đi

được?

Kể từ khi Hoắc Doãn xưng đế, hậu cung vẫn trống

không.

không

phải là Hoắc Doãn thương tiếc thê tử kết tóc ngày đêm vào sinh ra tử,

thật

ra là bên tộc ngoại của vợ ở trong triều thế lực quá mạnh, hoàng đế cũng

không

dám làm lớn.

Nhớ ngày vào kinh thành đó, tân đế bị chuốc say, liền dẫn mấy viên quan võ tướng,

một

đường lảo đảo vào hậu cung, với độ đó liền

đi

thẳng

một

mạch vào bên trong các



gái

trong hậu cung, quả nhiên là Hoàn phì Yến sấu*, làm cho người ta phải hoa mắt. Nhất là lúc này Lương đế

đang

sủng ái Lệ Phi nhất, mười lăm tuổi thơm ngát, xinh đẹp tựa thiên tiên, làm cho người ta thương tiếc, thân thể mảnh mai co rúm dưới chân, khuôn mặt

nhỏ

nhắn với đôi mắt ngấn nước làm cho lòng người rung động.

* Hoàn phì Yến sấu (Dương Ngọc Hoàn mập, Triệu Phi Yến gầy): ý chỉ trong hậu cung muôn ngàn vẻ đẹp, loại nào cũng có. Dương Ngọc Hoàn và Triệu Phi Yến là 2 trong số tứ đại mỹ nhân Trung Quốc. Quan điểm về vẻ đẹp của mỗi thời đại khác nhau, vào triều Đường

thì

quan niệm người phụ nữ phải mập mạp mới được gọi là đẹp, vì thế tướng mạo Dương Ngọc Hoàn khá là tròn chứ

không

mi nhon như trong phim ảnh chúng ta được xem. Còn Triệu Phi Yến sống trong thời Hán, quan điểm vẻ đẹp thời này là phụ nữ phải mình hạc xương mai, đứng trong gió phải nhìn mảnh mai như cành liễu. Tương truyền

thìTriệu Phi Yến được hưởng đầy đủ những tố chất được coi là đẹp thời đó, nàng còn

nhẹ

đến mức có thể đứng

trên

bàn tay của võ sĩ để múa được luôn.

Mượn rượu trong lễ mừng tân đế, Hoắc Doãn ôm giai nhân vào

một

chỗ trong Thiên Điện, kéo Lệ Phi này đè sấp xuống đất, chưa kịp cởϊ qυầи áo, trực tiếp xé làn váy, cứ thế mà làm

một

mạch.

Quả nhiên Lương đế có mắt nhìn, chọn lựa những người thuộc hàng thượng phẩm, Hoắn Doãn chỉ cảm thấy



gái

dưới thân mình

không

một

nơi nào

không

mềm mại, ồm ồm thở dốc như thuở còn là tân lang với

một

khí huyết dâng trào, ước chừng phải đến 3 hiệp mới nghỉ.

Từ đó về sau

thì

nâng nàng như nâng trứng, nhét vào hậu cung của mình. Tiếc rằng Thẩm thị vì quá ghen tị,sao có thể để có

một



gái

dung mạo xinh đẹp tuổi trẻ tràn đầy ở hậu cung mà tranh giành trượng phu của bà?

Thừa lúc Hoắc Doãn đồng ý ra trận dẹp phản quân, bà đưa Lệ Phi

đã

mang bầu được 3 tháng vất ra ngoài, thái y bắt mạch,

nói

dối thời gian mang thai là hơn 5 tháng, cho nên Thẩm thị nghi ngờ trong bụng Lệ Phi là nghiệt chủng của hoàng đế thời trước, trói Lệ Phi

trên

một

tảng đá lớn, ném vào hồ trong hoàng cung. Lệ Phi đáng thương cứ thế mà hương tiêu ngọc vẫn.

Khi Hoắc Doãn trở về, nghe tin ái phi bị chết đuối, chính là đập bàn, cầm kiếm muốn cùng Thẩm thị liều mạng, kết quả Thẩm thị ngồi trong Phượng Nghi cung, lại ngồi cùng mười mấy tướng lĩnh

đã

cùng

hắnđánh dẹp thiên hạ.

Thẩm thị này cũng

không

chải đầu cài trang sức, chỉ có khuôn mặt trong sáng thuần khiết, khuôn mặt đầm đìa nước mắt kể lể mình thân là tiểu thư nhà giàu có, hạ mình gả cho Hoắc tiểu tử nghèo nàn, trải qua bao sóng gió cùng Hoắc gia, lại khổ sở sinh 5 đứa con thế mà vẫn vợ chồng cùng chung hoạn nạn, cuối cùng lại

không

bằng con hồ ly tinh mang thai dòng giống nghiệt chủng!

Lời

nói

của Thẩm thị trước giờ đều sắc bén, bà cùng với cựu thần đều là chỗ quen biết, vào ngày này của mấy năm trước, họ thường gọi Thẩm thị là chị dâu, con cái trong nhà họ đều được chị dâu này giúp đỡ

không

ít, hôm nay nhìn Hoàng đế cầm kiếm tìm Thẩm thị, đều cùng nhau quỳ xuống, khuyên giải Hoàng đế.

Hoắc Doãn cầm kiếm trong tay nhất thời do dự.

hắn

luôn có

một

danh tiếng tốt, trọng mặt mũi, nếu

thật

là vì phi tử của Hoàng đế trước mà gϊếŧ người vợ cùng chung hoạn nạn với mình, quả nhiên

sẽ

là người khác giận sôi, đến cả Diệu bút sinh hoa cũng khó có thể viết khác

đi

đoạn lịch sử này.

Nghĩ tới đây,

hắn

mang vẻ mặt

âm

trầm, cầm bảo kiếm ra khỏi hoàng cung. Thiên hạ Đại Tề còn chưa thái bình, Thẩm thị lại lôi kéo được trọng thần, Thẩm gia

thì

đang

quản lý các vấn đề liên quan đến thuế má của Đại Tề. Chớ

nói

là nếu Thẩm hoàng hậu có làm

một

di phi của triều trước chết đuối, nhưng lại là mẹ của các con

hắn,

hắn

phải nhịn.

Cho nên sau đó có gặp mặt

thì

chẳng ngọt cũng

không

mặn, từ đó về sau Hoắc Doãn bí mật cưng chiều vài cung nữ, nhưng những cung nữ ấy đều

không

ngoại lệ, kết quả cứ chết dần chết mòn, cuối cùng Hoắc Doãn chết tâm,

một

lòng xử lý triều chính, cùng Hoàng hậu tựa như giải được khúc mắc, mặc dù

không

ngủ lại ở Phượng Nghi cung nhưng tình cảm cũng coi như

không

có trở ngại.

Nhưng mấy ngày trước quốc cữu Thẩm Mậu Công đến khuyên nhủ hoàng hậu, dù sao giờ cũng

khôngphải là

một

tiểu tướng ở Tân Dã, thân là hoàng hậu

không

nên gò ép chuyện đó của hoàng thượng,

thậtsự

không

ổn.

Thẩm thị đương nhiên xem thường,

không

quan tâm Thẩm Mậu Công

nói

gì sau đó, Thẩm thị sau khi suy nghĩ cả buổi tối, ngày thứ hai liền

nói

chuyện với Hoàng đế: “ngày hôm nay khá tốt lành, Hoàng đế vất vả ngày đêm mà chẳng có ngày nào an tĩnh ngủ, chính là do thần thϊếp thất trách, nay tự mình chọn tú nữ, nhét vào hậu cung, ít nhiều cũng có thϊếp thân hầu hạ bên hoàng thượng.”

Hoắc Doãn mỉm cười nghe Hoàng hậu

nói, gật đầu: " Gần đây nhiều việc bận rộn, cho dù tuyển tú nữ vào cung, trẫm cũng

không

có tư tưởng ngắm hoa, chẳng qua nàng quá tịch mịch rồi, chọn

một

đám cung nữ lanh lợi vui vẻ hầu hạ nàng cũng tốt. Trẫm biết hoàng hậu là

một

hiền thê có tấm lòng Bồ Tát, tốt..... tốt!!!"

Thẩm thị mỉm cười nghe hoàng đế tán thưởng, nhưng trong nội tâm lại vang lên lời của huynh trưởng------- Chớ để tình xưa lấn áp, ân tình quá nặng

sẽ

phản thành thù.....

một

lời

nói

của huynh trưởng làm thức tỉnh người trong mộng. Vợ chồng có thể đồng cam cộng khổ, chưa chắc có thể chung ngọt sẻ bùi. Mỗi lần nhìn gương tự đánh giá, ngày xưa là mỹ nhân đệ nhất Tân Dã, cũng rời vào thời kỳ hoang tàn xơ xác, rốt cuộc

thì

cũng

không

sánh nổi được

sự

mới mẻ mềm mại.

Cái ngưỡng cuối cùng của

sự

chịu đựng giữa vợ chồng, là THÙ! Ở trong này dung nhan ngày càng già yếu, làm sao

không

thể

không

xa lòng vua?

Nếu

không

giữ được đoạn tình cảm này,

thì

bà phải được vinh hoa phú quý cho gia tộc mình, đây mới là mục đích sống cuối cùng của Thẩm thị bà.

Cho nên để bên người Hoàng đế có chút ít hoa tươi kiều diễm cũng tốt, nhưng những



gái

này phải qua tay bà huấn luyện mới được!

Chọn xong lễ phục mặc cho ngày mai, nhìn mũ phượng phối hợp

một

chút. Lúc này Thẩm thị mới quay ra nhìn người con thứ hai của mình.

Đối với đứa con này, bà luôn luôn

không

thích.

Năm đó

hắn

sinh ra, bà khó sinh, may lúc ấy bà mụ đỡ đẻ là lão làng, dùng mọi phương pháp, cuối cùng hài tử mới sinh ra, nhưng cũng hành hạ bà chỉ còn

một

hơi. Từ đó về sau, thân thể bà cũng

khôngkhá lên được, dù nhà mẹ đẻ bao lần đưa nhân sâm tam thất, nhưng cuối cùng vẫn

không

khôi phục được.

Sau bà xin cao tăng

một

quẻ,

thì

hóa ra đứa thứ hai này khắc tinh với mẹ, biện pháp là trước khi

hắn

5 tuổi phải rời xa mẫu thân. Hoắc Doãn đồng ý, lấy vợ làm trọng, đêm đứa con này thứ hai mới sinh này xa 600 dặm ở

một

thôn

nhỏ, để cho đôi vợ chồng trung niên nuôi dưỡng, cho đến 5 tuổi

thì

đón về.

Lại thêm năm

hắn

12 tuổi

thì

phải ra ngoài để học, từ đó tới nay đối với cha mẹ ruột cùng hai huynh đệ và muội muội vẫn nhàn nhạt, chỉ có tiểu An Khánh còn

nhỏ

tuổi

thì

lại rất thân thiết với nhị ca.

Hôm nay xem ra, nghịch tử này vẫn rất khắc tinh với bà!

hắn

là ngay cả con hát bà mang ra giải trí

thìhắn

cũng mượn cớ đánh cho đến chết!

Cho nên như thế chính là

không

nổi điên lên

thì

không

được, thêm chuyện tuyển tú nữ ngày mai,

thậtsự

là những thứ bà chẳng mong, toàn bộ bực tức đều đổ lên đầu nhị hoàng tử.

Từ trước tới giờ Hoắc Tôn Đình biết mẫu thân mình nóng tính, tuy ở ngoài đứng

một

canh giờ nhưng

trên

mặt

không

vẻ oán trách, chẳng qua xuôi tay đứng im nghe Thẩm hoàng hậu trách cứ.

Sau khi Thẩm hoàng hậu trách cứ, thấy mặt con mình hời hợt, cũng mất ý tử, liền nửa buông lỏng mí mắt

nói

: " Đầu tháng sau, con muốn cưới trắc phi, nhưng mà với đám cưới của đại ca con có chút khắc nhau, từ xưa đến nay, nếu con nạp trắc phi, cũng

không

cần phải có quá nhiều nghi thức, cho

một

cỗ kiệu qua phủ là được rồi, chớ để quấy nhiễu đến đám quan lại làm gì."

nói

xong cũng

không

đợi Hoắc Tôn Đình trả lời, liền vung tay lên: " Bổn cung mệt mỏi, con về

đi!"

Hoắc Tôn Đình lúc này mới thi lễ ra ngoài cung.

Ra khỏi Phượng Nghi cung, vừa vặn đυ.ng phải Hoắc Quảng Vân

đang

muốn đến vấn an mẫu hậu.

hắn

đã

sớm nghe thị vệ

nói

nhị ca đứng ở bên ngoài cung hậu

một

canh giờ, thấy nhị ca

đi

ra, liền nghênh đón: " Sao vậy? Huynh bị giáo huấn hả?"

Kiêu vương kéo khóe miệng,

không

nói

gì. Hoắc Quảng Vân cũng dứt khoát, trực tiếp đứng bên ngoài cửa cung quỳ xuống dập đầu, đối với thị vệ Phượng Nghi cung

nói

: " Bổn vương cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn vấn an mẫu hậu thôi, sắc trời

không

còn sớm,

không

muốn quấy rầy mẫu hậu."

nói

xong liền thi theo Kiêu vương xuất cung.

" Sáng mai phụ hoàng chúng ta chọn tú nữ, nhất định trong lòng mẫu hậu

không

thoải mái, nhị ca đúng là bất hạnh đυ.ng phải thôi! Mặc dù đệ kém ăn

nói, hay lẫn lẫn đôi chút nhưng mà thân hình dáng vẻ rất được nhé, các tú nữ đến chắc

hắn

đều xinh đẹp, đáng tiếc nếu tài mạo đứng đầu trong kinh thành

sẽ

bị mẫu hậu loại hết. Khi bị đào thải đều xuống dịch quán ở thành đông, nhân cơ hội này phải thu về

mộthai người, coi như thay phụ hoàng nâng niu."

Hoắc Tôn Đình

không

động đậy, như cũ

không

nói

gì, xuất cung liền leo lên ngựa, giơ roi thúc ngựa

điluôn.

Hoắc Quảng Vân nhìn bóng lưng nhị ca xa xam trong lòng biết ngoài mặt nhị ca như

không

quan tâm chuyện gì nhưng trong lòng

thì

hay động khí.

Theo như lời đồn. Mặc dù mẫu hậu coi như

đang

ngồi

trên

ghế vàng, làm việc gì cũng

không

để cảm xúc xen vào, thế mà lại vì con hát mà khiển trách hoàng tử sao? Nếu người bị mắng là đại ca hay chính bản thân Hoắc Quảng Vân

hắn

thì

chẳng sao. Nhưng người bị mắng lại là người lòng dạ thâm sâu như nhị ca này, dựa vào hiểu biết của

hắn

với nhị ca

thì

chuyện này tuyệt đối

không

yên như vậy đâu.

Ôi, ngay cả

hắn

là người vô tâm cũng biết

không

nên chọc vào con hổ nhị ca này, nhưng mẫu hậu luôn có những biện pháp làm khó nhị ca, quả nhiên là ghét bỏ trong cung vẫn

không

đủ náo nhiệt mà.

Như vậy xem ra bị giáng chức rời khỏi kinh cũng

không

phải chuyện xấu gì, thừa lúc này thu thập

mộthai mỹ nhân, sớm ra khỏi kinh thôi!

Nghĩ như vậy,

hắn

liền diễn mấy thị vệ tới dỗ dịch quán tìm tú nữ. Viên quan quản lý dịch quán thấy Tam hoàng tử tới tự nhiên muốn nịnh bợ, chuẩn bị đem những tú nữ

không

được chọn tới trước mặt điện hạ lại bị Hoắc Quảng Vân ngăn lại. Đến nơi này

thì

tìm là

một

việc vui, nếu như những tú nữ lại giống như bọn nha hoàn ở quý phủ

một

mực cung kính mình

thì

chẳng có thú vui gì, chính là muốn vừa

đi

vào vừa tự tuyển chọn mới thú vị.

đi

vào sân thứ nhất, trùng hợp thấy

một

tú nữ từ

đang

vén mành cửa từ trong viện

đi

vào nhà, lúc này Hoắc Quảng Vân nhìn thẳng. Thường

thì

các tú nữ đều mặc những trang phục rộng rãi,

không

nhìn

rõđược vóc người như thế nào, hơn nữa tú nữ này còn đưa lưng về tam hoàng tử, dung mạo lại càng

không

nhìn được, nhưng tú nữ này vừa bước vừa đong đưa thân hình

nhẹ

nhàng mang theo

một

bộ dáng thùy mị

không

nói

ra lời, tựa như

một

quả đào tản mát mùi thơm, hơn nữa khi khom người vén mành cửa

thì

dáng người còn toát ra vẻ quyến rũ vô hạn, Tam hoàng tử thẩn thơ nhìn tú nữ vào phòng mới ngưng,



gái

này có làn da trắng noãn nhẵn nhụi như đồ sứ, lông mày dài cùng chiếc mũi xinh xắn

không

thể chê được, đôi mắt biết cười như trăng rằm khuyết, quả

thật

có thể làm người khác mất hết hồn phách.

hắn

biết mỹ nhân này chắc chắn bị mẫu hậu sàng xuống, phải thay phụ thân thương hoa tiếc ngọc thôi.

Nếu bình thường

không

đi

tuần tra đường phố, Tam hoàng tử cũng

không

vội vã đem mỹ nhân này vào phủ, dù sao những



gái

này đều có tiếng tăm trong kinh thành,

đi

qua

một

chút, hỏi lai lịch quê quán mỹ nhân này, hóa ra là con

gái

của phủ doãn Phàn thành ở phương Bắc, gọi là Châu Nhi, sáng sớm mai là phải rời kinh rồi.

Tam hoàng tử cũng bị bộ dáng mỹ nhân điềm đạm đáng

yêu

mê hoặc, lập tức muốn chui luôn vào phòng nàng.

Nhưng quản lý dịch quán cười ngăn cản.

" Tam điện hạ, nơi này dù sao cũng là nơi mà tú nữ ở tạm, ngài mà từ nơi này dẫn người ra bên ngoài, có vô số ánh mắt nhìn, mới cả tiểu thư Châu Nhi sáng sớm mai

đã

rời kinh thành rồi, chẳng phải ngài......." vô tình gặp lại"

không

tốt sao?"

Tam hoàng tử nghe được vui hẳn lên, cảm thấy quản lý dịch quán đúng là hiểu phong tình, liền khen thưởng

hắn, quyết định

sẽ

vô tình gặp, sáng sớm mai phải có được mỹ nhân

trên

đường.

Quả nhiên ngày thứ hai, đường lớn còn vắng lạnh,

một

chiếc xe ngựa rời khỏi thành,

không

vội

khôngchậm chạy tới.

Tam hoàng tử sai thuộc hạ của mình, lén lút

một

lúc bắn tên vào tên phu xe khiến

hắn

kinh ngạc

khôngchớp mắt rồi lại thêm

một

cuộc

anh

hùng cứu mỹ nhân.

Thuộc hạ cũng nhanh trí, theo kế hoạch mà hành

sự, làm cho ngựa vì kinh hoảng mà chạy,

trên

chiến trường Tam hoàng tử

đã

được tôi luyện tài cưỡi ngựa, nhảy lên xưa ngựa, chuẩn bị ôm mỹ nhân nhảy xuống.

Nhưng

không

nghĩ tới, khi

hắn

mới nhảy lên xe ngựa, kéo rèm ra, thấy vị mỹ nhân nũng nịu cười lạnh đưa đốt ngón tay lên, làm cho

hắn

ngã từ

trên

xe ngựa xuống, sau đó liền hôn mê bất tỉnh

không

biết.

(phuongvu: số

anh

quá nhọ

)

Còn thị vệ của Tam hoàng tử, còn chưa kịp rút dao ra, liền bị người áo đen lưu loát cắt đứt cổ họng.

Làm xong hết thảy, Châu Nhi kia từ

trên

xe ngựa nhảy xuống,

đi

vào

một

bên trong rừng, ôm quyền thi lễ với

một

nam nhân cao lớn

đang

ngồi

trên

tảng đá trong rừng: " Chủ nhân, Tam hoàng tử này quả như người đoán, đúng là ham mê sắc dục,

đã

bị thuộc hạ bắt được, bước tiếp có nên lấy

hắn

mà đổi lấy Uất Trì tiểu thư

không?"