Tại thời điểm này Vương Ngọc Lãng được coi như
một
tài tử, thơ ca được lưu truyền rất rộng rãi.
hắnvới vài vị tiên sinh ở thư viện đều là bạn tri kỉ, đến đây xem tình hình bạn bè ra sao,
không
ngờ lại được gặp lại Uất Trì Phi Yến.
Nếu là trước đây khi nhìn thấy nàng, chỉ sợ là
hắn
vui vô cùng, nhưng khi nàng
đang
ở trước mắt, trong lòng
hắn
đau khổ lại càng đau khổ hơn.
Cha
hắn
một
lòng chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý phía trước, muốn loại bỏ hết quá khứ, bắt
hắn
giải trừ hôn ước với Phi Yến. Tính
hắn
hiền hòa, tuân thủ đạo làm con, với lời của phụ thân
không
thể cãi lại. Lần cuối cùng gặp Uất Trì tiểu thư ở nơi lễ tang cha nàng, ngoài những lão bộc, chỉ có thân hình
nhỏ
bé của nàng, khuôn mặt kia vẫn trong trắng tinh khiết, nhưng lại vướng nét đông giá của mùa đông, hình ảnh từ quá khứ luôn lặp
đi
lặp lại trong tâm trí
hắn.
hiện
tại đột nhiên gặp lại nhau, đầu tiên là ngạc nhiên, môi run run, khuôn mặt trắng nõn của Vương Ngọc Lãng liền trắng bệch.
Trong lòng Phi Yến biết, vị Vương công tử này cũng mình bây giờ chẳng còn liên quan tới nhau, huống chi lúc trước ở phủ Kiêu vương cũng nắm
rõ
tình hình, Vương công tử sau này
sẽ
lấy công chúa Nhạc Bình tương lai thành Phò mã,
đã
cao quý nay lại thêm cao quý rồi. Lập tực khẽ gật đầu làm lễ, xem như chào hỏi, rồi kéo tay đệ đệ vào thư viện. Vương Ngọc Lãng kia hình như muốn
nói
chuyện với nàng, vẫn như cũ đứng chắn nàng, muốn
nói
lại thôi, cuối cùng cố gắng mãi mới
nói
được
một
câu: “ Uất Trì tiểu thư………
đã
lâu
không
gặp, nàng có khỏe
không?”
Uất Trì Kính Hiền cũng nhận ra
hắn, lạnh lùng
nói
: “ Tỷ tỷ ta cách xa
một
người gọi là tiểu nhân hay
đinịnh nọt, tự nhiên sống vui vẻ thư thái hẳn ra,
không
cần công tử Vương Ngọc Lãng cao quý lo lắng”.
Phi Yến thấy vì Vương Ngọc Lãng mà đệ đệ nhà mình
nói
năng
không
suy nghĩ, có chút luống cuống, liền kéo tay áo của Hiền nhi
nói
: “
không
được vô lễ”. Sau đó kéo
hắn
đi. Nàng
đi
vội vàng,
không
biết đằng sau lưng là vị công tử nho nhã
đang
đứng si ngốc nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng.
Đưa đệ đệ cho tiên sinh, lại dặn đệ đệ học hành ngoan ngoãn chăm chỉ, Phi Yến liền từ trong học viện
đi
ra.
không
nghĩ tới khi ra đến cửa, vẫn thấy Vương Ngọc Lãng đứng đó, nàng cúi đầu
đi
qua
hắn.
Cũng
không
nghĩ tên Vương Ngọc Lãng này lấy hết dũng khí ở đâu ra, thừa dịp bốn bề im lặng, liền giữ lấy tay nàng, kéo nàng tới
một
ngõ
nhỏ, rồi vội vàng buông tay: “ Tiểu sinh đường đột, mong tiểu thư thứ lỗi…….”
Nếu đổi là
một
nam nhân vô lễ, Phi Yến sớm
đã
giơ tay lên cho
một
cái tát, rồi sau đó
đi
nhanh đến chỗ đông người. Nhưng nàng hiểu tính tình của vị Vương công tử này, đó là
một
thanh niên
không
có ác ý, ở ngoài như vậy thôi chứ trong lòng lại
đang
rất sợ. Lúc
hắn
chân tay luống cuống cùng đôi mắt ửng đỏ,
không
khác gì
một
con thỏ
nhỏ
bị bắt dưới tay thợ săn, nàng cũng
không
lớn tiếng trách mắng
hắn, chỉ có thể hỏi: “ Vương công tử có việc gì quan trọng hơn muốn
nói
sao, vì sao tới nơi này?”
Vương Ngọc Lãng thấy Phi Yến
không
xấu hổ, vì thế mới cúi đầu
nói
: “ Năm đó từ biệt, ta
không
biết cha ta đem ta giam giữ khắp nơi trong nhà,
không
cho ta đến tìm nàng lần nào nữa……… Sau đó, ta vất vả tìm cách trốn ra khỏi nhà, đến được Uất Trì phủ, hạ nhân
nói
nàng
đã
rời
đi…… Ta chỉ muốn
nói, việc từ hôn là do ý của cha ta, trong lòng tiểu sinh……… Uất Trì tiểu thư là người duy nhất tiểu sinh muốn cưới làm vợ…..”
Ban đầu Phi Yến nghe Vương công tử
nói
chỉ muốn xin lỗi, kiếp này chúng ta
không
có duyên rồi…… Lựa tình huống mà
nói, đều chuyển bị đôi ba lời
nói, làm cho vị công tử tính tình hiền hòa này
đã
đau lòng, nhưng lại
không
ngờ, vị công tử này lại
nói
chuyện khó khăn nhất trong lòng,
sự
thật
tàn khốc
đilại với những gì nàng nghĩ khiếng nàng trở tay
không
kịp.
Uất Trì Phi Yến vội ngắt lời
hắn, thấp giọng
nói
: “ Lúc đó ta và ngươi còn
nhỏ, mọi chuyện đều dó cha mẹ sắp đặt, vận mệnh thay đổi, Vương thừa tướng làm như vậy là đúng với hoàn cảnh, thân là nữ nhân phải nghe theo
sự
sắp đặt của cha mẹ, cho tới bây giờ tiểu nữ chưa từng ghét công tử, nay cũng vì kế sinh tồn, mong công tử
không
phải lo lắng. Nghĩ đến Vương thừa tướng nhất định
sẽ
sắp xếp
một
mối duyên kiếp cho công tử, mong công tử hạnh phúc, đừng phụ lòng người đó…..”
Chưa
nói
tới mối nhân duyên mà phụ thân
đang
sắp xếp, khi nhắc tới, cũng khiến cho Vương Ngọc Lãng đỏ hoe mắt.
Cho dù là
một
thư sinh yếu ớt nhu nhược, khi Uất Trì Phi Yến nghe thấy tiếng động làm giật mình, chỉ hận mình
không
thể cắn lưỡi tự sát ngay lúc này, tay
hắn
đang
nắm
một
chút gạch vụn
trên
vách tường, nhất thời có máu chảy ra, làm cho Phi Yến kinh ngạc.
Nàng cũng
không
biết vì cái gì mà vị Vương Ngọc Lãng này khác thường, làm Phò mã có cái gì
không
tốt chứ, vội vàng từ trong ngực lấy ra
một
chiếc khăn lau, lau máu
trên
tay Vương Ngọc Lãng, lại
nói
hai câu trấn an liền xoay người rời
đi.
Vào gần xế chiều hôm qua, Long Trân sai nha hoàn đến báo với nàng,
nói
tên Đậu Dũng kia
đi
xa, mời nàng đến phủ
nói
chuyện phiếm cho đỡ buồn, bởi vì hôm nay đưa đệ đệ nhập học nên tiệm cháo nghỉ bán
một
ngày, nàng quay lại nhà, liền thay Uyên Ương làm chút đồ ăn cho bá thúc, rồi lên xe ngựa mà Long Trân
đã
chuẩn bị sẵn.
Long Trân ở
một
biệt viện trong kinh thành,
không
coi là nhà cao cửa rộng, nhưng cũng đủ tiện nghi của
một
phủ trạch, hình thức trang trí đều rất đẹp, trong sân của Long Trân còn có núi giả hoa cỏ trải dài,
không
quá diễm lệ mà cũng chẳng
âm
u lạnh lẽo quá.
Vào đến cửa thấy Long Trân, hai tỷ muội
nói
chuyện với nhau
một
lúc, Long Trân phát
hiện
trên
chiếc váy bằng vải thô của nàng có
một
vệt máu, liền kêu “Á”
một
tiếng, kéo bàn tay Phi Yến xem có chỗ nào bị thương
không.
Lúc này Phi Yến mới phát
hiện
ra lúc đưa khăn tay cho Vương Ngọc Lãng, dính
một
ít máu, liền cười
nóilà lúc thái thịt dính
một
ít tiết heo.
Long Trân nghe Phi Yến tự mình cắt thịt, thở dài
một
tiếng: “ Hóa ra muội còn phải làm việc nặng như vậy, chẳng trách bàn tay thô ráp thành thế này đây?
nói
cho cùng, lúc trước tại vì Uất Trì tướng quân luyến tiếc muội lấy chồng quá sớm
không
cho muội
đi, nếu lúc ấy liền gả luôn, gả cho nhà Vương gia kia mất hết thể diện, dù sao cũng
không
thể bỏ lại muội được để tránh gièm pha, nếu sinh được đứa con
thì
bây giờ
không
như vậy…….”
Phi Yến nghe xong cũng gật bừa, chỉ mỉm cười, cũng
không
trả lời, Long Trận tự trách mình tự nhiên
nóichuyện làm Phi Yến đau lòng, vội vàng
nói
: “ Nhưng Vương gia kia đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy, cũng rơi vào kết cục bi đát nào, Nhạc Bình công chúa kia chỉ mới thử hôn, cũng đủ để gia tộc họ Vương đó mất hết thể diện rồi……”
Nghe được lời ấy, Phi Yến
không
khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: “ Thử hôn sao?” Long Trân phất tay, làm cho nha hoàn trong phòng lui ra dần, mới
nói
rõ
ngọn nguồn.
Bởi vì nàng là tiểu thϊếp thuộc hạ của Kiêu vương, ngày thường cũng có
đi
lại thủ phủ cùng
hắn,
đinhiều nên thu lại được nhiều chuyện bát quái, nàng rất hận nhà họ Vương này nhưng lại đặt biệt để tâm.
Cũng là do cha nàng cùng Vương thừa tướng cũng thân quen nhau, Vương thừa tướng khi làm quan,
một
mặt quên luôn mối quan hệ huynh đệ với cha nàng. Vào thời điểm nàng chết
đi
sống lại trong phủ tướng quân, nàng nhờ người đưa tin cho vị bạn cũ của cha này, kể ra số nàng cũng khổ, hi vọng
hắntrước mặt Kiêu vương
nói
vài câu, cho nàng cùng Đậu Dũng về Giang Nam đoàn tụ với mẫu thân.
Nhưng vị bá thúc thừa tướng ngày xưa, chỉ đưa
một
lá thư,
trên
mặt viết
một
hàng chữ to: “ Chuyện trong nhà
đang
trong hoàn cảnh gian nan, lão già cổ hủ này lực bất tòng tâm”.
Trong lạnh ngoài nóng, đúng là
một
người có tâm độc địa.
Nghĩ vậy, Long Trân cười lạnh: “ Muội mội
không
biết chứ, Vương thừa tướng đúng là loại người thấy sang bắt quàng làm họ, vất vả để con trai mình có
một
cuộc hôn nhân cao quý, thế nhưng phải làm chồng của vị Nhạc Bình công chúa kia, nhưng tính của vị công chúa kia rất cổ quái, nghe
nói
sau khi nghe hoàng thượng
nói
chuyện cưới gả, lại năn nỉ hoàng hậu phái
một
vị cung nữ đến phủ thừa tướng, chỉ muốn tên Vương công tử kia tình
một
đêm với cung nữ đó, sau khi thử để biết ưu điểm khuyết điểm mới bằng lòng gả!”
Uất Trì Phi Yến mặt dù chưa cưới chồng, nhưng cũng biết đôi chút, thấy Long Trân
nói
đến việc đó mặt nàng phiếm hồng,
nhỏ
giọng
nói
: “ Tỷ tỷ
nói
chuyện cẩn thận! Làm sao mà có chuyện hoang đường thế được?”
Long Trân mở to mắt, cười rất sung sướиɠ: “ Thế nào, vị công chúa đại Tề này có làm cho muội mở rộng tầm mắt
không? Vị Vương thừa tướng kia kiến thức nông cạn, khi nhận được ý chỉ mà tay chân hoảng loạn, cũng
không
biết
hắn
ta khuyên con trai mình cách nào, vội vàng nhốt cung nữ kia cùng con mình vào
một
phòng, có thể là làm việc
không
chú đáo, hoặc tinh lực
không
có. Ngày thứ hai cung nữ kia vào cung, Nhạc Bình công chúa liền náo loạn la hét từ hôn!”
Việc này Phi Yến á khẩu
không
trả lời được, chỉ thầm nghĩ: Chẳng trách hôm nay trong ngõ hẻm, nhắc tới mối “ nhân duyên” này, vị Vương công tử kia vừa xấu hổ vừa giận dữ…….
Nhưng chuyện của hoàng gia, vì sao ngay cả tiểu thϊếp của biệt viện đều nghe thấy được nhỉ?
Long Trân ăn
một
chút điểm tâm,
nói
tiếp: “
nói
cho cùng, Vương Ngạn Đình mất hết thể diện
trêntriều, nhưng có mấy ai làm quan ở triều đại trước mà vẫn đứng vững được như
hắn
đâu? Mọi người còn nhớ xưa kia
hắn
bám tiên đế ca ngợi bằng mọi từ,
hiện
tại cũng ca tụng công đức của tân đế, để làm được như Vương thừa tướng,
không
phải ai cũng làm được đâu!”
Lời này
nói
ra là
sự
thật, Phi Yến khẽ thở dài
một
cái, chỉ cảm thấy Vương Ngạn Đình có tài mà
khôngcó đức, chỉ làm liên lụy đến con cháu đời sau thôi.
thật
ra trong các gia tộc hoàng
thật, nhiều chuyện trong bóng tối. Vương Ngọc Lãng tuy rằng hiền lành,
không
màng danh lợi, nhưng ngày ấy trong cung phái cung nữ tới để thử hôn, tuy rằng mẫu thân cùng phụ thân
hắn
hết lòng khuyên nhủ, khuyên
hắn
đi
vào khuôn khổ, người có học đúng là
không
thể vấy bẩn.
hắn
bị phụ thân ép cưới là
một
chuyện, giống như
một
con vật bình thường bị áp bức là
một
chuyện khác.
Vào đêm thử hôn đó,
hắn
cùng cung nữ kia bị giam ở trong phòng, như
một
Liễu Hạ Huệ, trong lòng
không
loạn, cung nữ kia cởϊ qυầи áo, cũng
không
liếc mắt lấy
một
cái, đợi cho cung nữ kia ngồi vào lòng
thì
quát lớn.
Vị cung nữ kia bụng đầy khí tức tích tụ, ngày hôm sau vào cung
nói
với công chúa, vị Phò mà này sợ là
không
được, là loại yếu sinh lý. Cái này Nhạc Bình mặc kệ, đáng tiếc công chúa quên phụ vương nàng
không
phải người bình thường, nàng cũng
không
phải là nữ tử bình thường. Hoàng đế
đang
nóng lòng,
không
để quan dân chê cười. Nếu vì việc hoang đường của con
gái
làm cho phủ thừa tướng hổ thẹn, chẳng phải để dân cười quan chê trách sao? Cố tình giận dỗi Thẩm hoàng hậu, nhưng vị hoàng hậu này luôn là người mạnh mẽ, cho dù
hắn
làm hoàng đế hay gì
đi
nữa, vẫn sợ vợ như cũ, chỉ có thể mắng con
gái
mình
một
lúc, chỉ
nói
hôn
sự
này đánh chết cũng
không
thay đổi. Vị đại công chúa này sau khi đôi co với phụ hoàng
không
được, làm náo loạn vài hoàng huynh ra mặt
nói
giúp, kết quả náo nhiệt mà ai cũng biết. Vị quý công tử này vô dụng
không
làm được gì.
Chỉ khổ cho Vương Ngọc Lãng đến yến hội đều
không
thể ngẩng cao đầu. Ngày hôm đó Kiêu vương cho phép binh bộ thị lanh Huỳnh Chấn Tử thành hôn. Thân là tướng được Kiêu Vương coi trọng, Huỳnh Chấn tự nhiên có tiền đồ rộng mở, Tân Quý có thai, làm sao thiếu hình ảnh là Vương thừa tướng?
Vì thế Vương Ngọc Lãng chỉ có thể theo cha mình đến chúc. Nhưng
hắn
vẫn thấy nhiều con mắt nhìn chằm chằm
hắn,
một
đám rồi
một
đám đánh giá
hắn, xì xào bàn tàn
không
dứt, trong đại sảnh chỉ có thể thở gấp.
Tìm
một
khoảng trống, lấy cớ thay quần áo,
một
người vụиɠ ŧяộʍ chạy đến hoa viên, hơi thở gấp gáp.
Đợi khi
không
có ai,
hắn
liền lấy khăn tay từ trong l*иg ngực ra.
Khăn tay này
đã
được rửa,
hắn
nhìn vô số lần chiếc khăn tay này, Vương Ngọc Lãng là người đơn giản, trước kia được chỉ hôn với Uất Trì tiểu thư
thì
cả đời này
hắn
chỉ có
một
mình Uất Trì Phi Yến, tuy rằng hai người chỉ gặp nhau có
một
lần, nhưng nghe qua thấy vị tiểu thư này đối xử với gia nhân rất công bằng, cũng biết
cô
gái
này đọc thi thư,
không
phải
không
có tài. Sau đó, vị thiếu niên mới lớn này toàn bộ đều để tâm trí vào vị kiều thê, tuy rằng
không
ở chung, nhưng trong tâm luôn khắc ghi hình dáng.
Nhớ lại ngày Uất Trì Phi Yến thấy mình bị thương, nàng mang vẻ mặt lo lắng, Vương Ngọc Lãng đưa khăn tay lên mũi, ghé môi mình gần sát khăn tay, vuốt đường may đẹp đẽ, si ngốc tưởng tượng nữ tử xinh đẹp như hoa, nhất thời rất muốn mình cùng với Uất Trì tiểu thư được sống cạnh bên nhau, nếu là
một
thanh niên bình thường, cãi lời cha mẹ, thừa dịp mà bỏ trốn, tìm
một
nơi
không
ai hay biết, sống trọn đời bên nhau……
Đột nhiên ở hành lang có
một
bóng dài cao lớn,
một
thanh
âm
lạnh lùng truyền đến: “ Khăn tay của Vương công tử đúng là đặc biệt, bổn vương có thể nhìn
một
chút
không?”
Vương Ngọc Lãng nghe vậy giật mình, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy
một
nam tử cao lớn tuấn tú, thân mặc
một
trường bào màu đen, đôi mắt thanh tú
đang
nhìn chằm chằm vào chiếc khăn.