*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
19.
Sau đó, mỗi ngày Lâm Ôn đều nhận được hai tấm thiệp.
Ngay cả khi Trang tiên sinh không bận, cậu cũng vẫn nhận được thiệp.
Thật ra, khi Trang tiên sinh ‘không bận’ thì so với người bình thường cũng đã bận rộn hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn sẽ dành ra một ít thời gian để mang quà về cho Lâm Ôn, hoặc là gõ cửa nhà cậu dò hỏi xem hai người có thể cùng ăn tối hay không.
Mới đầu Lâm Ôn vẫn còn chút bối rối, nhưng lâu ngày lại trở thành thói quen.
Nhìn thấy Trang tiên sinh là một thói quen, cùng Trang tiên sinh chào hỏi là một thói quen, ở trước mặt Trang tiên sinh nở nụ cười cũng là một thói quen.
Lâm Ôn đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhận được ý tốt từ người khác nên lúc đánh bản thảo tâm tình cực kì vui vẻ, chất lượng cũng dần được cải thiện.
Thiệp nhận được cũng ngày càng nhiều, một xấp nho nhỏ đầy tâm ý, càng để lâu càng dày.
Vài ngày trước Tết, Lâm Ôn cuối cùng cũng gặp được Trang tiên sinh.
Anh đến để nói lời chào tạm biệt, “Bố mẹ giục tôi về nhà đón năm mới, một lát là phải đi rồi. Lâm tiên sinh, cậu không về nhà sao?”
Lâm Ôn thất thần, không những không được nhìn thấy Trang tiên sinh mà ngay cả thiệp cũng không được nhận nữa.
Cậu lắc lắc đầu, sau đó nhìn thấy trong l*иg ngực Trang tiên sinh có một con mèo nhỏ được bọc trong khăn quàng cổ, đang tò mò nhìn mình.
Đó là một con mèo nhỏ màu cam, nó dường như chỉ mới mấy tháng tuổi, lông trên người cũng không nhiều hơn nữa còn gầy trơ xương, ngoan ngoãn nằm trong l*иg ngực Trang tiên sinh không nhúc nhích, lại còn hơi run rẩy.
Trang Nam nói, “Trong tiểu khu có mèo hoang vừa sinh, những con khác đều chết rét, chỉ còn mỗi con này còn sống. Khi tôi trở về thì nhìn thấy bác lao công đang chuẩn bị đem tất cả mèo con bỏ vào trong túi rác, thấy con này còn sống nên tôi liền nhặt về, ở cửa hàng thú cưng dưới lầu đã kiểm tra qua một chút, hiện tại rất sạch sẽ.”
Với mỗi lời mà anh nói, hai mắt Lâm Ôn càng sáng lên và dường như cậu hiểu được anh có ý gì, sau đó cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong suốt đến nỗi anh có thể nhìn thấu tâm hồn cậu.
Trang Nam liếʍ môi, đem con mèo nhỏ đưa cho cậu, “Lâm tiên sinh có thể nuôi được tôi thì cậu cũng không ngại nuôi thêm con mèo này chứ? Sau lễ tôi sẽ lập tức đem về ngay, sẽ không phiền cậu quá lâu đâu.” Dừng một chút rồi anh giải thích thêm, “Mèo còn quá nhỏ, mang nó theo ngồi xe hay lên máy bay cũng không tiện.”
Ánh mắt Lâm Ôn nhu hoà, cẩn thận ôm mèo nhỏ vào lòng, xem nó như một món đồ dễ vỡ, hô hấp nhẹ nhàng mà nhỏ giọng nói, “Trang tiên sinh... ngài là người tốt.”
Trang Nam chỉ cười không nói, đưa cho cậu sữa dê cùng thức ăn cho mèo đã chuẩn bị sẵn, còn đưa thêm một chiếc chìa khoá.
Lâm Ôn nhận lấy và khó hiểu nhìn anh.
“Cát và ổ cho mèo đều ở nhà, làm phiền cậu đến lấy.” Anh khẽ nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.”
(Cát ở đây là cát vệ sinh cho mèo)
Lâm Ôn bất ngờ, cậu không nghĩ đến Trang tiên sinh lại dám đưa chìa khoá nhà cho một người không thân không thích là cậu, không chờ cậu kịp từ chối thì Trang tiên sinh đã nhanh chân rời đi, “Lâm tiên sinh, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
20.
Không phải Lâm Ôn chưa từng nghĩ đến việc nuôi chó nuôi mèo, nhưng hễ mỗi lần nghĩ đến thì lại lo lắng mình không nuôi nổi, cuối cùng vẫn không làm gì cả.
Lần này là trách nhiệm từ trên trời rơi xuống, cậu sủng con mèo cam lên tận chín tầng mây, mới ban đầu nó còn lễ phép ngoan ngoãn, qua được mấy ngày thì liền kiêu ngạo, còn to gan bắt nạt lại cậu.
Động vật nhỏ khác với người, chúng sẽ không khiến cậu cảm thấy chán ghét hay lo lắng sợ hãi, cậu rất cẩn thận mà chăm sóc nó từng li từng tí, sợ rằng mèo nhỏ sẽ bị thương.
Trang tiên sinh lo lắng cho tình hình mèo nhỏ nên mỗi ngày đều gọi đến hỏi han.
Thông qua hai cuộc gọi đầu tiên, anh phát hiện Lâm Ôn không thích việc trả lời điện thoại nên đã đổi phương thức, chuyển sang nhắn tin trên WeChat.
Trái tim Lâm Ôn ngày càng lỗi nhịp.
Trang tiên sinh là một người tốt bụng, hiền lành và chu đáo.
Cậu tự hỏi đến khi nào Trang tiên sinh mới có thể tích góp đủ tiền, giải quyết hết rắc rối và rời khỏi cái ‘công ty’ kia đây?
Người như anh không nên đi mua vui bán rẻ tiếng cười như vậy.
Suy nghĩ trong lòng khiến nhân vật dưới ngòi bút cũng dần dần chệch hướng.
Lâm Ôn cố gắng sửa mọi thứ nhưng phát hiện càng thay đổi lại càng không đúng, cuối cùng đành để mọi việc thuận theo tự nhiên.
Năm nay cậu vẫn một mình trải qua đêm giao thừa, so với bình thường thì chuẩn bị thêm một phần mặn một phần chay, cũng làm cho mèo nhỏ thêm hai phần, cơm nước xong xuôi bèn ôm mèo nhỏ ngồi trên ghế sôpha, mở tivi xem tiết mục cuối năm, khi kim đồng hồ gần điểm 0 giờ thì Trang tiên sinh gọi điện thoại đến.
Nhìn màn hình hiện lên ba chữ ‘Trang tiên sinh’, nỗi sợ điện thoại của cậu biến mất hơn phân nửa, cậu ấn nút nhận, nghe thấy đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, sau đó Trang Nam tìm được một nơi yên tĩnh, âm thanh mang theo tiếng cười truyền đến bên tai cậu, “Lâm tiên sinh, năm mới vui vẻ.”
Lâm Ôn nhẹ nhàng đáp lời.
Đầu dây bên kia bỗng dưng im ắng, cậu dường như có thể nghe thấy được tiếng Trang tiên sinh hít thở.
Lâm Ôn không biết nên nói cái gì, cậu dừng lại một lúc, xoa xoa mèo nhỏ đã lớn hơn trước trong l*иg ngực, giọng nói mềm nhẹ, “Mèo con ngày hôm nay rất ngoan, tôi có cân thử, nó vậy mà đã nặng thêm nửa cân...”
(1 cân = 500g)
Cậu còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của Trang tiên sinh ngắt ngang, “Bây giờ chúng ta không nói về mèo nữa được không?”
“Hở?”
Trang Nam vốn định nói “Chúng ta hãy nói về cậu đi” nhưng lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở về, “Buổi tối cậu ăn gì?”
Lâm Ôn trả lời từng cái một.
Trang Nam hiểu rõ tính tình của cậu, chờ cậu nói xong lại hỏi thêm những vấn đề khác, anh hỏi một câu, Lâm Ôn đáp lại một câu.
Anh có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lâm Ôn đang mặc đồ ngủ mềm mại sạch sẽ, ngồi dựa vào những cái gối trên ghế sôpha, trong ngực ôm mèo cam nhỏ đã học được cách phô trương thanh thế, tư thế cậu ngồi rất ngoan, dưới ánh đèn nhẹ dịu lại để lộ ra cổ cùng cổ tay và mắt cá chân, trắng nõn như ngó sen, cả người toả ra mùi thơm khoan khoái.
Càng nghĩ trái tim anh càng đập liên hồi, cả người nóng lên, thậm chí đến hô hấp cũng thay đổi.
Trang tiên sinh thở dài, đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Tôi sẽ sớm trở về.”
Lâm Ôn yên lặng một hồi lâu, “Được.”
21.
Lâm Ôn đoán Trang tiên sinh vì lo cho mèo nhỏ nên sẽ rất nhanh trở về.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gõ cửa vào ngày đầu tiên của năm mới, mở cửa ra liền trông thấy người nọ, cậu vẫn rất bất ngờ.
Đây là... vì nhớ mèo nhỏ nên sốt ruột quá chăng?
‘Trang cuồng mèo’ xuất hiện với bộ dạng phong trần mệt mỏi, áo khoác bên trong cũng không ngăn được gió lạnh vô tình ở bên ngoài, sợi tóc còn dính ít tuyết, nhìn thấy Lâm Ôn đứng sau cánh cửa liền vội vàng giang hai tay, cúi người ôm cậu vào lòng.
Toàn thân Lâm Ôn cứng đờ, không biết phải làm gì, “Trang, Trang tiên sinh?”
Nghe được sự bất ngờ trong giọng nói của cậu, Trang Nam hít một hơi thật sâu để kiềm chế bản thân, buông cậu ra và mỉm cười xin lỗi, “Tặng cho cậu cái ôm mừng năm mới... Đây là truyền thống của gia đình tôi.”
Lâm Ôn bán tín bán nghi, cẩn thận nhớ lại hành động vừa rồi, cậu phát hiện ngoại trừ thân thể bỗng nhiên căng thẳng thì cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào nên liền buông lỏng cảnh giác, mời Trang Nam vào nhà, “Mèo nhỏ ở bên trong.”
Trang Nam nhìn cậu và mỉm cười gật đầu.
Bắt gặp ánh mắt đó hai tai Lâm Ôn bỗng nóng lên, cậu cùng Trang Nam vào phòng khách, mèo nhỏ so với lúc trước đã lớn hơn một vòng đang chiến đấu với cái ghế sôpha, nó vui vẻ meo meo đi tới đi lui trên ghế, nghe thấy tiếng bước chân liền kiêu ngạo mà nhìn sang, rõ ràng không thèm để Lâm Ôn ở trong mắt.
Nhưng khi nhìn thấy Trang tiên sinh lại lập tức hoảng sợ, nó cẩn thận thu hồi móng vuốt mà ngoan ngoãn kêu meo meo.
Lâm Ôn không để ý đến cái ghế sôpha, cậu ôm nó lên đưa cho Trang Nam.
Mèo đại nhân lúc này run lẩy bẩy, muốn giãy dụa nhưng lại không dám, giống như chú cừu non đang được hiến tế cho một loài động vật ăn thịt cấp cao.
Trang Nam nhìn cái ghế bị phá hỏng, nhàn nhạt nói, “Khi mèo nhỏ phạm lỗi thì cậu phải dạy dỗ nó, nếu cứ quá cưng chiều như vậy thì nó sẽ hư mất.”
Lâm Ôn xấu hổ cúi đầu, “Tôi, tôi không nghĩ được nhiều đến vậy, nó cũng là một đứa nhỏ mồ côi, tôi chỉ muốn, muốn đối xử với nó tốt hơn một chút.”
Ánh mắt Trang Nam khẽ di chuyển nhưng anh lại không hỏi gì thêm mà chỉ vuốt ve mèo nhỏ đang run rẩy. Lâm Ôn nghĩ rằng anh sẽ mang mèo nhỏ về nên đem chìa khoá trả lại cho anh, trong lòng tuy không muốn nhưng lại không chịu nói ra, “Tôi đi, dọn đồ chơi cùng đồ cá nhân của nó, trả lại cho ngài.”
Trang Nam vươn tay ra kéo cậu lại.
“Lâm tiên sinh.” Trang Nam chậm rãi nói, “Cậu có cảm thấy phiền nếu như tiếp tục chăm sóc nhóc con này một thời gian hay không?”
TBC