Pokemon Du Ký

Chương 44: Nỗi bất hạnh của kẻ cứu tinh

Black gặp rắc rối lớn rồi.

Dù rất không muốn thừa nhận nhưng lúc này Black cũng phải công nhận rắc rối lúc này cũng là do chính mình một phần trách nhiệm.

Tại sao lại nói như vậy?

Này dễ hiểu thôi. Không chỉ là do cậu tìm đám Team Rocket gây phiền toái. Chiến đấu thôi, chịu thua gặp nguy hiểm là bình thường. Có điều rắc rối bây giờ cũng có một phần là do cậu thiếu chuẩn bị mọi thứ để ứng đối mọi tình huống xảy ra. Này cũng coi như là kinh nghiệm mới cho cậu sau này đi. Nếu lúc trước Black có tiền mua một chiếc máy điện thoại di động thì vấn đề cậu gặp phải bây giờ đã không phải là vấn đề rồi.

Haizz. Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách cậu không muốn mua sắm. Bởi vì cậu thực sự quá nghèo rồi. Cậu không có nguồn thu nhập gì ổn định. Hơn nữa cậu vốn cũng không có bạn bè thân thích gì. Như vậy mua mấy món công nghệ cao đó còn không bằng để dành tiền mua thêm thức ăn cho mình và lũ pokemon còn hơn.

Không chỉ vậy, trên thế giới này bị ảnh hưởng bởi sự có mặt của đám pokemon, này khiến người ta khó lòng đảm bảo an toàn cho các trạm thu phát tín hiệu cũng như đem chúng trải rộng đi mọi nơi. Cũng bởi thế nên việc điện thoại của bạn thường đề thông báo bạn đang nằm ngoài vùng phủ sóng cũng là chuyện như cơm bữa. Như vậy bảo sao mà Black không muốn mua rồi. Món đồ kia ở đây cũng thật là thiếu chuyên nghiệp.

Tóm lại, lúc này cậu cũng chỉ có thể trông mong vào ông trời không tuyệt đường của cậu mà thôi. Black lặng thinh chờ đợi kết quả của mình.

Bây giờ đã là buổi trưa ngày hôm sau trận chiến với Surge, một người nào đó đang nằm trên sàn nhà và chờ đợi kì tích xảy ra…

Cứu tinh của cậu hiện ở nơi nào?



Bây giờ đã là trưa ngày thứ hai, và Black vẫn chưa thấy hi vọng gì. Một chút thức ăn cá nhân mang theo thói quen đã bị cậu xử lý. Dù vậy bụng đói và thiếu nước vẫn đang rình rập cậu.

Giờ phút này cậu đã có dự cảm chẳng lành về lũ pokemon của mình. Ban đầu cậu còn nghĩ đợi khi pokemon của mình tỉnh lại có thể tới đây cứu cậu thoát ra. Vậy mà thời gian dài như vậy không thấy chúng tới đây. Có lẽ, giờ phút này chỉ còn lại cậu trên cõi đời này rồi. Niềm tin về tương lai của mình dần trở nên dao động. Chán nản với mọi thứ, Black nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Cũng tốt, như vậy cậu sẽ không phát điên lên vì phải đợi chờ một tia hi vọng nào đó.

Thời gian vẫn chậm rãi trôi qua.



Không biết ngủ qua đi bao lâu, Black bị tiếng động xung quanh làm thức tỉnh.

Ánh mắt mơ hồ quan sát xung quanh.

Đập vào mắt cậu là một bé Rattata đang cố gắng bới đi đám đất đá chắn trước mặt cậu. Chuyện này làm cậu giật mình tỉnh cả buồn ngủ. Chẳng lẽ cậu sắp được cứu rồi.

Quan sát kĩ hơn, cuối cùng cậu mới hiểu điều gì đang xảy ra. Hóa ra là con Rattata này muốn lấy đi đám thức ăn pokemon đặt ở trước mặt cậu. Lúc này Black mới sực nhớ ra, lúc trước cậu đói bụng, theo thói quen lấy thức ăn mình mang bên người. Trong đó, ngoài thức ăn cho người, cậu còn mang theo chút thức ăn vặt cho pokemon. Này vốn là bình thường dùng để ăn tạm đỡ đói chờ đến giờ bữa cơm. Vì thế đám pokemon của cậu yêu thích gì đó cậu đều có mang theo một ít.

Tất nhiên chỗ thức ăn này, pokemon ăn thì ngon, có điều đối với Black thì cũng thật sự chưa đến mức sơn cùng thủy tận là cậu cũng không muốn động vào. Thậm chí cậu cho là sẽ không bao giờ sử dụng chúng cơ. Này có chút tiềm ý thức quấy phá. Dù sao con người là cũng sẽ không mặn mà với thức ăn mà động vật bình thường ăn rồi.

Tóm lại là sau khi lấy ra thì cậu cũng chẳng muốn động đậy cất chúng đi nữa. Không ngờ cử chỉ vô ý lúc ấy lại là lối thoát cho cậu lúc này.

Con Rattata này có vẻ như bị giật mình kinh sợ khi Black thức tỉnh. Nó chần chờ đứng tại chỗ không cử động nữa.

Này cũng rất tốt. Cậu còn chưa nghĩ ra có thể lợi dụng nó để giải cứu mình như thế nào. Vấn đề cậu gặp phải bây giờ là tảng đá lớn đè trên chân kia. Rattata tất nhiên có thể phá nhỏ nó với đôi răng sắc bén của mình.

Chỉ có điều có vẻ như muốn nó giúp cậu cũng không phải chuyện dễ. Nhìn điệu bộ nhát gan của nó. Cậu chỉ muốn nói với nó một câu

“ A Lê Hấp, mày cũng là pokemon a, pokemon hoang dã có được hay không? Nhát gan như vậy thật sự có thể sống được hay sao”.

Có điều cậu không dám nói, chỉ sợ mình đem nó dọa chạy thì cậu có thoát đằng trời.

Chẳng lẽ phải dùng lời ngon tiếng ngọt nhờ vả nó.

Này cũng không phải không được nhưng cậu vẫn thấy không ổn lắm. Cách tốt nhất là thu phục nó rồi mới để nó giúp cậu thoát khỏi đây. Có điều giờ cậu lại không thể tiến hành đấu pokemon để suy yếu nó. Nếu chỉ dựa vào ném ném pokeball mà có thể thu phục pokemon hoang dã thì ngày con người tóm pokemon huyền thoại về chơi cũng đã không xa rồi.

Ai, tóm lại thật đúng là không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường rồi.

Nhìn Rattata nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ, Black biết mình không thể đắn đo thêm nữa. Nếu không nhỡ nó bỏ đi mất thì cậu chỉ có nước ngồi đây mà khóc.

Black lấy tay xoa xoa mặt. Ấy vậy mà động tác của cậu lại làm cho Rattata kinh sợ lùi lại vài bước. Thấy vậy Black vội dừng lại hành động của mình. Trong lòng điên cuồng gào thét. Này giời ạ có thể cho con pokemon nào khác không nhát gan như vậy được không.

Đắng lòng, thanh niên nước mắt chảy vào tim.

Black một tay cố gắng giữ nguyên vị trí hiện tại, tay còn lại lấy một chút thức ăn cầm trên tay. Tất nhiên là Rattata lại lùi lại vài bước nữa.

Black thật sự rất muốn tìm người giãi bày nỗi khổ tâm của mình bây giờ. Hiện tại cậu mới biết cậu lại có ngày trở nên đáng sợ với lũ pokemon như thế.

Có điều nếu Black biết được ý nghĩ của Rattata bây giờ thì chắc là cũng sẽ nguôi ngoai phần nào. Thật sự là giờ phút này hình dáng của Black rất không dám khen tặng rồi. Đầu tóc rối bù, mặt bẩn đen nhẻm, … nói chung là tưởng tượng có bao nhiêu bết bát thì cậu hiện tại đều có cả.



Không quan tâm nữa đối phương lùi lại bao nhiêu. Black vứt đi một ít thức ăn trong tay về phía Rattata. Vốn ban đầu cậu còn định mở miệng nói chuyện. Có điều giờ thì dẹp đi. Hành động mới là đường ngay. Nói nói gì gì đó dụ dỗ đối phương là không xếp lên mặt bàn được rồi.

Cứ như vậy, mặc dù Rattata lại lùi trở lại khi thấy cậu ném thức ăn về phía nó. Có điều theo cậu liên tục ném thức ăn tới, nó cũng không kinh sợ nữa. Rattata bắt đầu yên tâm lớn mật xử lý bữa ăn miễn phí mình bắt gặp.

Thấy vậy, Black cười thầm trong lòng. Chuyện nhỏ như con thỏ. Nhớ ngày xưa anh cũng nhờ chiêu này tóm được cả chú Rhyhorn to bự, huống chi là bé con Rattata nhỏ xíu này.

Nói thì như vậy thôi chứ Black tập trung tất cả tinh thần của mình vào đối phương.

Không có cách nào, thức ăn mang theo có hạn, hơn nữa nhỡ nó không thích loại nào đấy mà không tới thì anh có mà khóc. Vừa nãy anh cũng phải thử các loại mới biết nó thích loại nào. Giờ anh chỉ ném nguyên loại đó. Hi vọng nó không có thời gian chú ý mọi chuyện.

Thế cục cứ chầm chậm theo hướng Black mong đợi. Cho tới khi Rattata đã vào tầm tay với của cậu. Black không tiếp tục chần chờ nữa. Một tay tóm lấy đối phương, tay còn lại cầm pokeball đập “Bốp” một cái vô đầu Rattata.

Khổ thân bé con Rattata chịu độc thủ vào đầu đến mức choáng váng. Ánh sáng lóe lên và bé bị bắt vào pokeball. Black tất nhiên là sẽ không an tâm với mọi chuyện như vậy. Cậu nhanh tay cầm pokeball trở lại chỗ mình bây giờ có thể kiểm soát. Chỉ cần Rattata dám thoát ra pokeball, cậu đảm bảo chiêu cũ sọan lại, nhất định cho nó trên đầu thêm mấy cục bướu đến khi nào nó chịu bị tóm mới thôi.

Thế là Black tay cầm pokeball mới, ngưng mắt nhìn trên mặt đất pokeball chứa Rattata đang bắt đầu lung lay.

- Bụp.

Rattata thoát ra khỏi pokeball. Chưa kịp phấn khởi vì đoạt được lại tự do thì nó lại phải hứng chịu công kích từ phía Black.

- Bốp!

Black cũng cảm thấy nhe răng nhếch miệng, đau thay cho Rattata. Có điều vì tương lai của mình, cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi sự lựa chọn của nó. Lúc này Rattata đã bị thu vào pokeball mới, Black thu lại pokeball nó vừa thoát ra chờ đợi sự việc tiến triển.

Cứ như vậy, trong nhà máy phát điện đổ nát, thỉnh thoảng bạn có thể bắt gặp những tiếng “Bốp” cùng ánh sáng lóe lên lặp đi lặp lại diễn ra.

Trời hôm nay trong xanh gió mát. Chúng ta cùng cầu nguyện cho Black sớm ngày thoát khỏi vây khốn để tiếp tục hành trình của mình. Đồng thời tác giả cũng thành thật hi vọng một con Rattata xấu số nào đó sẽ không phải chịu ám ảnh sau chuyện xảy ra ngày hôm nay.

A Di Đà Phật! Tội bé quá! Tội bé quá!



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.