Pokemon Du Ký

Chương 27: Câu chuyện gặp trong rừng

Rừng cây trên tuyến đường 24 -25…

Đang đi lạc giữa rừng sâu núi thẳm. Bạn bất chợt bắt gặp một căn nhà gỗ hai tầng nằm giữa khu rừng. Lúc này bạn sẽ có cảm giác gì?

Nhà của bảy chú lùn? (Xin thưa bạn không phải Bạch tuyết)

Ngôi nhà ma quái! (Nay không phải là Holloween)

Nơi ở của ẩn sĩ? (Xem võng du nhiều là đi) “troll”



Được rồi!

Nếu có thể, Black sẽ nói cho bạn biết cảm giác lúc này của cậu.

Chần chờ, nghi vấn, cùng một chút tức giận…

Nói vậy thôi chứ cậu cũng không biết liệu chủ nhân căn nhà này có đúng là người sở hữu Fearow hay không. Có điều, đã đến lúc này cũng không thể từ bỏ giữa chừng được. Cậu gõ cửa căn phòng.

- Mời vào. (Âm thanh ma quái từ trong phát ra) “tâm lý ám chỉ”

Cậu nhẹ chân bước vào trong. Từ phía ngoài chứng kiến căn nhà có vẻ giống như một sở nghiên cứu cũ. Còn giờ phút này ở trong phòng, quan sát đồ đạc xung quanh, Black càng tin tưởng hơn ý nghĩ của mình.

Bạn hỏi vì sao? Này dễ thôi. Một đám thiết bị nhỏ không rõ được vứt lung tung trên sàn. Vỏ bao bì thức ăn nhanh đầy thùng rác bên cạnh cửa ra vào. Những thiết bị cồng kềnh chiếm nhiều vị trí trong phòng. Chẹp, cũng không thấy có nơi tiếp khách như ngôi nhà bình thường. Đặc biệt nhất là một cậu thanh niên trẻ đội chiếc mũ bảo hiểm công nhân, thân người áo bảo hộ lao động đang nhìn về phía cậu.

Được thôi. Này chắc là chủ nhân ngôi nhà rồi. Cậu lễ phép bắt chuyện:

- Chào anh, tôi tên là Black, là một Pokemon Traner (huấn luyện viên pokemon). Vừa rồi tôi đi ngang qua đây nên muốn vào nhờ tá túc một chút.

Chàng thanh niên nghe vậy ồ mọt tiếng. Đón lấy cậu đến gần Black, đưa tay và giới thiệu:

- Rất vui được gặp cậu. Chàng trai trẻ!

- Thật vui vì được thấy một pokemon traner trẻ như cậu đã có thể đi du lịch đó đây rồi.

- Nhìn cậu làm tôi nhớ tới cậu bạn tôi mới gặp mấy hôm trước. Cậu ấy tên là Red, cũng trẻ tuổi như cậu nhưng đã rất lợi hại rồi. Cậu ta còn giúp tôi khá nhiều rắc rối nữa.

- À quên, còn tôi tên là Bill. Tôi là một chuyên gia nghiên cứu pokemon…

Cậu ta nói liên tù tì.

- Như cậu thấy đấy. Tôi đang sửa chữa một chút chiếc máy này. Nhìn vậy thôi chứ nó là máy chuyển giao pokemon mới mà tôi đang nghiên cứu đấy. Cái máy này sẽ vận chuyển pokemon … hay bất cứ thứ gì cậu muốn vượt qua cả không gian ngăn cách đến bất kì đâu chỉ với một đôi phòng trụ đặt ở hai nơi. Nhưng này cũng chỉ là tính năng tạm thời thôi. Có điều nó vẫn còn đang trong sửa chữa.

- À, nếu cậu có pokemon cần chuyển giao tôi có thể giúp một tay.

Đang lơ ngơ nghe cậu ta giới thiệu cỗ máy có hai phòng hình trụ tròn đặt bên cạnh, bắt gặp câu hỏi, Black vội xua tay từ chối.

- Không cần đâu, hiện tôi cũng không có thứ gì cần thiết chuyển giao.

Để tránh cậu ta lại tiếp tục nói chuyện. Cậu nhanh chóng chuyển về chủ đề mình quan tâm.

- Đúng rồi, không biết cậu có nhận ra nó không.

Đón lấy cậu chạy ra mang Fearow từ ngoài cửa vào.

Bắt gặp Fearow thảm trạng, Bill giật mình.

- Ồ! Con Fearow này bị thương cũng thật là nặng… Khoan… Này không phải con Fearow của tôi thôi.

- A! Đúng là Fearow của cậu. (Black giọng nguy hiểm)

- Tất nhiên là Fearow của tôi rồi. Cậu thấy nó ở đâu vậy. Không biết nó tại sao lại trở nên bị thương nặng như vậy.

Nói nói, Bill vội vã mang thuốc chữa thương dự phòng cho nó. Dù sao trước Black cũng đã giúp chữa trị một phần nên cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm.

Nhìn Bill vất vả lo lắng, Black cũng bình tĩnh lại.

“Mà thôi, dù sao mọi việc cũng trôi qua, không cần tính toán quá chi li”. Cậu tự nhủ với mình.

Bởi vậy sau đó cậu bắt đầu kể lại chuyện mình gặp phải. Dù sao, tuy rằng không muốn tính toán nhưng cũng không thể không minh bạch nguyên nhân để Fearow bị thương nặng như vậy mà không báo đi.

Nghe xong chuyện của cậu, Bill liên tục nói xin lỗi. Cậu cũng kể về chuyện của con Fearow này.

Hóa ra, anh chàng Fearow này cậu cũng mới thu được gần đây. Câu chuyện nói về còn phải kể lại nhiều ngày trước. Lúc đó, cỗ máy chuyển giao mới hoàn thành không lâu. Bill xui xẻo khiến mình và một con Rattata bị kẹt mỗi người tiến vào một phòng nối. Đón lấy chiếc máy tự động chuyển đổi.

Lẽ ra theo nguyên lý, hai bên kết quả chỉ là trao đổi vị trí phòng cho nhau là được. Có điều không biết trục trặc gì xảy ra, Bill cả thân thể phía dưới biến thành thân thể Rattata. Vậy là một bé Rattata đầu người biết nói chuyện xuất hiện.

Phòng nghiên cứu của cậu đặt ở nơi hẻo lánh như vậy, khó mà đợi được ai đến giúp đỡ. Thiết bị trong phòng thì quá cao so với thân thể hiện tại. Kết quả cậu cũng không gọi giúp đỡ nhanh được. Cuối cùng cậu đành chấp nhận ra ngoài tìm kiếm người giúp.

Trong lúc ra ngoài cậu bất ngờ gặp Red. Đón lấy đang muốn nhờ giúp đỡ thì con Fearow này xuất hiện và tóm cậu đi.

Chẹp, có vẻ thói quen chụp bữa trưa trên đường của nó đã có từ lâu. Cũng may cuối cùng Red thu phục nó và giúp cậu trở lại hình người. Fearow cũng cứ như vậy thành pokemon của cậu. Có điều Bill là chuyên gia nghiên cứu pokemon giỏi nhưng lại không phải một huấn luyện viên tốt.

Cũng đúng thôi. Vì chủ yếu thời gian của cậu dành cho nghiên cứu nên việc huấn luyện là được chăng hay chớ rồi.

Có lẽ vì thế cho nên Fearow cũng rất không nghe lời của cậu. Thường xuyên biến mất không thấy tăm hơi. Không ngờ hôm nay lại gây ra chuyện như vậy.

Nghe xong cả câu chuyện, Black cũng dần đồng tình đối phương. Làm huấn luyện viên không dễ. Để thành một huấn luyện viên hợp cách càng khó hơn. Nơi này cũng không phải game. Đám pokemon là có tình cảm, là sinh vật sống sờ sờ. Không thể như trong game kiếp trước, cứ đánh bại rồi bắt vào pokeball là đối phương nghe theo.

Nhiều khi pokemon luôn chống đối khiến huấn luyện viên bó tay. Cuối cùng nếu tốt thì cả hai chấp nhận nhau. Kém hơn có thể là thả pokemon về tự nhiên. Còn tệ hơn nữa thì rất nhiều điều kinh khủng có thể xảy đến. Nghe đâu có trường hợp pokemon chống đối mà dẫn tới hại chết chủ nhân của mình.

- Vậy bây giờ cậu định làm gì với nó? (Black đặt câu hỏi với Bill)

Nghe vậy Bill chần chờ chốc lát rồi thành thật đáp

- Tôi cũng tạm thời không nghĩ ra cách tốt nhất. Công việc nghiên cứu rất bận rộn. Tôi có rất ít thời gian chăm sóc nó.

- Có điều cậu yên tâm, tôi sẽ quản chặt nó hơn. Sẽ không để chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa.

Nghe đối phương nói chuyện Black hơi chần chờ.

Thấy vậy, Bill hỏi lại:

- Cậu có ý kiến gì hay cứ nói ra. Tôi còn chưa kịp xin lỗi vì việc đã xảy ra vừa rồi. Nếu có thể giúp gì bận rộn, tôi nhất định giúp cậu.

Nghe thế Black chậm rãi lên tiếng:

- Tớ nghĩ, nếu muốn Fearow không tùy ý quậy phá như vậy thì phải chăm sóc nó nhiều hơn mới được. Nếu không sẽ không tốt cho nó phát triển. Hơn nữa, cậu lâu dài không để ý đến nó có thể dễ khiến nó tính tình ngày càng quái gở hơn.

- Ngược lại, nếu cậu không có thời gian chăm sóc nó, cậu có thể chuyển giao nó cho tớ. Tớ cảm giác nó là một pokemon rất hiếu chiến, đồng thời cũng rất khát khao sức mạnh, khát khao chiến đấu. Đi theo tớ sẽ tốt hơn cho nó phát triển.

Nghe Black nói như vậy, Bill trở nên trầm mặc. Black nói cũng không phải vô lý. Thời gian của cậu thực sự rất eo hẹp. Hơn nữa một pokemon hiếu chiến thường không thích chủ nhân của nó chăm nuôi nó nhàn nhã giống như cậu bây giờ. Nó cần các cuộc chiến đấu và muốn được huấn luyện liên tục để trở nên mạnh hơn.

Suy nghĩ vòng quanh trong đầu, Bill mang Fearow lại gần. Cậu khuôn mặt trịnh trọng quay về Fearow lên tiếng nói chuyện:

- Nghe này Fearow. Ta xin lỗi vì từ khi thu phục mày đến bây giờ cũng không giúp đỡ huấn luyện mày chút nào. Có điều sau này tao hứa sẽ dành thời gian chăm sóc mày tốt hơn. Nếu bây giờ mày muốn đi theo Black, mày cũng có thể nêu ra…

- Tất cả tùy thuộc vào sự lựa chọn của mày. Biết không?

Chỉ thấy Fearow nhìn nhìn về phía Bill, lại quan sát Black. Cuối cùng nó vỗ vỗ cánh quyết định, bay tới bên cạnh Black.

Nhìn thấy Fearow quay đầu cất tiếng kêu với mình, Bill nở nụ cười.

- Tốt lắm, sau này Fearow nhờ cả vào cậu rồi. Tin rằng, cậu có thể khiến nó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Thấy đến đây, Black gật gật đầu nói chuyện:

- Chắc chắn như vậy rồi. Cậu cứ chờ xem.

Nói xong còn quay về phía Fearow cổ vũ:

- Chúng ta cùng cố gắng phải không Fearow?

- Row … row …

Fearow cất tiếng đáp lại.

Đón lấy, Black ở lại phòng nghiên cứu của Bill một quãng thời gian. Ở đây cậu lại tìm hiểu thêm nhiều kiến thức của pokemon trên thế giới này. Cậu cảm nhận được mình trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.

Đám pokemon cũng trở nên quen thuộc với nhau. Ít nhất lần này Fearow cũng sẽ không mang Magikarp đi điều chế thành bữa trưa rồi.

Thời gian dần qua, cuối cùng Black tạm biệt Bill, tiếp tục cất bước trên cuộc hành trình của mình.

Đón lấy là biển rộng đang chờ đợi cậu đi tới.

Mọi người! Cùng nhau cố gắng nào!

Chàng trai trẻ và đám pokemon hăng hái tiến tới trong tiếng cười đùa vui vẻ.

Một hành trình giờ đây lại tiếp tục bắt đầu.