Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Tiểu Ngọc rót rượu vang vào ly.
Cô ta mặc váy ngủ tơ tằm, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ như tơ, trên người vẫn còn vết tích hoan ái.
Rượu vang đỏ thuần rót vào ly thủy tinh đế cao trong suốt xinh đẹp, cô ta cầm bằng hai tay, bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa sổ. Một người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo đang hút thuốc, thân thể cơ bắp và cường tráng của anh ta làm cho Tiểu Ngọc đỏ mặt.
“Nhị thiếu.”
Ánh mắt Triệu Vũ từ ngoài cửa sổ dời qua người cô gái, anh nghiêng đầu nhìn cô ta, mặt ngọc nhỏ nhắn, gò má đỏ bừng. Anh nhẹ nhàng cười ngâm nga một tiếng, cầm ly rượu cô ta mới đưa qua uống một hơi cạn sạch.
Tiểu Ngọc cảm thấy rất mất tự nhiên, mỗi lần đơn độc chung đυ.ng, cô ta không biết làm thế nào để ở chung với Triệu Vũ tự nhiên giống như lúc có nhiều người ngoài. Cô ta càng không biết nên nói như thế nào, làm như thế nào, cô ta không thể nào ứng đối tự nhiên giống như Lý Vân Khê.
Ở trước mặt Triệu Vũ, cô ta không tự chủ được mà khẩn trương và sợ hãi. Muốn nói một cái gì đó, ít nhất có thể nói chuyện bình thường được không? Nhưng cô ta há miệng, đầu lại trống rỗng.
Một tiếng vang giòn giã, là âm thanh đế ly rượu chạm vào ban công lạnh lẽo.
“Tôi đi trước.”
“A…”
Cô ta kinh ngạc, Triệu Vũ đã tới hai lần, chưa từng rời đi sớm như vậy, là tâm trạng không tốt? Hay chán ghét cô ta?
Lúc Tiểu Ngọc đang lo lắng, Triệu Vũ đã trở lại phòng ngủ, thay quần áo sạch sẽ xong xuôi. Từ khi dọn đến nơi đây, tủ quần áo của cô ta liền chia làm hai nửa, một nửa mặc cô ta xử trí, một nửa đều là quần áo, thắt lưng, giày, đồng hồ,… của Triệu Vũ, mà.số lượng cũng không nhỏ.
Trước khi rời đi, Triệu Vũ đưa một tấm thẻ, tấm thẻ này trong nháy mắt hòa tan hết thảy sầu lo của cô ta.
- --
Tô Anh ngồi ở trên ghế salon, không hề chớp mắt, nhìn Khương Triết ngồi trước bàn làm việc.
Đèn phòng ngủ bị thay bằng màu vàng ấm áp. Mỗi khi chiếu lên người anh, đường nét cứng rắn lại có thêm vài phần ôn hòa.
“Em bị người ta gây phiền phức, e rằng là bởi vì anh.”
Lời nói của Khương Triết thành công làm cho thân thể Tô Anh cứng đờ, cô nhíu mày khó hiểu, nghi ngờ nhìn thẳng vào anh: “Bởi vì… anh?”.
“Đúng là anh.”
“Đối thủ của anh sao?”
Khương Triết lắc đầu: “Ngày hôm nay, cái tên “anh Phi” dẫn đầu kia không phải là chủ mưu. Nghe hắn khai báo rằng một người tên là lão Xà tìm hắn, nói chuyện làm ăn. Người của anh sau khi nhận thông tin liền lập tức đi tìm lão Xà, chỉ là ông ta đã chạy trốn.”
Tô Anh: “Lão Xà kia chắc cũng không phải chủ mưu, không tìm được người đứng phía sau ông ta à?”
“Bởi vì gần đây, lão Xà kia đánh bạc nên thiếu một đống nợ, đâu đâu cũng có người muốn tìm ông ta. Có người nói hai ngày trước ông ta lén lút gặp mặt một người, sau đó, tiền nợ đều trả sạch.”
“Người ấy là ai?”
“Lộ Hải.”
Thật là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu như không phải vì sự kiện lần này, ngay cả tên của người này có lẽ anh cũng sẽ không nghe, nhưng giờ lại càng nhớ kỹ.
“Lộ Hải?”
Tô Anh rũ mắt suy nghĩ sâu xa, rồi ngồi dậy. Tên này cũng không tính là xa lạ, cô biết Lộ Hải, ở kiếp trước, khi cô nghe được tin của anh ta thì đã muộn lắm rồi, hơn nữa rất chấn động, bởi vì anh ta hít thuốc phiện đến chết, bị người ta phát hiện thì thi thể đã lạnh.
Bởi vì là em họ Tề Duyệt, nên Tề Duyệt đau buồn quá độ, bệnh nhẹ hết vài ngày, bọn họ và mọi người trong phạm vi đó đều biết.
Cô lắc đầu: “Em chưa từng nghe tên người này, em không biết anh ta… Hay là em đã quên?”
Khương Triết đứng lên: “Em quả thật không biết anh ta.” Anh không biết từ chỗ nào lấy ra một tấm hình, đưa cho Tô Anh: “Người này, sau này nếu như nhìn thấy hắn, tránh xa một chút.”
Tô Anh tỉ mỉ nhìn ảnh Lộ Hải, thì ra đây là kẻ thù kiếp trước không tìm được, không đúng, kẻ thù chân chính của cô là Tề Duyệt. Không giải thích được tại sao một người đàn ông lại gây phiền phức cho cô? Đương nhiên là vì Tề Duyệt rồi!
Tề Duyệt thích Khương Triết, muốn diệt trừ người bên cạnh Khương Triết là cô. Tề Duyệt cũng thật khinh thường Tô Anh cô, cũng không cần tâm cơ, trực tiếp dùng thủ đoạn thô bạo để ra tay.
“Anh ta ghét anh sao? Hoặc là lúc trước anh khi dễ anh ta, lại không tiện tìm anh báo thù, nên chỉ có thể tìm em trút hận?” Tô Anh suy đoán.
Giọng nói Khương Triết vẫn bình tình như cũ: “Không phải.”
“Hả?”
“Hắn là vì chị của hắn mà ra tay.”
“…”
Ánh mắt Tô Anh tràn đầy nghi hoặc, Khương Triết nói: “Ông nội anh rất thích cô ta, nhưng mà cũng không có quan hệ gì với anh.”
Quả nhiên.
Sau lần kia, kẻ vẫn ở sau lưng giúp đỡ Tề Duyệt giở trò, cũng là Lộ Hải?
Cho tới giờ phút này, cô vẫn nhớ rõ như in, đập nát tiệm hoa tươi của cô, dùng hai bàn tay dơ bẩn chộp lên người cô thật ghê tởm.
Tô Anh rũ mắt.
Khương Triết đứng lên, đi tới bên cô, ngón trỏ đỡ dưới cằm, để cho cô ngửa đầu nhìn thẳng anh, âm thanh nhàn nhạt êm tai: “Giận rồi?”
Tô Anh bĩu môi, trước ánh mắt của anh mà chậm rãi gật đầu.
Cô đẩy tay Khương Triết ra, âm thanh nghi hoặc mờ mịt: “Em phát hiện, giữa chúng ta dường như thật sự có rất nhiều điều không thích hợp.”
“Vậy thì sao?”
Chàng trai không thèm để ý, khẽ cười một tiếng.
“Em tóm lại là của anh.”
- --
Lâm Thành Phong đang ở phòng khách dưới lầu ăn BBQ, nhìn thấy Khương Triết xuống lầu, lông mày hơi nhíu, sắc mặt cũng không tốt lắm lập tức vỗ bắp đùi cười: “Dục cầu bất mãn [1] nha!”
[1] Dục cầu bất mãn: chưa thỏa mãn được du͙© vọиɠ
Khương Triết lạnh lùng nhìn anh một cái, cầm bia trên bàn trong phòng, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Đầu óc của Lâm Thành Phong rốt cuộc sáng lên: “… Cậu thật sự nói chuyện hai chị em Tề Duyệt và Lộ Hải cho Anh Anh?”
Uống xong một lon bia, Khương Triết dùng lòng bàn tay bóp dẹp. Anh cũng thuận tay ném nó qua một bên.
Bịch —
Lâm Thành Phong cảm thấy kì quái: “Thật là, anh gây gổ với Anh Anh? Anh Anh trách anh à?”. Anh cầm một cái cánh gà, miệng gặm: “Chuyện này đúng là do anh gây ra, ai bảo anh ném loạn mị lực của mình, chọc phải một bà điên chứ? Liên lụy Anh Anh bị thương, tiệm hoa tươi cũng bị đập… Còn có những người đó ô ngôn toái ngữ [2]…” Càng nói càng cảm thấy Khương Triết bị đuổi khỏi giường là xứng đáng. May mà không có phát sinh chuyện không nên phát sinh, nếu không… Muốn giận điên lên!
[2] Ô ngôn toái ngữ: Lời bẩn thỉu. Ở đây mình giữ nguyên để đọc cho xuôi tai =)))
Khương Triết liếc Lâm Thành Phong, lạnh giọng: “Dừng ngay việc hồi tưởng cho tôi.”
“A…” Lâm Thành Phong nhún nhún vai, suy nghĩ một chút, vẻ mặt đứng đắn: “Hiện tại lão Xà kia chạy mất, cũng không có biện pháp chỉ ra và xác nhận là bọn người Lộ Hải động tay chân, chuyện này chẳng lẽ phải để như vậy?”.
Khương Triết cười nhạt: “Ồ, động đến người của tôi còn muốn toàn mạng trở ra?”.
Anh cũng không phải là cảnh sát, cho tới bây giờ thứ anh cần cũng không phải chứng cứ.
Đối phó một Lộ Hải rất đơn giản, còn Tề Duyệt… Cô ta cho rằng có ông nội làm hậu thuẫn là không có chút sơ hở nào?
Mấy lon bia đã trôi xuống bụng, Lâm Thành Phong cũng đã ăn xong hộp cơm. Đúng lúc này, Khương Triết nhận được điện thoại của trợ lý Diêu: “Tổng tài, đã tìm được Lộ Hải rồi, hắn tụ tập cùng đám bạn ở một quán rượu ven bờ biển, xem ra đã uống không ít.”
Trợ lý Diêu lần này cũng bị vạ lây, những người đó đánh anh ta không hề nương tay, hôm nay anh ta không chỉ khó chịu trong người, ngay cả mặt mày và khóe miệng đều bị mấy quả đấm làm bầm đen, nên đối với chuyện tìm Lộ Hải càng ra sức nhiều hơn.
Anh ta trước đây không có cảm giác gì với Tề Duyệt, chẳng qua là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, muốn làm phu nhân tổng tài thôi. Anh cũng rất coi trọng cô ta, tổng tài còn chưa nắm quyền ở Khương gia, phần lớn sự việc đều do lão gia định đoạt, mà Tề Duyệt lại rất được lòng lão gia…
Nhưng mà bây giờ, anh vô cùng chán ghét cô ta.
Khương Triết: “Đã nhìn kỹ?”
Trợ lý Diêu: “Vâng!”
Cúp điện thoại, Khương Triết đứng dậy, thần sắc đông lạnh.
Lâm Thành Phong đi theo: “Tìm được Lộ Hải rồi?”.
Khương Triết nhàn nhạt: “Ừ.”
Hai người cùng đi ra khỏi biệt thự, lên xe. Lâm Thành Phong nhìn ngọn đèn mờ ở lầu hai một chút, mặc dù biết Tô Anh không phải ở chỗ đó, anh vẫn hỏi như cũ: “Chúng ta đi, Anh Anh liệu có thể phát hiện chúng ta không có ở đây mà sốt ruột không?”
Khương Triết: “Cô ấy đang ngủ.”
“À.”
Xe việt dã màu đen chạy nhanh trên đường cái, rất nhanh đã đến ven bờ biển trong cuộc điện thoại vừa rồi nhắc tới.
Khương Triết và Lâm Thành Phong mới vừa xuống xe, trợ lý Diêu cùng một người đàn ông mặc quần áo màu xám đi tới. Người mặc áo xám dập thuốc lá, cung kính chào: “Tứ thiếu, Phong thiếu.”
Trợ lý Diêu cũng đứng ở phía sau Khương Triết.
Khương Triết: “Người đâu?”
“Người của chúng ta bắt hắn ra, bây giờ đang nhốt ở một kho hàng bên kia ngõ.” Người áo xám nói, “Nhị ca đã đến.”
Lâm Thành Phong kinh ngạc: “Triệu nhị? Anh ấy không kiếm phụ nữ đắp chăn chung à?”.
Người mặc áo xám tro cũng cười he he hai tiếng.
Khương Triết ngược lại không nói gì, “Dẫn đường.”
“Dạ”
Người đàn ông áo xám dẫn đường, dẫn Khương Triết và Lâm Thành Phong đi vào ngõ nhỏ. Vì không có đèn đường, trên đường đi mấy người họ đều giơ đèn pin chiếu sáng.
Lâm Thành Phong tấm tắc hai tiếng: “Các người thật biết tìm địa điểm nha.”
Người mặc áo xám: “Đó là lẽ đương nhiên mà, vì Tứ thiếu, Phong thiếu làm việc, đương nhiên, đương nhiên.”
Đi thẳng đến cửa kho hàng, bọn họ liền loáng thoáng nghe được tiếng thống khổ cầu xin tha thứ.
Lộ Hải thật hối hận, anh ta không nên đi đánh nhau, lại càng không nên vì Tề Duyệt mà đi đánh người phụ nữ của Khương Triết. Tuy lấy được tiền, nhưng mạng lại sắp tàn!
“Tôi nói, tôi nói! Tất cả tôi đều nói!”
Triệu Vũ cười nhạt, ai muốn nghe anh ta nói?
Anh đá một cước, Lộ Hải cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, phụt một cái phun ra một búng máu, chiếc răng sáng choang cũng rơi xuống theo.
“Van xin anh, cái gì tôi cũng sẽ nói thật mà…”
Anh đành bố thí vậy: “Tốt, nói.”
“Là, là chủ ý của chị tôi, chị ấy không quen nhìn Tô Anh ở bên Khương tứ tỏ vẻ hồ ly tinh quyến rũ người, nên muốn cho cô ta một bài học! Tôi chỉ là nghe lệnh làm việc! Thật đấy!”. Thiếu răng, nhưng vẫn nói rõ ràng.
Triệu Vũ nở nụ cười, lại đá một cước vào trên vai của Lộ Hải: “Tề gia? Tề Duyệt của Tề gia? Mày nói dối cũng phải soạn trước bản nháp, đó là người nào? Ai mà không biết rằng Tề Đuyệt tràn đầy dáng vẻ ôn nhu, Khương lão gia luôn khen ngợi, cô ấy sẽ làm ra chuyện như vậy?”.
Cuối cùng chân anh dùng sức nghiền ép: “Ai cho mày lá gan, dám nói xấu Đại tiểu thư Tề gia!”
Lộ Hải thét lên như tiếng gϊếŧ lợn: “Thật sự, thật sự! Tôi không có nói xạo, tôi là em họ của Tề Duyệt… Nếu không tin tôi có thể gọi điện thoại cho chị ấy, tôi gọi điện thoại cho chị ấy!”
“Mày nghĩ rằng tao sẽ tin mày?” Lại đá thêm một cước.
Thời điểm Khương Triết và Lâm Thành Phong đến nơi, Lộ Hải đã hấp hối, ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng phun không ra. Điểm duy nhất khá hơn một chút, là anh ta vẫn còn tỉnh như cũ.
Đầu ngón chân Khương Triết đá đá Lộ Hải, vẻ mặt lãnh khốc: “Đã nhận tội chưa?”
Triệu Vũ cười: “Không hề, tên nhãi này không chỉ không nhận tội, mà còn nói xấu Tề Duyệt. Cậu nói nên làm cái gì bây giờ?”
Lâm Thành Phong nói: “Có thể làm như thế nào? Đương nhiên là băm nát, vứt ra bên ngoài cho chó ăn!”
Vừa dứt lời, vậy mà lại nghe được tiếng tiểu ra. Mùi khai bay nồng nặc trong không khí, vậy mà lại có thể dọa đến tè ra ngoài!
Lộ Hải khóc ồ lên, dùng dằng nói: “Thật sự, tôi thật sự là em họ của Tề Duyệt, tôi có thể gọi điện thoại cho chị ấy, tôi có số điện thoại của chị ấy…”
Lâm Thành Phong nói: “Không được, em cảm thấy người này không thể tin, nên đánh nó một trận nữa! Trông nó giống như không thành thật khai báo!”
Khóc không ra nước mắt, khó lòng giãi bày, đại khái tình hình chính là như vậy.
Lộ Hải vẫn cứ quỳ rạp trên mặt đất ồ ồ khóc rống như vậy. Nhìn anh ta thiếu một chiếc răng, nước mắt chảy giàn giụa, dáng dấp vô cùng xấu xí.
Trợ lý Diêu chỉ cảm thấy đặc biệt hả giận, vết thương đang mang trên người cũng không cảm thấy đau nữa.
Khương Triết vẻ mặt lạnh nhạt, hàng mày chưa từng nhíu một cái, lãnh khốc nói: “Đừng gϊếŧ chết nó.”
Không gϊếŧ chết nó, vậy thì khổ thân rồi.
- --
Sắc trời dần dần sáng tỏ, bầu trời xám xịt dần hiện lên một màu vàng kim nhàn nhạt mà chói lọi.
Nhóm người Khương Triết quay trở lại biệt thự.
Lâm Thành Phong vừa bước vào cửa liền ngồi phịch xuống ghế salon ngáp liên tục, la hét là phải ngủ đến mơ màng, trời không sập người không tỉnh!
Triệu Vũ mới tới nhìn qua cũng không khác mấy, anh đi đến tủ rượu rót một ly rượu Whisky.
Khương Triết đi thẳng lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, anh đi thẳng đến phòng tắm, mùi vị ẩm mốc âm u trên người làm anh vô cùng khó chịu.
Tô Anh mở mắt, lại nhắm lại.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, sau một hồi, âm thanh đó dừng lại, tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ dừng ở bên giường.
Anh biết cô đã tỉnh.
Tô Anh mở mắt.
Khương Triết đứng trước mắt vẫn khoác áo tắm như cũ, tóc đen ướŧ áŧ, khuôn mặt tuấn mỹ, giữa hai lông mày có nét nghiêm nghị, toàn thân đều mang vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt.
Tô Anh ngồi dậy, ngửa đầu nhìn anh: “Anh đi ra ngoài à?”
Khương Triết; “Ừ, đi gặp một người.”
Tô Anh: “…Lộ Hải?”
Khương Triết cười khẽ, thưởng cho cô một cái xoa đầu, “Anh Anh của anh thật thông minh.”
“Vậy anh ta hiện tại như thế nào?”
“Em chỉ cần biết hắn ta phải nằm viện một thời gian là được rồi!”
Nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như sự việc Lộ Hải nằm viện không có liên quan gì đến anh.
Khương Triết nhào nặn trán của Tô Anh, bàn tay xẹt qua khuôn mặt nhu hòa sạch sẽ của cô, rồi đến hai gò má. Ngón cái rơi vào môi cô, ánh mắt của anh đột nên trở nên rất thâm sâu, giống như như đang nói chuyện không đâu với một bầu trời đêm đen kịt.
Đầu ngón tay lạnh như băng cùng với đôi môi ấm áp.
Đôi mắt Tô Anh dao động, đôi tai đỏ như đang rỉ máu, cô kéo chăn qua giấu nó đi: “Em muốn đi ngủ!”
Khương Triết nhíu mày, vuốt ve đầu ngón tay.
- --
Sáng sớm, lúc Tô Anh xuống lầu, phát hiện Lâm Thành Phong lại nằm ngủ ở ghế salon trong phòng khách, trên bàn trà và trên thảm còn chất đầy túi thức ăn và những lon đồ uống trống không.
Anh ta cao to lực lưỡng, ngủ sô pha vô cùng khó chịu, vẻ mặt tuấn tú nhăn thành một đống.
Xoay người một cái nữa, đùng, rơi xuống đất.
Tô Anh: “…”
Như một đứa con nít.