Lừa Dối Em, Anh Thích Lắm Sao?

Chương 15

Sau một hồi vật lộn trong bếp thì cuối cùng tôi cũng mang được ra cho hắn một ly sinh tố màu đỏ.(Đố biết là gì đấy! 0..^) Đông Phong ngả người xuống sa lông, trên tay cầm cái remote nhấn chuyển kênh liên tục. Màn hình ti vi cứ liên tục đổi màu. Nhìn cái vẻ mặt cau có khó chịu kia là biết ngay đã mất kiên nhẫn. Tôi hắng giọng vài cái liền chậm rãi ngồi đối diện với hắn sau đó nở nụ cười đưa li sinh tố thập cẩm cho hắn.

Đông Phong có phần hơi bất ngờ, nhận li sinh tố từ trên tay tôi, nói:

"Tôi tưởng nhà cô không có sinh tố?"

Tôi ậm ờ trong miệng sau đó nghĩ bừa một cái lý do vô cùng thuyết phục:"Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, sao có thể tiếp nước lọc được."

Quả nhiên Đông Phong tin lời của tôi. Hắn không đưa lên miệng uống ngay mà còn ngửi ngửi. Tôi chột dạ sợ bị phát hiện ý đồ hại người của mình nên nói:

"Anh mau uống đi rồi chúng ta nói chuyện. Lát mẹ tôi về rồi, để mẹ tôi mà phát hiện anh đang xuất hiện ở đây thì không xong đâu." Nói xong câu này tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi. Tôi chấp hai tay lại nghĩ trong lòng: Hoàng Như đại nhân tha lỗi cho con vì đã lợi dụng mẹ nhé! Nhưng đây không hẳn là hại người, con chỉ muốn dạy cho hắn một bài học khi dám ức hϊếp con thôi.

Sau khi cảm thấy tâm trạng đỡ bứt rứt hơn thì ngoảnh đầu lại Đông Phong đang nhìn tôi với gương mặt như là vừa thấy người ngoài hành tinh đang chuẩn bị hạ cánh xuống Trái Đất. Tôi nở nụ cười xuề, nhận ra li sinh tố trên tay hắn vẫn nguyên khiến tôi càng sốt ruột.

"Sao anh không uống?"

"Để lát nữa tôi uống cũng được."

Tôi "hừ" một tiếng sau đó cũng chẳng thèm đếm xỉa đến hắn. Tôi lại chạy vào bếp lấy một chiếc bánh kem dâu tây mới mua từ hôm trước đem ra cho hắn.

"Ăn đi, ăn xong rồi về." Tôi lạnh nhạt nói.

Đông Phong nhìn tôi như muốn chọc thủng mắt sau đó nói:

"Cô nghĩ tôi đến đây để ăn chùa nhà cô hả?"

Tôi nhún vai lấy một cái ra vẻ không quan tâm rồi cầm chiếc remote lên bấm chuyển đến kênh âm nhạc. Tôi liếc mắt nhìn trộm hắn thấy hắn thở dài rồi cầm li sinh tố lên. Miệng cuối cùng cũng chạm vào cốc. Hắn ta ngửa cổ lên uống một ngụm lớn. Tôi nhìn mà cảm thấy xót cho hắn. Không phải chứ, nếu biết hắn uống một phát hết gần nửa cốc như vậy tôi đã bỏ ít ớt hơn rồi.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn việc hắn uống hết nửa cốc sinh tố thập cẩm gồm có một nắm bàn tay ớt và một miếng dưa hấu mà gương mặt chẳng có biến chuyển gì. Hắn có phải con người hay không vậy? Trong khi tôi vẫn còn đang bất ngờ mắt trợn tròn nhìn hắn thì Đông Phong đột nhiên áp sát tôi dồn tôi vào sa lông, không cho tôi chống cự. Đây là lần thứ hai hắn ép tôi xuống sa long rồi đó.

Tôi nhất quyết không để cho hắn làm càng lên hung hăng vung tay vung chân loạn xạ. Do đang bị bao chọn trong một khoảng cách vô cùng nhỏ nên không biết tôi đã đạp trúng chỗ nào của hắn. Tôi chỉ biết Đông Phong la lên một tiếng "ối!" sau đó tôi liền vùng ra thoát khỏi người hắn.

Tôi chỉnh lại quần áo, hai tay giữ chặt cổ áo để phòng bị, và đứng cách xa hắn năm mét. Gương mặt của Đông Phong đột nhiên méo mó, làn da thì ngày càng đỏ ửng. Tôi có phần lo lắng cho hắn. Nhưng nghĩ đến mấy cái chuyện hắn đã làm với tôi thì chắc chắn là hắn đang lừa tôi. Đột nhiên hắn ngã "bịch" xuống sàn nhà khiến tôi vô cùng hoảng hốt. Đông Phong có vẻ rất đau đớn có rúm người lại như một con tôm. Lúc này tôi mới nhận ra là có chuyện. Tôi tiến lại gần hắn, quỳ hai đầu gối xuống sàn lấy tay lay người hắn.

"Anh..anh không sao chứ?"

"..."

"Này, anh đừng có làm tôi sợ." Cả người tôi đột nhiên run cầm cập. Đây là lần đầu tiên tôi ở trong tình huống khẩn cấp này nên không biết phải làm cái gì trước cái gì sau. Cả đầu tôi rối ben lên không thể suy nghĩ được gì cả.

Có người nhấn chuông ngoài cửa. Tôi như bắt được vàng phi vọt nhanh ra mở cửa. Sao Chúc Vũ Huyền lại đến đúng lúc vậy chứ. Tôi kéo anh ta vào nhà mặc cho anh ta chưa hiểu gì.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Chúc Vũ Huyền thấy tôi hốt hoảng hỏi.

Tôi kéo Chúc Vũ Huyền đến chỗ Đông Phong, nói lắp bắp:

"Anh ta...anh ta đột nhiên bị..."

Chưa để tôi nói hết câu thì Chúc Vũ Huyền cũng đã hiểu ra được tình hình hiện giờ. Anh ta liền lại gần Đông Phong đỡ hắn dậy rồi quay người nói với tôi.

"Mau đưa cậu ta đến bệnh viện. Bây giờ chờ cấp cứu đến sẽ chậm hơn khi đi xe của tôi. Mau giúp tôi dìu cậu ta ra xe." Lời nói của Chúc Vũ Huyền có vẻ rất nghiêm trọng. Tôi gật đầu liên tục rồi làm theo lời của anh ta dìu Đông Phong ra xe.