Ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi qua từng khe cửa, trong căn phòng ngủ sang trọng có hai thân thể đang dính sát vào nhau.
Tô Thanh Lam cựa mình mở mắt, cảm giác sau lưng nóng muốn chết, cô ngồi dậy, phía dưới truyền đến cảm giác đau nhức, đêm qua Tống Tử Tuyệt quá hưng phấn rồi a, cô quay người lại thấy hắn vẫn đang ngủ, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, lâu lâu lại nói mớ.
" Thanh Lam, mẹ, a " Hắn thì thào.
Tay cô đặt lên trán hắn, cảm giác nóng rát tay, cô lo lắng đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Sau một hồi cô đi ra, cầm lấy khăn tắm trong nhà tắm lau thân thể của Tống Tử Tuyệt, đây có lẽ là lần đầu cô thấy hắn ngã bệnh, thường thì chỉ có cô ngã bệnh thôi a.
Tô Thanh Lam sờ lên trán hắn, sốt cao quá, cô xoay người lại tính đi ra ngoài gọi bác sĩ thì tay bị kéo chặt lại, Tống Tử Tuyệt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy đau buồn.
" Đừng đi, đừng đi, ở lại với anh đi " Do cơn sốt nên làm giọng hắn thấy khó nghe.
Cô nắm lấy tay hắn, trước giờ hắn luôn chăm sóc cô a, nên bây giờ đổi lại cô sẽ chăm sóc hắn tử tế. Tô Thanh Lam hôn lên má Tống Tử Tuyệt, giọng nhẹ như làn nước.
" Không đi, em ở lại với anh, nhưng trước hết đi gọi bác sĩ đã? Được chứ? " Cô vuốt lên bàn tay to lớn kia.
Tống Tử Tuyệt cảm giác nửa mê nửa tỉnh, cơn sốt làm cả cơ thể hắn nhũn ra, không còn tỉnh táo lắm, nhưng lại gật đầu. Tô Thanh Lam thấy hắn gật đầu, miệng cười lên.
" Thật ngoan, ông xã đợi em một chút " Cô không thể để hắn đợi lâu, chạy nhanh ra cửa.
Sau khi cô rời đi, Tống Tử Tuyệt nhắm chặt mắt lại, mỗi lần hắn bị bệnh sẽ không ai quan tâm hắn cả, căn nhà to lớn nhưng lại lạnh lẽo, không có tình thương của mẹ, lúc đó hắn không hiểu tại sao mẹ lại lạnh lùng với hắn, hắn đã làm gì sai sao! Về sau hắn đã hiểu, trong giới quý tộc không bao giờ có tình yêu, chỉ có chết và sống, lòng tham và sự đố kị đã ăn sâu vào máu họ. Tống Tử Tuyệt cũng kể từ đó không còn muốn quan tâm, luôn lạnh nhạt với tất cả, cuộc sống tẻ nhạt bao trùm lấy hắn, khiến hắn trở thành con quỷ của sự đơn độc, nhưng vào ngày đó, hắn đã thấy thiên thần, một thiên thần xinh đẹp, nở nụ cười thật tươi tiến về phía hắn, quan tâm hắn, cho hắn tình yêu. Lúc đó Tống Tử Tuyệt đã yêu, yêu rất sâu đậm. Tô Thanh Lam mãi mãi là của hắn.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, cô cùng một người đàn ông lớn tuổi bước vào, Tô Thanh Lam tiến lại gần giường, cô nhìn vị bác sĩ già nói.
" Anh ấy bị sốt ạ "
Vị bác sĩ ngồi xuống, mở hộp y tế ra, lấy cây đo nhiệt độ đưa vào miệng hắn nói.
" Phu nhân, chủ tịch bị sốt cao, chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ là tốt " rồi ông kê một đơn thuốc.
Tô Thanh Lam lại gần vị bác sĩ già nghe ông căn dặn rồi gật đầu, rồi ông ta rời đi. Cô lại gần hắn, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
" Cốc cốc " tiếng cửa vang lên.
" Phu nhân, tôi mang cháo lên như cô yêu cầu " Cô hầu gái đứng ngoài cửa vọng vào.
Tô Thanh Lam lật đật chạy ra mở cửa, hai tay đón nhận bát cháo còn nóng hổi, môi mỉm cười với cô hầu kia rồi đóng lại. Cô đặt tô cháo lên bàn rồi nhìn hắn.
" Anh có đói không? em mang cháo cho anh đây " Cô thấy hắn mở mắt.
Tống Tử Tuyệt gật đầu, cơ thể nặng trịch không thể tự ngồi dậy được, đành phải nhờ cô đỡ dậy. Tô Thanh Lam cầm bát cháo, múc từng thìa đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng rồi lên miệng hắn.
" A nào " cô lên tiếng.
Hắn mở miệng ra, cô liền đút cho hắn, Tống Tử Tuyệt ngồi trên giường nhìn cô cười.
" Thật ngon "
Tô Thanh Lam muốn rụng tim a, dù có bệnh hay không thì Tống Tử Tuyệt chỉ cần cười thì đúng là đại soái ca a. Cô không ngừng day dứt trong lòng.
" Còn nóng không? Em lau người cho anh " Cô vừa đút vừa luôn miệng hỏi, như bà mẹ đang chăm sóc con trai của mình vậy.
Tống Tử Tuyệt gật đầu, nãy giờ hắn cũng thấy rít rít cơ thể, hắn muốn tắm nhưng do cơ thể nặng làm hắn khó di chuyển nên không thể bước vào nhà tắm. Tô Thanh Lam đặt tô cháo xuống, đi vào nhà tắm lấy chậu nước và một khăn bông để lên ghế.
" Anh cởϊ áσ ra đi, em giúp anh lau cơ thể " Cô chăm chỉ nhúng khăn vào chậu rồi nhìn hắn.
Tay thon dài cởi từng cúc áo ra, làm lộ ra cơ ngực săn chắc, bắp tay cuồn cuộn nhưng không phải loại to quá vừa vặn, gϊếŧ chết cô đi a, dù là vợ hắn nhưng cô cũng sắp chết vì cảnh tượng thiêng liêng này a, kiếp trước có lẽ cô đã cứu cả toàn nhân loại nên mới được hưởng cái phúc này, thật sự rất tuyệt a.
Cô vắt khăn khô rồi lau sau lưng hắn, rồi lau trước ngực, Tống Tử Tuyệt ngoan ngoãn ngồi im, ánh mắt nhu tình nhìn cô chằm chằm, cô vợ xinh đẹp của hắn lúc nghiêm túc đúng là lấy mạng người mà.
Sau khi lau xong, cô giúp hắn mặc áo lại, đắp chăn lên cho hắn. Tống Tử Tuyệt thϊếp đi nhưng tay thì nắm chặt không buông Tô Thanh Lam ra, làm cô buồn cười vì cái hành động đáng yêu này a.