Thầy Giáo Đại Nhân Chính Là Chồng Em

Chương 17: Trong vườn đầy ᛕích Ŧìиh

Gió lay nhẹ khiến cơ thể cô thấy rất nhẹ nhõm, không biết bây giờ ba mẹ đang làm gì a, cô phải mau tống khứ hai người kia ra khỏi nhà cô. Vốn dĩ cô sẽ không ghét Phương Nhĩ hay Bình Khẩm, do ba cô có lòng thương mới cho họ ở nhờ nhà, họ còn không biết điều báo đáp ba mẹ cô mà chỉ ăn chơi phung phí tiền bạc ba cô. Nhiều lần cô với mẹ đã nói chuyện với ông nhưng vì không ai chấp chứa hai mẹ con kia nên ba cô đành phải cho họ ở tiếp, mà không chỉ cho ở mà còn bỏ một số tiền lớn để cho Phương Nhĩ đến trường cô học. Còn nói, hồi trước cô ta còn dám đi ăn cắp tiền của mẹ cô liền bị cô phát hiện, nhưng Bình Khẩm lại bao che con gái mình, nói cô ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nói cô làm chị đừng nên bắt nạt em, thật sự nghe xong cô chỉ cười khẩy, bước lên phòng mình. Nếu không đuổi hai người đó đi không biết họ còn làm cái chuyện gì trong nhà cô nữa, thật là mặt dày.

Còn 2 ngày nữa cô ra trường rồi a, cô nên thực tập công ty nào đây a, các lão sư đã khuyên cô nên vào công ty đang nổi tiếng trong nước và toàn thế giới đó là công ty của Tống gia, tức là công ty của thầy Tống. Lúc đầu cô có chút phân vân, nhưng cô biết Tống Tử Tuyệt là một người công tư phân minh, không phân biệt, chỉ cần có tài có đạo thì chắc chắn sẽ được ứng tuyển, cách làm việc trong công ty của Tống gia rất nghiêm khắc, vì là công ty lớn, cũng có các chi nhánh nhỏ nhưng không phải có tiền có quyền là sẽ được nhận. A thật là đau đầu, cô không biết phải làm thế nào.

" Tô Thanh Lam " tiếng gọi lớn khiến tâm hồn nhỏ của cô muốn rớt ra ngoài.

Tống Tử Tuyệt lo lắng đi tìm cô, lúc đi ra phòng định làm hòa với cô, nhưng lại không thấy cô trong phòng, nhà tắm, nhà bếp và cả phòng khách cũng không thấy cô, khiến đầu hắn căng lên, lo lắng cho cô đã có chuyện gì, hắn đi ra ngoài liền thấy Tô Thanh Lam đang ngồi thơ thẫn ngoài vườn.

Hắn đi lại gần cô, cơ thể to lớn ôm trọn lấy cô vào lòng, cô có thể cảm nhận được tim hắn đang đập rất nhanh, Tô Thanh Lam vuốt nhẹ sau lưng hắn để hắn bình ổn hơi thể, nhỏ giọng nói.

" Có gì sao? " Cô thắc mắc

Ánh mắt hắn nhìn chằm lấy cô, khiến cô rụt người lại lo sợ, hắn nhanh chóng gặm lấy môi Tô Thanh Lam, mang hết sự lo lắng lên môi cô coi như trừng phạt. Tô Thanh Lam chống hai tay lên ngực hắn, há miệng ra để hít lấy không khí, thuận tiện cho lưỡi Tống Tử Tuyệt đưa vào, càn quét hết trong miệng, lưỡi cô bị hắn trêu ghẹo có chút đau rát, không khí cũng bị hắn chiếm, cái đầu nhỏ lắc lắc vì không thở được.

" Ưʍ...Tử Tuyệt..a..em không thở được "

Nhận thấy cô cũng sắp không chịu được, Tống Tử Tuyệt dừng lại, nhưng tay hắn lại đưa vào áo cô, cởi bỏ lớp áo nhỏ bên trong khiến cô la lên.

" Ách, Tuyệt, đừng mà " Cô chặn lấy cái tay kia.

" Em khiến anh lo lắng, đây là sự trừng phạt của em " Hắn lớn giọng uy hϊếp.

Tay vén áo cô lên, cặp ngực trắng như tuyết hiện trước mặt hắn, nhũ hoa hồng hồng có chút cứng lên vì lạnh, cô xấu hổ nhắm mắt lại.

" Em biết rồi, vào trong đi, đừng ngoài đây, sẽ có người thấy " nếu có người thấy chắc cô chết vì chuyện này quá a.

Tay hắn nhéo lên hai núʍ ѵú, miệng nhếch lên " Ai thấy? Hôm nay họ về hết rồi, chỉ còn anh và em thôi bà xã "

" Ưm, đau quá, anh đừng nhéo nữa " Hai ngực cô bị hắn nhéo muốn rơi xuống luôn rồi.

Hắn đưa lưỡi liếʍ hai bên vυ' cô, rồi ngậm vào, lưỡi hắn liếʍ quanh vυ' kia, còn một tay thì vân vê vυ' bên này. Cảm giác trước ngực tê lên, khiến cô không kìm được mà rên lên, ngửa cô ra đằng sau thở dốc, cảm giác không nói lên lời được.

Hắn day day hai núʍ ѵú khiến chúng sưng lên, hiện tại hai bên đều ướt đẫm cho nước miếng của hắn. Răng hắn cắn một cái bên vυ' khiến cô giật mình, tay kia của hắn còn nhéo vυ' cô nữa, cơ hồ sắp rớt mất, hắn phát điên cái gì a.

" Đau quá, anh mau dừng lại cho em " Cô dùng hết sức đẩy cái đầu lì lợm kia ra khỏi ngực mình.

Tống Tử Tuyệt nhả một bên vυ' ra, hai tay xoa xoa vυ' cô, miệng cười tươi.

" Em nói xem, hôm nay em làm cái chuyện tốt gì, gạt anh đi theo trai? Em nghĩ anh đang làm gì? Hử? " Càng nói hai tay hắn càng dùng lực.

" Không, không có mà, đau quá, anh đừng nhéo nữa, em biết em sai rồi, ân " cả cơ thể vùng vẫy thoát khỏi nanh vuốt kia.

Tống Tử Tuyệt cúi đầu xuống, lưỡi liếʍ lên xương quai xanh kia, rồi mυ'ŧ, tay lại lần xuống dưới, cởi bỏ quần của cô. Tô Thanh Lam khóc không ra nước mắt, trong lòng không ngừng chửi hắn, đồ bạo da^ʍ, đồ cuồng tìиɧ ɖu͙©.

Giờ trên cơ thể cô không còn mảnh vải che thân, khuôn mặt cô đỏ lên, che mặt vào hõm vai hắn, miệng rên như mèo nhỏ. Bà xã hắn luôn khiến hắn mất khống chế, giọng hắn có chút khàn.

" Bà xã, em biết không, trong đầu anh lúc nào cũng suy nghĩ về em, suy nghĩ về khuôn mặt kí©ɧ ŧìиɧ của em lúc bị anh đâm đến dục tiên dục tử, miệng nhỏ lúc nào cũng cầu xin anh đâm em, còn có huyệt nhỏ lúc nào cũng mυ'ŧ chặt lấy anh " Hắn phun ra những lời nói đầy đầy gian tà, khiến khuôn mặt đã đỏ của cô giờ càng đỏ hơn, lắc đầu nói.

" Biếи ŧɦái, đừng nói nữa, đừng nói nữa "