Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 46: Nhẫn

Trước đây tôi thích chơi cùng Hoắc Thời An, cảm thấy đó là sự giao lưu giữa linh hồn.

Tuyệt đối chân thiện mỹ.

Tôi chỉ chơi được với mình hắn, mấy đứa bạn đồng lứa tôi không chơi nổi, cũng chưa từng nghĩ tới.

Sau năm, sáu năm tách ra, hai chúng tôi lại chơi với nhau, lúng túng không quen đủ bề, dường như có gì đó sai sai.

Mãi đến tận khi tôi và hắn cọ sát mấy lần mới tìm lại được cảm giác ban đầu, bây giờ lại càng mê mệt.

Dù sao thì mỗi lần chơi, mới đầu tôi đều nhảy nhót tưng bừng, còn có sức mời gọi Hoắc Thời An, cuối cùng sống dở chết dở, nếu hắn đòi nữa tôi chết cho hắn xem.

Sau đó chơi, tôi lại tiếp tục nhảy nhót tưng bừng.

Có lẽ với hai đứa tôi mà nói, nếu yên tĩnh thì không còn là tình yêu.

Chơi ấy mà, không chơi trong phòng thì chơi bên ngoài, tôi là người rất thiếu cảm giác an toàn, phần lớn thời gian đều chỉ chơi trong phòng.

Hoắc Thời An có để chơi là được, không kén chọn, chủ yếu là cũng không dám.

Bởi vậy nên thực ra số lần chúng tôi chơi thì nhiều, nhưng kiểu thì ít.

Lần này mừng sinh nhật cho hắn sau mấy năm, để hắn được vui, tôi tự đột phá bản thân vì chơi game với hắn mà đã học hành đầy đủ.

Nói không khoa trương, hồi thi đại học tôi cũng không cố gắng như vậy.

Bắt đầu chơi từ bảy giờ, kéo dài gần hai tiếng, nếu không phải đột nhiên Hoắc Thời An như biến thành một thằng đần, cứ yêu cầu tôi làm lại một lần nữa, làm tiếp một lần nữa, tôi đã không tốn nhiều thời gian như vậy.

Tôi muốn tắt video, Hoắc Thời An không cho tôi tắt, hắn ngồi trong xe, dán mặt vào điện thoại, không nói lời nào, cứ nhìn tôi không chớp mắt.

Ánh mắt kia khiến tôi thấy hơi sợ hãi.

Dù tôi biết hắn mà hớn lên rồi nhất định sẽ tìm tôi chơi, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng bấy giờ vẫn phản xạ có điều kiện mà cảm thấy ê ẩm sinh mệnh không thể chịu đựng được.

“Giờ biết sợ rồi à?”

Hoắc Thời An nuốt nước miếng, khàn giọng nói, “Được lắm đấy thầy Phương, trước đây anh coi thường em rồi.”

Tôi nằm trong chăn, gượng gạo đổi đề tài, “Đoàn phim còn đang dùng cơm, anh mau trở về đi.”

“Phí lời,” Hắn giận dữ gầm lên, “Giờ anh về được nữa à? Mẹ nó chứ anh mà xuống xe, bị bọn nó tưởng tên biếи ŧɦái bắt đi mất!”

“………….”

Hắn gào rú xong thì oan ức nói, “Ra ngoài mà cũng mở video được à? Còn là lần đầu tiên nữa, em nghĩ năng lực anh chịu được à? Chết người đấy em có biết không hả?”

Tôi cố ý nghiêm mặt, “Không có lần sau đâu.”

Hắn liền lật mặt trong nháy mắt, ngỏn ngoẻn nói với tôi, “Đừng mà, còn lần sau chứ.”

Tôi không chừa đường lui, “Không có.”

“Có mà, em đừng làm anh sợ.” Hắn kéo dài giọng điệu buồn nôn dỗ dành tôi, “Hoài Hoài ngoan nào, anh lớn tuổi rồi, không chịu được dọa dẫm đâu.”

“………………..”

Tôi và hắn luyên thuyên một lúc, kết thúc cuộc trò chuyện video, điện thoại hơi nóng lên.

Đây chính là nhiệt độ sinh ra khi chơi video game đấy.

Mặt đối mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn ít nhất dăm ba lần.

Nhưng mặt đối mặt chơi game thì không kham nổi, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu cái tên Hoắc Thời An đã không chịu được.

Sau đó tôi cũng không xong.

Mười giờ, tôi nhận được tin nhắn từ wechat của Hoắc Thời An, gọi tôi tới chỗ hắn.

Tôi cứ tưởng đêm nay hắn có kế hoạch không về được, định bụng tắm rửa lên giường nằm ườn, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi 0 giờ thì chúc mừng hắn.

Không ngờ hắn có thể dành thời gian, không biết phải làm sao bây giờ.

Tôi thay áo ngủ, trước khi đi lấy túi rác trong phòng ra, mùi tanh nồng xộc lên đầu tôi, làm tôi suýt chút nữa quăng cả thùng rác xuống.

Có câu nói rằng, còn có thể loại ghét bỏ bản thân mình.

Tôi lập tức giơ túi rác ra xa, thoáng thấy tờ giấy vo tròn dưới chân giường, khóe mắt không nhịn được mà co giật.

Trước đó tôi lau từng tờ từng tờ giấy, như thiếu nữ rải hoa mà ném lung tung trong phòng, lúc thu dọn để sót là bình thường.

Tôi lặng lẽ mở túi rác ra, nhét đống giấy ném loạn vào trong đó, cũng không quên phải rửa tay bằng xà phòng.

Đạ mấu chứ, tôi không chê Hoắc Thời An bao nhiêu thì lại ghét bỏ mình bấy nhiêu, đúng là kì dị.

Vừa mới ra tới cửa, mẹ tôi gọi điện thoại tới.

Gọi vào giờ này hơi kì lạ.

Tôi vừa nghe điện thoại, vừa suy đoán, nghe thấy mẹ tôi ở đầu dây bên kia hỏi tôi đang ở đâu, trong lòng gần như đoán được mục đích của cú điện thoại này.

“Ở nhà ạ.” Tôi cúi đầu xỏ chân vào trong giày.

Một giây sau nữ sĩ Chân liền nói, “Ra ngoài bây giờ chứ gì.”

Tôi vừa mới với lấy chìa khóa xe, “………….”

Thế mà cũng đoán ra được, không hổ là mẹ ruột của tôi.

Nữ sĩ Chân nói một câu không mặn không nhạt, “Hơn tiếng nữa là sinh nhật thằng Hoắc rồi, chẳng lẽ nó không gọi con qua?”

Tôi cười bảo, “Mẹ à, mẹ siêu thật.”

“Đừng có giỡn mặt mẹ.” Nữ sĩ Chân chỉ tiếc mài sắt không nên kim bảo rằng, “Cứ chiều đi, anh cứ chiều nó đi.”

Tôi gãi dưới đầu mũi, “Sinh nhật cậu ấy mà.”

Nữ sĩ Chân không chút nể nang nói rằng, “Có không phải sinh nhật nó, đêm hôm khuya khoắt nó gọi anh cũng răm rắp nghe theo thôi.”

“………..”

Tôi lẩm bẩm nói đỡ trong lòng cho hắn, tình cảm là chuyện đôi bên, đều phải đánh đổi, mỗi ngày hắn vắt óc nghĩ cách còn không phải muốn tranh thủ được nhiều thời gian bên tôi hay sao.

“Mẹ à, Thời An mà biết mẹ còn nhớ sinh nhật cậu ấy sẽ vui lắm cho coi.”

“Còn không phải tại sinh nhật hai đứa sát nhau à?” Nữ sĩ Chân vừa nghĩ lại thấy giận, “Trước đây sinh nhật nó mẹ nấu cả bàn ăn, bình thường nó cũng hay tới nhà ăn chùa, mẹ coi nó như con trai, nó thì hay rồi, đòi làm con dâu mẹ.”

Tôi hé miệng cười tủm tỉm.

Nữ sĩ Chân hỏi, “Nó ở đâu?”

Tôi nói địa chỉ ra.

“Nó yên tâm để con đêm hôm khuya khoắt lên núi à?” Nữ sĩ Chân ở đầu bên kia lạnh lùng nói, “Nó tin vào kỹ thuật lái xe của con, hay là con tin vào kỹ thuật lái xe của mình?”

Tôi bảo, “Con quen đường kia rồi.”

Nữ sĩ Chân không nói lời nào.

Tôi đi tới gần tủ giày gãi đầu, “Mẹ à, mẹ biết mà, con lái xe cầu ổn không cầu nhanh, không sao thật mà.”

“Mấy tuổi đầu rồi còn làm nũng hả.” Ngoài miệng nữ sĩ Chân nói vậy, nhưng giọng điệu dịu đi nhiều, “Mấy hôm nữa mẹ bảo Tiểu Lưu đưa xe tới cho con, để xe kia cho cô ấy lái về.”

Tôi còn chưa hoàn hồn lại, “Dạ?”

“Dạ cái gì?” Nữ sĩ Chân mạnh mẽ vang dội, “Con ở trường học, bình thường cũng không dùng tới xe, chỉ lái tới chỗ nó, thay cái xe thích hợp chạy đường núi hơn.”

Tôi vội nói, “Thôi ạ, con định cuối năm mua xe rồi.”

“Đừng mua.” Nữ sĩ Chân nói, “Chỗ mẹ có vài cái, con đổi mà lái.”

Tôi còn chưa nói gì, đã nghe thấy mẹ hỏi, “Thằng Hoắc không nhắc tới chuyện xe cộ với con à? Nó không thấy cái xe con lái bây giờ không hợp đi đường núi quanh co hay sao?”

“Nói nhiều rồi, còn bảo con lái xe cậu ấy.”

Tôi tiếp tục xỏ chân vào giày, “Xe cậu ấy để ở trong nhà hết, toàn là mấy cái xe nổi tiếng trên mạng, vừa màu mè vừa khoa trương, con mà lái chắc chết mất.”

“……………..”

Nữ sĩ Chân thở dài, “Dù sao vẫn câu nói ấy, hai đứa yêu đương gì thì yêu, nhưng không được để sự nghiệp diễn viên của nó làm con bị tổn thương.”

“Không đâu mà.” Tôi dở khóc dở cười, “Cậu ấy thế nào mẹ biết rõ mà.”

Nữ sĩ Chân nói, “Trước đây thì rõ, bây giờ thì tàm tạm, nhưng sau này thì không biết, trước đó mẹ đã nói rồi, trong vòng năm năm nó không thể rời khỏi giới giải trí, không thể đảm bảo một ngày nào đó nó ở cái giới đầy rẫy tranh đấu cấu xé này bị cám dỗ đánh mất bản thân.”

Động tác xỏ giày của tôi khựng lại, “Nếu cậu ấy đánh mất bản thân, con sẽ giúp cậu ấy tìm về.”

Dường như nữ sĩ Chân bị vấp không nói được lời nào, bó tay với đứa con trai này rồi, nên dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Mấy giây sau nữ sĩ Chân lại gọi tới, “Con chuyển lời cho thằng Hoắc, tìm thời gian rồi ngồi lại ăn một bữa.”

Mẹ bổ sung một câu, “Với cả, con bảo nó đừng có làm màu không đâu, thành tâm một chút.”

“………..”

Tôi kiểm tra một lượt, xác định mình đã khóa cửa nhà cẩn thận, mang theo chìa khóa xe, đi tới chỗ Hoắc Thời An.

Hắn dở chứng đổi lại hết mật mã ở biệt thự, trước kia là ngày hai chúng tôi yêu nhau, bây giờ đổi thành ngày chúng tôi bắt đầu lại.

Không chỉ có vậy, hắn còn không nói lời nào sa thải cô giúp việc, muốn tôi cùng dọn vệ sinh, nói nhà ở thì phải có dáng vẻ như nhà ở.

Kết quả thì sao? Về cơ bản toàn là tôi dọn dẹp cho hắn.

Căn nhà của hắn rất lớn, tôi mệt như cún, lúc bấy giờ cũng không ngoại lệ.

Tôi xong việc nằm liệt người trên sofa không đứng dậy nổi.

Không biết bao lâu sau, Hoắc Thời An gọi điện thoại cho tôi, nói là hắn tới rồi, đang ở ngoài cửa.

Tôi uể oải, “Thế anh vào đi, chờ cái gì hả?”

Hắn nghiêm túc nói, “Chờ em ra mở cửa cho anh.”

Tôi khẽ cười thành tiếng, “Sau đó để em hỏi anh, tắm trước hay là ăn cơm trước à?”

Hắn ở trong điện thoại ho khan, “Đừng lảm nhảm nữa, mau ra mở cửa đi.”

Tôi không nghe theo ý hắn, “Tự đi mà vào.”

“Sắp sinh nhật anh rồi đấy, nghe lời anh một chút cũng không được à?” Hắn hết sức đáng thương nói, “Mấy năm trước anh đã tưởng tượng một ngày mình về nhà, em mở cửa cho anh, bảo rằng anh về nhà rồi à.”

“Lúc mới xây căn nhà này, anh thường xuyên mơ thấy cảnh tượng ấy, Hoài Hoài à, em giúp anh thực hiện giấc mơ kia có được không?”

Được lắm, tôi không nhiều lời liền chạy ra mở cửa cho hắn.

Tôi mở cửa ra, trông thấy Hoắc Thời An đứng ngoài cửa, như ý hắn mà nói “Anh về rồi à”.

Hắn cất bước vào trong, không cởi giày đã nhào vào người tôi, ôm chặt không buông.

Hắn rõ là nặng, tôi bị bám lấy lảo đảo ra sau, “Đứng thẳng người.”

“Anh không đứng được.” Hắn ôm chặt lấy tôi, kéo tôi vào lòng mình, “Anh rất thích quà sinh nhật này, chắc chắn có thể đưa vào sự kiện quan trọng, để anh ghi nhớ cả đời.

Tôi vuốt mái tóc của hắn, “Đó không phải quà sinh nhật.”

“Không phải á?” Hắn chợt giữ lấy vai tôi, cúi đầu nhìn tôi, “Còn có gì nữa à?”

Tôi “Ừ” một tiếng.

Hắn lật người tôi ra, lẩm bẩm rằng, “Sau lưng không thắt nơ bướm mà.”

Khóe miệng tôi co giật không ngừng.

Đúng lúc này, tiếng chuông hẹn giờ điện thoại tôi vang lên, tôi ôm lấy Hoắc Thời An, ghé vào tai hắn bảo, “Sinh nhật vui vẻ.”

Hắn trố mắt ra, qua nửa buổi mới lên tiếng, “Hết rồi à?”

Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, “Cái ôm là thứ quý giá nhất trên đời.”

Hắn nheo mắt, “Có phải vì em không biết tặng anh cái gì, nên nghĩ ra trò này lừa anh không?”

Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ hai, ba phút.

Tôi lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung màu xanh lam, “Còn cái này.”

Tuy rằng đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần, diễn rất tốt, nhưng lúc mở hộp ra, tay vẫn không nghe theo lời sai khiến, mất nửa buổi mới mở ra được, lấy chiếc nhẫn bên trong ra.

Rõ ràng Hoắc Thời An ngưng thở trong thoáng chốc, hắn không nói lời nào mở to mắt nhìn, hắn đảo mắt nhìn tôi, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn, gương mặt rất kì dị, ngoài ngạc nhiên ra, còn ẩn chứa điều gì khác.

Có một suy nghĩ không tự chủ nhảy lên trong đầu tôi, “Đừng bảo anh cũng lén lút chuẩn bị cái này, định ngày kia sinh nhật em lấy ra đấy nhé?”

Hắn nhăn nhó mặt mày, ánh mắt lơ đãng không nhìn tôi, “Làm gì có chuyện đó.”

Tôi bắt lấy sự thay đổi của hắn, tim đập nhanh hơn, “Nếu anh thành thật một chút, tối em sẽ hôn anh.”

Hắn lập tức hùng hồn mở miệng, “Ừ, anh cũng mua.”