Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 29: Anh ngậm miệng lại cho em!

Tôi đặt điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục xem mấy món đồ bỏ đi hắn sưu tập cho mình.

Thời gian mải miết xuyên qua dòng ký ức của tôi, lặng lẽ không tiếng động, tôi chẳng hề phát hiện ra.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, nữ sĩ Chân ló đầu ra, hỏi tôi sủi cảo đã được chưa.

Hai tay tôi mỗi tay cầm một tấm thẻ vua hải tặc, ngẩn người ra nhìn mẹ.

Nữ sĩ Chân khoanh tay, “Con trai, nhìn mẹ làm gì?”

“……….”

Tôi lặng lẽ đặt hai tấm thẻ trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà bếp, đổ nước đã đun sôi trong ấm vào nồi, bỏ sủi cảo vào cho mẹ tôi.

Nữ sĩ Chân rất bận rộn, lúc tôi nấu sủi cảo, mẹ nghe điện thoại, đến khi tôi bưng sủi cảo ra khỏi bếp, mẹ vẫn còn đang gọi điện thoại.

Tôi lấy một cái đĩa nhỏ, đổ ít giấm, xắt hai lát tỏi đặt sang bên cạnh.

Nữ sĩ Chân cúp máy đi tới, liếc mắt nhìn sủi cảo nóng hổi, hỏi tôi, “Con mua à?”

Tôi nói tôi tự gói.

Trên gương mặt được chăm sóc tốt của nữ sĩ Chân xuất hiện vài phần nghi vấn, “Bây giờ con bận bưng phân dọn nướ© ŧıểυ cho nó, mà vẫn có thời gian gói sủi cảo cho mẹ à?”

Khóe miệng tôi giần giật, “Mẹ à, tốt xấu gì mẹ cũng là bà chủ một công ty, dùng mấy từ đơn giản thô bạo thiếu hàm súc như vậy không không sao à?”

“Bà chủ công ty thì sao, bản thân thằng Hoắc nó đáng giá tiền tỷ đấy.”

Nữ sĩ Chân tao nhã kéo ghế ra ngồi xuống, “Trước mặt con có bao giờ nó hàm súc chưa?”

Tôi trợn trắng mắt, chuyện này mà cũng so sánh được à?

Được rồi được rồi, hai người đều kiềm chế trước người ngoài, thể hiện trước mặt tôi.

Mẹ tôi ăn đồ rất chú ý, từ tốn ung dung, nhai kỹ nuốt chậm.

Dù trước mặt mẹ có là một bát cháo trắng, mẹ cũng có thể ăn như đồ ngự thiện hoàng gia.

Lúc còn bé tôi cũng bị mẹ quản cái này quản cái kia, cũng từng sống một cách ‘sang chảnh tinh tế’, chỉ tiếc là sức ảnh hưởng của Hoắc Thời An quá lớn, tôi tinh tế chưa được mấy năm đã đổ sông đổ bể.

Hồi đó mẹ thấy tôi cứ nằng nặc đòi chơi với hắn, nói gì cũng không chịu nghe, bèn mặc kệ tôi, hoàn toàn nuôi thả.

Sau đó tôi lại trở thành đứa thô thiển nhất trong nhóm.

Trong lời nhạc là, ký ức thuở thiếu thời, thanh mai trúc mãi sớm tối không rời.

Còn trong ký ức tuổi thơ tôi, Hoắc Thời An dẫn tôi xưng bá khắp phố phường.

Tiếng gọi của mẹ khiến tôi hoàn hồn lại, “Gì ạ?”

Ánh mắt nữ sĩ Chân nhìn tôi như đang nhìn một một đứa trẻ ấu trĩ hết thuốc chữa, “Mẹ đang hỏi con, ba mẹ thằng Hoắc thế nào rồi? Mỗi người một cuộc sống à?”

Tôi dựa lưng vào ghế, “Chuyện này con không rõ.”

Vẻ mặt nữ sĩ Chân hạn hán lời, “Con với nó có thể quay lại với nhau, chứng tỏ hơn một tháng kể từ khi về nước đã tiếp xúc không ít, chẳng lẽ chuyện này mà cũng không hỏi à?”

Tôi vuốt mặt, “Không tiện hỏi.”

Nữ sĩ Chân lấy làm lạ nói, “Giữa hai đứa mà cũng có chuyện không tiện à?”

Tôi buông mắt nhìn hoa văn trên bàn, “Trước đây không, bây giờ có.”

Ánh mắt nữ sĩ Chân nhìn tôi như muốn nói chuyện suốt đêm thâu, nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng buông tiếng thở dài, tiếp tục ăn sủi cảo của mình.

Tôi chuyển đề tài, “Mẹ à, mẹ không thể chỉ chú tâm tới công việc, cũng phải lo cho sức khỏe nữa.”

Trong miệng nữ sĩ Chân có đồ ăn, không nói lời nào.

Tôi bĩu môi, “Kiếm nhiều tiền như vậy lại không có thời gian hưởng thụ, tiền chỉ là một con số, không có ý nghĩa.”

Nữ sĩ Chân ăn xong viên sủi cảo cuối cùng, lấy giấy ăn ra lau miệng, “Qua mười năm nữa mẹ về hưu.”

Hai mắt tôi sáng lên, còn chưa kịp nói gì đã bị mẹ giành lời trước, “Đến lúc đó con tiếp quản công ty.”

“………..”

“Con chỉ là một thầy giáo, lên chương trình làm dự án còn được, chứ quản công ty con chịu thôi.”

“Thế biến ra một đứa cháu cho mẹ đi.”

“….Con có phải Tôn Đại Thánh đâu.”

Nữ sĩ Chân tỏ vẻ ghét bỏ lườm tôi, “Bán công ty, lấy tiền đi từ thiện, giữ một phần nhỏ cho con.”

Tôi hết sức ngạc nhiên, qua nửa buổi mới nói, “Mang đi làm từ thiện là được rồi.”

Có lẽ nữ sĩ Chân cho rằng tôi cảm thấy một phần nhỏ không đủ tiêu xài, nghe thấy tôi nói không cần, liền sa sầm mặt.

Tôi vội vã dỗ dành, “Mẹ à, không phải con không muốn, con ở nước ngoài đã tích góp một chút, bây giờ còn tiền lương, nếu như nhận dự án, lợi nhuận sẽ rất khả quan, con không tiêu xài nhiều, đủ dùng rồi.”

“Chuyện mười năm sau, bây giờ nói vẫn còn sớm mà.”

Sắc mặt nữ sĩ Chân hòa hoãn lại, “Thằng Hoắc nuôi con khéo phết, nuôi con mũm mĩm trắng trẻo hẳn ra, cứ như con sâu gạo béo múp vậy, còn nuôi mát tay hơn cả mẹ, sau này con theo nó, không phải lo ăn lo mặc.”

Tôi trố mắt ra nhìn, “Mẹ à, mẹ thấy con bây giờ với cậu ấy có thể tiếp tục được à?”

Nữ sĩ Chân đứng dậy rời bàn ăn, căn bản không định trả lời tôi.

Giống như chỉ cần tôi hỏi thêm một câu, mẹ sẽ tìm chổi lông gà quất tôi, quất đúng chỗ chết.

Tôi bưng chén nước lên uống, thấm giọng nói: “Mẹ à, đến lúc thích hợp, con và Hoắc Thời An sẽ xem xem có nên nhận nuôi một đứa bé không.”

Nữ sĩ Chân dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi cười cười, “Giờ có nhiều gia đình không thể sinh con đều nhận con nuôi.”

Nữ sĩ Chân nói, “Con muốn mẹ coi như nó không thể sinh con à?”

“Phụt.”

Tôi phụt nước ra ngoài.

Nữ sĩ Chân bất thình lình nói một câu, “Mẹ biết sự thật như thế nào, chỉ nói cho đã nghiện thôi.”

Tôi hãi hùng khϊếp vía, sao mẹ tôi biết được? Tôi để lộ khi nào?

Hay là, thực ra Hoắc Thời An để lộ? Hắn chuyên môn gây rắc rối như vậy, độ khả thi rất cao.

Tôi đang nghĩ lung tung, lại nghe thấy mẹ nói, “Con giả vờ giả vịt với mẹ bao nhiêu năm rồi.”

Nữ sĩ Chân mặc kệ tôi đang rối bời, dứt lời cũng quay trở về phòng.

Tôi lấy tay lau trán, xem ra tôi và Hoắc Thời An có thể sống lành lặn tới bây giờ, đúng là lớn mạng.

Trước khi đi ngủ tôi chúc Hoắc Thời An ngủ ngon, đã chúc từ hai tiếng trước rồi.

Mà vẫn chưa buôn xong chuyện.

Tôi cũng ngu thật, chúc ngủ ngon với hắn làm cái quần què gì chứ.

Hoắc Thời An ở đầu dây bên kia kéo dài giọng điệu buồn nôn than thở, “Mười giờ hơn đêm qua chúng ta quay lại với nhau, cả ngày hôm nay không được gặp.”

Nửa gương mặt tôi đen đi.

Gì mà cả ngày hôm nay không được gặp? Tối qua tôi còn ngủ trong viện, sáng nay mới đi, thế té ra cái người hắn thấy là ma à?

Hắn lại buông tiếng thở dài, “Như vậy không đượcccccccccccc.”

Nửa bên mặt còn lại của tôi cũng đen nốt, “Như vậy không được, điện thoại em sắp hết pin rồi.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh chưa đầy ba giây, Hoắc Thời An đã bùng nổ, “Điện thoại sắp hết pin em còn gọi cái khỉ gì? Không biết sắp hết pin, phóng xạ tăng lên gấp ngàn lần à?”

Tôi buồn bực, rốt cuộc hắn chuyển sang viện gì mà có thể ngoác miệng gào rú ầm ĩ thế.

Hắn quát tôi, quát mãi không dừng.

Tôi bị hắn quát đến phát bực, “Chứ không phải anh cứ lải nhải với em à?”

Hơi thở hắn ồ ồ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

“Anh tình tứ yêu đương với em, em lại kêu anh lải nhải, Phương Hoài, em muốn anh tức chết thì cứ nói thẳng ra.”

Khóe mắt tôi co giật, “Được rồi, em sai rồi, anh không lải nhải, anh tình tứ yêu đương.”

Hoắc Thời An đại nhân đại lượng nói, “Mai tới thăm anh, tới sớm một chút, nếu em tới chậm thì không có thưởng nữa đâu.”

Ban nãy tôi đuối lý, không dám trêu chọc hắn, bây giờ vuốt lông vỗ về hắn, “Được rồi được rồi, em sẽ đi sớm, anh ngủ đi, ngủ ngon nhé.”

Hắn không ho he tiếng nào.

Tôi đỡ trán, ông tướng này còn muốn gì nữa?

Không biết qua bao lâu, hắn hừ lạnh, “Sao nửa buổi rồi em không nói gì nữa? Còn phải đợi anh nói ra à?”

Tôi nói, “Đúng là cần anh nói một chút.”

Hắn không ngờ tôi thật sự không biết, sửng sốt mất một lúc, mới gằn ra ba chữ, “Hôn ngủ ngon!”

Tôi, “…………”

..

Sáng sớm tôi tỉnh giấc, mẹ đã ra ngoài rồi.

Mẹ tới đây để đi công tác, còn họp hội bạn cũ, rất bận rộn.

Tôi nhìn tờ giấy mẹ để lại trên bàn.

Mẹ nói buổi trưa không về ăn, buổi tối thì không biết, không cần tôi phải lo.

Tôi quét dọn nhà cửa, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ, điện thoại đã đổ chuông.

Tần Diễn hẹn tôi đi uống trà.

Tôi không biết phía Hoắc Thời An hiện có ai bên cạnh, liệu có tiện nghe điện thoại hay không, bèn gửi wechat cho hắn, không nói gì, chỉ gửi lì xì.

Đây là ám hiệu, tôi muốn biết xem ở đầu dây bên kia có phải chính hắn không.

Vừa mới gửi tiền lì xì, Hoắc Thời An đã gọi điện thoại tới.

Tôi nói tối mới qua được.

Hắn không vui, “Đã nói hôm nay tới sớm, bây giờ em lại bảo tối mới tới, em giải thích cho anh đi.”

Tôi nói, “Có việc đột xuất.”

Hắn thăm dò, “Có phải lão già kia tìm em không?”

“Người ta mới hơn ba mươi thôi mà.”

Tôi nói, “Nếu anh muốn nói anh ấy già, thì hai chúng ta phải trẻ hơn mười tuổi mới nói được chứ?”

Hoắc Thời An hạ thấp giọng, “Là lão ấy thật à?”

Tôi “ừm” một tiếng, “Hẹn ở quán trà bên đường Đại Phong, tên là Cách gì đó..”

“Không phải đi uống trà thôi sao?” Hắn lạnh lùng, “Còn phải tới cái nơi hữu tình như vậy à?”

Tôi từ tốn hỏi, “Anh từng tới rồi à?”

Hắn cầu sinh mạnh mẽ không dám giấu giếm gì cả, “Anh không đi một mình, còn có mấy người bạn khác, Tiểu Trần cũng đi cùng.”

Tôi không tin, “Anh có bạn bè trong giới à?”

Hắn cười gằn, “Anh không thể có bạn bè à? Anh ăn thịt người ta chắc?”

Tôi bật cười khì khì.

“Tới lúc nào rồi mà em còn dám cười anh.”

Hoắc Thời An chau mày, “Không đi không được à?”

Tôi nói, “Đi một chuyến vẫn tốt hơn.”

“Tần Diễn là người có phong cách như vậy, nói chuyện tao nhã, không làm gì xằng bậy đâu, em nói chuyện tử tế với anh ta, sẽ không thành vấn đề.”

Hắn im lặng suốt năm phút đồng hồ, “Đi cũng được, nhưng hai chúng ta phải giữ điện thoại, để anh nghe trực tiếp.”

Tôi đang đi về phía huyền quan, nghe thấy hắn nói vậy, không cẩn thận đá lăn giỏ rác.

Nhìn chỗ rác dưới đất, nghĩ tới việc mình vừa dọn dẹp, bên trong lỗ chân lông bùng lên những ngọn lửa nhỏ.

Thế mà Hoắc Thời An ở đầu dây bên kia vẫn không biết nghe lời, tôi gào lên, “Anh im đi cho em!”

Có lẽ hắn bối rối, nên không cãi lại tôi luôn.

Tôi dựng giỏ rác lên, thở dài nói, “Thời An, anh tưởng em vẫn mười tám mười chín tuổi à?”

Hắn im lặng, bộ dạng lùi một bước trời cao biển rộng, “Em tới nơi thì nói với anh một tiếng, năm phút sau anh gọi điện thoại cho em, như vậy đã được chưa?”

Tôi dở khóc dở cười, “Rốt cuộc anh lo cái gì hả?”

“Lão già kia nổi tiếng trong giới như vậy, kinh nghiệm phong phú có thể mở lớp, mà em lớn như vậy rồi chỉ có mỗi anh, kinh nghiệm của em còn không bằng số lẻ của lão ấy.”

Hắn lạnh lùng nói, “Anh không được lo lắng à? Thế trái tim anh phải lớn lao thế nào? Chẳng lẽ anh có trái tim bao la như trời trong truyền thuyết?”

Tôi biết hắn căng thẳng, sợ tôi chịu thiệt thòi, “Được rồi, em đảm bảo lúc tới thăm anh, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Hắn hừ một tiếng, “Một sợi tóc cũng không mất?”

Tôi nói, “Hay là trước khi đi em bứt từng sợi tóc xuống, đếm rõ ràng, sau đó đính lên?”

“………”

Không đợi hắn trả lời, tôi buồn bực nói, “Tại nói chuyện với anh mà em đá đổ sọt rác, lát nữa phải quét lại.”

“Em đang ám chỉ với anh, em không thích làm việc nhà, hy vọng sau này anh làm à?”

Hắn tấm tắc, “Muốn anh làm thì cứ nói.”

Cơ mặt tôi co giật, sao cái lời này nghe không biết xấu hổ vậy?