Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 27: Nắm tay!

Lúc đồng xu rơi xuống tay tôi, mặt ngửa lên là mặt hoa.

Tôi nhìn sang Hoắc Thời An đang nằm trên giường bệnh theo bản năng, hắn cũng đang nhìn tôi, hai tầm mắt giao nhau, lập tức bị khống chế triền miên một chỗ.

Càng đan bện càng siết sao, giống như bị đổ cả lọ 502 vào, dính chặt chẽ.

“Ý trời đấy.” Khóe môi Hoắc Thời An không kiềm chế được mà cong lên, tỏ vẻ hả hê, “Thấy chưa, đây là ý trời đấy, ông trời sắp đặt cho hai chúng ta quay về với nhau đấy em yêu.”

Tôi định đút đồng xu vào túi, bị hắn gọi lại, “Đưa anh nào.”

“Làm gì hả?”

“Thì em cứ đưa cho anh đi.” Hắn thiếu kiên nhẫn chìa tay ra, “Đưa cho anh nào, nhanh lên.”

Tôi không cho.

Hắn thấy tôi không chịu phối hợp, tức giận nói, “Em ỷ vào anh bây giờ không động đậy được, hãy đợi đấy, anh mà..”

Tôi từ từ đảo mắt sang, “Sao hả? Vừa muốn thử bắt đầu lại, đã muốn tạo phản rồi à?”

Hắn nếm trái đắng, gương mặt nhăn nhó, bộ dạng “Anh nhường em thôi đấy”, “Dù không đưa xu cũng được, nhưng em không được tiêu, phải giữ lại đấy.”

“…………”

Tôi biết hắn có tật xấu thu gom đồ bỏ đi.

Nắp chai nước ngọt từng uống, viên đạn từng chơi, bộ bài từng đánh, hộp diêm đã hết, tem bị mất góc, hộp bút màu mè.. tất cả những món đồ chơi cỏn con trong tuổi thơ đều được hắn cất giữ, bảo rằng sau này sẽ thành đồ cổ.

Sau này hai chúng tôi bên nhau, hắn bắt đầu sưu tập đồ tình nhân bỏ đi.

Găng tay đôi, tất, gọt bút chì, hộp cơm, chủng loại rất hỗn tạp, hắn mang từng báu vật về, đặt trong góc căn gác xép nhỏ.

Tôi vuốt ve đồng xu trong tay, trong lòng hơi nhũn xuống.

Hoắc Thời An nhìn tôi bằng ánh mắt cháy bỏng, nói oang oang, “Cái đó dùng để kỷ niệm chúng ta nối lại tình xưa.”

Tôi đã đoán được hắn bảo tôi giữ lại nhằm mục đích này, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra trái tim vẫn đập rộn rã.

Cố dằn tâm tình xúc động tuôn trào trong lòng xuống, tôi không nhịn được cười, “Nối cái rắm.”

“Không nối rắm được, độ khó quá cao.” Hắn làm như đang suy nghĩ, nghiêm túc nói, “Không muốn đồng xu, thế dùng bô tiểu nhé?”

Tôi tự động ngó lơ mà tắt đèn giường, kéo chăn lên, chuẩn bị đi ngủ.

“Đậu xanh, em định ngủ luôn à?” Hắn đập giường ầm ầm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đêm nay quan trọng như vậy, ấy thế mà em ngủ được à?”

Tôi lạnh lùng nói, “Hóa ra hầu hạ anh cả một buổi tối là để anh tự cυồиɠ ɖâʍ sinh hoang tưởng à?”

Gương mặt hắn nhất thời đen thui.

Thực ra tôi cũng không buồn ngủ, chỉ là tình hình tôi bây giờ đầu óc tỉnh táo thân thể mềm nhũn.

Nếu tôi không lên giường, giả vờ đang rất mệt, với khí thế bừng bừng của Hoắc Thời An, không biết chừng nào mới ngủ được nữa.

Sau lưng có ánh mắt cứ bám chặt lấy, tôi không thể nào ngó lơ, bực mình quay đầu lại, “Có thể yên tĩnh một chút hay không hả?”

Vẻ mặt hắn vô tội, “Anh có làm gì đâu?”

Tôi nương theo ánh sáng mờ tối mà lườm hắn, “Anh không ngủ, nhìn em làm cái gì?”

“Ai nhìn em?” Mũi hắn khẽ phát ra tiếng cười phì, “Anh đang ngắm trăng đấy chứ.”

Tôi trợn mắt, đầu hàng bảo: “Muộn lắm rồi đấy, anh đang dưỡng thương, chứ không phải nghỉ phép, mau ngủ sớm đi.”

Sau đó không có tiếng nói nữa.

Một lúc sau vang lên tiếng lầu bầu trẻ con, “Móa nó chứ có ai tới bệnh viện nghỉ phép đâu, chẳng qua anh vẫn còn kích động.”

Tôi kéo chăn lên, “Ngủ đi.”

Khóe miệng Hoắc Thời An giần giật, “Phương Hoài, tình thú của em bị em ăn hết rồi à? Không còn chút cặn nào à?”

“Bị nguyên tắc ăn hết rồi.” Tôi nói, “Anh mà nói thêm lời nào, cả tuần sau em không tới thăm anh nữa.”

“………..”

Chiêu này quá tàn nhẫn.

Hoắc Thời An liền im re, bứt rứt không phục.

Cũng không bao lâu sau, tôi thấy sau lưng có ánh sáng, theo bản năng xoay người nhìn lại, phát hiện ra Hoắc Thời An đang cầm điện thoại, trong lòng có dự cảm xấu, “Anh làm cái gì thế?”

Hắn mím bờ môi mỏng, không lên tiếng.

Tôi muốn đập hắn mấy cái, “Em đang hỏi anh đấy, điếc à?”

Trong mắt hắn phun ra lửa, không phải em bảo anh đừng ho he tiếng nào nữa hay sao?

Tôi im lặng mấy giây, “Nói đi, cho phép anh nói đấy.”

Hắn bất mãn lầm bầm: “Em nhiều chuyện thật.”

Dự cảm xấu trong lòng tôi không giảm đi một chút nào, khiến tôi càng thêm lo lắng bất an, “Anh có chịu nói hay không hả?”

Hắn nhả ra hai chữ: “Đăng weibo.”

Tôi lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, “Đã đăng chưa?”

“Ờm, đăng rồi.” Hắn có vẻ không hiểu được sao tôi lại phản ứng mạnh như vậy, “Sao hả?”

Tôi lập tức vén chăn xuống giường, còn không xỏ giày đã chạy tới bên giường hắn nổi đóa, “Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ, còn đăng cái gì hả?”

Mặt hắn sa sầm xuống, “Anh không thể đăng weibo à?”

Tôi lấy điện thoại hắn, mở weibo ra.

“Yên tâm đi, không có gì mập mờ, chỉ là một cây cam thôi.” Hắn khinh bỉ hừ một tiếng, “Xem em bị dọa chưa kìa, nếu ngày nào đó anh công khai, chẳng phải em tê liệt luôn à?”

Tôi lướt một lúc lâu, sau đó nghiêm mặt ném điện thoại lên người hắn, “Em tê liệt hay không thì không biết, nhưng nhất định weibo sẽ tê liệt.”

“Này nhớ, em cẩn thận đặt lên tủ, không thì bỏ vào tay anh không được à? Cứ phải ném lên người anh à?”

Hoắc Thời An giả bộ đáng thương ôm ngực, “Người khác quay lại đều ngọt ngọt ngào ngào, sao em đến nhìn anh tử tế cũng không chịu, còn bạo lực gia đình nữa thế?”

Tôi cười cười, “Anh đoán xem.”

Hắn lộ vẻ mặt không chịu được, “Em thận trọng quá.”

Tôi lại cười càng dịu dàng hơn, “Trong ảnh là cây cam ở phía tây đại viện à?”

Hoắc Thời An giả chết với tôi, “Cây nào cơ?”

Tôi không nói lời nào liền đập hắn một cái, lực không nhẹ chút nào.

Hắn bị tôi đánh đần cả ra.

Tôi đặt mông ngồi xuống giường, dở khóc dở cười, “Anh không thể yên tĩnh một chút à?”

Hắn vuốt tóc rối trên trán ra phía sau, “Cái chỗ bệnh viện quỷ quái này, vừa vào đã không nhịn được mà đa sầu đa cảm, ngôi sao vào đây cũng thế, anh đăng hai cái ảnh thì có vấn đề gì?”

“Còn mạnh miệng nữa.”

Chuyện này tôi không thể chiều theo hắn, “Cũng không phải anh mới bon chen trong showbiz ngày một ngày hai, lần trước em bị hiểu lầm đi thăm đoàn phim, anh giảng cho em một đống âm mưu quỷ kế trong showbiz, chiều nay em qua đây, bảo mấy ngày tới anh sẽ bị khai đao tập thể, anh cũng nói cho em ngôi sao ngầm tranh đấu, anh quên hết mịa nó rồi à?”

Hắn nghẹn lời, nói không nên lời.

Tôi biết thực ra chuyện gì hắn cũng rõ, những điều tôi không rõ hắn đều tường tận, nhưng tôi vẫn lo lắng nhắc nhở một câu, “Thời An à, anh là lưu lượng, đừng nói những lời, những hình ảnh khiến người ta suy đoán, anh chỉ cần đăng một dấu phẩy thôi, cũng đủ leo lên hot search.”

Qua nửa buổi hắn mới mở miệng, “Thế em có biết tâm trạng anh lúc này rất muốn nói gì đó với bên ngoài không?”

Tôi trố mắt ra nhìn, “Thế anh nói cho em đi, sáng nay đăng cây phong, còn cả câu kia nữa, thấy chưa, lại một mùa thu là chuyện gì hả?”

“Buổi sáng là nhớ em quá, không chịu được.” Một lúc sau đôi mắt đen láy của hắn nhìn tôi đăm đăm, nhướng mày cười nói, “Thầy Phương à, hóa ra em quan tâm anh như vậy.”

Tôi quay đầu về phía hắn, “Không chịu được sao không gửi thẳng qua wechat em đi?”

“Em tưởng anh không muốn làm như vậy chắc?” Hắn khẽ hừ, “Lúc đó hai chúng ta còn không nói chuyện, anh gửi kiểu gì chứ?”

Tôi trợn trắng mắt, còn bày đặt oan ức với tôi nữa à? Từ lúc tôi về nước tới giờ, chẳng lẽ số lần hắn nhây vẫn còn ít, thiếu một lần như vậy?

“Anh không có clone à?”

Hoắc Thời An lờ đờ nói, “Hồi trước có, nhưng bị tìm ra, sau đó lười tạo.”

Tôi quay đầu lại hỏi, “Trên clone không có gì đấy chứ?”

Hắn liếc nhìn tôi một chút, “Không, đều là một chút thi từ ca phú.”

“………..”

Tôi nhìn hắn, một lời khó nói hết, “Hồi sáng anh đăng một cái, bây giờ đăng thêm một cái, mấy em gái fan anh hôm nay bị dọa sợ liên tục, dưới weibo anh đang thảm lắm.”

“Fan CP thì liều sống liều chết thức đêm tìm ảnh, không tìm được thì photoshop, photoshop không được thì tìm xem các buổi phỏng vấn trước đây, cố gắng tìm những thứ có liên quan tới mùa thu, cây phong, thậm chí mấy tin tức về cam quýt lá phong cũng được, super topic rôm rả như Tết, đều cảm thấy trên weibo anh đang ám chỉ tới thuyền họ chèo.”

Hắn muốn nói chuyện, tôi không cho hắn cơ hội, “Blogger cũng không kịp ứng phó, một ngày anh đăng liền hai bức ảnh, không cho họ có thời gian đệm, bọn họ còn phải trèo ra khỏi giường để làm việc, anh nói xem anh đấy, sợ họ thiếu tư liệu nên tự mình cung cấp luôn, sao anh nhiệt tình thế?”

Tôi nuốt nước miếng, lại thèm thuốc lá, trong viện không tiện hút thuốc, bèn bóc quả cam ra ăn.

Không biết Hoắc Thời An đang nghĩ gì, nửa buổi rồi mà không thấy ho he tiếng nào.

Tôi sắp ăn xong cam, mới nghe thấy giọng hắn, “Em sợ như vậy, có phải không muốn dẫn anh ra ngoài? Sợ anh gây phiền toái cho em không?”

“Bây giờ không thảo luận mấy chuyện đấy.” Tôi buông rèm mi, “Chúng ta nói từ từ từng chuyện một, đừng nhảy cóc.”

Hắn trầm mặc một hai phút, nổi giận đùng đùng, “Quả cam kia em lấy từ trong giỏ hoa quả của anh đúng không? Em tự ăn nửa buổi mà không phần cho anh lấy một miếng à?”

Tôi bỏ miếng cam đang đưa lên mép xuống, đi tới bên giường đưa cho hắn.

Hắn không nhận lấy, không biết xấu hổ há miệng về phía tôi, đợi tôi đút cho ăn.

Tôi chợt thấy hoảng hốt.

Đã mấy năm trôi qua, cái tên này lại làm nũng với tôi, vẫn như ngày xưa, vẫn nũng nịu bám lấy như vậy.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại, miếng cam đã vào trong miệng hắn rồi.

“Sau này nếu anh không nhịn được nữa, thì gửi cho em, đừng gây phiền phức khắp nơi, cũng đừng đánh giá thấp sự nhiệt tình và thông minh các fan của anh.”

Tôi thấy tâm tình hắn không tệ, bèn nói với hắn, “Anh giao weibo cho studio đi, đừng tự quản lý.”

Hoắc Thời An ăn cam.

Tôi chau mày, “Có được hay không hả?”

“Được rồi được rồi.” Hắn nhếch khóe môi, “Trước khi em về, weibo của anh hầu như do studio quản lý.”

Tôi híp mắt lại, “Nói như vậy, em không nên trở về à?”

Một giây sau hắn liền trở mặt, “Nên chứ.”

Tôi lại nằm xuống giường, Hoắc Thời An vẫn thao thao bất tuyệt sau lưng tôi, “Phương Hoài, chúng ta thật sự quay lại với nhau rồi à?”

“Ừm.”

“Bây giờ đã quay lại rồi à?”

“Ừm.”

“Vẫn cứ như đang nằm mơ ấy, còn chưa hôn cái nào.”

“……..”

Hoắc Thời An lải nhải suốt nửa ngày như ông cụ già, tung trọng điểm ra, “Phương Hoài à, em cho anh hôn một cái, nếu không anh không ngủ được đâu.”

Tôi kiên quyết nói, “Thế thì đừng ngủ nữa.”

Hắn yếu ớt đáp trả, “Anh đang dưỡng thương đấy, chứ không phải nghỉ phép đâu, phải ngủ sớm một chút.”

“………….”

Hoắc Thời An thấy tôi ngó lơ, cứ trung bình hai phút lại thở dài một tiếng.

Đỉnh đầu tôi bốc khói nhảy xuống giường, bước vài bước tới trước mặt hắn, khom lưng hôn trên môi hắn một cái, lùi bước nói, “Đã có thể ngủ…”

Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, đã bị hắn ôm cổ, dành tặng một nụ hôn sâu.

Lúc buông ra tôi khó thở, thở hổn hển liên tục.

Lần cuối cùng hôn như vậy, đã là hồi lớp 12, khoảng cách quá lâu, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

Tôi hai mươi tư tuổi vẫn gà như hồi mười chín, vừa bị Hoắc Thời An hôn chân đã nhũn ra, còn quên luôn cả thở.

Thế nhưng Hoắc Thời An hai mươi tư tuổi so với mười chín tuổi, lực đạo và quyết tâm đều thay đổi, như một kẻ điên, lúc hôn tôi rất tàn nhẫn, tôi hoàn toàn không chống đỡ được.

Hắn vẫn có điểm không thay đổi, sẽ ôm cổ tôi, sẽ nghiêng đầu.

Hoắc Thời An nhìn chòng chọc tôi như lang như hổ, yết hầu cuồn cuộn, cất giọng khàn đặc, “Nếu hai chúng ta bắt đầu lại, thì phải bắt đầu cho thật tốt, em có yêu cầu gì với anh không? Chỉ cần em nói, anh sẽ nghe.”

“Em không yêu cầu gì, chỉ có một điều.” Tôi thở

phì phò liếc mắt nhìn hắn, “Đừng nhây nữa.”