Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 19: Nhây dựa vào thực lực

Ngoài xe ầm ĩ khắp nơi, mà trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.

Một cánh cửa xe như ngăn cách ra hai thế giới.

Tôi lấy bao thuốc ra, còn châm một điếu thuốc, vừa đưa lên miệng, cửa xe bị kéo ra, có mấy người đi vào.

Đều là trợ lý theo Hoắc Thời An.

Tôi chỉ quen cái cậu Tiểu Trần theo hắn lâu nhất, chính là cậu trai đưa trà sữa tâm sự đôi câu với tôi, những người còn lại không quen biết.

Còn chưa tới một phút, họ đã tìm xong vị trí của mình, đợi xuất phát.

Ghế tài xế phía trước cũng có người ngồi vào, là một ông bác bốn mươi tuổi, bác nhanh nhẹn khởi động xe, loáng một cái đã lẫn vào dòng xe cộ.

Tất cả đều vô cùng nhanh chóng.

Điếu thuốc bên mép tôi run lên, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thời An, thế là.. đi rồi?

Hoắc Thời An lia mắt nhìn về phía tôi, xong việc, đói bụng.

“……..”

Có những người khác ở đây, tôi và hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể như trước.

Nhân viên trong ekip không khuếch đại chút nào, không chỉ fans của Hoắc Thời An và truyền thông, đến ekip của hắn cũng coi tôi như người quen, quen mặt rồi, không thấy tôi ngồi bên cạnh hắn có vấn đề gì.

Cũng không bao lâu sau, mọi người trong xe nghiêng trái đổ phải, đều ngủ rồi, ai cũng mệt không chịu được.

Tôi liếc mắt về phía bên cạnh, Hoắc Thời An buông rèm mi, bộ dạng mơ mơ màng màng như đã ngủ, từ góc độ này nhìn sang, hàng mi dài của hắn được dịp khoe mình.

Xe dừng ở giao lộ, cô gái ngồi phía sau tôi ho khụ một tiếng, tôi dập điếu thuốc, tiếng ngáy quen thuộc vang lên bên tai.

Cả chiếc xe, ngoài bác tài xế ra, chỉ có mình tôi tỉnh.

Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, bác tài xế cũng đang nhìn tôi, tầm mắt giao nhau.

Một hai giây sau, tôi thuận miệng nói, “Mọi người có vẻ đều rất mệt mỏi.”

“Mệt, mệt quá rồi.” Bác tài vừa lái xe vừa nói, “Dù là làm nghệ sĩ hay là làm nhân viên, đều rất mệt mỏi, mỗi người lại mệt một kiểu.”

Tôi ló đầu nhìn ra ngoài ô cửa, “Nghề nào cũng đều mệt.”

Bác ấy nói, “Cậu Phương đây là thầy giáo, có nghỉ đông nghỉ hè, còn có nghỉ lễ, thế còn đỡ hơn nhiều, như thầy Hoắc đây này, cả năm không nghỉ, chúng tôi theo cậu ấy cũng không nghỉ ngơi, chạy đi khắp nơi.”

Khóe miệng tôi giần giật, “Cả năm không nghỉ sao? Liều mạng như vậy?”

Bác tài đánh tay lái, “Liều mạng thật, thầy Hoắc cũng mới bắt đầu nghỉ khoảng tháng tám năm nay, chứ mấy năm trước không có đâu, ốm sốt đều chống chọi, không chỉ riêng gì thầy Hoắc, các nghệ sĩ khác cũng như vậy.”

Tôi câu được câu chăng tán gẫu với bác tài, mọi người trong xe đều không tỉnh, ngủ say sưa.

Dường như bác tài biết họ ngủ sâu giấc, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Bác ấy có tính cách đặc trưng của thế hệ đi trước, rất coi trọng tình anh em, cảm thấy tôi và Hoắc Thời An quen nhau hai mươi năm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đó là giao tình quá mệnh.

Bởi vậy nên bác ấy thật lòng nói với tôi không ít, còn bảo tôi khuyên nhủ Hoắc Thời An, muốn tìm dịp nghỉ ngơi, làm chuyến du lịch xuất ngoại gì đó.

Ánh hoàng hôn phản chiếu lên kính xe, sắc vàng rực rỡ, tôi híp mắt nhìn ánh chiều tà vương khắp trời, bờ vai trĩu xuống, người bên cạnh dựa vào.

Bác tài qua gương chiếu hậu xem phía sau, trong mắt viết bốn chữ in hoa, cảm tình thật tốt.

Dây thần kinh vốn căng ra của tôi thả lỏng lại, cái danh bạn học cũ này tốt hơn so với tưởng tượng của tôi.

Không biết Hoắc Thời An mơ thấy thời điểm nào trong quá khứ, hắn gác tay lên người tôi, tôi lập tức đẩy ra, nghe thấy hắn lẩm bẩm bằng âm mũi, có chút oan ức, “Hoài Hoài..”

Khóe mắt tôi đột nhiên giần giật.

Bác tài thì lái xe, không nghe thấy, mọi người trong xe đều đã ngủ, chỉ có tôi sống sờ sờ sợ đến mức mồ hôi lạnh túa thành dòng, lo lắng đề phòng, muốn túm lấy tên đầu sỏ này mà tẩn cho một trận.

Phía sau có xe chạy theo cả dọc đường tới khách sạn.

Những fan hâm mộ trong xe chạy ùa xuống như ong vỡ tổ, hưng phấn chờ thần tượng, có người thậm chí còn đã chuẩn bị kỹ càng tiền thuê phòng, dự định ở lại khách sạn.

Bác tài bất đắc dĩ thở dài, “Mấy đứa nhỏ này đúng thật là, đã nói đi theo xe rất nguy hiểm rồi, mà không chịu nghe.”

Tôi đang định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng của Hoắc Thời An, “Tiểu Trần cậu lái xe đi về phía trước, những người khác quay về khách sạn đi.”

Mọi người đều không nghi ngờ chút nào mà nghe theo.

Bạn học cũ ăn cơm, hành trình riêng tư, chỉ để một trợ lý đi theo, bình thường mà.

Các fan hâm mộ thấy cửa xe mở ra, tranh nhau chạy lên, kết quả chỉ thấy có mỗi trợ lý, không có thần tượng, nhất thời mất mát mà nghị luận sôi nổi.

Tôi hạ cửa sổ xe xuống còn một nửa, để các cô nàng thấy rõ tình huống trong xe, tránh cho họ bổ não quá nhiều.

Người thường cũng sẽ như vậy, khi được tận mắt chứng kiến biết đã xảy ra chuyện gì rồi, sẽ mất đi hứng thú nghiên cứu, khi không biết tình huống thì phát huy tối đa sức tưởng tượng.

Những tiếng tách tách vang mãi không ngừng, đèn flash chói mù mắt tôi.

Ngược lại, Hoắc Thời An mặt không cảm xúc ngồi bất động, hắn rất ngại xe đi theo, phòng làm việc đã nói rõ, bản thân cũng thông báo với nhân viên, giải thích với fans như vậy nguy hiểm thế nào, nhưng vẫn có những fan theo tới khách sạn không nghe lời.

Có fan nhét thư vào trong xe, sau đó có người víu lấy cửa sổ xe, nương theo tiếng hỗn loạn, cảm giác kính xe có thể bị bẻ xuống bất cứ lúc nào.

Tôi co mình dựa vào ghế bên.

Đây là phản ứng mà tôi hề biết xử trí thế nào.

Hoắc Thời An chau mày, nhếch khóe môi hướng về phía mấy fan đang víu lấy cửa xe để họ bỏ tay xuống mà dặn, “Đã tới trạm sau rồi, mấy đứa đừng đi theo nữa, về sớm nghỉ ngơi một chút, chú ý an toàn.”

Nói rồi cũng kéo cửa sổ lên.

Xe lái đi rồi, tôi thấy các fan hâm mộ chạy theo đằng sau, bộ dạng không muốn sống, rất điên cuồng, thế là bật thốt lên, “Mấy cô bé mê gì ở ông nhỉ?”

Hoắc Thời An lấy điện thoại ra tìm tòi gì đó, đưa cho tôi, “Tự xem đi.”

Thực ra tôi không muốn nhận, nhưng có trợ lý của hắn ở đây, tôi không thể không lấy tư thái của bạn học cũ ra xem, nội dung trên điện thoại về cơ bản giống như những gì tôi tưởng tượng, tất cả đều là những lời khen có cánh của truyền thông và công chúng.

Gì mà dáng người, nhan sắc, nhân phẩm, bằng cấp, tài hoa, hàm dưỡng, cái gì có thể khen đều khen, không thiếu gì cả.

Xem xong, tôi còn phải lấy thân phận bạn học cũ của mình để trả lời, nếu không thì không phải đạo lý.

Theo phát triển bình thường, hẳn là tôi nên trêu chọc một chút, vấn đề là tôi không tìm được từ thích hợp, nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh, tôi lấy tay che mặt, cứ thi thoảng lại vuốt mặt, bộ dạng rất trầm trọng.

Cơ mặt Hoắc Thời An khẽ giật không dễ dàng phát hiện ra, hắn lười biếng cười giải vây giúp tôi, “Người anh em à, nhìn ra rồi chứ, tôi dựa vào mặt để kiếm cơm.”

Tôi, “…………..”

Tiểu Trần lái xe phía trước, “…………………”

Trong xe lắng xuống, bầu không khí vi diệu bắt đầu lan tràn.

Tôi lướt điện thoại, Hoắc Thời An cũng lướt điện thoại, hắn gửi wechat cho tôi, hỏi tôi muốn đi đâu ăn.

Dường như lần trước hắn hỏi ý tôi đi đâu đã là chuyện kiếp trước rồi.

“Anh An, đi đâu đây?” Tiểu Trần nhìn hướng đường, “Bốn mùa xuân à?”

Hoắc Thời An đợi tôi trả lời wechat, qua hồi lâu cũng không đợi được, mặt dài ra, “Đi tới Tiểu Gia Viên.”

Tiểu Trần ngạc nhiên nói, “Vị trí cách khá xa đấy, sắp tới thành phố C luôn, đi mất gần hai tiếng.”

Hoắc Thời An nhắm mắt, “Cứ đến đó đi.”

Bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào yên lặng.

Tôi lên mạng tìm Tiểu Gia Viên, không có nhiều thông tin, dường như thiên địa vị, tính riêng tư khá cao.

Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, tôi thấy là mẹ mình, lo lắng mẹ đề cập tới những vấn đề kia, lại bị người trong xe nghe thấy, bèn cúp máy.

Không đợi tôi gửi wechat hỏi tình huống, mẹ lại gọi điện thoại tới, có chuyện rồi, tôi cẩn thận bắt máy, nghe mẹ nói, “Hoài Hoài, ngày kia mẹ tới chỗ con công tác.”

Tôi không phản ứng lại, “Dạ?”

“Dạ cái gì.” Nữ sĩ Chân nói, “Tới khi đó mẹ qua chỗ con ở hai ngày, làm đồ ăn ngon cho con.”

Tôi hỏi, “Xe chuyến mấy giờ ạ, để con đón mẹ.”

Nữ sĩ Chân hùng hùng hổ hổ, “Mẹ lái xe đi.”

Tôi không yên lòng chau mày, “Quãng đường bảy tám tiếng, mẹ không lái được đâu, mẹ dẫn thư ký Lưu đi, để cô ấy lái.”

Nữ sĩ Chân tự động ngó lơ lời tôi nói, “Hoài Hoài, con với thằng Hoắc Thời An…”

Tôi vội vàng cắt ngang, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Đang ở với nhau đây, buổi chiều con tới xem cậu ấy làm việc, giờ hai đứa con chuẩn bị đi ăn đây, còn có trợ lý của cậu ấy.”

Hoắc Thời An nhây hoàn toàn dựa vào thực lực, lúc này hắn không chịu giữ yên lặng, còn chủ động chào hỏi với mẹ tôi, “Cô à, cô đã ăn tối chưa”?”