Edit: Doãn Nguyệt Ảnh
Beta: Doãn Thiên
Nguyễn Chanh tìm một chỗ trống, tùy ý ngồi ở một bên. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình cảnh xấu hổ kiểu này.
Ninh Quân chạy sát cô, chỉ là khi đang chạy, anh va phải một người, bị cà phê trong tay người đó đổ lên áo, mọi thứ trở nên hỗn độn. Chớp mắt một cái liền không thấy cô đâu.
Nguyễn Chanh cúi đầu, nhìn mặt đất, trong lòng rối như tơ vò. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi tỉnh táo lại. Nghĩ lại, cô liền nhận ra chỗ không thích hợp.
Anh muốn đi Hồng Kông, sao còn phải đến sân bay nói với cô?
Càng nghĩ càng thấy không đúng. Nguyễn Chanh đứng lên, nhìn bốn phía, người xung quanh không ngừng đi lại. Phía trước một trăm mét, người kia yên lặng đứng ở đó, gương mặt treo một nụ cười như có như không.
Cười cái gì!
Ninh Quân nhấc chân, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, "Đang tìm anh? Đúng không?"
Nguyễn Chanh hơi vểnh mặt lên, nhìn anh chằm chằm, mím môi không nói lời nào.
Ninh Quân nhẹ nhàng đưa tay lên, lau nước mắt còn lưu lại ở khóe mắt cô: "Giận rồi sao?"
Nguyễn Chanh giãy giụa một chút, đẩy tay anh ra.
Ninh Quân cong khóe miệng, ngón tay thon dài nắm chặt tay cô, "Anh muốn đi Hồng Kông." Anh nắm chặt tay cô, "Cố Dịch phẫu thuật xong rồi, em đi với anh được không?"
Nguyễn Chanh: "Ninh tiên sinh, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao?"
Ninh Quân nở nụ cười, "Anh chưa từng đồng ý." Có đôi khi phải mặt dày thì mới được.
Nguyễn Chanh hừ một tiếng, "Anh thấy đùa như vậy là vui lắm sao?" Cô khẽ nức nở, giang hai cánh tay ôm lấy anh.
Ninh Quân nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, anh chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay. Thế nhưng những ngày gần đây, hai người đều không ai chịu mở miệng trước. Càng lây, việc mở miệng cũng ngày càng khó hơn.
"Ninh Quân, tám tháng rất ngắn ngủi, nhưng cả một đời lại rất dài." Đây là lời cô muốn nói cho anh biết, cô sẽ ở bên anh cả đời.
Ninh Quân cứng người, "Anh biết."
Nguyễn Chanh sờ l*иg ngực của anh, "Bị đổ cà phê vào sao?"
Ninh Quân "ừ" một tiếng.
"Đáng đời!" Cô lầm bầm một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ ngực anh, "Có bị bỏng không?"
"Không có việc gì."
Cô muốn kiểm tra, Ninh Quân lại cầm tay cô.
"Mấy giờ thì bay?"
Sắc mặt Ninh Quân có chút xấu hổ, "Bốn giờ chiều."
Bây giờ là tám giờ sáng, mọi chuyện không cần nói cũng biết.
Hai người nói chuyện với nhau được mười phút thì điện thoại Nguyễn Chanh vang lên, là Cố Dịch gọi tới.
"Tại sao lâu như thế còn chưa trở lại?" Ngữ khí Cố Dịch ngữ vẫn như cũ như thế, cà lơ phất phơ: "Không phải lạc đường chứ?"
"Em đi một lúc rồi sẽ về."
Cố Dịch im lặng một chút, "Thời gian còn sớm, nếu em muốn đi dạo thì đi đi."
Cúp điện thoại, ánh mắt anh nhìn về phía xa. Máy bay vẫn đang đợi ở ngoài.
Ba Cố vỗ tay anh, "Còn có thời gian, từ từ suy suy nghĩ."
- ---
Nguyễn Chanh nhìn qua Ninh Quân, "Em phải đi rồi."
Ninh Quân bĩu môi, "Nếu cậu ta tốt lên, em phải tranh thủ thời gian trở về đấy."
Nguyễn Chanh phất phất tay, "Được rồi."
Ninh Quân đứng ở đằng kia, nhìn bóng lưng của cô rời đi.
Nguyễn Chanh đi được một đoạn đường, cô quay đầu lại, quyến luyến nhìn anh, "Ninh Quân —— "
Ninh Quân chờ cô nói.
Nguyễn Chanh lộ ra đôi má lúm đồng tiền, "Ninh Quân, em cảm thấy năm đó anh giúp em làm bài tập đặc biệt đẹp trai!" Nói xong, cô quay người chạy đi.
Vẻ mặt Ninh Quân vui sướиɠ, anh sờ mũi một cái.
Sau khi Nguyễn Chanh trở về, Cố Dịch cũng cảm giác được sự thay đổi của cô.
Cố Dịch cái gì cũng không hỏi, "Còn bốn mươi phút nữa là đi đăng ký."
Nguyễn Chanh nhìn một chút lên máy bay, "Không vội." Cô đem cà phê đưa cho anh.
Cố Dịch đón lấy cà phê, lòng bàn tay trở nên ấm áp: "Nguyễn Chanh, cảm ơn em."
Nguyễn Chanh uống một ngụm cà phê, "Nói cái gì đó!"
Cố Dịch cười, anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cố ý làm rối cả mái tóc: "Năm đó sao anh lại thích em cơ chứ! Thấp như vậy! Dáng người cũng bình thường!"
"Cố Dịch!"
Cố Dịch đưa tay ra làm lá chắn trước ngực, "Nói đùa thôi. Em và Ninh Quân cãi nhau sao?"
Nguyễn Chanh "á" một tiếng, "Không sao."
Cố Dịch: "Cậu ta muốn bắt nạt em, đợi anh khỏe lên, anh sẽ giúp em đánh cậu ta!"
Nguyễn Chanh nháy mắt mấy cái, "Được rồi. Nhưng mà, anh ấy sẽ không bắt nạt em đâu."
Cố Dịch cũng cười, "Nguyễn Chanh, em trở về đi."
"Hả?" Nguyễn Chanh không nghe rõ.
"Em cũng không phải bác sĩ, đi cũng không giúp được gì. Đưa anh đến đây là được rồi, em trở về đi."
"Anh sao lại như vậy?"
"Chẳng qua anh không muốn cho em thấy bộ dạng của anh khi đó."
Nguyễn Chanh nặng nề đặt cà phê sang một bên, cô nghiêm mặt nói: "Sao anh có thể ở lúc này mà làm kiêu được? Nếu em không cùng anh đi, những lời bác sĩ nói chú Cố có thể nghe hiểu được sao? Em không phải giúp anh, mà là giúp ba mẹ anh. Hai người họ tuổi đã cao, em không nỡ để hai người chịu khổ."
"Cảm ơn em, anh biết rồi." Khóe miệng Cố Dịch mang theo ý cười: "Chanh Chanh, cho dù em không thích anh, anh cũng không có gì tiếc nuối. Nếu anh có chuyện gì, về sau em có thời gian hãy quan tâm đến ba mẹ anh."
"Sao anh không tự đi chứ!" Nguyễn Chanh cao giọng, "Cố Dịch, việc của anh thì anh hãy tự làm, đừng sai bảo em."
Cố Dịch gật gật đầu, "Được. Khi nào em kết hôn, anh sẽ làm phù rể."
Nguyễn Chanh: "Nhà gái chỉ có phù dâu."
Cố Dịch: "..."
- ---
Sau khi đến Mỹ, Cố Dịch liền đi tới bệnh viện, kiểm tra một lần, rồi đợi phẫu thuật.
Ba Cố lúc còn trẻ lăn lộn giang hồ, hào khí đầy trời. Cố Dịch sinh bệnh, cả người ông cũng thay đổi. May là có Nguyễn Chanh cùng ông nói chuyện.
Ba Cố mỗi ngày đều kể chuyện khi còn bé của Cố Dịch, dường như chỉ có thế, ông mới có thể an tâm.
Vào hôm phẫu thuật, Nguyễn Chanh ở cạnh ba Cố, hai người đứng đợi ở hành lang bệnh viện.
Ninh Quân gọi điện thoại tới, "Cố Dịch thế nào rồi?"
Nguyễn Chanh: "Đang phẫu thuật."
Ninh Quân: "Phẫu thuật bao lâu?"
Nguyễn Chanh: "Bác sĩ nói có thể bảy, tám tiếng. Đã rất muộn rồi, anh không ngủ sao?"
Ninh Quân: "Ngủ không được."
Nguyễn Chanh: "Sau khi trở về, em cùng anh đi bệnh viện kiểm tra xem, sao anh lại bị mất ngủ nghiêm trọng như vậy?"
Ninh Quân: "Không có em ở bên, anh không ngủ được."
Nguyễn Chanh: "..."
Ninh Quân: "Đừng sợ, cậu ta sẽ không có việc gì đâu."
Trong lòng Nguyễn Chanh đích thực rất hoảng sợ. Trước kia cô đều thấy những tình tiết kiểu này trên tivi. Trải qua một phen sống chết, mới có thể hiểu rõ, cùng người nhà, người yêu hòa thuận vui vẻ, bình an khỏe mạnh là một chuyện rất hạnh phúc.
Ninh Quân nói chuyện với cô rất lâu, cuối cùng Nguyễn Chanh bắt anh đi ngủ, anh mới cúp điện thoại.
Ba Cố nhìn cô: "Chanh Chanh, tới đây."
Nguyễn Chanh: "Dạ."
Ba Cố: "Là bạn trai sao?"
Nguyễn Chanh ngượng ngùng cười cười.
Ba Cố cũng cười, "Cậu ta gần đây thế nào rồi?"
Nguyễn Chanh nói: "Công ty cử anh ấy đi Hồng Kông, đi tầm một năm."
Ba Cố: "Không tệ nha, tuổi trẻ tài cao. Chờ hai đứa kết hôn, chú sẽ để cô chuẩn bị cho cháu đồ cưới."
Nguyễn Chanh thẹn thùng, "Chú Cố, hai người đối xử với cháu đã quá tốt rồi."
Ba Cố: "Chú và và cô Cố của cháu đều muốn có con gái. Cháu nha, vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện của chúng ta. Cố Dịch là tiểu tử thối, còn không biết lúc nào nó mới tốt lên."
Nguyễn Chanh: "Có lẽ sẽ rất nhanh thôi."
Ba Cố khoát tay, "Không trông cậy vào nó được."
Thời gian phẫu thuật dài dằng dặc, lại dày vò. Hiện tại ở Mỹ là ban ngày, còn ở trong nước đang là ban đêm.
Ba mẹ Nguyễn đến Cố gia chăm sóc mẹ Cố.
Mắt mẹ Cố đã đỏ hồng: "Thật sự là làm phiền hai người rồi. "
Ba mẹ Nguyễn: "Nói gì vậy. Chanh Chanh nói Tiểu Dịch đang rất tốt, bác sĩ ở Mỹ rất giỏi, sẽ tốt thôi."
Ông bà Cố Dịch cũng tới, người trong phòng rất nhiều, chỉ là bầu không khí quá bị đè nén. Ai cũng không có tâm tư nói chuyện.
Mẹ Cố thỉnh thoảng lại thở dài, khẩn trương xoa tay. Lúc này bất luận là an ủi gì cũng đều vô dụng.
Thời gian phẫu thuật so với dự tính còn dài hơn, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ lần lượt đi ra.
Chân Nguyễn Chanh đều đã mềm nhũn, "Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"
"Phẫu thuật rất thành công!"
Rốt cuộc Nguyễn Chanh cũng có thể thở phào một hơi, "Chú Cố, Cố Dịch không sao rồi."
Mắt ba Cố đỏ lên, ông kéo tay của người bác sĩ, dùng thứ tiếng anh không chuẩn của mình mà nói: "Thank you! Thank you!"
Rốt cuộc cũng không sao.
Ông trời vẫn thương xót cho họ.
Ba Cố gọi điện cho mẹ Cố, "Tiểu Dịch không sao. Ngày mai đi chùa dâng hương, quyên nhiều tiền hương nén vào!"
Mẹ Cố cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc lên.
Ba Cố cũng kích động, "Khóc cái gì? Con trai không sao rồi mà."
"Tôi đang vui vẻ mà."
Trong khoảng thời gian này, trái tim tất cả mọi người cũng không dễ chịu gì, mỗi một ngày đều đè nén, hiện tại cũng được thoải mái.
Nguyễn Chanh nhìn ba Cố lặng lẽ lau nước mắt, cô quay người đi vào phòng bệnh.
Cố Dịch đã cạo hết tóc, nằm trên giường, an tĩnh nhắm mắt. Cuốn cùng cô cũng đã an lòng.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, hoàng hôn chậm rãi bao phủ lên mảnh đất này.
Nguyễn Chanh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Ninh Quân.
"Chanh Chanh?" Giọng Ninh Quân cũng thay đổi.
Nghe được âm thanh quen thuộc của anh, mũi cô cay cay, suýt chút nữa đã khóc: "Phẫu thuật rất thuận lợi."
"Ừ." Ninh Quân đứng dậy, kéo rèm cửa ra. Phía đông, mặt trời dần dần nhô lên: "Anh chờ em trở về."
Nguyễn Chanh cong khóe miệng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
Sau cơn mưa trời lại sáng, luôn có cảnh đẹp đợi chúng ta.
Cố Dịch cảm giác được bản thân đã ngủ trong một thời gian rất dài, thời điểm tỉnh lại, luôn có giọng nói gọi tên anh: "Cố Dịch —— Cố Dịch —— "
"Ồn ào quá!" Cố Dịch không mở mắt ra, giọng nói khàn khàn. Anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trong lòng liền nhẹ nhàng.
"Tỉnh đi! Đừng ngủ!"
Cố Dịch chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Nguyễn Chanh, sau đó là ba anh: "Aiya, đã lâu không gặp!" Anh nở nụ cười, anh đã sống sót sau tai nạn.
Ba Cố cầm tay Cố Dịch, "Được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng chơi lung tung."
Nguyễn Chanh cười đứng ở một bên, "Cố Dịch, một cộng một bằng mấy?"
"Em nghĩ anh bị ngốc sao?"
"Vậy anh nói một chút công thức bậc hai đi."
Cố Dịch: "...."
Ba Cố cười không ngừng.
Nguyễn Chanh cũng cười, "Được rồi, bây giờ em giúp anh chụp mấy tấm hình, để gửi cho cô Cố."
"Đừng chụp, xấu hổ chết mất!"
Mấy ngày sau, Cố Dịch dần hồi phục, Nguyễn Chanh đến tạm biệt anh.
Cố Dịch nhíu mày, mặt không kiên nhẫn, "Đi mau đi mau, em ở lại cũng chả được cái gì."
Nguyễn Chanh cũng không cùng anh tranh luận nữa, cô đưa tay sờ sờ đầu anh, "Tiểu hòa thượng, ở lại nhớ nghe lời."
Cố Dịch liếc cô một cái.
"Em đi đây."
"À!"
"Sao?"
"Cảm ơn!"
Nguyễn Chanh nhíu mày, "Nghỉ ngơi thật tốt, trở về sẽ liên lạc lại sau."
Cố Dịch với tay vào đĩa hoa quả bên cạnh, lấy một quả cam, nhẹ nhàng ném về phía cô: "Mang theo mà ăn trên đường."
Nguyễn Chanh bắt được, "Cảm ơn."
Bác sĩ đến kiểm tra, đột nhiên hỏi một câu, "Bạn gái của cậu đâu?" Mỗi ngày đều thấy một cô gái Trung Quốc ở đây, hôm nay lại không thấy.
Cố Dịch cười, "Cô ấy không phải bạn gái của tôi."
"A?"
"Cô ấy là em gái tôi."
Bác sĩ kinh ngạc, "Cô ấy có người yêu chưa?"
"Rồi!" Cố Dịch ngữ khí không thân thiện.
Nguyễn Chanh từ New York bay thẳng sang Hồng Kông, sau khi xuống máy bay, cô trực tiếp đến chỗ Ninh Quân.
Đáng tiếc, Ninh Quân không có ở nhà.
Cô nhìn đồng hồ, tan làm đã hơn hai tiếng đồng hồ. Cô cũng không gọi cho anh, mà ở nhà anh đợi.
Kết quả phải chờ tận 3 tiếng.
Nguyễn Chanh mệt mỏi tựa vào vách tường, điện thoại cũng không gọi. Lúc này cô cũng chẳng có chỗ nào để đi.
Buổi tối, Ninh Quân có tiệc rượu, đúng lúc gặp Trần Sa. Anh uống nhiều rượu, cuối cùng Trần Sa đưa lái xe đưa anh trở về.
"Cảm ơn. Tự tôi đi được." Sắc mặt Ninh Quân trắng bệch. Trong tiệc rượu, mọi người liên tục chuốc rượu anh, quả thực anh đã uống rất nhiều, cả người đi không vững.
Trần Sa đỡ anh, "Tôi đưa anh đi lên." Cô kiên trì: "Tầng mấy?"
"26." Ninh Quân đưa tay ấn, ấn hai lần đều không được.
Trần Sa cười, không nghĩ tới anh say mà vẫn thật đáng yêu: "Bạn gái của anh còn làm việc ở thành phố B không?" Kỳ thật trước đó cô ta rất hiếu kì, Nguyễn Chanh là hạng người gì, sao lại dễ dàng đem Ninh Quân trở thành người của mình.
"Cô ấy đang ở Mỹ."
"Mỹ? Đi làm việc sao?"
Ninh Quân giật giật cà vạt, "Đi chăm sóc bạn."
Thang máy mở ra, Nguyễn Chanh đứng lên, "Anh trở về rồi ——" Câu nói kế tiếp, cô còn chưa kịp nói ra liền nghẹn ở cổ họng.
Trên mặt Trần Sa lộ ra mấy phần xấu hổ, "Chào cô."
Nguyễn Chanh nhanh chân chạy đến đỡ Ninh Quân, "Trần tổng, chào cô! Thật sự là làm phiền cô rồi."
Trần Sa không giải thích, hai tay trống không, để xuôi bên người: "Vậy tôi về trước." Cô ta quay người, đi vào thang máy.
Trong lượng của Ninh Quân hoàn toàn dồn vào người Nguyễn Chanh, "Ninh Quân, mật mã cửa!"
Ninh Quân híp mắt, "Chanh Chanh? Anh đang nằm mơ sao?"
Nguyễn Chanh tức giận nói: "Mật mã mở cửa là bao nhiêu?"
Ninh Quân: "8826."
Nguyễn Chanh "ồ" lên một tiếng, "Sinh nhật em."
Mở cửa, cô giày cũng không kịp đổi, đỡ anh đến ghế sa lon.
Ninh Quân từ từ nhắm hai mắt lại, cả đầu choáng váng: "Cảm ơn."
Nguyễn Chanh bị anh làm cho tức chết, vừa đói vừa mệt. Cô muốn cho anh một sự bất ngờ, đến cuối cùng anh lại suýt chút cho cô kinh hãi. Cô nhìn khuôn mặt anh, suy nghĩ lại chuyện lúc nãy.
"Say rượu mất lý trí", bốn chữ này cứ lơ lửng ở trong đầu cô.
Căn nhà này có bố cục đơn giản, đồ của Ninh Quân cũng không nhiều, không nhìn ra là một căn nhà, vắng ngắt.
Nguyễn Chanh đi đến phòng bếp cầm hai chai nước, cô uống nửa chai, rồi tựa ở ghế sô pha nghỉ ngơi. Ngồi máy bay suốt mười sáu tiếng, hiện tại cô một chút sức lực cũng không có.
Ninh Quân ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, phát hiện đang ngủ ở trên ghế sa lon. Anh sửng sốt một chút, đầu như muốn nứt ra. Lại nhìn thấy người nằm trên ghế sa lon, anh bỗng nhiên cười.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc cho cô, lại nhéo nhéo mặt của cô.
Nguyễn Chanh nói lầm bầm: "Đừng lộn xộn!"
Ninh Quân ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cô, "Lên giường ngủ đi."
Nguyễn Chanh không muốn động đậy, "Người bẩn."
Ninh Quân không thèm để ý đến những điều này, anh ôm cô vào phòng, xếp chỗ ngủ cho cô cẩn thận rồi mới đi tắm. Về đến phòng, anh không hề buồn ngủ. Nguyễn Chanh ngủ liền một lúc hai tiếng, cô tỉnh dậy là vì quá đói, dạ dày khó chịu. Lúc tỉnh lại, vừa mở mắt là căn phòng lạ lẫm, cô mất mấy giây mới phản ứng được bản thân đang ở chỗ nào.
Cô nhẹ nhàng lật người, liền thấy Ninh Quân đang ngồi ở bàn sách. Anh đang dùng máy tính, trong tay cầm một chai nước.
"Ninh Quân ——" Nguyễn Chanh mở miệng.
Ninh Quân xoay người, "Dậy rồi sao?" Anh đi tới, đưa tay kéo cô dậy.
Nguyễn Chanh dụi dụi mắt, "Anh không ngủ sao?"
Ninh Quân bất đắc dĩ, "Mới năm giờ, em ngủ tiếp đi."
Nguyễn Chanh lắc đầu, đúng lúc này bụng lại kêu lên ục ục. Cô xấu hổ, mặt áp vào ngực anh: "Có gì ăn không?"
Ninh Quân dở khóc dở cười, "Chỉ có mì tôm. Em đi rửa mặt đi, anh đi nấu bát mì."
Nguyễn Chanh tắm rửa xong, người thoải mái hơn rất nhiều. Cô tùy ý dùng khăn mặt lau tóc, mặc một bộ quần áo thể thao. Cô đi vào phòng bếp, ngửi được mùi đồ ăn: "Có trứng gà không?"
"Không có." Anh mặc đồ ở nhà, đứng trước bếp lò, lại không biết diễn tả ra sao.
"Dăm bông đâu?" Cô còn ôm lấy một tia ảo tưởng.
Ninh Quân lắc đầu, đem chỗ mì đã nấu xong bỏ vào trong bát.
"Anh là phó tổng đấy, sao trong nhà lại không có nổi một thứ gì thế? Nói ra đoán chừng không ai tin." Nguyễn Chanh trêu ghẹo nói.
Ninh Quân: "Không phải là đang đợi em đến chỉnh đốn sao?" Anh cười, cầm bát đặt lên bàn: "Nếm thử đi."
Mì ăn liền thật sự là đồ ăn thần kỳ, có đôi khi còn cảm thấy nó ngon hơn bất cứ loại sơn hào hải vị nào. Nguyễn Chanh ăn đến nước cũng uống sạch.
Ninh Quân cầm khăn tay tiện tay lau khóe miệng cô, "Sau khi xuống máy bay chưa ăn gì sao?"
Nguyễn Chanh trừng mắt, lườm anh một cái, "Anh còn nói!" Nghĩ lại cô cảm thấy bản thân thật dại dột.
Ninh Quân "ừ" một tiếng, "Thế nào?"
"Sao anh lại uống rượu nhiều như vậy?"
"Công ty tổ chức, lần sau dẫn em đi cùng."
Nguyễn Chanh im lặng một chút, "Anh không giải thích một chút sao?"
Ninh Quân cười cười, "Trần Sa có ý tốt cho anh đi nhờ."
Nguyễn Chanh hừ một tiếng, "Say rượu...."
Hai chữ đằng sau bị anh nuốt lại.
Hôn đến mức cô cảm thấy bản thân thiếu khí trầm trọng.
Ninh Quân mở miệng nói: "Sẽ không! Mặc dù anh uống nhiều, nhưng sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Nguyễn Chanh đương nhiên là tin tưởng anh.
"Cố Dịch thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói khôi phục rất tốt." Nhắc đến mới nhớ, anh ấy cũng là trong họa có phúc. Cuộc thi lần này xảy ra chuyện, mới phát hiện ra trong đầu có khối u, nếu như chậm thêm một chút nữa, có lẽ sẽ không may mắn như bây giờ.
Ninh Quân lại hôn lên khóe môi cô, "Thật xin lỗi. Lúc ấy là anh quá đáng."
Nguyễn Chanh lên tiếng, "Là em không để ý đến cảm nhận của anh."
Trán hai người tựa vào nhau, nhẹ nhàng nói.
Ngày mới đang tới.
Ninh Quân: "Ngủ cùng anh lúc nữa nhé?"
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Nguyễn Chanh nhắm mắt lại, "Ninh Quân, tại sao anh lại thích em?" Cô vẫn không rõ vấn đề này, học kỳ một cao trung, sao anh có thể thích cô chứ?
Ninh Quân á một tiếng, "Đáng yêu." Anh sờ đầu cô." Anh thích em làm bánh."
Nguyễn Chánh chớp mi, "Ninh Quân, cuối tuần này anh được nghỉ không?"
"Hả?"
"Chúng ta đi Hạ Môn đi." Ngày xưa hai người hứa với nhau điều gì, cô vẫn nhớ.
Ninh Quân cười, "Em bỏ tiền?"
"Bao ăn bao ở! Được rồi." Cô rúc vào trong ngực anh, hai người thân mật dựa vào nhau.
Dường như sau một trận ầm ĩ, quan hệ của hai người lại càng mặn nồng hơn trước.