Bát Bát: Chương hôm nay đăng sớm 1 chút nhé kkkkk
***
Chương 16: Không thể tùy tiện thêm bạn tốt
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lần này Thi Điềm đã xác định trăm phần trăm, "Cậu, cậu tìm mình có việc gì không?"
"Tan học chưa?"
"Ừ, vừa mới xong."
"Tôi chờ cậu ngoài cổng trường, cậu ra đây đi."
Á? Bây giờ ngoài cổng trường đều là người đó. Tưởng Tư Nam đi bên cạnh kéo tay áo cô. "Ai vậy?"
"Có chuyện gì không?" Thi Điềm hỏi.
"Có vài câu từ muốn sửa một chút, tôi nhất định phải đích thân gặp cậu xác nhận."
Thi Điềm còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, "Cậu nhắn wechat cho mình là được rồi."
"Không muốn thay đổi thật phải không? Vậy thì đến lúc đó cậu cứ đọc theo kịch bản đi, la không ra thì đừng có trách tôi....."
La? Chứ không phải nói hả?
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là, không phải là loại từ kia đấy chứ? Ừ a a?
"Đổi một chút vẫn hơn, vẫn hơn haha, mình qua liền đây!"
Thi Điềm kết thúc trò chuyện, quay sang nói với mấy người Tưởng Tư Nam: "Mình đi ra đây một lát rồi về, mấy cậu về ký túc xá trước đi."
"Ai vậy?" Từ Tử Dịch hỏi khẽ.
"Kỷ Diệc Hoành, nói là muốn tìm mình sửa kịch bản."
Từ Tử Dịch kéo cánh tay Từ Tử Dịch, "Đi thôi, chúng ta đừng có làm lỡ buổi hẹn hò của người ta."
"Cậu đừng nói lung tung." Thi Điềm cũng không có thời gian tranh luận với cô ấy, cô bước nhanh về phía cổng trường.
Kỷ Diệc Hoành đứng đó như một điểm sáng, Thi Điềm không quá tốn sức tìm liền thấy được bóng người của anh.
Cô bước nhanh về phía trước, "Muốn đổi chỗ nào?"
Kỷ Diệc Hoành tháo tai nghe xuống, liếc cô một cái, không nói lời nào đi về phía trước. Thi Điềm cực kỳ buồn bực, đi theo phía sau anh, "Đi đâu đấy?"
"Tìm một chỗ ngồi xuống trước."
"Có cần phải vậy không? Ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
Kỷ Diệc Hoành cũng không quay đầu. "Sẽ không quá muộn."
Ngay cạnh trường có rất nhiều quán ăn nhỏ, đủ loại vô cùng đặc sắc, Thi Điềm không khỏi đi chậm lại, "Cậu đến chỗ này làm gì?"
"Hôm nay tôi mải chơi bóng rổ, cơm tối còn chưa ăn."
"Cậu...... cậu có thể nói với mình muốn thay đổi chỗ nào trước rồi đi ăn sau mà."
Kỷ Diệc Hoành không nghe lọt, nhấc chân tiến vào quán ăn nhỏ, sau khi đi vào mới phát hiện Thi Điềm vẫn chưa đuổi theo, anh lại vòng ra cửa, "Cậu còn cần tôi phải kéo vào nữa đúng không?"
Thi Điềm biết chỗ này không tiêu tốn nhiều lắm, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi vào.
Kỷ Diệc Hoành đứng trước quầy chuẩn bị gọi món, "Cậu ăn gì?"
Ngay phía sau nhân viên thu ngân có dán một tờ menu, Thi Điềm không nhìn, cô lắc lắc đầu. "Mình không đói."
"Một phần mì cá xông khói, một phần bánh bao chiên, thêm một bát mì vằn thắn size nhỏ nữa." Kỷ Diệc Hoành nói xong, liếc sang Thi Điềm, "Cậu vào trước tìm chỗ ngồi."
Cô ngoan ngoãn đi vào trong, vừa mới ngồi vững, Kỷ Diệc Hoành cũng đã đi tới.
"Mình mang theo kịch bản đây rồi, muốn đổi chỗ nào?"
Cậu thiếu niên cũng là chuẩn bị đủ rồi mới tới, anh tiếp lấy tập kịch bản trong tay Thi Điềm, lật sang mặt sau, cuối cùng chỉ vào một đoạn toàn chữ là chữ, "Mấy chỗ này cậu đã xem qua chưa?"
Thi Điềm hơi rướn người lên, chỉ là còn chưa kịp nhìn kỹ, dù sao thời gian cũng có hạn. Cô chăm chú đọc đoạn thoại chỗ ngón tay chỉ của Kỷ Diệc Hoành, thấy được một ít từ rất là đòi mạng. Cô đỏ mặt, đưa tay đè lại, Kỷ Diệc Hoành nhấc mi mắt liếc cô một cái. "Làm cái gì đấy?"
Mặt cô đỏ như quả cà chua, đến cả tai cũng đỏ.
Ngón tay Kỷ Diệc Hoành chọc chọc trên mu bàn tay cô, "Mấy từ bên trong tôi đều có thể xử lý được, mà đây cũng không phải cậu viết, có cần phải phản ứng mạnh như vậy không."
Tay cô vẫn đặt chỗ đó không nhúc nhích, "Vậy phải đổi thế nào? Có thể bỏ đi không?"
"Cậu nghĩ phải đổi thế nào?"
"Trực tiếp bỏ đi chắc sẽ không được, ảnh hưởng đến tình tiết."
Kỷ Diệc Hoành khẽ gật đầu, "Cậu có thể thử cải biên, dù sao cũng vẫn còn thời gian, cậu sửa đi rồi mang cho tôi xem."
"Được, mình quay về sẽ suy nghĩ."
Nhân viên phục vụ bưng một tô mì đầy đến, muốn đặt bên tay Kỷ Diệc Hoành.
"Tôi không ăn mì."
Nhân viên phục vụ nghe vậy, đặt mì đến trước mặt Thi Điềm. Cô cúi đầu nhìn, chiếc bát kia còn lớn hơn cả mặt cô, một miếng cá xông khói choán cả miệng bát, hành thái rắc không tiếc tay, cực kỳ mê người.
"Ăn đi." Kỷ Diệc Hoành rút đôi đũa đưa cho cô.
"Thôi." Thi Điềm trái lương tâm từ chối.
Mì vằn thắn và bánh bao chiên cũng đã mang lên, Kỷ Diệc Hoành lấy ra một chiếc đĩa nhỏ, gắp hai chiếc bánh bao đặt vào rồi đẩy đến cạnh tay Thi Điềm, "Ăn với tôi."
"Mình đã ăn cơm tối rồi, bát mì to như vậy mình ăn không nổi."
"Ăn nổi hay không tính sau đi."
Kỷ Diệc Hoành xúc hai thìa xì dầu đổ vào bát mì vằn thắn, anh không nhìn lại cô, cũng mặc kệ cô muốn làm sao thì làm. Thi Điềm do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm đũa bắt đầu ăn.
Đại thần đúng là đại thần, tiền nhiều đến mức bàn một chút chuyện nhỏ cũng phải kéo cô đi ăn cùng cho bằng được. Không lẽ anh quá tịch mịch nên muốn tìm ai đó ăn cùng sao?
Cô nói cô không đói, nhưng thực tế là da bụng đã muốn dán về sau lưng. Kỷ Diệc Hoành nhìn cô ăn từng miếng lớn thì trong lòng không khỏi phiền muộn, cứ theo cái đà này, chẳng mấy chốc nữa mà anh lại tăng thêm vài cân mất thôi.
Anh cũng không thể ngay trước mặt Thi Điềm không động vào một miếng vằn thắn được, Kỷ Diệc Hoành vốn là muốn dẫn cô đi ăn món cay, nhưng ngẫm lại một chút, cảm thấy vẫn là thôi đi. Cô đã để bụng đói đến tận giờ này, ăn đồ cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày, lát nữa sẽ lại không thoải mái.
Thi Điềm ăn từ chỗ anh hai bữa cơm miễn phí, cô vừa ăn vừa nghĩ, không lẽ anh đã biết gì đó? Thế nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng lắm. Đến cả mấy người Tưởng Tư Nam còn không phát hiện ra, Kỷ Diệc Hoành làm sao mà biết được?
Khẩu vị của cô rất tốt, không chỉ ăn cạn sạch bát mì lớn, mà đến cả hai chiếc bánh bao chiên Kỷ Diệc Hoành gắp ra cho cũng đều ăn hết.
Thi Điềm có cảm giác cái bụng của mình đã tròn vo.
Cô lại nhìn sang Kỷ Diệc Hoành, anh chỉ ăn vằn thắn loại tô nhỏ nhất mà cũng không xong, cái này nói lên điều gì? Chính là lượng cơm của cô bằng hai lần anh sao?
Thi Điềm ngại ngùng giật giấy ăn lau miệng một chút, "Tối nay quay về mình sẽ chỉnh sửa kịch bản ngay."
"Không vội, cho cậu thời gian từ từ làm."
Không vội? Không vội thì tối muộn rồi anh còn tìm cô làm cái gì? Buổi phát thanh trưa mai cũng có thể nói mà!
Chẳng lẽ anh gọi cô ra chỉ là để cô đến ăn cùng anh thôi sao?
Thi Điềm cầm bản thảo chuẩn bị đứng dậy, một nam sinh ngồi bàn bên cạnh đi tới, "Xin chào, bạn học."
Thi Điềm nhìn sang, người này cô không quen biết. "Xin chào."
"Mình cũng là sinh viên của Đông Đại, mình làm công việc part-time ở đây, cậu có thể thêm mình vào bạn tốt không? Nhiệm vụ hôm nay của mình còn chưa hoàn thành, chỉ thiếu mười bạn tốt nữa......"
Hóa ra là bạn học, việc này đương nhiên là phải giúp rồi, Thi Điềm đưa tay với điện thoại của mình.
"Không được." Nhưng Kỷ Diệc Hoành lại cự tuyệt.
Thi Điềm chuẩn bị mở wechat, Kỷ Diệc Hoành thấy thế, duỗi tay đoạt lấy điện thoại của cô.
Thi Điềm nhìn sang, "Giúp một chút thôi mà, cậu cũng thêm đi."
"Không nên tùy tiện thêm wechat của người khác."
"Kỷ Diệc Hoành? Anh là Kỷ Diệc Hoành phải không? Học trưởng xin chào, em là học sinh năm nhất mới tới, xin chào xin chào." Nam sinh kia vẫn còn đang cầm điện thoại chờ quét mã.
Kỷ Diệc Hoành rất tự nhiên cầm điện thoại của Thi Điềm, giống như đây cũng chính là đồ của anh, "Đi thôi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
"Mỹ nữ, thêm bạn tốt đi mà." Nam sinh tiếp tục quấn lấy Thi Điềm.
Kỷ Diệc Hoành đứng dậy, liếc Thi Điềm một cái, cô không thể làm gì khác là ngoan ngoãn đứng lên.
Anh tiến lên hai bước, kéo cánh tay cô, thấy nam sinh kia còn muốn tiến tới, Kỷ Diệc Hoành mặt không đổi sắc nói với cậu ta, "Gọi học tỷ."
"Vâng vâng, học tỷ." Nam sinh đã gọi một tiếng đó rồi, nhưng bọn họ vẫn không cho cậu ta quét mã.
Thi Điềm thấy có lỗi, muốn nói gì đó, nhưng vai cô đã bị Kỷ Diệc Hoành giữ chặt.