Kyubi rời khỏi căn nhà nhỏ của mình ở bìa rừng theo lệnh của Saniwa cô phải chuyển đến một phòng trong Thủ Phủ, và đêm đó cô thực hiện lệnh. Tất nhiên sự việc này sẽ không ai biết ngoài Hasebe và Kashuu đến chuyển đồ giúp cô. Đến sáng hôm sau, căn phòng mới của cô vẫn yên lặng như thường ngày, những kiếm nhân khác vẫn hoạt động bình thường, họ không nhận thấy bất cứ dấu hiệu nào về sự có mặt của Kyubi, và cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt họ. Kyubi thở dài nằm lăn ra nền đất lạnh rồi lại cuộn tròn người nhìn cửa sổ bên ngoài, trời vẫn như vậy tuyết rơi đầy, những bông hoa tuyết tinh khiết lấp lánh dưới ánh bầu trời. Bất ngờ, chính cô nhận ra thời gian trôi quá nhanh, ngay cả việc chuyển mùa vào cuối năm đã là dĩ vãn việc để ý của cô. Một tháng trời nay, Kyubi chỉ ngồi trong phòng mình nhìn sự việc bên ngoài kia diễn ra từng nhịp, vẫn chưa bao giờ thật sự hỏi hôm nay ngày nào, hay thứ mấy, hoặc là mấy giờ, và năm nào. Sự thật phũ phàn là đối với Kyubi không bao giờ có khái niệm thời gian, cô làm việc của mình không quan tâm đến lúc đó cô có chết hay sống, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hoặc lúc đó là 2 giờ sáng khi giấc ngủ mọi người sâu nhất. Kyubi có thể nhịn ăn ngủ ngày, và thức đêm như một con cú, để công việc mình hoàn thành tốt, cô gái sát thủ tội nghiệp sống trong gia tộc bị đày đọa dần bị vô hồn đối với thế giới xung quanh, thật tốt khi cô còn tình yêu thương của đứa em trai yếu đuối, và cũng không biết có tốt hay không khi em trai cô lại xoay người đâm lại cô một nhát. Và bây giờ Kyubi chính là chuyển kiếp giữa hai kiếp người, và kiếp thứ ba cô chính là kiếm.
“Kyubi!”
“…”
Giọng nói vang lên từ cánh cửa, nghe không rõ, một ngọn gió lạnh thổi vào cửa sổ, đẩy qua căn phòng lạnh buốt, trên người Kyubi chỉ có chiếc áo kimono cách tân khá mỏng, cô có chút co rúm người, giọng nói đó không phải của Hasebe hay của Kashuu, vậy là ai? Cô không nghĩa đó là Yasusada, và Tsurumaru vì cô mới sáng nhận được thông tin từ Hasebe họ đều đi viễn chinh hết rồi. Kyubi bên ngoài một chút lại thở dài, đứng dậy núp vào sang bên chỗ tối, cánh cửa lấp tức mở ra, là ba đứa trẻ một mái tóc hồng, một tóc cam và màu trắng, trông có vẻ đang tìm cái gì đó chăm chú cố gắng chạy đi xem xét mọi ngõ ngách, Kyubi cau mắt nhìn ba đứa trẻ.
“Nói thật có ai dạy mấy nhóc việc xâm nhập gia cư bất hợp pháp chưa?”
Bọn nhỏ đang cố gắng lục tung mọi cái thùng sốp đồ của cô lên. Tối hôm qua Kyubi không kịp dọn lại đồ khi chuyển đến nhà mới, cô không nghĩ hôm nay sẽ có mấy đứa nhóc hiếu kì đến đây thế này. Cô cần phải đuổi bọn nhóc đi ngay, ví dụ như là…khụ..cô có chút suy nghĩ hơi ác nhưng mà cô phải làm, vì những tài sản để cô kiếm tiền. Dọa ma lũ nhỏ. Kyubi nhảy lên cột phòng bắt ngang, nhẹ nhàng đυ.t thủng một lỗ ở góc tường để gió luồn vào, sau đó cô đem giấy dán vào đó, gió mạnh thổi rách mảnh giấy phát ra những âm thanh ghê người, Kyubi phát tay, cánh cửa liền kéo lại, căn phòng tối om như nửa đêm, cô kéo thêm chút đồ đạc gây ra âm thanh nặng nề của người đi trên đường, lập tức bên tai nghe tiếng thét thất thanh của bọn nhỏ. Kyubi xém tý nữa nhào đầu xuống nền đây với độ cao từ nóng nhà rơi xuống, cô không chắc nó đáng sợ đến như vậy, đưa mắt nhìn bọn nhóc, hình như cô làm hơi quá tay phải không? Tự nhiên cảm giác có lỗi, đứa em trai của cô khi nhỏ cũng đã từng như vậy khi ngồi trong phòng tối và không tìm thấy được cô, Kyubi có chút áy náy, chợt một cảm xúc chua xót trong tim trào ra, một giọt nước mắt rơi xuống mi mắt hạ xuống đất, cô không nghĩ bây giờ cô vẫn còn nhớ thằng em đó, một đứa trẻ đã đâm cô từ sau lưng. Kyubi vứt sợi dây để giữ chặt cửa lại, cánh cửa lập tức mở ra, ba đứa nhỏ chạy đi thục mạng, với nước mắt đẫm cả gương mặt. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Kyubi cùng rời khỏi trần nhà, ngồi xuống một góc tối, co người, hai tay ôm lấy đầu gối của mình cằm để trên cánh tay, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, cái bóng đêm vô định hình. Kyubi sinh ra và lớn lên học bản chất của sát thủ, điều đó in sâu vào trí óc của cô, chảy sang thế giới này, cô được yêu thương, cô có quyền khao khát, nhưng cô từ bỏ tất cả, vẫn sống trong vỏ bọc lạnh lẽo của mình, Saniwa nói đúng, nếu cô không chịu hòa nhập thì cô sẽ mãi chết trong cô độc, nhưng Kyubi không biết làm cách nào để hòa nhập, đúng hơn cô không dám ra ngoài kia. Từ khi linh hồn cô ở trong huyết katana đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, và nhìn thấy rõ những gì cô đã gϊếŧ và ai đó chết dưới lưỡi kiếm, ngoài ra chính cô đã uống máu nhận thức của từng người thừa kế thanh kiếm để sử dụng, và cô biết ngoài lưỡi kiếm, vỏ katana đã đầy máu tanh, trong khi đó những người được thừa kế thanh katana được Kyubi trao sức mạnh gϊếŧ người như loài quỷ. Kyubi làm thế nào hòa nhập với thế giới ngoài kia khi cô chỉ toàn là mùi máu tanh ói? Cô tự cười khinh bỉ chính mình, xem ra cô vẫn nên sống với cuộc sống cô độc vẫn ổn hơn rất nhiều. Đưa tay vệt đi khóe mắt ươn ướt, Kyubi đứng dậy dọn lại căn phòng và đồ đạc còn rải rác, hôm nay cô chắc sẽ không đi viễn chinh, mà nếu có nhiệm vụ của cô sẽ được báo trước đó vài ngày nên sẽ không lo về công việc thường ngày, bây giờ cô lo bọn nhóc sễ chạy về nói căn phòng này có ma nên lại xuất hiện một thanh kiếm khác có thù với cô lần nữa. Kyubi cười mỉm, rồi số phận cô ra sao đây? Trời đây đúng là phạt phải không?
“Haizzzz…”
Kyubi đứng bật dậy ưỡn người khi lau xong nền nhà cho căn phòng, thở hắc ra một hơi dài. Mà sao cũng được, cô cũng chẳng quan tâm nữa. Suy nghĩ vừa dứt, bên ngoài liền có bước chân người, Kyubi kéo cửa số nhảy ra ngoài, khí tức trên người cô rất lớn, tuy bọn nhóc lúc nảy không phát hiện nhưng chưa chắc thanh kiếm “chém quỷ” kia không nhận thấy_Nikkari Aoe. Kyubi nhảy lên ngọn cây gần đó ngồi đợi cho đến khi mọi chuyện xong xuôi nào ngờ.
“Ai ở đó?!”
Kyubi thật sự giật mình với giọng nói tới gần mình hơn, cô chết chắc rồi, muốn sống trong này không gặp mặt kiếm nhân nào có được hay không? CÔ hoàn toàn không muốn gặp, vậy nên Nikkari để cô yên được không?
“Ta cảm nhận khí tức của ngươi, ra mau”
Kyubi cau mày, khí tức? Khí tức của cô tăng lên rồi sao? Hoặc là nó quá mạnh để Nikkari nhạy bén biết được khi ngọn cây này cách phòng cô rất xa. Nikkari là người không biết nhẩn nhịn khi kẻ thù ở trước mặt, sau 2 phút không nghe câu trả lời vọng lại thì anh là đưa kiếm hướng về cành cây đánh tới, Kyubi vội rơi xuống đất tránh đòn tấn công của Nikkari, nhưng anh sẽ không tha cho cô có tâm trạng rút kiếm mà tiếp tục đâm thẳng kiếm. Kyubi cau mày nhìn anh lại nhìn ba đứa trẻ đứng bên kia, ba đứa nhỏ này…nếu cô đoán không nhầm cũng là đoản kiếm đi, nhưng mà tại sao không nhảy vào? Hoặc là bọn nhỏ muốn xem Aoe thể hiện màn gϊếŧ “quỷ” này. Trong khi đó Nikkari luôn hướng cô đánh đến, Kyubi thật sự không đoán được kỉ sảo của các thanh kiếm lại tốt hơn cả với chủ nhân bọn chúng đã sử dụng qua, cách đánh từ đâu mà có? Kiếm nhân học từ chủ nhân mình, sau đó tích lũy kinh nghiệm, cộng với biết điểm yếu điểm mạnh cơ thể kiếm nhân ở đâu kĩ xảo võ thuật càng thêm tinh vi và ác liệt, Kyubi thật sự chỉ muốn tránh, nhưng với tình trạng này cô không còn đường trốn nếu như không muốn làm kinh động đến một số người vào buổi sáng đang hoạt động ở bên cạnh, cô ngại gặp kiếm nhân là điều cô suy nghĩ hơn trăm lần, và cũng luôn tâm niệm thực hiện nó. Nikkari bắt đầu bừng mình khi mũ kiếm của anh luôn bị đâm vào không khí, còn đối thủ của anh chính là không muốn ra tay, cái này xem như là một hành động khinh bỉ của kiếm sĩ, vì vậy Nikkari dồn toàn bộ lực vào đòn tấn công kế tiếp. Kyubi nhận biết Nikkari sử dụng chiêu thức của mình liền cố gắng dừng lại mọi hành động và nhìn rõ sơ hở của đối phương, ngay lập tức thanh kiếm vừa hạ xuống chẻ đôi cơ thể Kyubi thành hai, thì nơi đó chỉ toàn là bụi phấn hoa, “con quỷ”-Kyubi đã biến mất vô tung tích, Nikkari cau mày nhìn khoảng không trước mặt, lúc này ba đứa nhóc mới chạy lại bên cạnh anh.
“Nikka-kun, con quỷ đó gϊếŧ được chưa?”
“Yên tâm đi Gokotai-kun, con quỷ đó sẽ không sống được lâu đâu”
Nikkari xoa đầu đứa bé tóc trắng gần mình nhất mỉm cười.
“Vậy Nikka-kun, con quỷ đó chưa chết sao?”
Cậu nhóc tóc cam ngắn củng liền chạy lại lên tiến, Nikkari chỉ biết gật đầu.
“Xin lỗi Hakata Toushirou.”
“Không phải lỗi của Nikka-kun mà, con quỷ đó hình như không có đánh với anh”
“Ừm, đúng vậy. Akita Toushirou, em có thấy con quỷ đó có cái gì lạ không?”
“Cái gì ạ?”
“À, thôi, thôi, thôi không có gì, đi về nào. Nó sẽ không dám quay lại đây nữa đâu”
Nikkari đẩy lưng mấy đứa nhỏ hướng sân chính mà đi, ánh mắt anh vẫn không dừng lại ở khoảng không “con quỷ” vừa biến mất, rồi nhìn lại căn nhà, nơi này không cách biệt với Thủ Phủ nhưng nó ở một nơi khá xa với các căn phòng hay dãy nhà khác trong phủ, lại thuộc nơi hẻo lánh ít người, Saniwa để nó ở đây làm gì?
Tối hôm đó, Kyubi về phòng mình khi mọi chuyện đã yên ổn, cô đến dùng băng gạt băng lại vết thương ở tay, đúng là lúc đó cô tránh được, nhưng cũng không né được mũ kiếm rạch một đường ở cánh tay trái chảy máu, tuy vết thương không sâu nhưng nó trúng ở khớp tay và mạch máu nên Kyubi đã cố gắng lắm mới giữ được miệng vết thương khép lại được.
“Kyubi…em có trong không? Là anh, Hasebe này”
“Ừm, tôi ở đây, anh vào đi!”
Cánh cửa vừa kéo, một bóng người bước vào, anh ngồi xuống đối diện cô nhìn vết thương đã băng bó, ánh mắt hơi sắc nhìn cô.
“Tội gì phải làm vậy? Chủ nhân nói em hãy hòa nhập, em cũng chỉ cần hòa nhập thôi mà”
“Tôi thích một mình”
“Chẳng ai thích một mình cả Kyubi, dù em là huyết kiếm hoặc là một đoản đao nhỏ thì vẫn là thành viên của Thủ Phủ này, em sống làm việc một mình như thế cả đời sao?..Lúc chiều anh vừa đi viễn chinh về nghe bọn nhóc Akita, Hakata, Gokotai bàn ầm lên chuyện căn phòng phía Đông có quỷ, còn nghe bọn nhỏ nói bị dọa. Kyubi, đó là ý em sao?”
“…Tôi chỉ muốn ngăn bọn nhỏ đừng phá phách…Bọn nhỏ sao rồi?”
“Trừ Gokotai còn sợ hãi ra thì hai nhóc kia thích trận chiến của em và Nikkari hơn.”
Hasebe nhìn cô thở ra, lại nói tiếp.
“Kyubi, sáng mai cùng anh ra vườn chăm sóc chút rau xanh đi. Tay em bị thương như vậy là do trận chiến đó sao?”
“Không sao, Saniwa có thể tiếp tục giao nhiệm vụ”
“Chủ nhân nói nếu em không chịu làm việc cùng những kiếm nhân khác thì em không thể đi viễn chinh nữa. Gần đây Thiết Toái Nha ngày một mạnh, chủ nhân không muốn em gặp nguy hiểm”
“Yên tâm, tôi vẫn…”
“Đừng cứng đầu Kyubi!”
Hasebe đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, xoa lên mái tóc hồng mượt đó.
“Kiếm nhân như em là anh lần đầu tiên gặp đấy, nghe lời đi!”
Kyubi không trả lời, Hasebe xem như cô đồng ý, rồi đưa cơm cho cô, đứng dậy căn dặn một chút rồi rời đi, trước khi đi anh vẫn còn nghe được tiếng cô vọng tới.
“Vậy thì sáng mai 4 giờ gặp ở vườn”
Hasebe không nói gì đóng cửa, 4 giờ? Lúc tờ mờ sáng, lúc đó tất cả kiếm nhân đều vẫn chưa dậy vì cái lạnh mùa đông vẫn chưa hết, họ vẫn chỉ ngủ đên 8 giờ hơn. Kyubi chọn thời gian đó chính là vẫn muốn lẫn tránh, Hasebe nên làm gì với cô đây?