Lão Sở cầm xấp tài liệu, giơ lên tính ném về phía Vương Thư thì lại thôi. Ném mạnh xuống nền gạch.
"Lão đây đến tuổi này đáng lẽ chỉ việc ngồi sum vầy bên con cháu, thế mà mấy đứa, cứ lần lượt trốn lão già này. Bắt đầu từ thằng con trai, giờ đến lượt thằng cháu!"
Vương Thư cúi xuống cẩn thận nhặt từng tờ một, xếp lại theo đúng trình tự, đặt ngay ngắn lên bàn. Xong, hắn quỳ hai đầu gối xuống, đầu cúi thấp.
"Xin lỗi ông, cháu thành thật xin lỗi."
"Không. Chỉ cần cháu rút lại lời vừa rồi là được."
Yết hầu hắn đẩy lên xuống, hai mày hắn cau lại hiện rất rõ một cái rãnh. Hắn hạ mi, môi khẽ mở.
"Không thể, thưa ông."
Giữa căn phòng trống trải bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm, lời hắn nói ra vang vỏng không xót lấy một từ.
"Vương Thư cháu biết rõ mình đang mang họ Sở chứ?"
"Cháu biết."
Từ rất lâu về trước.
Sở Lan Lan được sắp đặt lấy con trai của bên đối tác với lão Sở.
Đám cưới nhanh chóng diễn ra và cũng rất nhanh, hắn được chào đời ngay ở đất Pháp. Vào thời điểm hắn 6 tuổi, Alois 4 tuổi, lão Sở đến, buộc bên thông gia phải để một đứa mang họ Sở để theo giúp ông.
Thấy em trai bị ông ngoại dọa sợ đến phát khóc, hắn đành nhận thay.
"Từ giờ cháu sẽ mang họ
Sở, Sở Vương Thư."
Hắn biết vế sau được nói theo ngôn ngữ thuộc đất nước của mẹ Lan Lan, thật khó để phát âm.
Đáng lẽ sẽ ở cùng với ông ngoại, nhưng mẹ hắn lại ngầm tống hắn cho người cậu - Sở Vương Lãnh nuôi.
"U cha cha!!! Lan Lan à, mới hôm nào nhìn cu cậu bé tí như con cún, thế mà giờ đã to ngang con ch... à, đã lớn thế này rồi."
Rằng từ nhỏ Sở Lan Lan đã dạy hắn ngôn ngữ của bà, hắn tự biết hắn phát âm không tốt nhưng khả năng nghe, đọc hiểu tương đối tốt đấy. Câu của cái con người trước mặt nói ra, hắn hiểu đầy đủ nghĩa luôn, còn biết cái từ người kia tính nói là gì. Bị Vũ Vũ hả hê véo cái má phính, hắn thề, hắn sẽ trả đủ.
Bắt đầu nhập học vào một trường cấp 1 ở thành phố A. Được 1 tuần đầu thì hắn bỏ cuộc, thôi học.
Vì sao???
Mợ, đi học, nghe giảng mà không khác gì chó nghe thời sự!! Thế mới biết trình độ phát âm của hắn còn thua đứa lớp 1! Nhục!
Ví dụ:
"Nào, đây là dấu gì hả Vương Thư?"
Nhìn cái dấu "~"... hắn líu cả lưỡi mới phát âm được.
"Ngõa."
Giáo viên chỉ tiếp dấu "." cho hắn đọc.
"Noặng."
...
Nghe cái tiếng cười hả hê của lũ cùng lớp, hắn giận đến đỏ cả mặt! Nhục! Hắn thấy rất là nhục nhã!! Từ lúc sinh ra đến giờ, đây quả là một cú đả kích quá lớn!! Lòng kiêu hãnh của hắn bị vùi dập triệt để!
Hắn quyết định bỏ ra 2 năm để học cái ngôn ngữ chết tiệt này!!
Sau 2 năm học miệt mài, hắn đã tái xuất giang hồ bắt đầu học lại lớp 1. Rồi sau đó được chào đón thêm một cậu em mới cực kì dễ thương, dù không cùng cha mẹ nhưng hắn cực kì quý nhóc.Đến năm lớp 5, hắn bị Vũ Vũ tống vào một trường Tiểu học gần nhà mới sắp chuyển đến, đó cũng là ngôi trường mà Vũ Vũ đang dạy.
Đang đi trên đường, Vũ Vũ lay lay vai hắn rồi chỉ về phía đối diện.
Nhăn mặt lại, hắn cau cau có có nhìn theo, thì thấy một cảnh tượng khá là buồn cười.
"Phong Tâm cùng lớp mày đấy con, biết không?"
Vương Thư gật gật đầu, cái tên siêu quậy chuyên quên sách vở, quên làm bài tập, chuyên phát biểu liều, danh tiếng còn vang xa sang tận lớp khác cơ mà. Đặc biệt lúc hắn ghi cậu ta không làm bài tập, cậu ta liền xù lông lên, mắng hắn tùy tiện, mắng hắn quen thói được tung hô nên kênh kiệu, mắng hắn lạnh lùng vô tình trước phận người nghèo khổ.
Lại còn dám nói với hắn "Nể thầy Vũ là bố mày nên tao mới tha cho mày thôi, nếu không thì mày no đòn Thư ạ!". Được cái to mồm vậy thôi chứ hắn chỉ bực mình sút nhẹ cho cái liền lăn ra ăn vạ.
"Qua giúp bạn đi." - Vũ Vũ nhắc hắn.
Thế nhưng, hắn thấy chả việc gì mà phải giúp cả, cứ mặc kệ, túc tắc đi tiếp. Đi được vài bước thì linh cảm mách bảo hắn: Bước tiếp sẽ có khả năng bị Vũ Vũ thủ tiêu dưới mọi hình thức.
Tặc lưỡi, Vương Thư miễn cương lết bước chân đi tới nơi mà Phong Tâm đang diễn tuồng.
Phong Tâm mắt bịt vải đen phỏng chừng đang chơi bịt mắt bắt dê, áo bị mắc vào hàng rào bên cạnh, hai tay cứ hua lung tung để gỡ. Ngu kinh, thế thôi mà không biết đường tháo bịt mắt ra mà nhìn.
Đi đến nắm lấy tay của Phong Tâm, kéo một cái về phía mình rồi khéo léo né ra để tránh làm đệm cho cậu dựa. Kết quả: Phong Tâm ngã sấp mặt mông, áo bị rách.
Xong việc tốt, hắn xoay lưng bỏ đi thật nhanh mà không ngờ ở sau lưng vọng tới.
"Cám ơn chú siêu nhân sịp đỏ đã giúp cháu!! Mặc dù bây giờ cháu bị bịt mắt không thể thấy chú, nhưng ơn này cháu sẽ trả!! Tấm thân cũng sẽ nguyện dâng chú!!"
Ngu không thể tả, bị lậm gì không lậm, đi lậm mấy cái thằng siêu nhân biếи ŧɦái.
! Dâng tiền, vàng, ngọc không dâng! Cái thân kia dâng ma thèm ấy!
Nhưng hôm nay hắn mặc sịp trắng mà..
Tự gõ đầu mình, hắn bắt đầu nhẩm bảng nhân chia để bình tĩnh, hắn thấy mình có chút hâm theo thằng Tâm kia rồi.
Thấy xong một màn làm việc tốt không có đạo đức của thằng con, Vũ Vũ liền nhéo mạnh tai hắn cảnh cáo.
Hằng năm vào dịp nghỉ vẫn về Pháp thăm bố mẹ, ông bà rồi nhanh chóng trở về thành phố A. Nhưng kể từ khi hắn 15, lão Sở bắt đầu cho hắn một chồng sách kinh tế, đưa hắn đi thị sát thị trường, còn đem hắn dự những cuộc hội thảo quan trọng.
Bắt đầu để hắn dấn thân vào thương trường. Dạo gần đây còn tin tưởng giao hắn những việc nội bộ.
Ông ngoại khó khăn lắm mới sinh ra Sở Vương Lãnh, nhưng Sở Vương Lãnh nhất quyết không chịu ở Pháp, sống chết ở cùng với Vũ Vũ ở thành phố A, điều hành hoạt động công ty ở đó.
Vậy nên hắn sẽ phải ở đây thế chỗ. Ngay từ khi mang họ Sở, hắn đã biết trước điều này rồi, hắn cũng chẳng có lí gì để từ chối.
Cuộc đời hắn cứ như được sự có sắp đặt mà cấu tạo thành. Cha mẹ lấy nhau có sắp đặt, sinh ra có sắp đặt, nuôi dạy có sắp đặt, tương lai cũng có sắp đặt nốt. Thành ra trở thành "Con nhà người ta" hoàn hảo ngay từ ban đầu mất rồi.Duy chỉ có Gia Phong Tâm không hề có sự sắp đặt từ trước, cái sự ngu ngơ không tổ chức cứ ngẫu nhiên len vào cuộc sống của hắn thôi.
Hắn từ từ đứng dậy, chậm rãi tới gần, nói một điều gì đó với Lão Sở, rồi đứng thẳng nghiêm túc nhận kết quả.
"Được rồi, đừng làm ông thất vọng."
Chỉ chờ có thế, hắn lập tức cúi đầu cảm ơn, đi trở về phòng. Đang kiểm tra lại hành lí thì nhận được cuộc điện thoại.
"Gì?"
"Thư à..."
"Sao?"
Thấy Eren đi vào, hắn gác điện thoại sang một bên, nói:"Anh có thấy cái hộp gỗ dưới gầm giường của tôi không?"
"Cái đó... Bà chủ đã..."
Hắn gật đầu hiểu, thở dài rồi mới nghe tiếp điện thoại.
"Bị sao?"
Nghe thấy cái tên ngố kia hờn dỗi trả lời:
"Bị xe cán, nằm viện, chờ mày về gặp mặt lần cuối để nghẻo."
Môi hắn nhênh nhếch, nói:"Đừng đùa."
Sau đó hắn gọi cho "mẹ" nuôi - Thu Vũ Vũ.
"Mẹ, 9 giờ sáng Thành phố A, mẹ đón con được không?"
Một lúc sau mới nghe được tiếng uể oải từ chối của Vũ Vũ với lí do: Đang ở quê ngoại chơi cùng với Vương Ngân, không rảnh đi đón.
Hắn biết cái tên Tâm kia chỉ giận dỗi vu vơ rồi nói vớ vẩn thôi, nhưng mà vẫn cứ gọi cho Dương Dư hỏi thử.
"Gia Phong Tâm bị tai nạn? Thật không?"
"Ừ hứ, đúng òi. Nó hôm mùng ba đi loắng qua loắng quắng bị xe cán cho một phát lăn lông lốc hihih---"
"Tôi sẽ về, để ý Phong Tâm, liệu hồn đấy."
Cái giọng điệu ngả ngớn thế kia, cho tiền hắn cũng không tin. Tên Dư này dám trù tên ngố nhà hắn, không biết lúc hắn vắng đã làm gì cậu chưa. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gọi cho cậu, kì quái, mọi lần gọi chưa tới 1s tên ngố liền nhận điện thoại, lần này lại bơ hắn thảm hại!
Tay hắn co lên xong lại buông lỏng.
Thế bất nào thằng Dư lại cầm điện thoại của cậu?
"À thằng Tâm nó... nó..." - Dương Dư lắp ba lắp bắp nói tiếp -" Tình trạng nó.. ừ thì, nặng lắm kiểu như là.. Ờ thì.. thì...hình như hấp hối... sắp chết rồi."
Sau đó thì nghe được tiếng rên của tên ngố kia, trong hắn cứ trào lên cái gì đó bứt rứt bứt rứt ấy.
Tính đi chuyến 3 giờ chiều nay ở Paris(9 giờ tối ở thành phố A) nhưng thôi, hắn quyết định sẽ đi luôn bây giờ.
Vấn đề là hôm nay duy nhất chỉ có một hãng hàng không có chuyến về thành phố A duy nhất vào lúc 9 giờ tối! Giờ mới có 7 giờ sáng!
"Mẹ có thể giúp con về ngay bây giờ đấy, nhưng mà có điều kiện à nha."
Thấy cái kiểu bám cửa ngó đầu vào, mắt chớp chớp của Sở Lan Lan, Vương Thư thấy không lành cho lắm.
Kiên nhẫn kể vài thứ vớ vẩn của Phong Tâm cho Sở Lan Lan nghe, tại sao phải kiên nhẫn? Vì cứ nói đửa nửa câu bà lại hỏi hắn 10 điều! Đây chính là nguyên do khiến hắn sợ khi bị bà phát hiện!"Dùng tạm chiếc Falcon 7X đi."
- Bà gọi lại viên trợ lí, nói tiếp - "Eren, đưa cậu chủ trở về thành phố A bằng chuyên cơ của tôi."
Mẹ hắn cầm tay hắn rồi đặt vào chiếc hộp nhỏ được chạm khắc tinh xảo, nói:"Quà cho con dâu của mẹ, hí hí, nhớ đưa tận tay cho nó đấy nhá! Nhớ phải bảo là mẹ chồng tặng!".
Nhìn đôi vòng đeo tay nhãn hiệu Cartier cực cầu kì, cực sang chảnh đang nằm gọn trong hộp, rồi tại tưởng tượng đến cảnh ngố con nhảy cẫng lên khi nhận được, bất giác môi hắn cong lên đường mảnh.
Khi đáp về thành phố A, tính theo giờ ở đây thì đã là 11 rưỡi tối. Điều đầu tiên hắn làm là đặt một phòng khách sạn cao cấp, sau đó hắn dùng chiếc Iphone 7 của mình để dễ dàng tìm được vị trí của chiếc Iphone 7 cậu đang dùng. Hắn thừa biết cái tên này luôn khư khư smartphone bên mình cho xem.
Lúc hắn đặt chân đến bệnh viện là vừa tròn 12 giờ đêm, đang dạo ở hành lang, hắn thấy một... Hừm... một cái chăn biết đi!?
Không, hẳn là do làm việc quá độ khiến hắn bị stress nặng quá rồi! Thế nhưng, mở điện thoại ra nhìn định vị, thấy Phong Tâm ở rất gần hắn. Hắn gật gù thấy cũng có lí, liền âm thầm đi theo "Cái chăn di động".
Điểm dừng chân là WC nam, cửa không hề khép, hắn khẽ nghiêng người liền đi vào trót lọt không một tiếng động. Vương Thư hắn tự hào đoán chưa bao giờ sai, chuẩn tên ngố nhà hắn đang ngu cái mặt nhìn bồn cầu.
Sau đó thì hắn, chính hắn còn không hiểu vì sao mình lại rảnh ruồi đi hù mà cậu làm gì, hại cậu sợ phát ngất ngã vào lòng hắn.
Lãnh thêm hậu quả hết sức bi thảm: Phong Tâm bị dọa phát ngất, ok. Kinh tởm ở chỗ, không chỉ ngất mà còn tè... Sợ đến tiểu ra quần trong truyền thuyết là đây.
Ôi mẹ ơi bộ vest hắn ưa thích đã đi tong. Hậm hực nhằm má cậu cạp nhẹ một cái trả thù.
_______ __________
Chào buổi sáng các bạn nhỏ thân ái, Tâm đẹp trai của các bạn tỉnh rồi nà.
Cô dạy em, bài thể dục mỗi sáng.
Một hai ba bốn hít thở hít th--
"Khụ khụ khụ..."
Tôi chợt nhận ra cái người nằm bên cạnh mình bây giờ là Boss Thư, không khỏi sặc không khí một trận. Nhìn đồng hồ bên cạnh mới có 5 giờ sáng.
Mơ, Tâm à, mày vẫn còn chưa tỉnh sao? Ở Paris hôm qua chỉ có độc một chuyến duy nhất tận 9 giờ sáng mới đến thành phố A cơ mà? Hắn cũng nói đi chuyến đó, sao mà giờ về nhanh thế được!?
Gật gù xác nhận bản thân minh mẫn mấy cũng phải có lúc ngu ngơ cute, tôi an nhiên nhắm mắt dựa vào lòng hắn.
Để rồi lần nữa mở mắt, đập vào mặt vẫn là bản mặt đông đá của hắn!!! Hừm, miễn cưỡng cũng không được gì, hiếm khi mơ phải hắn, tôi phải làm một chuyện gì đó mới được!
Dịu dàng ghé bên tai hắn thì thầm:"Thư à, khi xưa tao ghét mày nhất quả đất. Tao hận chưa thể đạp cái bản mặt chảnh cún của mày xuống bùn đất để xả hận đời. Mày cái gì cũng tốt cũng đẹp.... trừ bỏ cái tính cao ngạo sĩ diện hão. Ghét vãi hà".
Cưỡi trên người hắn, tôi cúi thấp đầu, khẽ chạm môi mình lên môi hắn, giữ nguyên một lúc lâu rồi mới dám hôn sâu. Tự hỏi đôi khi hắn phát rồ thích sờ mông tôi là do nguyên nhân nào? Để tự trả lời, tay tôi len lén dò tìm mông hắn.
"Á!"
Đột ngột hai mắt hắn mở, trừng trừng nhìn tôi, làm tôi hết hồn chim én!
Tay hắn tóm gọn tay tôi, rồi áp má tôi, để tôi thoải mái nằm dài lên người hắn. Xong, hai đứa dây dưa môi lưỡi một hồi lâu. Tôi hệt con cá chết, mềm nhũn, đã thế trên người lúc này mặc có DUY NHẤT cái áo sơ trắng cúc chưa cài hết để trễ vai. Như vậy là quá tùy ý cho hắn sờ soạn lung tung.
Tai tôi áp ngực trần của hắn, cảm nhận được sâu sắc nhịp loạn nơi ngực trái ấy.
"Đậu mùa.. ah...." - Tôi hít một hơi - "Thế bất nào không phải là mơ..."
Hai tay hắn nắn chán mông lại chuyển sang khóa chặt vòng eo, đầu hắn kề vai, nghịch ngợm căn cắn day day vành tai nhỏ của tôi.
Điều đó khiến tôi tê rần cả người.
"Thế thích tôi về sớm hay muộn?"
Đáng chết!
Hắn cứ thế mà ma mị thầm thì bên tai tôi! Phát nhột!
"Ừ hứ, mày chả theo kế hoạch gì cả. Vô tổ chức!" - Đoạn, tôi quay đầu sang một bên, phồng má - "Nhưng mà tao vui lắm, biết làm sao bây giờ..."
"Học ở đâu ra cái trò dễ thương thế hả?"
Chưa kịp trả lời đã bị hắn cạp cho một nhát ở bả vai.
"Cái thằng này!! Mày qua Pháp để thức tỉnh sức mạnh chó dại à! Thư chó dại!"
"Ít ra chó dại mà lại đẹp trai, Tâm chó ngố, đã ngố lại còn xấu." - Xong lại cạp tiếp vai còn lại của tôi.
"Cái thằng mất dậy! Tao cắn chết mày này!"
Ha há cái miệng dọa cắn rồi lại thôi, tôi đặt lên trán hắn chiếc hôn.
"Phải thế chứ, cái gì cũng theo kế hoạch răm rắp thì chán chết đi được. May mà không phải phí thời gian nhớ mày thêm mấy tiếng nữa."
Đúng rồi á, nghe tin hắn về tôi vui rồi, mà hắn lại về bất ngờ như vậy càng làm tôi vui hơn. Ngẫu nhiên như vậy mới thú vị chứ!
"Chờ đã... đây không phải nhà mày... không phải nhà tao... nó giống, giống..."
"Khách sạn."
"Ừ ừ, giống khách sạn vãi."
"Đây là khách sạn."
Bốn từ này dậy lên bão tố trong tôi.
"Không phải ngẫu nhiên mà tao với mày ở khách sạn đâu nha.. ha ha ha..."
"Là tôi đặt."
"Hahahaha đùa vui vãi. Mày có nhà cơ mà hahaha."
"Bố Vũ Vũ đang ở quê, giữ chiều khóa nhà, không đưa được."
"Hahaha thế nên phải thuê khác--"
Sợ hãi, tôi nuốt vế sau vào bụng.
Quái lạ, tôi tự dưng ngửi được tà khí đang vây quanh mình. Ngó thấy hắn môi mím lại vẫn là một đường thẳng không một chút gợi nào, mà lại thấy ẩn ở nó là hình bán nguyệt tưởng như cong kéo lên tận đuôi mắt thế!?
Hắn cười thầm!?
"Hahahaha trời đẹp quá nha Thư, mình đi ra công viên tập thể dục đi nha!"
"Tập trên giường."
"Vớ vẩn tào lao bí đao củ su hào, ra kia mà đón á--"
Bất ngờ bị hắn nắm tay kéo lại, tôi ngã trọn vào vòng tay của hắn. Hắn xốc chăn lên, phủ kín cả hai đứa. Oh no nooo, nói với tôi không phải ngẫu nhiên mà tôi bị hắn lăn a lăn một trận đi?
Là do Sở Vương Thư tính toán sắp đặt từ trước đi?
Và các bạn nhỏ thân ái, tôi khẳng định chúng tôi chỉ đơn giản là ngủ, nhắm mắt ôm nhau ngủ á!
Eh.. hỏi tôi chắc chắn không chứ gì!?
Chắc...
Tin tôi đi, chắc chắn mà!
___________________________________ ______
Sơ:
Ừ hứ 2 bạn nhỏ chán làm người rồi đúng không = 3 = Cho tiền đây cũng không dám nuôi chó Tâm đâu... cún Thư thì OK nà >3