Cái hôm làm hòa với thằng Thư, tôi chỉ thắc mắc một điều: Tại sao, ngồi lì ở hành lang đến tận khi tập duyệt xong mà không bị giáo viên nhắc?
"Tại sao lại thế Lùn nhể?"
"À... ừm... chắc chắc tại mày đẹp trai quá..." - Thằng Lùn ngập ngừng nói.
Mà chính vì nó ngập ngừng nói nên đây là lời giải thích không đáng tin.
Bất quá, vì câu "Mày đẹp trai." nên tôi sẽ tạm tin nó. Nó nói chuẩn quá rồi còn gì? Vẻ đẹp phá đảo thế giới ảo của tôi, liệu ai sánh bằng?
"Ê."
Tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, quay ra sau đã thấy hắn cùng chiếc xe đạp chết-tôi-cũng-không-quên.
"Đợi tí!!" - Tôi đáp lại thằng Thư, rồi nói tiếp với thằng Lùn -"Từ mai tao đi với Vương Thư, không cần mày nữa, thế nhé."
Xong xuôi tôi chạy tới chỗ hắn, tính ngồi yên trước để hắn ngồi yên sau thì bị giữ lại. Vương Thư chuyển tôi ngồi yên sau, còn hắn thì bắt đầu lấy đà đạp xe.
Tôi cmn sốc lắm.
"Này... mày đèo nổi không?"
Vừa mới ổn định vị trí, nó đã đạp cái phi vèo, làm tôi hết hồn, vội bám lấy chiếc cặp nó đang đeo trên lưng.
Trên đừng về, được hắn đèo, tôi thích thú nhìn hàng cây xanh ngát hai bên đường như đang chạy đua với mình, bỗng thấy lòng nhẹ đi thật nhiều.
Cái cảm giác tự giày vò mình bằng đống câu hỏi mang tính cân não "Ngày mai nên tránh thằng Thư thế nào?", "Có nên đánh nó gây sự chú ý không?", "Nên giải thích không?",.... đã bốc hơi hết.
Tôi thấy khoảng thời gian về nhà cùng hắn sao lại có thể ngắn gấp 10 lần cái giờ ra chơi thế??
Về nhà nhanh thế??
"Xuống."
Tôi nghe lệnh Thư-sama vội vàng xuống.
Nó ngó ngang dọc xem có xe hay không rồi chuẩn bị đi về thì bị tôi bất ngờ túm lại...
Kết quả, cả xe lẫn Vương Thư đổ nhào về phía tôi.
.... Đê ma ma...
Thằng Thư kịp chống tay chưa úp mặt nhưng cái bàn đạp của xe lại đập đúng chân tôi.
Tôi nghĩ chân tôi gãy mất rồi... đau vãi... đau đến nỗi méo thốt thành lời luôn... đau vãi...
Đau ứa nước mắt luôn..
Vội vã đứng dậy dựng xe lên,xoa xoa hai lòng bàn tay mới chống xuống mặt đường đau rát, hắn cau cau có có nhìn tôi.
Tôi nghĩ nó chuẩn bị thốt từ "Ngu" để đánh giá hành động vừa rồi của tôi.
"Đứng dậy được không?"
Quá bất ngờ, tôi không biết nói gì, chỉ biết lắc lắc cái đầu.
"Phiền."
Hắn nói thế nhưng lại ngồi xổm, đối lưng với mặt tôi.
Tôi nghĩ nó muốn cõng tôi, thế nhưng, các bạn nhỏ thân ái, tôi thấy cái viễn cảnh đẹp đẽ như thế chỉ xuất hiện trong cổ tích thôi. Thư-sama tuyệt đối không có tốt bụng như thế.
Chưa đến mức gãy chân, chỉ là max đau thôi, tôi xoa xoa chỗ đau, gượng gạo đứng dậy, âu thì cũng là lỗi do tôi cả.
Chả biết vì sao lúc nãy lại kéo lấy nó, giờ hại thân đau, cả nó cũng đau...
"Tao.. tao... là con trai. Tao mạnh mẽ. Tao không sao, mày về đi."
Tôi xua xua tay đuổi nó về, rồi khập khiễng bước vào nhà.
Nếu nán lại lâu nó sẽ biết tôi lại khóc, mặc dù khóc trước mặt nó 2 lần rồi, nhưng mà, đấy là có lí do chính đáng để khóc. Đằng này lại vì tí vết thương nhỏ mà rơi lệ thì quả thật tôi còn chả xứng với cái quần sịp đỏ chứ nói gì đến chú siêu nhân!
"Đi học về rồi hả. Sao quần trắng mẹ mua cho mày chét cái gì lên thế này!!"
Nhìn lại cái quần trắng lốm đốm vết bẩn, có cả vết dầu của xích xe, phía mông là một mảng nâu của đất.
".... Con hành hiệp trượng nghĩa... nên là..."
"Nô phá cho lắm vào! Tự giặt luôn cho mẹ!"
Tôi biết mẹ tôi mấy hôm nay tâm trạng không tốt... là do....
......... Mẹ tôi nói, là do có bà dì đến thăm, chắc tại đi học suốt nên tôi không gặp bà dì đáng ghét đó, hại mẹ tôi hay nổi giận, hại tôi tí là bị ăn chửi.
Mà để lâu vết bùn đất đóng khô khó giặt, tôi vội vàng lột sạch đồng phục, mà thấy quần sịp cũng bị bẩn, lột luôn, đem chúng nó ngâm trong chậu nước, rồi thích thú ngồi nhìn.
Giả như Pi-Cát-Xô nhìn thấy hình ảnh này, hẳn sẽ cho ra đời bức tranh nổi tiếng nhất thế giới với cái tên mĩ miều là "Mĩ nam khỏa thân bên chậu nước".
Nghĩ nghĩ tôi không nhịn được cười ha hả.
"Bạn Tâm đâu cô?"
"Nó rúc trong nhà tắm."
Nghe thấy thế, tôi giật thót, toàn thân trên dưới trần trụi thế này!! Thằng Thư mà thấy thì chết tôi à!!!
Vơi với cái khăn tắm của mẹ, tôi gấp rút lấy che thân.
"Ha ha... hiii Thư-sama... haha..."
Nép mình ở một góc nhà tắm, tôi ái ngại nhìn thằng Thư đang chắn ở cửa. Nó hết nhìn tôi lại nhìn chậu quần áo.
"Quần áo kia đâu?"
"...Ở.... đầu giường."
Nghe xong nó đi ra, một lát sau quay lại, trên tay cầm bộ quần áo siêu nhân của tôi.
"Cảm... cảm ơn..."
Nó dơ ra trước mặt tôi, tôi run run vươn hai tay nhận lấy bộ quần áo...
Và.
Douma douma douma douma douma....
Cái khăn tắm cái khăn tắm cái khăn tắm...
Nó tuột nó tuột nó tuột... Nó tuột...
Việc đầu tiên trước khi nhặt lại khăn tắm là tung cước đá thằng Thư ra ngoài rồi đóng sập cửa lại!! Người tôi bủn rủn, dựa lên cửa rồi trượt xuống ngồi bệt.
Xong, xong phim rồi, tôi lỡ show mất hàng rồi, thân thể đáng giá ngàn kim cương này đã rơi vào tầm mắt của hắn, thế là... sự trong trắng của tôi đã bị vấy bẩn sao?
Thôi rồi, thôi rồi... Nếu như chuyện đáng xấu hổ này mà truyền ra ngoài, thì... Họa chăng bố mẹ sẽ xa lánh tôi, lũ bạn sẽ xa lánh tôi, thầy cô xa lánh tôi, chú Siêu nhân sịp đỏ cũng sẽ xa lánh tôi....?
"Tâm!!! Ngồi trong đó nửa tiếng rồi đấy! Nhanh ra để bố đi tắm nào!"
Cả đêm hôm ấy, tôi như lên cơn dại, đã gõ đầu vào gối niệm kinh đủ 100 cái!!!
Tôi đã bị vấy bẩn!!!
Sáng hôm sau.
"Lùn!!! Lùn!! Mày đưa tao đi học được không????"
"Hôm qua mày bảo đi cùng với Vương Thư."
Tôi chỉ thiếu nước quỳ xuống để bày tỏ tấm lòng sám hối muộn màng này thôi! Bám lấy cái cặp siêu nhân của thằng Phụng, tôi lẳng qua lẳng lại quấy rối nó!!
Thẳng Phụng cuối cùng chịu không nổi, đành gật đầu. Tôi mừng chết mất! Đang dơ chân chuẩn bị ngồi lền xe thì có tiếng hét.
"Phụng!! Hôm qua cậu hứa đèo tớ cơ mà!!!"
CMN!
Cái tiếng réo như kẹo chảy nước của thằng Dư chứ ai nữa!!!
Tôi sợ hãi thúc dục thằng Lùn nhanh chân đạp xe đi!! Thế bất nào nó lạnh lùng đạp chân chống dựng xe, túm a túm tôi đặt sang một bên, cung kính mời thằng Dư thế chỗ.
Nhìn một màn như vậy, tim tôi muốn vỡ nát, tình huynh đệ gắn bó keo sơn chỉ vì 1 tiếng gọi đã nát. Vì một thằng bần lầy như thằng Dư, tình huynh đệ 10 năm cao đẹp đã kết thúc.
Cứ đứng chôn chân tại chỗ, đau thương nhìn bóng thằng bạn xa dần, tận khi thấy đầu mình ẩn đau mới định thần lại, ngoái ra sau đã thấy Vương Thư.
Bản năng sinh tồn mách bảo tôi nên thi triển lăng ba vi bộ chạy thật nhanh!!
"Bôi thuốc chưa?" - Hắn hỏi tôi.
"Bôi làm gì?" - Tôi ngu ngơ hỏi lại.
Gõ thêm một cái vào đầu tôi, nó ngồi xổm, rút từ trong túi quần một tuýt kem nhỏ, rồi thì không thèm hỏi ý kiến đã xắn quần tôi lên.
Cái cảm giác man mát của kem thuốc ở chỗ xước nơi đầu gối sướиɠ lắm nha!!!
Chưa kịp cảm thụ xong, nó đã nhét vào tay tôi tuýt kem, một túm đem tôi lôi đi xềnh xệch, thế là hai đứa lại cùng nhau đi học trên chiếc xe đạp.
"Ê."
"Ê cái gì mà ê!! Tao có tên hẳn hoi!! Gia Phong Tâm!! Đừng có ê với ê!!"
"Tâm."
"Ờ."
Mà chờ đã!!!
"Mày... mày nói cái gì cơ?"
"Tâm."
Chết tiệt!!! Thế nào không thiếu đứa gọi tên cúng cơm của tôi mà riêng thằng Thư thốt ra lại khiến tôi nóng hết cả mặt thế này!!
"Sao... Sao?"
"Ăn nhiều vào, Tâm."
!!!! Đừng có thêm chữ "tâm mà!!!
"Để... để làm gì?"
Phải lặng một lúc lâu, đến khi đến cổng trường, hắn mới dừng xe,ghé vào tai tôi thì thầm một câu, nói xong, hắn tủm tỉm rời đi, để tôi nằm lăn quằn quại ở cổng trường.
Cái câu nói đó đã ám ảnh tôi đến tận khi học lên cấp ba, mà có lẽ, ám ảnh tôi cả đời.
Lời nói ấy là một con dao nhọn hoắt, găm thật sâu vào tim tôi.
Khi ấy, nó đã nói:
"Ăn nhiều để nuôi chim lớn."
CMN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ghét nhất Sở Vương Thư!!!
_ ____________ ____________
"Lọ kem liền sẹo em để ở ngăn kéo đâu Lãnh?"
"Chồng đưa cho Thư rồi."
"... Nó bị làm sao à?"
Sở Vương Lãnh nhớ lại cái vẻ mặt đi tìm tuýt kem như tìm kho báu của thằng con sáng nay, không khỏi bật cười.
"Chắc là... có... à mà thôi."
"Nói đi mà!!!"
____ ___