Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 77

Cố Vân Quyết vốn cho rằng Mục Thần muốn nói gì đó để tỏ rõ nỗi lòng của mình, ít nhất cũng là sau này hai người họ sẽ sống nương tựa lẫn nhau, hay là không rời bỏ nhau gì đó. Không ngờ Mục Thần căn bản không nghĩ đến phương diện kia, trái lại còn bày ra một dáng vẻ khá bá đạo.

Thật vất vả mới hôn môi được, Cố Vân Quyết quăng tất cả nỗi phiền lòng ra sau đầu, ôm lấy Mục Thần hôn một cái, lại hôn thêm một cái...

Mục Thần đẩy tên đồ đệ ngu xuẩn ra, lau lau khoé miệng, có chút giận, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích là tốt rồi, tại sao còn muốn hôn lại? Cái tên nghiệt đồ này!

Cố Vân Quyết thấy đủ nên ngừng, vỗ vỗ lưng Mục Thần, có chút gượng gạo mà thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Câu nói vừa nãy của ta, không phải có ý đó."

Mục Thần nhíu mày, vậy là ý nào?

"Nếu như ngươi thừa nhận chuyện kết làm đạo lữ với ta, ngươi có từng nghĩ tới tình cảnh sau này của mình hay chưa?" Quả thật y rất muốn Mục Thần bị vạn người ruồng bỏ, như vậy thì bên trong thế giới của Mục Thần chỉ còn sót lại một mình y mà thôi, trong mắt hắn cũng chỉ có mình y tồn tại. Nhưng mà, y lại không nỡ để Mục Thần lộ ra biểu tình thương tâm, đây thực sự là tình thế khó xử.

"Tình cảnh?" Mục Thần cụp mắt suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Ta sẽ quan tâm sao?" Miệng mọc ở trên mặt của người ta, ai cũng không thể quản được người khác muốn nói gì, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm, không cần phải quan tâm những gì mà kẻ khác bàn tán. Nếu như ai muốn tìm hắn để gây sự, vậy hắn làm thịt kẻ đó là xong. Kiếp trước hắn cũng là đệ nhất Đan sư, không phải vẫn rơi vào kết cục bị giam cầm hay sao, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, vậy chi bằng cứ sống thoải mái đi thôi.

Mục Thần "an ủi" đồ đệ ngu xuẩn đang nghĩ bậy nghĩ bạ, trực tiếp quyết định chuyện kế tiếp, "Đừng nghĩ gì cả, chúng ta cứ đi đến Yêu giới tìm Khôn Linh, để cho Càn Khôn Hộ Hồn Linh sáp nhập, sau này đó sẽ là một sự trợ giúp lớn."

Cố Vân Quyết nhếch miệng, cười vô cùng sâu xa, "Nếu sư tôn đã nói như thế, vậy ta sẽ không khách khí."

Mục Thần nghi hoặc trừng y, cái tên nghiệt đồ này, lại định làm gì đó?

Chỉ thấy Cố Vân Quyết ghen tuông hỏi: "Sư tôn định đi tìm Kính Đình?"

Mục Thần ừm một tiếng, "Ngươi nói như thế khiến cho vi sư cũng hơi lo lắng cho bọn họ."

Cố Vân Quyết một bên trả lời tin nhắn cho Nhạc Minh Trạch, một bên cảnh cáo Mục Thần: "Sư tôn không được gặp y!"

Mục Thần dạy dỗ Cố Vân Quyết: "Ngươi làm sư huynh mà sao lại nhỏ nhen như vậy? Trong ba người, vi sư vẫn thương ngươi nhất!"

Cố Vân Quyết viết xong thư hồi âm cho Nhạc Minh Trạch, sau khi gửi đi liền quay đầu nhìn Mục Thần, mâu sắc hơi lóe lên, sâu xa nói: "Sư tôn là của ta, ai cũng không thể cướp!"

Mục Thần lấy từ trong không gian giới chỉ ra một linh quả, một mạch nhét vào trong miệng Cố Vân Quyết, lại thiếu kiên nhẫn nói: "Của ngươi của ngươi, tất cả đều là của ngươi! Cho ngươi chết no luôn đi!"

Cố Vân Quyết: "..."

————

Bên trong Sùng Vân môn, nơi ở của Nhạc Minh Trạch.

"Sự tình đại khái chính là như vậy, các vị sư đệ, mọi người thấy thế nào?" Nhạc Minh Trạch đặt thư hồi âm lên bàn, nói ra tình cảnh trước mắt, thương nghị với mọi người.

Ở đây không có người ngoài, Đoan Mộc Phong, Mặc Tấn Dương, Bạch Tuân Dung, Liễu Hàn Chi, ngoại trừ Viêm Dương cung mà Mục Thần sở tại, đầy đủ năm vị Cung chủ đều có mặt.

Bạch Tuân Dung cầm lấy ngọc giản kia, liên tục nhìn thêm ba lần, lúc này mới nói: "Đúng là ngữ khí của sư thúc, nhưng mà Cố sư đệ lại là con trai của Ma Tôn, đây quả thật là chuyện làm người kinh ngạc."

Mặc Tấn Dương tiếp nhận ngọc giản kia nhìn một chút, cũng nói: "Tuy rằng Cố sư đệ không hề làm gì cả, nhưng thân phận này nhìn chung vẫn tiềm ẩn nguy hiểm, nếu vẫn lưu y lại trong Tông Môn, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."

Nhạc Minh Trạch gật gật đầu, nhìn về phía Liễu Hàn Chi và Đoan Mộc Phong.

Bầu không khí có chút âm trầm, sát khí như có như không trên người Liễu Hàn Chi khiến người ta cảm thấy tâm tình bây giờ của hắn chẳng hề an tĩnh như mặt ngoài. Ánh mắt Đoan Mộc Phong nhìn Liễu Hàn Chi có chút lo lắng, nhưng y vẫn không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Liễu Hàn Chi rốt cục đứng lên, trường kiếm trong tay xẹt qua một đạo hàn quang, sát khí dày đặc.

Đoan Mộc Phong cũng đứng lên, theo thật sát phía sau Liễu Hàn Chi.

"Lục sư đệ, ngươi muốn đi đâu?" Nhạc Minh Trạch lạnh mặt xuống, nghiêm túc hỏi.

Liễu Hàn Chi dùng bước lại một chút, lạnh giọng nói: "Đương nhiên là đi tìm Mục Thần để hỏi rõ."

"Ngươi đứng lại!" Nhạc Minh Trạch mới vừa đứng lên, Đoan Mộc Phong liền ngắt lời hắn, "Chưởng môn sư huynh, Hàn Chi và Mục sư thúc từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, hy vọng ngươi thông cảm cho tâm tình của hắn, không quản kết quả như thế nào, ta đều sẽ trông chừng hắn, không cho hắn xằng bậy."

Nhạc Minh Trạch dừng một chút, biết mình muốn ngăn Liễu Hàn Chi cũng không ngăn được, chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.

Đoan Mộc Phong ôn nhuận nở nụ cười, lễ độ nói: "Đa tạ chưởng môn sư huynh."

Hai người đi rồi, Mặc Tấn Dương chỉ vào hai chữ đạo lữ, hỏi Bạch Tuân Dung và Nhạc Minh Trạch, "Chỗ này, các ngươi nghĩ như thế nào?"

Bạch Tuân Dung một mặt ghét bỏ, "Lừa quỷ hả?"

"Ngươi không tin?" Mặc Tấn Dương cười hỏi.

Bạch Tuân Dung lườm một cái, "Đương nhiên không tin! Sư thúc làm sao hiểu được tình yêu chứ, có thể hắn còn không biết đạo lữ là gì."

"Chưởng môn sư huynh cũng không tin?"

Nhạc Minh Trạch nhíu mày, "Cố sư đệ người này, từ lần đầu gặp gỡ ta đã không nhìn thấu y, phương thức ở chung của hai người bọn họ... Hầy, khó mà nói."

"Ngược lại ta tin," Mặc Tấn Dương nói: "Lúc trước Cố sư đệ nhờ ta luyện một đôi nhẫn đồng tâm, nói là tặng cho người yêu, sau đó chiếc nhẫn này được đeo vào tay sư thúc."

Thấy dáng dấp khϊếp sợ của hai người họ, Mặc Tấn Dương nghiêm mặt nói: "Nếu đã đến bước này, chúng ta phải cân nhắc cho tương lai của Sùng Vân môn, không quản thật hay giả, nếu sư thúc nói lời này, nhất định là hắn đã có dự định. Ta tán thành đề nghị của hắn, trục xuất hai người họ khỏi sư môn, chờ Lục sư đệ hỏi rõ nguyên nhân, trở về lại tính toán sau."

"Sư huynh!" Bạch Tuân Dung bất mãn muốn đập bàn, "Sáu cung của chúng ta tình như thủ túc, chưa từng bỏ rơi một đồng môn nào, không hỏi rõ đã muốn trục xuất bọn họ khỏi sư môn, ta không đồng ý!"

Nhạc Minh Trạch giơ tay, cắt ngang cơn giận của Bạch Tuân Dung, cau mày nói: "Trước mắt, Tam sư đệ nói rất đúng, bỏ qua phương diện tình cảm, thì đây đúng là phương thức xử lý tốt nhất. Ngươi không nên hồ nháo, để cho ta suy nghĩ một chút nữa."

Bạch Tuân Dung hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Tấn Dương, trừng đến nỗi Mặc Tấn Dương chỉ có thể cười khổ.

Thời gian không đợi người, đáp lại lo lắng lúc trước của Cố Vân Quyết, tin tức y là con trai của Ma tôn nhanh chóng bị lan truyền, lập tức gây nên sóng to gió lớn trong Tiên giới.

Sau ba tháng, vô số môn phái của Tiên giới dồn dập đi đến Sùng Vân môn, yêu cầu Sùng Vân môn giao ra Cố Vân Quyết, tổ chức đại hội Gϊếŧ Ma, gϊếŧ chết Cố Vân Quyết để răn đe!

Bạch Tuân Dung vừa nghe tin này, lập tức giận đến bùng nổ, vác đại đao lên muốn xông ra chém người.

Mặc Tấn Dương nhanh chóng kéo nàng lại, khuyên nhủ: "Sư muội! Bình tĩnh!"

Bạch Tuân Dung cười lạnh một tiếng, tránh khỏi Mặc Tấn Dương, vác đao bay ra ngoài, "Nghe bảo quân tử không tính toán với nữ nhân, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem, có phải bọn họ thật sự là quân tử hay không!"

Đứng ở vùng trời của Sùng Vân môn, giọng nói trong trẻo của Bạch Tuân Dung mang theo linh lực trở nên đặc biệt vang dội, nàng mang theo cây đại khảm đao vàng chói lọi dài chừng hai thước chỉ vào mũi của bọn người bên dưới, ngang ngược vừa mở miệng đã mắng: "Đám tiểu nhân hèn hạ ăn no rửng mỡ không có chuyện làm kia! Chỉ nghe một tin đồn đã muốn đi gϊếŧ người này, làm thịt người kia, ra vẻ đạo mạo mang theo lý lẽ giả vờ làm Thánh nhân, uổng cho các ngươi sống nhiều năm như vậy, não mọc ở trên thân chó rồi à!" Mắng xong, nàng cầm đao đứng ở nơi đó, bổ một đao vào ngọn núi phía trước, hất cằm ngạo khí nói: "Hôm nay ngược lại ta cũng muốn nhìn xem, ai cho các ngươi lá gan dám đến Sùng Vân môn của ta để ngang ngược! Nếu ai dám bước qua ranh giới này, quản chết không quản chôn!"

Giọng điệu này nhất thời khiến cho đám người Tiên giới đến gây sự kia bị chọc tức, từng người từng người đều đỏ cả mặt, căm phẫn sục sôi. Một tu sĩ trung niên nổi giận nói: "Mụ điên từ nơi nào đến, tại sao lại không thấy được việc lớn, không phân thị phi như thế?!"

"Nếu hôm nay ta nhịn, các ngươi sẽ cho rằng Sùng Vân môn dễ ức hϊếp! Nếu ta đứng ở chỗ này, các ngươi lại nói ta không thấy việc lớn! Nếu Sùng Vân môn của ta bảo vệ đồng môn thủ túc, sẽ có người nói chúng ta không phân thị phi! Nếu không che chở, ngày sau các ngươi có thể sẽ nói chúng ta vô tình vô nghĩa! Dù sao cũng là miệng lưỡi không xương, nói thế nào cũng là các ngươi có lý, bởi vì các ngươi quá không biết xấu hổ! Có bản lĩnh thì đừng có phí lời mắng ta, tới nếm thử Trảm Hồn Đao của ta này!"

Bị Bạch Tuân Dung mắng như thế, đương nhiên có người không nhịn được, lúc này thực sự có người đi lên khiêu chiến, kết quả bị đại đao đập chết một tên, sóng đao đập chết một tên, lại chém chết hai tên, cả khu vực lập tức bị Bạch Tuân Dung trấn trụ.

Đám người muốn tạo áp lực cho Sùng Vân môn nhất thời hít vào một hơi, đàng hoàng hơn không ít.

Lúc này, sắc mặt của hai sư đồ đang tránh trong pháp khí ẩn thân cũng đồng dạng phức tạp, Cố Vân Quyết cười nói: "Lần này Sư tôn đã thật sự yên tâm rồi chứ, Sùng Vân môn lớn như vậy, vẫn chưa đến mức bị người khác khi dễ."

Vẻ mặt của Mục Thần đầy ưu tư, "Quả nhiên, đáng sợ!"

Cố Vân Quyết nghi hoặc, cái gì?

Mục Thần kéo tay đồ đệ, nghiêm mặt nói: "Nha đầu Bạch Tuân Dung kia, rất có thể là ma thú biến thành!"

"Không," Cố Vân Quyết lập tức sửa chữa, "Sư tôn, rất nhiều ma thú ở Ma giới đều vô cùng đáng yêu, không hề có lực công kích, chúng nó từ chối việc Bạch sư tỷ gia nhập gia tộc của chúng nó!"

Mục Thần trực tiếp bị chọc cười, tâm tình trong nháy mắt thả lỏng không ít, vốn trước khi đi Yêu giới, hắn có chút không yên lòng Sùng Vân môn, lúc này mới đề nghị trở lại thăm một chút, không ngờ rằng sự tình vẫn chưa hỏng bét như hắn nghĩ, lần này có thể yên tâm đi rồi.

Thấy dáng vẻ vẫn luôn âm trầm mấy ngày qua của Mục Thần cuối cùng đã xuất hiện nụ cười, Cố Vân Quyết cũng thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi đó, rốt cục cũng cười."

Mục Thần bĩu môi, sắc mặt lại lạnh xuống, "Chúng ta đi thôi!"

"Sư tôn!"

"Hả?"

"Hôn một cái!"

"Đừng nghịch!"

"Sư tôn?"

"Làm gì... A..."

Lời ra đến khóe miệng đã bị ngăn chặn, hắn không biết tên đồ đệ ngu xuẩn này thấy hứng thú chỗ nào, vừa dính vào là kéo mãi không buông, Mục Thần cảm nhận được sự hưng phấn trong nụ hôn của đối phương, có chút không rõ Cố Vân Quyết đang hưng phấn chuyện gì.

"Rốt cục sư tôn cũng buông xuống tất cả vì ta." Cố Vân Quyết cảm động nói.

Mục Thần đỏ tai, "Cũng không phải toàn bộ đều vì ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều!"

"Sư tôn!" Cố Vân Quyết lại gọi một tiếng.

Mục Thần theo tiếng ngẩng đầu, liền thấy đối phương nghiêm mặt nói: "Song tu đi!"

Mục Thần: "..."

"Sư tôn không nói lời nào, chính là đồng ý!" Cố Vân Quyết không đợi Mục Thần phản bác, ôm lấy Mục Thần thoáng qua liền đi xa ngàn dặm, lấy ra pháp khí phi hành, một giây sau liền đè Mục Thần ở trên giường.

Mục Thần có chút mờ mịt, một loạt động tác này phát sinh quá nhanh, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, mới vừa nãy vẫn đang nói chuyện, tại sao giờ đã nằm trên giường?!

Nhìn thấy đôi mắt của người phía trên đã ửng hồng, còn bao hàm cả tính xâm lược, Mục Thần đỏ cả cổ, cái tên nghiệt đồ này! Dĩ nhiên làm thật!

Cố Vân Quyết cọ cọ chóp mũi của hắn, đáy mắt đều là thâm tình có thể nhấn chìm người khác, "Từ nay về sau, sư tôn chính là của một mình ta."

Mâu sắc của Mục Thần lóe lóe, hắn giơ tay xoa hai má Cố Vân Quyết, lẳng lặng nhìn ánh mắt của đối phương. Hắn có thể cảm thụ được sự vui sướиɠ từ thần hồn của người trước mắt khi y nói ra lời này, ngọt như vậy, ấm như vậy, khiến cho tim hắn cũng ấm áp theo. Từ nay về sau, hai người bọn họ chỉ có thể sống chết có nhau, bên cạnh họ chỉ có người còn lại. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, âm thanh mang theo ấm áp, Mục Thần nhàn nhạt ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Mâu sắc của Cố Vân Quyết dần dần trở nên thâm thúy, mỉm cười nhìn Mục Thần, động tình nói: "Sư tôn, ta thật cao hứng."

Mục Thần nghiêng mặt sang một bên, mắt chớp chớp, hai má ửng hồng, cái tên nghiệt đồ này, có cái miệng ngọt như vậy, toàn nói lời đường mật, thực sự là thích ăn đòn!

Cố Vân Quyết nâng mặt của hắn lên, xoay về chính diện, "Sư tôn, chúng ta chúc mừng một chút!"

"Hả?" Mục Thần nghi hoặc, y muốn đi ra ngoài thả đèn hoa?

Một bàn tay bỗng sờ về phía đai lưng của hắn, không chút khách khí tháo ra, "Song tu đi!"

Mục Thần: "..."