Cố Vân Quyết và Phượng Cửu Lê đại chiến một trận, hỏa linh lực mạnh mẽ đã hòa tan vài đỉnh núi trong Tuyết vực, Mục Thần vốn đang lo lắng trận chiến này sẽ gây ra tuyết lở, dù sao tuyết đọng ở nơi này đã tích lũy hơn vạn năm, nếu bị hai cỗ linh lực này chấn động, tuyết lớn rơi xuống có thể sẽ chôn vùi Tuyết Thành, ảnh hưởng đến bách tính trong thành. Hắn đâu ngờ rằng, hai người này không chỉ gọt mất vài đỉnh núi, mà còn khiến tuyết hòa tan, trực tiếp bốc hơi bay thẳng lên trời.
Hai người đánh đến mức khó phân thắng bại, người ngoài căn bản không xen tay vào được, Mục Thần đứng ở đằng xa lẳng lặng nhìn, hiện tại hắn cũng không có ý tứ giúp Cố Vân Quyết. Phượng Cửu Lê nhìn có vẻ bất chính bất tà, động tác lại còn tàn nhẫn kiên quyết, nhưng trong quá trình động thủ, hắn vẫn có thể nhìn ra Phượng Cửu Lê là một quân tử.
Cái nhìn của Mục Thần đối với Phượng Cửu Lê cũng có chút thay đổi, công pháp của Phượng Cửu Lê và Cố Vân Quyết đều tà tính như nhau, nhưng họ đều có ý thức tránh thương tổn đến bách tính của Tuyết Thành, hắn nhìn ra đối phương cũng không phải người xấu. Hắn không quan tâm đối phương là tiên là yêu hay là ma, đây chẳng qua là công pháp bất đồng mà thôi, Mục Thần thường bỏ qua công pháp, hắn chỉ nhìn vào cách họ đối nhân xử thế, chỉ cần không vì tư dục của bản thân mà thương thiên hại lý, vậy hắn sẽ cảm thấy đối phương là một người tốt.
Trước mắt lóe lên ánh lửa, Mục Thần giơ tay quăng ra một tầng kết giới ngăn cách hai đạo hỏa diễm đang giáng xuống, trong trận lửa lớn vang lên một tiếng Phượng Hoàng hót vang, vang thẳng đến tận mây xanh, một thân ảnh khổng lồ vụt bay ra từ trong biển lửa, chân đạp liệt hỏa hừng hực, người khoác thất thải tường vân, nhan sắc tươi đẹp bao phủ bầu trời rực rỡ, nhuộm cả bầu trời xanh thành màu đỏ rực.
Mục Thần cong cong khóe miệng, đồ đệ ngu xuẩn thế mà bức ra được bản thể của Phượng Cửu Lê, có thể thấy được y không hề lười biếng.
Sau khi bản thể của Phượng Cửu Lê xuất hiện, Mục Thần cảm thấy trong túi linh sủng của Cố Vân Quyết truyền đến một cảm xúc nóng nảy. Tâm tư hắn hơi động, lấy Hắc Đản từ trong túi linh sủng của Cố Vân Quyết ra, đôi mắt màu đỏ tươi của Hắc Đản chớp chớp, nó liếc nhìn con Phượng Hoàng cực lớn trước mắt, trong nháy mắt liền trở nên nóng nảy: "Chết tiệt*! Thật sự là Phượng Hoàng!"
(Từ gốc là 屮艸芔茻, ngôn ngữ mạng Trung Quốc dùng để chửi tục, tạm hiểu là fuck fuck fuck fuck)
Mục Thần nhíu nhíu mày, Phượng Hoàng được xưng là vương của bách điểu, trên người tự mang một loại uy thế, đừng nói là loài chim thấy y phải cúi đầu xưng thần, mà ngay cả loài thú khác cũng phải chịu ảnh hưởng. Hắc Đản này thế mà không bị tác động gì cả, còn có thể nói năng thô tục! Mục Thần lạnh mặt xuống, bóp lấy cổ của Hắc Đản, hắn mặc kệ nó là giống loài gì, nói năng thô tục là phải bị rút lưỡi vịt!
Hắc Đản ôi một tiếng, hai cái cánh ôm lấy tay Mục Thần, khàn khàn cổ họng xin tha, "Cung chủ tha mạng, nuôi ta nhiều năm như vậy, bóp chết không có lợi đâu!"
Khóe miệng của Mục Thần giật một cái, nới lỏng tay ra nhưng cũng không rút về.
Hắc Đản không thèm để ý đến cánh tay còn nắm trên cổ, đôi mắt nó chỉ tập trung về phía Phượng Cửu Lê, nó vỗ vỗ cánh, trên người bay ra một luồng chiến ý. Nếu Phượng Hoàng đại biểu cho điềm lành, vậy Tam Túc Kim Ô chuyên nuốt chửng linh hồn, sinh ra ở vực sâu Ma giới chính là đại diện cho cái ác, hai giống loài này gặp nhau, nhất định sẽ sinh ra ý định muốn tranh cao thấp. Sau khi Hắc Đản cắn nuốt vô số ác hồn, hiện tại nó đã tiến vào kỳ thiếu niên, chính là thời điểm hiếu chiến, ngày thường nó bị Cố Vân Quyết trấn áp nên không dám lộ ra bản tính, bây giờ thấy thiên địch, cả con vịt đều bốc lên chiến ý!
Phát hiện dị thường của Hắc Đản, Mục Thần giơ tay ném nó lên không trung, cả người Hắc Đản trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa màu đen, thân hình dần dần kéo dài, con vịt vừa mập vừa đen trong nháy mắt biến thân thành Thâm Uyên Ác Ma, Tam Túc Kim Ô!
Đáy mắt Mục Thần chợt lóe mấy phần tức giận, cái tên nghiệt đồ này cư nhiên còn có chuyện gạt hắn!
Hồi lâu sau, linh lực va chạm của hai người trên bầu trời rốt cục phân ra thắng bại, Phượng Cửu Lê hóa thành hình người, một mặt bất đắc dĩ, "Là ta thua."
Cố Vân Quyết thu kiếm vào vỏ, khẽ cười một tiếng, "Nếu không phải lúc bắt đầu có hắn giúp ta, thắng bại còn khó nói."
"Thắng chính là thắng, thua chính là thua, không hỏi nguyên do." Phượng Cửu Lê phất tay về hướng Mục Thần, cười nói: "Tuyết Thành thuộc về các ngươi, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
Mục Thần gật đầu một cái, không nói gì, tuy rằng hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng mà thái độ lại ôn hòa hơn trước không ít, tối thiểu cũng không còn giương cung bạt kiếm.
Phượng Cửu Lê trêu chọc chà chà vài tiếng, "Đánh một trận mà còn có thể thay đổi thái độ, ngươi cũng thật thú vị."
Mục Thần lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương, móc Kim Đản từ trong túi linh sủng của Cố Vân Quyết ra ném vào không trung, nện trúng người Hắc Đản còn đang bốc lên hắc khí, nó đang muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phượng Cửu Lê nhưng lại không được đáp lại, Kim Đản trực tiếp nện Hắc Đản rớt xuống tuyết tạo thành một cái hố, nó bị tuyết vùi không còn thấy bóng dáng, lúc này Mục Thần mới phất tay áo, quay người rời đi.
Cái tên nghiệt đồ kia, nếu y không giải thích rõ ràng, hắn sẽ bắt y ra sau cửa quỳ!
Cố Vân Quyết nhếch miệng, nhanh chóng đuổi theo, Hắc Đản bị đập chóng mặt, nó kẹp lấy đuôi nhỏ của Kim Đản rồi cũng lảo đảo đuổi theo, mới bay được vài bước đột nhiên nghe tiếng lộp bộp, mai rùa của Kim Đản rớt thẳng xuống tuyết, vì không muốn phải bay xuống tuyết tìm mai rùa nữa, Hắc Đản nhanh chóng bay qua, dùng lưng chở mai rùa, ngậm Kim Đản như đang ngậm một con rắn nhỏ, đập cánh lạch bạch đuổi theo.
Phượng Cửu Lê nhìn thấy tình cảnh này, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, y tự nhủ: "Bất kể là sinh linh gì cũng đều muốn tới gần hắn, hắn còn có thiên đạo bảo hộ... Chà chà, là phúc hay là họa, không thể nói trước được."
Nghĩ đến vận mệnh của mình cũng bị phân định trong đó, khóe miệng của Phượng Cửu Lê nhếch lên, bỗng dưng y lại có chút vui vẻ, may là có một tên Cố Vân Quyết phá vỡ hết toàn bộ sắp đặt. Nếu như y thích một người, y có thể đi cướp đi tranh, nhưng y lại không thích một đạo lữ mà thiên đạo nào đó ra sức an bài.
Vốn muốn gϊếŧ Mục Thần, bây giờ thì... Kỳ thực khiêu chiến mỹ nhân lạnh lùng cũng không phải là không thể, nhưng mà đối phương rõ ràng không có tình cảm gì với mình, cường đoạt không phải là phong cách của y. Phượng Cửu Lê sờ cằm do dự một chút, cảm thấy đùa nữa cũng không còn thú vị, không bằng đi tìm chút chuyện thú vị khác để làm.
Thân ảnh màu đỏ thẫm loáng một cái, Phượng Cửu Lê dựa theo ước định rời khỏi Tuyết Thành.
Mục Thần quay đầu lại nhìn, lại tăng thêm mấy phần hảo cảm vì đối phương đã giữ đúng lời hứa. Cố Vân Quyết bất mãn tới gần, ôm eo Mục Thần ủy khuất nói: "Tại sao sư tôn lại nhìn người khác? Đồ nhi đẹp hơn y mà."
Mục Thần giơ tay, đâm vào trán đồ đệ, không biết tại sao người này đã lớn như vậy mà còn làm nũng, chơi xấu bán manh cũng không hề có chút áp lực, quả thật hệt như tâm thần phân liệt, trước mặt người khác và trước mặt mình hoàn toàn là hai người khác nhau, thật sự không biết tại sao y có thể làm được.
Cố Vân Quyết đang muốn nói gì đó, lúc này trên không trung đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, một đạo sấm sét màu tím bổ bầu trời ra, một luồng uy thế mạnh mẽ vừa phóng ra lập tức thu lại, hấp dẫn ánh mắt của hai người về phía đó.
Mục Thần nghiêng đầu, hắn và Cố Vân Quyết liếc mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy sấm sét này nhìn rất quen mắt.
Tuyết vực rất ít khi nhìn thấy sấm sét, tuyết rơi không sét đánh, đây đã là một thường thức đơn giản, vừa nãy bầu trời còn trong trẻo, hiện tại lại có trận sấm sét này, nếu không phải thời tiết thay đổi, hẳn là dị bảo xuất thế?
Cái ý niệm này còn chưa hạ xuống, một bóng người màu xanh chớp mắt đã hiện thân trên đỉnh đầu Mục Thần, đối phương cúi đầu nhìn quét một vòng, thấy Mục Thần đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đối phương sáng lên, bay vèo đến muốn ôm một cái nồng nhiệt, vẻ mặt đầy kinh hỉ, "Đây tuyệt đối là nhi tử của Tam thúc, không sai được!"
Mục Thần nhíu mày lại, vỗ một chưởng vào đầu đối phương, không hề có chút lưu tình. Cho dù công lực kém hơn rất nhiều, nhưng ở khoảng cách gần như thế, Mục Thanh vẫn không dám phản kháng quá mạnh, hắn vội vàng lùi về sau vài bước, bị Cửu Dương Minh Hỏa đốt vài sợi tóc, lúc này chợt ngửi được một mùi khét.
Mục Thanh sờ sờ đỉnh đầu, biết tóc trên đầu vẫn chưa bị trọc, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện cười nói: "Tiểu tử ngươi thật không lưu tình nha, ta là ca của ngươi!"
Mục Thần cười lạnh một tiếng, "Hừ, mẹ ta chỉ sinh một mình ta."
Mục Thanh nhanh chóng sửa lại, nói: "Ta là đường ca* của ngươi!"
(Đường ca: anh họ)
Mục Thần nhíu nhíu mày, dù tương đối thân thiện với đối phương nhưng thái độ của hắn vẫn có chút lạnh nhạt, "Trước tiên đừng làm quen sớm như vậy, có phải là người một nhà hay không còn phải xem lại."
Mục Thanh chà xát tay, Tam thúc của hắn có tính cách vô cùng ôn nhuận, không ngờ tiểu đường đệ lại là một con nhím băng, tính cách của Mục Thanh lại rất tùy tiện, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giao tiếp với Mục Thần như thế nào. Nhiệt tình bị dập tắt, lúc này hắn mới chú ý tới khí tức trên người Mục Thần, lại nhìn Cố Vân Quyết đang ôm eo Mục Thần ở phía sau, mãi vẫn chưa có ý định buông tay, hắn khϊếp sợ hỏi: "Ngươi đã có đạo lữ?!"
Cảm ứng được thần hồn của Mục Thần đã ký khế ước với Cố Vân Quyết, Mục Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, "Hồ đồ! Quả thực là không biết sống chết!"
Cố Vân Quyết hé mắt, ôm Mục Thần chặt hơn chút nữa, cười nói: "Ta đã là người của sư tôn, nếu sư tôn không chịu trách nhiệm, vậy hắn chính là kẻ phụ lòng bội tình bạc nghĩa! Là kẻ xấu xa!"
Mục Thần hít sâu một hơi, nghẹn đến đỏ mặt, cái tên nghiệt đồ này lại bắt đầu nói hưu nói vượn!
Mục Thanh cũng hít thở sâu một hơi, ánh mắt nhìn Mục Thần mơ hồ có chút phát điên, "Ngươi đã khiến y... Ngươi... Ngươi... Nghiệp chướng mà!"
Mục Thanh "ngươi" nửa ngày, thấy Mục Thần ửng đỏ sắc mặt, cuối cùng vẫn không thốt ra lời nói nặng nào, Mục Thanh lại nhìn Cố Vân Quyết, ánh mắt mơ hồ lộ ra sát cơ, vì bảo vệ Mục Thần, hắn có thể không bận tâm mà gϊếŧ chết Cố Vân Quyết, cho dù khiến Mục Thần hận hắn, hắn cũng phải bảo vệ huyết mạch đã không còn nhiều của Mục gia.
Mục Thần cảm nhận được sát ý của đối phương, sát khí trên người đột nhiên bốc lên, ngăn Cố Vân Quyết ở phía sau, âm thanh lạnh như hàn băng trong núi tuyết, "Ngươi thử chạm vào y xem?"
Bàn tay còn chưa nhấc lên của Mục Thanh không thể không siết chặt nắm đấm, sấm sét trong tay lấp loé, hiển nhiên là thật sự động sát cơ, hắn phẫn hận giậm chân, mắng: "Nghiệp chướng! Thực sự là nghiệp chướng! Khi chưa xác định được trên người ngươi có Luân Hồi Châu hay không, sao ngươi dám tùy tiện ký khế ước với người khác? Ngươi muốn bước theo vết xe đổ của phụ thân mình à?!"
Nghe thấy được lời mình muốn nghe, Mục Thần lạnh giọng đánh gãy lời của đối phương, "Nói rõ ràng một chút, phụ thân của ta, đến cùng là thế nào?"
Cố Vân Quyết cũng bắt được trọng tâm, mở miệng hỏi: "Luân Hồi Châu là cái gì?"
Mục Thanh hít thở sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, nói với Mục Thần: "Ngươi theo ta quay về gặp lão gia tử, ta sẽ nói rõ cho ngươi nghe. Mục gia của chúng ta trừ khi Tam Giới Lục Đạo xảy ra đại loạn, bằng không không thể hỏi việc Tam Giới."
Mục Thần trào phúng hỏi: "Ngươi chẳng nói gì cả mà lại muốn ta đi theo ngươi? Chúng ta đã xác định có liên hệ máu mủ hay sao?"
Mục Thanh lấy ra một khối ngọc giản mang theo chữ Mục, tức giận nói: "Hồn đèn của ngươi đã nhen lửa, ngươi chính là con cháu của Mục gia ta!"
Mục Thần định thần nhìn lại, phát hiện đây chính là khối ngọc mà hắn đã nhỏ máu nhận chủ, hắn yên lặng kéo tay Cố Vân Quyết, quay người chuẩn bị rời khỏi, "Phụ thân cũng đã nói, nguyện ta đời này không bước vào Mục gia, ngươi không nói vậy ta liền đi, ngươi cứ tùy ý."
Mục Thanh giận đến nỗi muốn bứt tóc, hắn không có chút biện pháp nào với Mục Thần, bởi vì Mục Thần lưu lạc ở bên ngoài, hắn cảm thấy Mục Thần đã rất thiệt thòi, không nỡ đánh đối phương, bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chân theo sau, "Ngươi sao lại bướng bỉnh như vậy! Ngươi theo ta quay về, cái gì ta cũng tùy ngươi!"
Mục Thần lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn đối phương, "Vậy thì nói rõ ràng."