Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 52

Giữa trưa ngày hôm sau.

Mục Thần phất ống tay áo, xốc nắp lò luyện đan lên, lấy từ bên trong ra chín viên thuốc, hất tay ném vào bên trong đĩa ngọc. Chín viên thuốc này mỗi viên có màu sắc khác nhau, thậm chí ngay cả công hiệu cũng không giống, tất cả đều được một tầng vầng sáng nhàn nhạt bao phủ, khiến cho Mục Thần chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được cấp bậc của chúng nó.

Hắn thu lò luyện đan, cầm cái đĩa đi ra cửa rồi đưa cho thị giả đang đứng một bên, sau khi đối phương tiếp nhận liền khϊếp sợ liếc mắt nhìn, vội vàng mang đến cho giám khảo.

Giám khảo đều sững người, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt nhau vẻ khϊếp sợ. Ba phần dược liệu này, Mục Thần thế mà luyện ra được chín viên thuốc, tính toán lượng thuốc của các loại đan dược, Mục Thần dĩ nhiên không lãng phí chút nào. Mọi người chỉ nhận ra được bốn loại đan dược không dễ luyện chế là Hộ tâm đan, Long tiên đan, Ngũ hành huyết ngưng đan, Thanh dương đan, còn năm viên khác, họ chỉ cảm nhận được bên trong dâng trào linh khí, lại không biết công hiệu ra sao.

Hơn nữa cấp bậc của chín viên thuốc này đều đạt tới cực phẩm!

Lúc này những luyện đan sư khác còn đang cực lực khống chế tinh thần lực của mình, không dám có một tí phân tâm, hơi bất cẩn một chút thì dược liệu sẽ phế bỏ, hoặc là có nguy cơ nổ lò. Lại nhìn người đang đứng ở dưới đài, hắn mang biểu tình không hứng thú lắm vì cuộc thi không có tính khiêu chiến, ánh mắt mọi người nhìn Mục Thần nhất thời thay đổi, hắn mới bao nhiêu tuổi?

Trăm tuổi mà thôi!

Có thể luyện chế đan dược đến trình độ như vậy, cho thấy được hắn có thiên phú kinh người, trong dự đoán của bọn họ thì ba viên thượng phẩm đã là cực hạn, kết quả Mục Thần mang tới chín viên!

"Cực phẩm đan dược, chín viên!" Chuyên gia giám định đưa ra đánh giá chính xác, người xem ngược lại cũng hút một hơi khí lạnh, từ trên màn ảnh tinh thạch có thể thấy được, người xong thứ hai sẽ là Ứng Lập Tuần, gã cũng chỉ vẻn vẹn luyện ra được hai viên thượng phẩm linh đan mà thôi. Người thứ ba là Bạc Cẩn Du, đồng dạng là hai viên, chỉ là có một viên màu sắc hơi hơi phai nhạt, nói là cực phẩm thì có chút gượng ép. Hơn nữa hai người đều giống như những người khác, đã không còn dược liệu.

Mục Thần lười nhìn bọn họ thương lượng, giọng nói lạnh nhạt kèm theo nhàn nhạt linh lực, lạnh lẽo đánh gãy cuộc thương lượng của giám khảo: "Phần thưởng này, có cho không?"

Khoé miệng của Bạc Vân Thiên giật một cái, trong lòng tê rần, đứa nhỏ này quá đáng thương, đến bây giờ mà vẫn còn nghĩ đến phần thưởng, vậy những ngày tháng trước đây hắn đã có bao nhiêu kham khổ.

"Cho, nhất định sẽ cho!" Bạc Vân Thiên động viên nói, "Đợi giữa trưa ngày mai lúc đại hội kết thúc, đương nhiên có thể nhận phần thưởng."

Mục Thần mong nhớ Cố Vân Quyết đang chữa thương một mình, cũng không muốn tiếp tục ở lại, liếc mắt nhìn Bạc Cẩn Du trên màn ảnh một cái, quay người rời đi.

Trên đường cái rất là náo nhiệt, nhờ vào lần thi đấu này đã đưa tới cho Đan Thành một lượng lớn khách nhân, trên đường bán đồ vật khắp nơi, mấy hài đồng ôm gói đường quả có màu sắc khác nhau, được trưởng bối nắm tay, cười còn ngọt ngào hơn so với đường quả ôm trong ngực.

Mục Thần theo bản năng tiêu sái đi đến một quán nhỏ, mua hai gói đường quả.

Sau khi mua xong, hắn đứng ở cửa, nhìn đường quả trong tay mà ảo não bĩu môi, tên khốn đồ đệ kia đầy đầu đều là mấy chuyện khi sư diệt tổ, là chính hay là tà còn chưa phân rõ, mình thế mà còn muốn mua đường cho y! Đây là thói quen nên thay đổi!

Lúc hắn đang do dự có nên ném đường xuống hay không, một bóng người màu trắng lóe lên, dẫn tới sự chú ý của hắn, thì ra chính là cái tên bạch y thư sinh kia!

Mục Thần nhíu nhíu mày lại, nhấc chân đuổi theo. Không ngờ mới vừa đi vài bước, trên eo đã bị người dùng đầu ngón tay chọt một cái.

Mục Thần mặt lạnh quay đầu lại, liền thấy Cố Vân Quyết cũng cầm hai gói điểm tâm đứng đối diện hắn, cười ngây thơ.

"Sư tôn đi ra ngoài cũng không thèm trở về tìm ta, thật sự khiến người lo lắng." Nụ cười trên mặt thiếu niên trong sáng ôn hòa, y cũng giống như mọi ngày, vươn tay cầm lấy đường quả trong tay Mục Thần, Cố Vân Quyết cười nói: "Đều là mùi vị ta yêu thích, sư tôn quả nhiên nhớ đến ta."

Mục Thần tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Ngươi ở phía sau mà ta vẫn không nhận ra, sao ngươi làm được?"

Cố Vân Quyết mở gói đường quả trong tay ra, lấy ra hai viên, một bên đưa tới bên mép của Mục Thần, một bên cười nói: "Chờ lần đại hội này kết thúc, chúng ta tìm một nơi không có người làm phiền, ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi." Thấy Mục Thần mắt lạnh nhìn mình, dáng vẻ rất bất mãn, Cố Vân Quyết nhanh chóng đổi giọng, cười híp mắt nói: "Có rất nhiều chuyện muốn giải thích, sư tôn cho ta một chút thời gian."

Mục Thần mặt lạnh, "Nếu giải thích không rõ ràng, ta nhất định đánh mông ngươi!"

Khoé miệng Cố Vân Quyết hơi cong lên, nhét đường vào trong miệng Mục Thần, nhìn chân mày tinh xảo của hắn hơi nhíu lên, cười nói: "Đều tùy ngươi, ngươi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, ta cởi hết cho ngươi đánh."

Mục Thần đột nhiên giơ tay bóp lấy mặt Cố Vân Quyết, không chút nào thương tiếc mà nhéo một cái, cái tên tiểu hổn đản không biết xấu hổ này, còn dám nói với hắn loại lời nói hạ lưu như thế, ngứa đòn!

Hai thầy trò đi dạo một vòng trên đường, lại mua không ít thứ, chỉ có điều Mục Thần vẫn luôn mặt lạnh, Cố Vân Quyết dỗ cách nào cũng không được. Cố Vân Quyết cũng biết trong lòng Mục Thần đã có một cái gai, nếu giải thích không rõ ràng, thì hắn vẫn cứ biệt nữu* mãi.

( Từ "biệt nữu" này mình cũng không biết edit thế nào, đại khái theo mình hiểu thì nó có nghĩa gần với mấy từ sau đây: "ngại ngùng, sượng ngắc, không được tự nhiên, không thoải mái")

Con người của Mục Thần quá dễ hiểu, cũng quá dễ đoán, hắn thích không màng đến mọi việc, nhưng hắn chẳng hề ngốc, nhất định hắn đã đoán được thân phận của y, cho nên vừa nãy mới lộ ra loại biểu tình kia cũng như có phản ứng như thế khi nhìn thấy Bạch Y.

Nhìn người trước mặt, Cố Vân Quyết nhếch miệng lên, thậm chí có mấy phần mùi vị đắng chát.

Mục Thần vừa vặn quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình của Cố Vân Quyết, cuối cùng không đành lòng tàn nhẫn, đưa tay về phía Cố Vân Quyết. Đứa bé do chính hắn nuôi lớn, cho đến bây giờ đều muốn đưa toàn bộ thứ tốt nhất trong khắp thiên hạ này cho y, cho dù y có chuyện lừa dối mình, Mục Thần vẫn không nỡ bắt y chịu tội.

Khi vừa đến, chuyện y là một đứa trẻ gầy yếu, vết thương cũ đầy người không phải là dối trá, sự thật y được hắn nuôi lớn cũng càng không thể thay đổi. Y đối xử tốt với hắn cũng không phải giả tạo, hao tổn tâm cơ đi tìm thuốc cho hắn, chuyện này cũng không lừa được người. Hắn còn có gì phải rối rắm chứ? Đợi đến khi rãnh rỗi, cứ để tên tiểu hỗn đản này giải thích rõ ràng là được.

Cố Vân Quyết nhanh chóng đưa tay ra, ánh mắt sáng lên, nắm thật chặt bàn tay của Mục Thần, đầu ngón tay khẽ run. Tiểu sư tôn của y sẽ không bao giờ buông tay y ra, đương nhiên y cũng sẽ như vậy.

Mục Thần không nói gì, nắm chặt tay đồ đệ, lôi đi.

"Nếu giải thích không rõ ràng, ta trục xuất ngươi khỏi sư môn, tự sinh tự diệt đi!" Sắc mặt Mục Thần lạnh lùng, hiển nhiên là thật sự quyết tâm, không hề có một chút ý tứ đùa giỡn.

Cố Vân Quyết trái lại cười rộ lên, "Sư tôn nói đúng lắm, đều nghe sư tôn."

Trở lại khách sạn, Mục Thần tĩnh tọa nghỉ ngơi, Cố Vân Quyết an vị trông coi ở bên cạnh hắn, dường như đang bảo vệ bảo bối của chính mình, một khắc cũng không dám rời đi.

————

"Chủ thượng, Mục Thần đã ra khỏi hội trường, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, nhất định là người hạng nhất trong lần đại hội này, người khác đều không thể so sánh với hắn." Bên cạnh Cố Vân Cẩm, một người hầu tuổi còn trẻ cung kính nói.

Cố Vân Cẩm nhẹ nhàng nở nụ cười, không che giấu sát cơ trong mắt, "Chờ đã, chờ ngày mai Mục Thần đoạt giải quán quân, Tinh Vân tôn giả tất nhiên sẽ ra tay."

"Chủ nhân nói đúng lắm."

"Phó Nguyễn Thi đâu?" Cố Vân Cẩm thấy lão giả mặc áo đen vẫn thường đi theo bên cạnh mình không có ở đây, không yên lòng hỏi.

"Bẩm chủ thượng, từ tối hôm qua Phó trưởng lão đã đi ra ngoài vẫn chưa trở về."

"Không trở về?" Cố Vân Cẩm nhíu mày, "Phái người đi tìm."

Phó Nguyễn Thi theo gã nhiều năm, là tu sĩ duy nhất có tu vi Hóa Thần kỳ ở bên cạnh gã, cũng là bức bình phong cuối cùng mà mẫu thân giữ lại vì gã, nhiều năm như vậy, gã cũng đã quen có một người thực lực mạnh mẽ bảo hộ mình. Cố Vân Cẩm không tin dựa vào tu vi này mà đối phương còn xảy ra chuyện, thế nhưng đã một đêm đối phương không về, khiến trong lòng gã khó giải thích được có chút không yên tâm.

Đáng tiếc đến ngày thứ hai, Phó Nguyễn Thi vẫn không có một chút tin tức.

Cố Vân Cẩm không thể không cho người tra xét ngọc giản linh hồn, phát hiện nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, thế nhưng tâm lý gã lại không chút nào dám thả lỏng, người còn sống, lại không trở về, trong đó tất có ẩn tình.

Liền tại lúc này, một thị giả trẻ tuổi đột nhiên báo cáo: "Vài ngọc giản linh hồn của các trưởng lão đã nát!"

Cố Vân Cẩm biến sắc, "Phái người đi thăm dò! Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

————

Sáng ngày hôm sau, trời trong nắng ấm.

Mục Thần vừa nhấc chân, liền bị Cố Vân Quyết bắt được thắt lưng, "Ngày hôm nay sư tôn cũng không thể đi loạn, bên ngoài có nhiều người như vậy, lỡ như làm ta lạc mất, có phải sẽ mất công đi tìm ta hay không?"

Mục Thần do dự một chút, nắm lấy cổ tay Cố Vân Quyết, quyết định mang người theo sát bên cạnh mình.

Dòng người tấp nập chờ đợi kết quả của luyện đan đại hội, mọi người đã quen thuộc với gương mặt rất dễ nhận ra của Mục Thần, vừa thấy hắn đến đã dồn dập nhường ra một con đường, Mục Thần lôi kéo Cố Vân Quyết đi theo sự chỉ dẫn của người hầu để vào đại sảnh, những luyện đan sư khác hiển nhiên đều ở nơi này.

Bạc Cẩn Du vừa nhìn thấy Mục Thần, lanh lẹ chạy tới, hưng phấn nói với hắn: "Ta hạng nhì nhá, hạng nhì!"

Mục Thần nghi hoặc liếc nhìn người tên Ứng Lập Tuần, người này thế mà lại thua bởi Bạc Cẩn Du có tu vi thấp hơn gã? Phải biết Bạc Cẩn Du còn chưa đến năm mươi tuổi, Kim đan kỳ, bên trong giới tu sĩ chỉ có thể coi là thú con, đối phương thì ít nhiều cũng phải bốn, năm trăm tiên linh.

Ứng Lập Tuần vừa vặn cũng mặc đồ trắng, có câu nói rất hay, nếu muốn làm ra vẻ, vậy thì mặc áo trắng quả thật sẽ trông rất phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái; hơn nữa ngoại hình của gã cũng đẹp, dẻo mồm lại nhiều tiền, còn là luyện đan sư, ngoắc ngoắc tay là có thể dẫn đến vô số mỹ nhân.

Mà bây giờ, cả người gã chật vật, trên trang phục trắng toàn là tro bụi, phía trên mặt còn có vết máu, da dẻ trắng bệch lộ ra ngoài, trên cổ tay cũng mang theo thương tích, nhìn ra được tình trạng thân thể cũng không quá tốt. Buồn cười nhất chính là tóc tai bị lửa đốt đến quéo lên, càng thể hiện rõ hai con mắt đang trừng lớn vì không cam lòng của gã.

Rõ ràng là người thứ hai, lại xảy ra tai nạn ngay tại bước cuối cùng, làm sao gã cam tâm?

Bạc Cẩn Du khà khà khà cười trộm, dùng khẩu hình nói cho Mục Thần: "Nổ bếp lò rồi! Khà khà khà nổ hết trơn luôn..."

Mục Thần tự dưng liên tưởng đến một cây súp lơ lớn, khóe miệng hơi cong lên, hắn lạnh mặt hai ngày, rốt cục sắc mặt đã có chút vui vẻ. Đây chính là điển hình của thế sự vô thường, không tới bước cuối cùng thì chẳng ai biết kết quả sẽ ra sao.

Cố Vân Quyết lại hé mắt, luôn cảm thấy làm vậy còn chưa đủ, nhưng cũng tạm được, ngày sau còn dài.

Mục Thần đến để nhận phần thưởng, đầu tiên chính là quả trứng không biết chủng loại kia, Cố Vân Quyết sờ sờ, cảm nhận được bên trong có hơi thở sự sống, xác định không phải một quả trứng đã chết, Mục Thần nhẹ nhàng ôm trứng đưa cho Cố Vân Quyết, dặn dò: "Kêu Hắc Đản ấp nó nở ra."

Cố Vân Quyết nhanh chóng đáp lại, bảo đảm khi trở về y sẽ kêu Hắc Đản ấp trứng.

Mục Thần lại cầm cây dược thảo kia lên, thấy ánh mắt thèm nhỏ dãi của mọi người, hắn trực tiếp đưa tới bên mép Cố Vân Quyết, "Thần dược cường gân kiện cốt, ăn nó đi."

"Hoang phí của trời!" Một ông lão la lên bằng giọng vô cùng đau đớn, "Loại dược liệu này có thể cứu bao nhiêu mạng người, sao có thể tùy tiện ăn đi?!"

Mục Thần trừng mắt nhìn, chà chà cây thuốc này lên người Cố Vân Quyết, sau khi xác định nó đã sạch sẽ, hắn liền nghiêm túc nói: "Quả thật không thể tùy tiện ăn, không sạch sẽ."

Cố Vân Quyết há mồm liền gặm, thuận tiện liếʍ liếʍ ngón tay của Mục Thần, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Hương vị không tồi."

Mục Thần không phản ứng lại, chỉ gật gật đầu.

Ánh mắt những người nhìn thấy đều muốn bốc hỏa, chà đạp đồ vật! Thực sự là chà đạp đồ vật! Đồ đệ của ngươi là thứ bảo bối gì, một cây linh dược thần cấp mà lại đem gặm như dưa! Ông lão kia che ngực, đau lòng đến suýt nữa ngất đi.

Mục Thần thấy đồ đệ ăn xong, theo thói quen móc ra một cái khăn lau miệng cho đồ đệ, lau xong mới nhớ lại chuyện tên tiểu tử này đang có ý định khi sư diệt tổ, hắn liền mặt lạnh nhét khăn tay vào lòng đối phương, quay người ôm lấy cái lò luyện đan kia, đặt vào trong l*иg ngực của Bạc Cẩn Du, lạnh lùng nói: "Đền cho ngươi!"

Sau khi nói xong cũng không nhìn sắc mặt mọi người, xoay người rời đi.

Cố Vân Quyết vội vàng đuổi tới từ phía sau, thuận tiện liếʍ liếʍ khóe miệng, cảm nhận được linh lực ấm áp dễ chịu trong cơ thể, y nhận thấy mình có thể sẽ tiến thêm một cấp.

Bạc Cẩn Du ôm cái bếp lò, sững sờ chớp mắt một cái, chờ Mục Thần đi xa, hắn mới phản ứng lại được, vui mừng nói: "Như vậy ta vẫn còn có thể chọn thêm món khác phải không? Vậy thì có khác hạng nhất chỗ nào đâu? Ai nha ta đúng là thiên tài mà!"

Nghe thấy Bạc Cẩn Du nói, khoé miệng Mục Thần giật giật theo bản năng.

Đi ra đại điện, sờ sờ quả trứng trong ngực Cố Vân Quyết, Mục Thần lấy ra một cái túi linh sủng từ trong không gian giới chỉ, linh thú chưa nhận chủ cũng có thể cất vào đó, đỡ phải ôm phiền phức. Cố Vân Quyết mới vừa bỏ nó vào, liền cảm giác được hai cỗ ma khí ngập trời, phóng thẳng lên trời từ bên ngoài thành.

Cố Vân Quyết cong khóe miệng, trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe một ý cười, phảng phất như nhiễm phải một cảm giác ma mị, thời khắc này thậm chí có chút doạ người. Y ôm eo Mục Thần, giữ người chặt chẽ bên cạnh mình, không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trò hay bắt đầu rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Cố Vân Quyết: "Ta cảm thấy giải thích thế nào cũng không rõ, sư tôn cứ đánh mông ta đi!" Nói xong liền muốn cởϊ qυầи áo.

Mục Thần: "Hôm qua có người đưa cho vi sư một cây kéo, hôm nay vừa vặn thử xem có dùng được hay không." Nghiêm túc nghiêm mặt.

Hắc Miêu: "Cắt đi! Cắt đi! Cắt đi! Cắt đi!" Cười trên sự đau khổ của người khác e sợ thiên hạ bất loạn giương móng vuốt quơ điên cuồng~~~~