Tiểu đồ đệ trốn ở trong phòng bắt nạt một con vịt, tâm tình Mục Thần thập phần vi diệu, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết cũng rất là khó lường.
Cố Vân Quyết che giấu thâm ý nơi đáy mắt, cười híp mắt chạy tới, kéo tay Mục Thần thân mật gọi sư tôn.
Mục Thần vừa định dạy dỗ vài câu, lúc này Quản Thiện bỗng bưng một mâm bánh ngọt lại đây, khom lưng cúi chào sau đó cười nói: "Thiếu chủ, bánh ngọt mà ngài muốn đây."
Mục Thần đi đến sờ đầu Cố Vân Quyết, mặt lạnh hỏi: "Thiếu chủ?"
"Tiểu cung chủ thật khó nghe, " Cố Vân Quyết bĩu môi, "Nghe giống như Tiểu công chúa."
Mục Thần giơ tay vỗ một cái lên đầu y, hỏi ngược lại: "Ngươi bây giờ không phải được nuôi như công chúa à?"
"Sư tôn, " Cố Vân Quyết nắm lấy cái tay trên đầu mình, có chút bất đắc dĩ bóp bóp, lòng bàn tay cảm thụ được xúc cảm nhẵn nhụi, không nhịn được liền đến gần chút, ngửa mặt lên hỏi hắn: "Vậy ngài chẳng phải là lão công chúa sao?"
"Lão?" Mục Thần xụ mặt xuống, có loại kích động muốn nhấc thằng nhãi con này lên đánh đòn, còn dám nói hắn già! Hắn già chỗ nào? Mấy người có tu vi bằng hắn đều là mấy lão già đó!
"Cho dù sư tôn có già đi, đồ nhi vẫn thích sư tôn nhất." Cố Vân Quyết quan sát sắc mặt Mục Thần, y rất thích trêu chọc con người thanh lãnh này để thấy hắn xuất hiện những biểu tình khác nhau, hoặc vui vẻ hoặc phẫn nộ, cũng có thể làm cho gương mặt tuyệt sắc này tăng thêm mấy phần màu sắc. Thấy sắc mặt của Mục Thần hòa hoãn lại, Cố Vân Quyết tiếp tục nói: "Chờ ta lớn rồi cũng sẽ nuôi sư tôn như công chúa, nuôi dưỡng ngài ở trong cung điện tráng lệ, mỗi ngày sư tôn không cần làm gì hết, chỉ cần nhìn ta là đủ rồi."
Sắc mặt Mục Thần liền lạnh xuống, đó là heo, không phải là công chúa!
Hắn há miệng, rất muốn sửa chữa suy nghĩ của Cố Vân Quyết, nhưng lại nghĩ đến tính tình mẫn cảm của tiểu đồ đệ, với lượng từ ngữ vốn ít ỏi của mình, hắn không biết phải mở miệng thế nào để không làm tổn thương y, vì vậy Mục Thần lập tức sửng sốt, sắc mặt xoắn xuýt, lông mày cau lại, có chút buồn bực.
Cố Vân Quyết buồn cười nhìn dáng dấp này của hắn, bên trong đôi mắt màu đen chợt lóe ý cười, y nghiêm túc tán dương: "Dáng vẻ hiện tại của sư tôn thật đáng yêu."
Hắc Đản đang co rút ở một bên nhằm giảm đi sự tồn tại của mình, nó lần thứ hai dùng cánh che mặt, tên này quá không biết xấu hổ, ngay cả sư tôn của mình cũng dám đùa giỡn, bất quá Mục Thần không hẳn nghe được.
Quả nhiên, Mục Thần rốt cục tiếp tục cuộc đối thoại, lập tức sửa lại lời của Cố Vân Quyết: "Lúc khen người khác không thể chỉ dùng hai chữ "đáng yêu", ngày mai đọc thuộc lòng một trăm thành ngữ, buổi tối kiểm tra ngươi."
Cố Vân Quyết ngoan ngoãn nói: "Sư tôn nói đúng lắm, đồ nhi nhớ rồi."
Mục Thần ngồi xuống, thấy bút mực trên bàn chưa khô, bèn nhấc bút vẽ một cây dược thảo, bắt đầu hỏi Cố Vân Quyết những kiến thức đã học hai ngày nay, Cố Vân Quyết đối đáp trôi chảy, nói ra tác dụng của dược thảo một chút cũng không sai.
Mục Thần thoả mãn gật gật đầu, tán dương: "Không tồi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể đi đến Tàng thư các chọn vài cuốn thư tịch và công pháp mình thích, cầm thẻ bài mà ta đưa cho ngươi, thích gì thì lấy cái đó."
Coi tàng thư các trong môn phái như thư phòng của mình, cũng chỉ có Mục Thần mới dám nói như vậy.
Cố Vân Quyết cười híp mắt đáp ứng, gốc gác của Sùng Vân môn phong phú, đời trước Mục Thần cũng cho y quyền hạn này, để mặc y ra vào tự do trong đó, trái lại còn tìm được không ít thứ tốt.
Đã kiểm tra xong bài tập, lúc này Mục Thần mới đứng lên, lúc gần đi liền liếc nhìn Hắc Đản đang co như quả cầu, vẫn không nhịn được bèn dạy dỗ Cố Vân Quyết: "Cái con Hắc Đản này... Hắc Đản cũng là một thứ có sinh mệnh, ngươi bớt bắt nạt nó đi."
Hắc Đản: "..." Một thứ, có sinh mệnh...
Cố Vân Quyết nắm Hắc Đản lên rồi xoa xoa, ném nó lên không trung rồi chụp lại, nắm nó trong lòng bàn tay rồi cười như một hài tử họat bát, "Đồ nhi chơi đùa cùng nó này."
Mục Thần thật vất vả mới thấy tiểu đồ đệ nghịch ngợm như hài tử bình thường, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười, "Biết đúng mực là tốt rồi."
Mục Thần đi rồi, Cố Vân Quyết khẽ mím khóe miệng, hai ngón tay nắm xương vai của Hắc Đản, nhẹ nhàng nhấc nó lên, nhìn ánh mắt của đối phương, y ôn hòa nói: "Hắc Đản, ta bảo người làm bánh ngọt cho ngươi này, không phải món gì ngươi cũng không chê sao? Mau ăn nhân lúc còn nóng đi."
Hắc Đản cơ hồ buồn rầu muốn xỉu, nó trở về cùng Mục Thần vốn là vì nó muốn bình an lớn lên ở cái địa phương an nhàn này, chờ nó có năng lực tự vệ lại trở về càn quét Ma giới, lên làm thịnh thế Ma quân, từ nay về sau nghênh ngang mà đi trong Tam giới, Phượng Hoàng thấy nó cũng phải gọi cha. Nhưng mà lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại vô vàn đớn đau, giờ lại thành tù nhân, bị nuôi như linh sủng, còn bị bắt ăn bánh ngọt? Nó hiện tại đã thành một con vịt mất giá phải ăn bánh ngọt để sống hay sao? Ăn một lần liền dính miệng! Nó chỉ muốn ăn linh hồn, càng tà ác càng tốt!
Nửa đêm, Cố Vân Quyết thừa dịp sau khi Mục Thần nhập định liền bố trí kết giới, móc Hắc Đản ra khỏi l*иg gà, vừa nghĩ tới chuyện mình giống như thằng ngu cầm theo một con vị lông tạp xấu muốn xỉu đi loanh quanh ngọn núi, vừa nghĩ thôi đã muốn bóp chết cục lông này.
Hắc Đản lần thứ hai hóa thân thành chim cút bị vứt bỏ trong gió rét, run lẩy bẩy.
Quản Thiện lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở gian phòng Cố Vân Quyết, cung kính cúi người xuống, thấp giọng nói: "Thiếu chủ, đã chuẩn bị xong."
Cố Vân Quyết gật gật đầu, vung tay lên, Hộ Hồn Linh xuất hiện trong lòng bàn tay y sau đó lặng yên khuếch đại, trong nháy mắt, thân ảnh của ba người đều biến mất tại chỗ cũ.
Bên trong Hộ Hồn Linh có một không gian, một nửa có hoa thơm chim hót, còn có cả linh tuyền, nửa kia lại là khu vực xám xịt, đây là do thiếu hụt Khôn Linh dẫn đến không gian không trọn vẹn, chỉ khi tìm được nửa kia, Càn Khôn Hộ Hồn Linh mới coi như hoàn chỉnh. Bất quá, hiện tại mà nói, không gian này vẫn đủ để y lừa gạt Mục Thần mà làm những chuyện khác.
Cố Vân Quyết nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."
Quản Thiện nói một tiếng vâng, giơ tay bày trận, Cố Vân Quyết nắm Hắc Đản, một mặt thoải mái đứng nhìn.
Vào lúc này, Quý Thanh Viễn cách trăm dặm lại đột nhiên cảm giác được một trận hồi hộp, gã đứng lên, còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác thấy thần hồn phảng phất như bị người ta tóm lấy một góc, gắt gao túm ra ngoài. Quý Thanh Viễn sợ hãi cảm thụ được thần hồn của mình bị đánh ra khỏi thân thể, thân thể vô lực ngã xuống, cấp tốc hóa thành một đống ma khí quấn quanh xương khô.
Bây giờ quyền lực của gã đã bị Ngự Thiên Dực thu hồi sạch sẽ, vì nể tình sư huynh đệ, gã chỉ bị Ngự Thiên Dực giam cầm, may mắn lưu lại một mệnh. Linh mạch đã phế nhưng thần hồn vẫn còn, Quý Thanh Viễn dựa vào hy vọng này để kéo dài hơi tàn. Những bằng hữu tốt lúc trước của gã bởi vì tránh hiềm nghi nên tất cả đều giữ khoảng cách với gã, từng có phong quang dường nào, giờ lại là cỡ nào chán nản, Quý Thanh Viễn sống một mình trong mật thất, căn bản không có ai phát hiện tình huống của gã. Cho dù phát hiện cũng sẽ bị coi như là ma công phản phệ, hồn phách đều diệt, không thể tra rõ.
Nhìn bóng người dần dần ngưng tụ, Cố Vân Quyết nắm Hắc Đản quơ quơ, cười ôn hòa, "Ăn gã, ngươi lập tức có thể tăng cấp, ta cũng không muốn nuôi dưỡng phế vật, ngươi tốt nhất phải không ngừng cố gắng."
Đôi mắt Hắc Đản đều sáng, nó vỗ cánh, mắt bốc hồng quang nhìn ma hồn của Quý Thanh Viễn dần dần hình thành, nó bay lên không trung hư ảo xoay một cái, biến thành một con quạ màu đen, con mắt màu đỏ tươi, cái mỏ màu vàng, ba túm lông vàng trên đỉnh đầu dần dần hóa thành hỏa diễm hừng hực, nếu là dáng vẻ hiện tại, quả thật đẹp hơn lúc bình thường mấy phần ——Thâm Uyên ác ma của Ma giới, Tam Túc Kim Ô giai đoạn ấu tể!
Ban đầu Quý Thanh Viễn còn có chút mê man, không biết mình thân ở nơi nào, nhưng lúc nhìn đến Cố Vân Quyết, trong nháy mắt gã đã nhận ra được, "Ngươi là đồ đệ của Mục Thần!"
Cố Vân Quyết cười híp mắt phất tay một cái, Hắc Đản đang đói bụng liền xông lên chụp mồi, đói bụng quá lâu, nó đã sớm không kịp đợi, cái mỏ sắc bén ngậm thần hồn của Quý Thanh Viễn, mạnh mẽ kéo xuống một cái, kèm theo đó là tiếng Quý Thanh Viễn kêu thảm thiết không có cách nào phản kháng, nó sảng khoái rêи ɾỉ một tiếng, ngay sau đó càng thêm điên cuồng nhào tới.
Thần hồn bị xé rách từng mảng từng mảng, đau đớn làm cho Quý Thanh Viễn kêu rên thảm thiết, sợ hãi và tuyệt vọng khiến mùi vị hồn phách càng thêm ngon, dẫn tới việc Ác Ma Ô Nha cắn xé càng thêm điên cuồng.
Cố Vân Quyết hồi tưởng lại ánh mắt phẫn nộ và tuyệt vọng của Mục Thần lúc nhìn thấy y bị đánh lén, lại nhìn đến dáng dấp tuyệt vọng của người trước mắt, tâm tình không tệ ngoắc ngoắc khóe miệng. Tiểu sư tôn vẫn quá thiện lương, một kiếm gϊếŧ gã, chẳng phải là quá tiện nghi?
Tâm tình sung sướиɠ trở lại gian phòng của mình, Cố Vân Quyết tìm ra một quyển sách màu trắng, trên mặt mang theo ý cười đặt nó lên bàn, vén tay áo lên, nhất bút chấm mực, tinh tế miêu tả một bức tranh mỹ nhân đang tắm, miêu tả chi tiết, ngay cả đường nét của cơ bắp và xương quai xanh cũng được vẽ y như thật, có thể thấy được ký ức ở trong đầu y sâu sắc cỡ nào.
Người trong tranh đúng là Mục Thần.
Mục Thần nói rằng Cố Vân Quyết có thể còn tài giỏi hơn hắn, chính là nguyên nhân này, Cố Vân Quyết không chỉ có chữ viết phóng đãng, lập luận sắc sảo, ngay cả tài năng vẽ tranh cũng ít người có được.
Sau khi vẽ xong, Cố Vân Quyết nheo mắt lại cười cười, thoả mãn quơ quơ ống tay áo, hong khô mực trên giấy, rồi cẩn thận cuốn quyển sách lại, dùng một sợi dây đỏ treo lên, thả vào trong không gian giới chỉ, sau này những đồ vật liên quan đến tiểu sư tôn đều phải phân loại rồi để riêng, không thể bị những vật khác làm dơ.
Ôm lấy gối của mình, Cố Vân Quyết đi vào gian phòng của Mục Thần.
Mục Thần đang tĩnh tọa bên trong bỗng mở mắt ra, nhìn tiểu đồ đệ nửa đêm còn chạy đến tìm mình, mở hai tay ra, chờ đối phương nhào tới, sờ sờ mồ hôi trên gáy tiểu hài nhi, lo lắng hỏi: "Thấy ác mộng?"
Cố Vân Quyết oan ức gật đầu.
Sau khi Mục Thần nằm xuống bèn kéo tiểu hài nhi vào trong l*иg ngực, ôn hòa nói: "Sư tôn ôm ngươi ngủ, không sợ."
Cố Vân Quyết cười vồ tới ôm eo Mục Thần, ôm thật chặt chẽ. Mục Thần đau lòng ôm chặt y, an ủi: "Không sợ."
————
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Thần ngồi ở bên cửa sổ xem phương pháp luyện đan, Kính Minh cầm sợi dây thừng từ ngoài cung nhảy nhót tiến vào, vô cùng phấn khởi hỏi: "Hắc Đản đâu? Ta tìm được dây thừng mới, còn có lục lạc nữa nè!"
Sáng sớm đã ồn ào như vậy, Mục Thần nhíu nhíu mày lại.
Cố Vân Quyết nhìn thấy biểu tình này của hắn, cười nhạt, đi tới nói: "Tối hôm qua nó bảo là muốn bế quan lên cấp, ta thả nó đi về phía sau núi rồi." Một cái thần hồn Hóa Thần kỳ, không phải dễ dàng ăn sạch như vậy, tối thiểu phải cần một tháng, Hắc Đản mới có thể hấp thu sạch sẽ.
Kính Minh mất hứng cất dây thừng về, tạm thời không cần dùng rồi.
Mục Thần ngoắc ngoắc ngón tay với Kính Minh, người sau nhanh chóng chạy tới, cúi đầu ý bảo Mục Thần sờ sờ.
Mục Thần lấy ra một khối ngọc bài, phân phó nói: "Ngươi bồi Vân nhi đi một chuyến đến Tàng thư các, để y chọn vài thứ mình thích, có người dám cướp, đánh lại."
Cố Vân Quyết đi tới sửa lại vạt áo cho Mục Thần, cõi lòng đầy mong đợi hỏi: "Sư tôn không đi cùng đồ nhi sao?"
"Sư phụ muốn luyện đan, để Kính Minh đi cùng ngươi."
Cố Vân Quyết liền thay Mục Thần sửa lại tóc tai một chút, tiếp tục hỏi: "Vậy buổi trưa đồ nhi về ăn cơm với sư tôn."
Mục Thần gật đầu, mất tập trung nói: "Đi đi."
Cố Vân Quyết liếc hắn, che giấu bất mãn nơi đáy mắt, đến gần nâng mặt Mục Thần lên, trong lúc Mục Thần còn sững sờ, y đến gần —— chụt!
Mục Thần: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Hắc Miêu: "Cái truyện này! Ta viết không nổi nữa! Thần Thần bị biếи ŧɦái hôn!!"
Mục Thần: "Sắp được V, ngươi không thể bỏ cuộc."
Hắc Miêu: "Nhưng phải viết 10 ngàn chữ! Ta vừa nghĩ tới y sắp lớn lên là ta không gõ nổi nữa (╯‵□′)╯︵┻━┻ "
Mục Thần: "Lúc sắp không viết nổi nữa, ngươi hãy nhìn sự kiên cường của con mèo đã bị cắt "trứng" của mình, nó mang vòng Elizabeth mà còn có thể tha hạt dẻ đầy phòng khách, ngươi có lý do gì mà viết không nổi?"
Hắc Miêu: "..." Ngươi nói có đạo lý lắm, ta càng không có gì để nói _(:з" ∠)_