Bị hỏi đến đồ đệ của mình, Mục Thần mặt lạnh trả lời: "Đồ nhi ta đương nhiên thiên phú dị bẩm, chuyện này không nhọc ngươi quan tâm."
Cố Vân Quyết quay đầu ôm cổ Mục Thần, khóe miệng cũng nhếch lên, nhận ra Mục Thần bất an, y vỗ lưng Mục Thần, nhẹ giọng nói: "Là Vịt mập nói cho ta, ta chưa từng thấy gì cả."
Ngự Thiên Dực nhíu mày, "Con vịt này?"
Nhạ Bất Đắc chịu oan ức nhanh chóng dùng cánh che miệng, sợ bị đối phương nhìn ra đầu mối, sẽ mang nó đi.
Ngự Thiên Dực nghi hoặc ồ một tiếng, nở nụ cười, "Vậy thì cố gắng nuôi cho tốt, đừng để sơ suất rồi làm mất, chuyện này... con vịt này không tồi." Ánh mắt nhìn thấy Mục Thần đang sợ y cướp bảo bối của hắn, Ngự Thiên Dực dường như bị chọc cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sung sướиɠ, "Trước đây ta vẫn cảm thấy thuộc tính linh lực của hai người chúng ta cần phải đổi với nhau mới đúng, hiện tại ta mới phát giác, tính khí này của ngươi, cũng rất nóng nảy."
Mục Thần đen mặt, đã rất thiếu kiên nhẫn, phất ống tay áo ra hiệu cho Kính Đình vừa mới vội vàng đuổi tới, Kính Đình hiểu ý, lập tức mặt lạnh giương tay với mọi người ở đây: "Các vị, đi thong thả không tiễn."
Ngự Thiên Dực không có chút nào lưu ý tới sự lạnh nhạt của Mục Thần, "Mười năm sau là Tứ môn thi đấu, ta trở lại tìm ngươi."
Mục Thần lạnh lùng gật đầu một cái, không có từ chối, cũng không có ý khách khí. Tuy rằng cứ như vậy để cho tên Quý Thanh Viễn vẫn còn sống bị mang đi, trong lòng hắn có chút bất mãn, mà sự tình đến một bước này, hắn cũng không tiện tiếp tục hùng hổ doạ người.
Ngự Thiên Dực lại liếc mắt nhìn Mục Thần một cái, lúc này mới rời khỏi, hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ngự Thiên Dực vừa đi, mọi người cũng không dừng lại nữa, dồn dập cáo từ. Cố Vân Quyết thấy Liễu Hàn Chi cũng nhìn mình chằm chằm, cười híp mắt hỏi: "Liễu sư đệ, có chuyện muốn nói với ta sao?"
Liễu Hàn Chi: "..."
Mục Thần bất đắc dĩ sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, cũng có chút lúng túng, đứa nhỏ này, tại sao lại gọi sư đệ gọi đến thuận miệng như vậy?
Cố Vân Quyết mờ mịt nhìn Mục Thần, y không có gọi sai, chính là sư đệ, các ngươi chính là sư thúc chất,sư tôn nhất định phải phân rõ họ hàng xa gần, trên thế giới này không ai có mỗi quan hệ gần gũi hơn tên đồ nhi này đâu.
Liễu Hàn Chi mặt lạnh rời đi, bóng lưng vội vã, dường như không muốn ở lại đây thêm một chút nào.
Cố Vân Quyết cười một mặt xán lạn, cất giọng nói: "Liễu sư đệ rảnh rỗi tới tìm ta chơi, ta chia bánh ngọt của ta cho ngươi một nữa."
Bóng lưng của Liễu Hàn Chi chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Trên dưới Viêm Dương cung đều bội phục nhìn Cố Vân Quyết, vị này tuyệt đối là một anh hùng, toàn bộ Sùng Vân Môn đều gọi Liễu trưởng lão là sát tinh, vị này lại dám trêu chọc hắn là sư đệ, anh hùng!
Đợi đến khi mọi người đều đi, sắc mặt Mục Thần mới hoà hoãn lại, Cố Vân Quyết lôi kéo tay Mục Thần, nghi ngờ hỏi: "Sư tôn, tại sao người kia phế bỏ linh mạch của sư đệ mình mà ngay cả mắt cũng không chớp?"
Mục Thần suy nghĩ một chút, "Bởi vì gã kia là người xấu, người xấu mới đáng chết."
Cố Vân Quyết dùng một bộ dáng trẻ nhỏ hiếu kỳ tiếp tục hỏi: "Nhưng mà bọn hắn là sư huynh đệ, ở cùng nhau lâu như vậy không có tình cảm sao? Vừa rồi cái người kia, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn sư đệ mình một cái."
Mục Thần ngẩn người một chút, nghĩ đến biểu tình và động tác vừa nãy của Ngự Thiên Dực, vừa nghĩ đến thì cả lòng chợt lạnh, tuy rằng Quý Thanh Viễn tự dưng nhập ma khiến tiên giới bất dung. Nhưng mà Ngự Thiên Dực phế bỏ sư đệ của chính mình mà đôi mắt cũng không thèm chớp một cái, chẳng phải là lòng dạ ác độc giống hệt nhau sao. Lại nghĩ tới cái nhìn lúc nãy đối phương nhìn mình... Hắn thở dài nói: "Nói cho cùng, đều là vì quyền vì danh vì bản thân, ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này không có ai lại vô duyên vô cớ tốt với ngươi, có nhân đều có quả, vạn sự cần cẩn thận, không thể sơ ý."
Cố Vân Quyết thoả mãn nở nụ cười, Ngự Thiên Dực nhìn như ẩn nhẫn, ánh mắt lại không có một tia thu liễm, nếu là người bình thường khẳng định có thể nhìn ra thái độ của đối phương dành cho mình bất đồng với người khác, nhưng cố tình sư tôn của y lại không tin cái trò này, trái lại bắt đầu kiêng kỵ đối phương có tâm tư không sạch sẽ, có ý tứ xa lánh. Sư tôn như vậy, thật khiến người ta cào tâm nạo phổi, đáng yêu vô cùng.
Mục Thần nhìn thấy trong tay Cố Vân Quyết mang theo một con vịt đen, ghét bỏ nhíu mày, "Ngươi bắt nó làm chi?"
Con vịt này lúc bị hắn nhặt được còn là một quả cầu lông màu đen, lông bù xù tròn vành vạnh đặc biệt đáng yêu, hắn lúc đó cũng rất cưng nó, còn để cho đối phương tự do ra vào Viêm Dương cung, mỗi ngày đều đem ra xoa bóp vò vò một trận... Nhưng mà, cũng không biết không đúng chỗ nào, sau khi hắn bế quan nửa năm, phát hiện quả cầu lông đã thay đổi dáng dấp, lông bù xù không thấy đâu nữa, vậy mà lại mọc ra lông chim!
Mục Thần cảm thấy mình bị lừa dối, trong cơn tức giận đã ném nó vào phía sau núi, làm bạn cùng các linh sủng khác.
Con chim này rốt cục cũng giống như lấy được tự do, còn tự đặt cho mình cái tên đặc biệt quái đản —— Nhạ Bất Đắc! Đừng thấy cái tên này dáng dấp xấu xí, tu vi của nó lại tăng rất nhanh, thu thập hết toàn bộ linh thú thích đánh nhau sau núi, trực tiếp chiếm núi làm vua, nhìn hình thể béo ú của nó liền biết cuộc sống của nó trải qua có bao nhiêu thoải mái. Hiện tại gặp lại được, Mục Thần vẫn cảm thấy mình đã bị lừa dối, có chút không thích mà không có lý do, đương nhiên, cũng có thể là đối phương quá xấu.
"Ngươi muốn nuôi nó?" Mục Thần thật bất ngờ vì Cố Vân Quyết thích loại sủng vật không hề có vẻ đẹp này, bất quá nghe nói tiểu hài tử nuôi sủng vật có thể nuôi dưỡng tình yêu thương và lòng kiên trì, hắn cũng không có ý định phản đối quá mức, "Ngươi không cảm thấy rất xấu sao? Sư phụ có thể tìm cho ngươi một con đẹp hơn."
Cố Vân Quyết cười híp mắt lắc đầu một cái, "Không được, đồ nhi cảm thấy nó thích hợp."
Mục Thần tiếp tục ghét bỏ: "Quá xấu."
Cố Vân Quyết nói ra lý do vô cùng có sức thuyết phục, "Đói bụng còn có thể lấy làm lương thực luôn."
Mục Thần đột nhiên cảm thấy đồ nhi nói rất có đạo lý, nếu đẹp quá quả thật sẽ không nỡ ăn, "Đổi cái tên đi, Nhạ Bất Đắc thật khó nghe."
"Cẩu Đản thế nào?"
"Không quá nhã nhặn, không bằng Hắc Đản đi, phù hợp tướng mạo của nó."
"Sư tôn đặt danh tự này quả thật rất có ý thơ, Hắc Đản nhất định phi thường vui vẻ, tạ ơn sư tôn ban tên cho, sư tôn thật sáng suốt!"
Tâm tình vốn rất kém cỏi lại được Cố Vân Quyết dỗ dành như thế, nhất thời cảm thấy những người phiền phức kia đều không đáng để tâm, tiểu đồ đệ khéo léo đáng yêu như thế, ý nghĩa của việc hắn sống lại chính là nuôi lớn đồ nhi, để cho y đi tới con đường chính đạo, mấy thứ phiền phức này lần sau gặp thì chém hết là được rồi.
Nghĩ như vậy, sắc mặt nhìn Hắc Đản cũng khá lên chút, chỉ cần đồ nhi yêu thích, tạm thời nuôi đi, còn có thể làm lương thực ăn liền.
Hắc Đản: "..." Lão tử rất, muốn, chết!
Cuối cùng, Nhạ Bất Đắc bị thành công mệnh danh là Hắc Đản, cũng không biết Cố Vân Quyết làm cái gì, sau một đêm Hắc Đản đã ốm vài vòng, cả một con vịt biến thành bộ dáng lông bù xù hệt như chim non vừa ra khỏi vỏ trứng, điều này làm cho tâm tình xoắn quýt của Mục Thần khá hơn nhiều. Dáng dấp của con vịt mập kia, nhìn thời gian dài thì thẩm mỹ quan cũng sẽ vặn vẹo theo, biến thành cục lông thế này thoạt nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Bởi vì Hắc Đản co lại, Cố Vân Quyết liền tìm một cái l*иg nhỏ hơn, nhấc lên vô cùng nhẹ nhàng. Mục Thần thấy Cố Vân Quyết nhàn rỗi vô sự, liền để y đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch. Đương nhiên, cũng không phải đơn giản là mang theo l*иg đi dạo, mà là bao cả cái l*иg bằng linh lực, lấy tay nâng Hắc Đản lên trên không trung, linh lực vẫn không thể tán đi, dùng việc này để rèn luyện khả năng khống chế linh lực. Vì sợ y lạc đường, còn phái Kính Minh đi cùng, tuy rằng mấy chuyện khác Kính Minh không giỏi, nhưng lại dựa cái mũi thính hơn người khác không biết bao nhiêu lần nên chưa từng lạc đường.
Kính Minh vừa đi vừa cầm theo sợi dây màu đỏ, khuyên Cố Vân Quyết đeo lên cổ Hắc Đản, cùng tản bộ a cùng tản bộ.
Cố Vân Quyết cố ý cười híp mắt không tiếp lời, Kính Minh gấp đến mức chạy nhảy loi nhoi, Viêm Dương cung so với ngày thường náo nhiệt không ít.
Mục Thần nhìn bọn họ một hồi, phát hiện không có vấn đề gì, yên tâm tiến vào phòng luyện đan, dự định luyện chế một loại đan dược, đem đến sàn đấu giá để bán. Sư tôn Đan Dương Tử của hắn từng nói, hiện tại tiên giới nữ tu quá ít, nhất định phải để lại gia tài đón dâu cho đồ đệ, bằng không sẽ không cưới được vợ, cho nên lão nhân gia người cũng chừa cho hắn không ít thứ. Tuy rằng Mục Thần không có dự định cưới vợ, nhưng sau khi có được những thứ này thì quả thật dư dả không ít. Hiện tại mình đã làm sư tôn, cũng phải lưu lại cho đồ đệ chút gia sản, đổi chút bảo bối không mất giá cho đồ nhi giữ lại đón dâu.
Nghĩ đến đây Mục Thần liền muốn chém Quý Thanh Viễn, đời trước hắn tích lũy nhiều như vậy, đều bị cái tên ngụy quân tử này đoạt đi! Đơn giản nắm một cây dược thảo ném vào lò luyện đan, hắn lại ném đặc biệt có khí thế.
Mấy đạo đồng vừa phụ giúp vừa hai mặt nhìn nhau, tính khí của cung chủ nhà bọn họ nói trở mặt liền trở mặt bọn họ đã quen thuộc từ lâu, nhưng gần đây số lần trở mặt đặc biệt nhiều, nhất là sau khi Tiểu cung chủ đến, tính tình của cung chủ nhà bọn họ càng ngày càng kỳ lạ, bọn họ còn chưa biết tại sao hắn trở mặt, quả thật làm người ta u sầu.
Kính Đình đi tới cửa, thấy Mục Thần giận hờn ném dược thảo, dừng bước lại một chút, đứng ở cửa lạnh mặt nói: "Cung chủ, ngoài cửa cung đột nhiên đến rất nhiều người, nói là muốn thấy ngài."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Hắc miêu: "Tiểu sư tôn, ngày hôm nay Miêu mang con mèo trong nhà đi thiến."
Mục Thần: "Vì sao?"
Hắc miêu: "Bởi vì nó chưa có vợ, động dục rồi đi tiểu khắp nơi, chú Tô có chứng khiết phích, đã sắp nổi điên. Nhưng mà, lặng lẽ nói cho ngươi cái này nha, nghe đâu mèo đực sau khi bị cắt "trứng", sẽ mập lên đó."
Mục Thần: "Mập?"
Hắc miêu: "Đúng."
Mục Thần yên lặng quay đầu nhìn Cố Vân Quyết, cắt "trứng" = mập?
Cố Vân Quyết: "..."